Công Cụ Của Tổng Tài

Chương 23: Mất tích


Đọc truyện Công Cụ Của Tổng Tài – Chương 23: Mất tích

Sáng hôm sau, là một buổi sáng tinh mơ đầy ấm áp. Về phần Võ Hạ Như cô chợt tỉnh dậy cô dây dây 2 nguỵêt thái dương, cô lắc đầu để xua đi sự mệt mỏi, nhìn quanh nơi này thật là lạ lẫm không biết cô đang ở đâu chỉ mong mọi chuyện vẫn ổn. Cô đứng bật dậy thì chiếc khăn ấm áp tuột xuống lộ rõ thân hình trần truồng. Cô chợt nhớ mang máng rằng đêm qua cô bị 2 tên đàn ông làm giường. Cở thể cô như đang muốn bùng nổ tức giận đập tung căn phòng.

Tại khu biệt thư họ Lưu. Căng biệt thự đầy vẻ uy nghiêm nhưng không thể thiếu như ôn hòa ấm áp. Trong 1 căn phòng rộng, đầy vẻ ấm áp. Cách bố trí của căng phòng hoàn toàn chỉ dành cho vị vua. Trên giường đầy ấm áp có 2 nam nhân và mỹ nhân dán chặt thân thể với nhau. Nhìn cả 2 dính chặt nhau như thế chỉ khiến người khác hiểu lầm. Yến Nguyệt nheo mày chặt lại, liền mở mắt thấy một người đàn ông đang dán chặt cô. Theo điều kiện phản xạ của người phụ nữ liền đá mạnh người đàn ông đang ôm cô chặt. Người đàn ông này tránh không kịp bị văng xa ra khỏi giường. Anh nữa tỉnh nữa mơ. Bất giác ngơ người. Xương cốt của anh cứ như muốn vỡ vụn ra.

–  Yến Nguyệt em làm gì mà sáng sớm động tay động chân vậy

Tay vô vừa xoa mi tâm, vừa cau mày chặt

–  Lưu Mã Nhượng, chuyện này mà xảy ra nữa là em cho anh vô sinh luôn đấy

Anh không khỏi nuốt nước bọt cái ực liền cưởi tủm tỉm bào chữa

–  Anh có làm gì em đâu, chỉ là nhà anh không có gối ôm sợ em ngủ không thoải mái anh tình nguyện làm gối ôm cho em dễ ngủ đấy mà 

Nghe xong câu này cô khỏi khỏi trợn mắt liếc anh. Gương mặt anh không khỏi trắng bệch, hé miệng cười để cô cho qua

Tuy là cô rất muốn về nhà nhanh nhưng cứ bị Lưu Mã Nhượng ôm chân kìm hãm lại, dù gì cô cũng là phụ nữa à không là con gái cũng không thể nào dùng sức lại đàn ông được nên đành ở lại ăn một bữa ăn sáng rồi về cũng không muộn. Cả hai cùng ăn. Cô chợt nhìn quanh và hỏi

–  Em trai anh đâu?

Lưu Mã Nhượng vẫn giữ thái độ ăn ngon lành 

–  Nó đi chơi rồi

Tuy là cô không hỏi gì tiếp vì giữ phép lịch sự không hỏi nhiều về chuyện riêng của người khác nhưng cô không khỏi thắc mắc trong đầu, sáng sớm cô đã dậy không thấy em ấy đâu đến bây giờ cũng không thây thà rằng 9 giờ em ấy đi còn có lý đằng này 6 giờ và 7 giờ đã đi rồi, cô có chút lo lắng nhưng rồi trôi qua. Và sự thật thì tối đó khi Lưu Mã Nhượng bế cô vào nhà thì đã có mặt em ấy. Anh dặn em ấy qua nhà trợ lí chơi tối hẵn về:v anh dặn thêm ở đó luôn cũng được

Đùng. Tiếng nổ có vẻ rất lớn. Tiếng nổ ở không đâu xa mà ngay nhà anh. Cả 2 liền cau chặt mày. Phản ứng rất nhanh và ngốc của Yến Nguyệt cô liền hiếu kỳ chạy ra xem. Nhưng chỉ có anh là xem cô ngốc, không hề nhìn kỹ trên tay cô đang cằm súng chạy ra, anh trợn tròn mắt kiếm tra súng trong người thì thấy tiêu. Mắt anh không khỏi giật mạnh về việc trộm súng của cô. Mà vả lại súng trên người anh bỗng nhiên mất lúc nào anh cũng không hay.

