Công Chúa Xấu Xí

Chương 25: Nỗi Ưu Phiền Của Phụ Huynh


Bạn đang đọc Công Chúa Xấu Xí: Chương 25: Nỗi Ưu Phiền Của Phụ Huynh

Tối, nó đi tập võ chưa về, ở nhà có người đi ra đi vào hóng hớt đợi nó về. Đến khi thấy nó về thì như thấy mẹ đi chợ về, nhảy cái ào ra mặt hớn hở:
-Về rồi hả?
– Ừ, có gì à?
– Cái này của cô. – N chìa cho nó 1 cái usb
– Gì đấy?
– Bài học lúc chiều của cô, tôi k có ở lại chép bài cho cô, nhưng nhờ người thu âm buổi giảng lại. (khiếp, có vậy thôi mà hóng cả buổi, hớn ha hớn hở làm gì vậy? biểu cảm thái quá )
– Cảm ơn! – nó cầm lấy usb
– Ờ không có gì, ờ …..
– Còn chuyện gì nữa à?
– Không, không có gì!

– Vậy tôi lên phòng trước nhé!
– Ừ! À mà này… – N ngập ngừng
– Nói
– Ba mẹ tôi bảo tí cô gặp ba mẹ tôi, có chuyện gì đó thì phải.
– Ừ, cảm ơn, biết rồi.
******* chuyển khung cảnh *********
Phòng làm việc của ông Phương (ba bạn N ý ạ ^^ ) dường như đã đợi nó, ba và mẹ hắn đều ngồi đấy cả rồi.
– Cô chú gọi cháu ạ? –
– Cháu ngồi đi! – Bà Liên chỉ ghế đối diện họ, mỉm cười nói với nó.
– Cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa? Có thoải mái không? – Ông Phương cười hiền từ, vừa rót cho nó chén trà vừa hỏi
– Dạ tốt lắm ạ!
– Ừ, cháu cứ xem như nhà của mình, tự nhiên đi, đừng khách sáo hay e ngại gì cả, ta cũng quý mến cháu, xem cháu như con cháu trong gia đình, nhé? – Bà Liên dịu dàng
– Dạ con cảm ơn cô chú ạ!
– Ta vào thẳng chuyện nhé! Chuyện nhà ta ở trường gây rối, ta biết! – Ông Phương vẫn cười cười nói với nó, giờ thì bà Liên yên lặng giống như lời ông nói chính là lời bà
– Con…..con xin lỗi, con nghĩ con làm được nên không báo với cô chú!
– Ta hiểu, cháu không cần giải thích, cháu giải quyết được cũng tốt, ta cũng không nhất thiết muốn nghe báo cáo chi tiết, các cháu cứ tự nhiên, khi nào cần giúp đỡ hoặc thấy không làm được thì hãy gọi ta cũng được!
– Dạ, con sẽ nhớ ạ!

– Nhưng mà, con đừng bảo vệ nó kĩ như vậy, cho nó cọ xát 1 ít, cho nó nếm chút mùi để sau này còn biết người biết ta, biết cuộc sống không chỉ màu sáng. Chỉ cần nó không quá nguy hiểm là được. – Ông Phương mỉm cười
– Con hiểu rồi ạ!
– Ừ, ta tin tưởng cháu, ha ha! Cháu cứ dùng cách riêng của cháu mà huấn luyện thằng nhóc đó cũng được, sao cho nó biết suy nghĩ sâu xa, biết phải trái như cháu càng tốt! – Ông Phương cười sảng khoái tán thành nó, ông bắt đầu thích thú với nó rồi.
– Cháu sẽ …..
– Rầm! – cánh cửa mở bung ra cắt ngang lời nó, Hoàng Vy chạy ùa vào, ôm chầm lấy cánh tay ông Phương nũng nịu
– Ba, tuần sau bạn con có sinh nhật, lâu nay con không có mua sắm đồ đẹp , đồ cũ cả rồi, ba xem, cái này này, đẹp lắm luôn, ba cho con mua nha ba
– cô nàng cầm 1 quyển tạp chí thời trang chỉ chỉ vào 1 cái váy màu xanh dương, rất đẹp, nó cũng thấy rằng cô bé mặc bộ này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp
– Con gái con lứa, cưng chiều hóa hư hỏng, lâu không sắm đồ là bao lâu? Tháng trước con vừa sắm hét 1 đống đồ còn gì? Cũ? Ta sợ có cái con còn chưa mặc qua đấy! chỉ giỏi phá phách thôi! – Bà Liên không vừa lòng mà mắng con gái mình. Còn nó có cảm giác như bỗng chốc mình hóa hư không ở giữa căn phòng, muốn kiếm cớ đi ra cũng sợ làm mất không khí gia đình của 3 người này, đành im re bất động ở đó
– Mẹ, nhưng mà mẫu này mới ra, số lượng có hạn, lại rất đẹp mà, mẹ, cho con đi, con hứa sẽ