Cả 2 ra xem tình hình. Nhưng đứng hình vài giây.

–  Tên khốn Phong Thiên Kiệt tính khủng bố à

Toàn thân Lưu Mã Nhượng bốc lửa, đi về hướng Phong Thiên Kiệt nắm lấy vạt áo quát lớn. Phong Thiên Kiệt cũng đâu chịu thua gì, ánh mắt bốc lửa nắm vạt áo Lưu Mã Nhượng


–  Yến Nguyệt đâu

–  Liên quan gì tới anh 

Cả hai cùng giằn co bằng ánh mắt rực lửa. Yến Nguyệt thở dài lắc đầu,  giơ tay lên đưa về 2 người.

–  Buôn ra, không thôi tôi nã một lượt đấy

Cả hai lúc này kìm chế sự tức giận buôn nhau ra. Lưu Mã Nhượng nhanh chóng làm nũng, khóc lóc sướt mướt

–  Huhu tên Phong Thiên Kiệt nổ bom nhà anh mà lại nổ ngay vườn hoa anh yêu thích, vườn hoa này là công anh chăm sóc rất kỹ, anh đã đổ mồ hôi sôi nước mắt để chúng lớn lên từng ngày 

Phong Thiên Kiệt cũng không thua gì Lưu Mã Nhượng

–  Người của Lưu Mã Nhượng đánh anh

Phong Thiên Kiệt nói một cách lạnh lùng, anh không hề làm lố như Lưu Mã Nhượng

Nhưng khi cô nhìn ngoài vườn hoa Lưu Mã Nhượng chỉ, thì đúng chất đã bị nổ nhưng chúng chỉ là toàn hoa dại, không biết đổ mồ hôi sôi nước mắt vào chỗ nào, sở thích trồng hoa gì mà kì lạ. Ánh mắt trái cô không khỏi giật thế sau đó cô quay sang những người canh gác và đàn em của Lưu Mã Nhượng thì bọn chúng bị Phong Thiên Kiệt đánh tơi tả đến lếch cũng không lếch nổi cô không khỏi giật mắt phải. Cả hai nói dối mà không hề biết nói dối ra sao cho người ta tin. Cô thở dài. Một tay lấy chiếc gương có vẻ nó đã củ nhưng đó là gương chứa biết bao nhiêu kỷ niệm thời bé của cô. Đưa chiếc gương đến Lưu Mã Nhượng mĩm cười 

–  Sau Nam Vũ thì gương này là vật tôi vô cùng yêu quý, cảm ơn anh đã cứu em.

Cô mĩm cười sau đó nắm tay Phong Thiên Kiệt lôi đi

Tại trên xe

–  Anh làm cái gì thế?

Phong Thiên Kiệt vừa lái xé vừa quay sang nhìn Yến Nguyệt

–  Nghe tin Lưu Manh đó đưa em về nhà nên nổi cơn điên thôi 


–  Sao lại nói dối?

Phong Thiên Kiệt cũng hiểu ra Yến Nguyệt có ý hỏi gì anh liền đưa tay cho Yến Nguyệt nhìn. Trên bàn tay ngơi ngâm nhưng toát ra sự mạnh mẽ, rất nhiều vết cào và cắn thậm chí là bị tím phủ khắp đầy trên tay anh. Nhìn vết thương cô liền im lặng. Anh thì nhếch môi cười. Thực hư thì Lưu Mã Nhượng và Phong Thiên Kiệt coi cô là cô gái ngốc thì hoàn toàn đúng. Cả hai là xã hội đen nổi tiếng sau Ngô Lưu Độ thế nhưng không lẽ chỉ những việc cỏn con này mà để bị thương? vết thương này không ai khác chính là do Nam Vũ – đứa em trai yếu đuối, nhút nhát nhưng đầy bí hiểm gây ra. Lúc tối vì không có chị ở nhà Nam Vũ míu môi sợ hãi và cô đơn một mình. Phong Thiên Kiệt thấy thế bày trò chơi với Nam Vũ hình phạt là đánh và cào xé đối phương, Nam Vũ gật gật đồng ý ngay nhưng anh có vẻ thắng nhưng chợt nghĩ lại nếu trên người Nam Vũ có vết đỏ dù chỉ là nhỏ thì không cần chắc chắn Yến Nguyệt sẽ nổi loạn ngay. Nghĩ đến cảnh đó anh không khỏi lạnh người.  Anh đành phải giả bộ thua thế là bị Nam Vũ cào xé mãnh liệt. Xã hội đen không bao giờ chịu thua nhưng ai dè thế lực chống lưng của Nam Vũ quá lớn nên anh đành chịu thua để mặt Nam Vũ muốn làm gì thì làm -,- cảnh này mà bị đàn em hay người ngoài thấy thì chỉ biết một chữ NHỤC. Tuy là vậy nhưng Phong Thiên Kiệt và Lưu Mã Nhượng trẻ con quá mất

Về đến nhà, cô liền vào phòng ngay muốn đền lỗi vì đã bỏ Nam Vũ đêm qua. Nhưng bước vào không thấy ai cả, cô nghĩ rằng chắc là qua nhà chú, Không cần suy nghĩ cô liền gọi điện cho Liên Kim Tử đầu máy bên kia hỏi 

–  Chuyện gì thế Yến Nguyệt

–  Anh đưa Nam Vũ về đây giúp em nha, giờ làm biếng qua rước nó quá

–  Gì thế em? Nam Vũ không có ở đây

6 câu đơn giản này chỉ khiến cho Yến Nguyệt đủ lạnh sóng người, mồ hôi chảy ra, mặt cô biến sắc nhanh chóng. Ngoài nhà Phong Thiên Kiệt và Liên Kim Tử thì Nam Vũ có thể đi đâu. Tuy là tình thế không hay nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh

–  À em nhầm lẫn vậy thôi nha

Cúp máy xong Yến Nguyệt không bình tĩnh nổi tay run rẫy gọi cho Lưu Mã Nhượng, tuy là biết Nam Vũ không biết đường đến nhà anh ấy nhưng cũng không khỏi nghi ngờ

–  Alo Yến Nguyệt gọi cho anh có chuyện gì? 

–  Nam Vũ có đó không

–  Anh đang một mình cô đơn T_T

Cô liền cúp máy ngay, tay cô lạnh như mới đông lo lắng không biết làm gì. Bây giờ báo công an thì cũng không được, cô e dè với một số nữa muốn gọi nữa không muốn. Đó là số của ba cô, chỉ cần 1 phút dù là bị bắt qua biên giới ba cô cũng điều tìm được một cách nhanh chóng. Nhưng chợt nhớ lại ba cô chính thức tuyên bố cả hai không xâm phạm cuộc sống nên cô nghĩ cô nên tự giải quyết còn hơn. Nhưng tuy là tự giải quyết cô không biết nên làm gì đầu tiên. Nam Vũ chỉ có thể đi đâu chứ. Dòng suy nghĩ chợt dừng ngay khi âm thanh vang lên

–  Chuyện gì thế Yến Nguyệt

Cô xoay người lại thấy thân hình cường tráng của Phong Thiên Kiệt trước mặt cô, không biết làm gì đành ôm anh dí mặt vào ngực của Phong Thiên Kiệt. Anh chợt giật mình vì cảm thấy ngực anh ẩm ước, nghi ngờ, anh liền nắm chặt hai vai cô đẩy nhẹ ra thấy Yến Nguyệt khóc thầm, khóc không nên lời, nhìn từ xa không ai biết cô khóc cả. Hai tay ôm mặt khóc nức nở, nói chập chừng


–  Nam Vũ….. em không thấy….. nó đâu 

Anh ôm cô vào lòng. Cô lại khóc lớn, khóc rất nhiều. Cô hận vì không chăm sóc Nam Vũ kỹ, cô hận vì không hề trưởng thành bình tĩnh giải quyết như ba cô. Cô hận nhiều lắm. Chắc bây giờ Nam Vũ sợ hãi kêu tên cô khóc rất nhiều. Càng nghĩ đến lòng cô cảm thấy chua xót 

Phong Thiên Kiệt bế cô đặt cô vào giường, vuốt ve gương mặt mịn của cô đồng thời lau đi những giọt nước mắt, giọng đầy ấp áp

–  Anh nhất định sẽ kiếm được Nam Vũ, em yên tâm

Cô an tâm, mĩm cười gật đầu. Anh cảm thấy cô đã bình tĩnh liền xoa đầu cô rồi đứng dậy ra ngoài. Anh vừa bước ra thì thấy Lưu Mã Nhượng khoanh tay trước ngực đứng đó bất giác cau mày. Lưu Mã Nhượng nhìn anh thở dài

–  Có chuyện gì xảy ra với Nam Vũ

Tuy rằng không ai nói nhưng Lưu Mã Nhượng cũng đoán ra được phần nào

–  Mất tích

Lưu Mã Nhượng nheo chặt mày

–  Chúng ta cần tập hợp những….

Lưu Mã Nhượng chưa nói hết Phong Thiên Kiệt biết anh ấy sẽ có dự định gì liền cắt ngang ngay lời nói

–  Nguy hiểm

Chỉ là 2 từ nhưng Lưu Mã Nhượng cũng hiểu ra ngay. Dự định của Lưu Mã Nhượng dự định tập hợp tất cả xã hội đen và giới hắc đạo mà từng hợp tác và quen biết truy  tìm Nam Vũ nhưng anh quên mất rằng Phong Thiên Kiệt và Lưu Mã Nhượng là 2 phe có địa vị và quyền lực mạnh nhất, không ít nhiều người muốn có được vị trí đó bất chấp thủ đọan và nếu như công khai tìm Nam Vũ như vậy thì chả khác nào vạch áo cho người khác xem lưng chả khác nào dâng hiến điểm yếu lên cho họ. Nên cả hai phải phái đàn em và những người tin tưởng nhất tìm Nam Vũ

Yến Nguyệt bước ra 

– Dù gì cũng là em ruột của em

Cả hai gật đầu. Bỗng chợt hàng trăm à không hàng nghìn đàn em của Phong Thiên Kiệt và Lưu Mã Nhượng phái đến tập trung đầy đủ chia ra 2 phe. Bên trái tất cả đàn em của Phong Thiên Kiệt đều mặt sơ mi trắng kết hợp với vest đen và quần tây đen cực phong độ. Bên phải tất cả đàn em của Lưu Mã Nhượng đều mặt sơ mi trắng quần tây đen. Cách ăn mặt cũng 1 chút khác biệt. Ngoài ra có những hàng trăm người bắn tỉa. Tất cả đều đầy đủ.

Phía Lưu Mã Nhượng

–  Lập tức kiếm Nam Vũ nhanh nhất có thể cho tôi. Triệt những kẻ cảng trở. 


Giọng Lưu Mã Nhượng tuy không to nhưng đủ cho tất cả mọi người nghe. Lời nói và chất giọng đầy vẻ cương quyết và uy quyền.

Phía Phong Thiên Kiệt

–  Không có tin tức thì đừng về, tự mà giải quyết

Khuôn mặt anh vẫn máu lạnh. Khí chất uy quyền toát ra rất rõ. Lời nói của anh khiến cho hàng nghìn đàn em sững sốt nhưng nhanh như cắt hồi phục vẻ lạnh lùng.

Tự mà giải quyết ý nói tự mà chết. Nếu không có tin tức gì về Nam Vũ thì những đàn em của Phong Thiên Kiệt ở đây đều phải tự phải giết chết bản thân. Lời nói đầy quả quyết.

Hàng nghìn đùng đồng thanh 

–  DẠ

Nói xong họ liền nhanh chóng rời đi chỉ trong 3 giây. Trong 3 giây thôi mọi không gian tĩnh lặng. Trong giây phút nào đó Yến Nguyệt nhìn cả hai rất đầy vẻ uy nghiêm và lạnh lùng. Phong Thiên Kiệt và Lưu Mã Nhượng hiện tại rất khác so với lúc sáng nay, cả hai lúc sáng như một đứa trẻ còn bây giờ thì là một người trưởng thành cứ như ai đó nhập vào vậy. Dòng suy nghĩ dập tắt khi tiếng chuông điện thoại trong tay cô reo lên. 

–  Chú

–  Chú đã huy động người tìm kiếm Nam Vũ rồi

Thế là cả 3 xã hội đen uy quyền nhất, huy động tìm Nam Vũ. Tất cả các đường cao tốc không thể không thấy hàng trăm chiếc xe hơi đen bóng chạy với tốc độ cực nhanh và chết người. 

Không nghĩ ngợi gì cô liền chạy ra ngoài nhưng bị Phong Thiên Kiệt nắm chặt tay

–  Em định làm gì

Yến Nguyệt cười nhẹ 

–  Không thể ngồi yên mà trông đợi kết quả

Cô liền chạy ra cổng đứng chờ, chừng 1 giây sau một chiếc xe  Bugatti Veyron Supersport đen pha cam liền dừng ngay trước mặt của cô nhanh chóng. Từ trong xe một anh chàng bước ra vẻ cung kính cuối người, cô gật đầu sau đó liền nhanh chóng bước vào vị trí lái riêng người đàn ông lúc nãy chạy đi vào xe phía sau. Cô liền chuẩn bị đạp ga nhưng không khỏi giật mình vì Phong Thiên Kiệt ngồi kế bên cô nhìn về gương chiếu hậu thấy Lưu Mã Nhượng ngồi ghế sau nháy mắt với mình. Không nghĩ ngợi hay gì liền đạp ga với tốc độ cao nhất lao thẳng ra đường lớn. Lao một cách điên cuồng. Một cô gái giỏi về tốc độ cùng với chiếc xe  Bugatti Veyron Supersport đắt nhất thế giới thì còn gì bằng. Cô chạy với tốc độ cao nhất của chiếc xe 430km/h. Nhanh như gió mà cũng có khi gió cũng không nhanh bằng. Chiếc xe  Bugatti Veyron Supersport lướt một cách nhiều người phải chớp mắt vì với nhìn thấy cái gì bay qua thậm chí có những người không hề biết rằng có chiếc xe vừa chạy qua, quả nhiên bé cưng Bugatti Veyron Supersportnày được cả thế giới mệnh danh là con quỷ tốc độ. 

Liên Kim Tử, Hà Lam Thảo, Lệ Châu Hà, Trịnh Cúc Tử, Võ Hạ Như, đều được huy động chia nhau ra tìm Nam Vũ

Về phần Liên Kim Tử anh đã điều động những người tin tưởng giúp anh.  Hà Lam Thảo đã huy động những mối quen biết ở nước ngoài kiểm tra có ai lạ vào lãnh thổ của họ. Lệ Châu Hà lấy danh tiểu thư nhà họ Lệ tập hợp những xã hội đen ba cô quen biết hợp tác.  Trịnh Cúc Tử và Võ Hạ Như nghe theo chỉ thị của Phong Thiên Kiệt. 

Ngô Ngọc Yến Nguyệt cùng các mối quan hệ ở nước ngoài nhờ họ điều tra giúp cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.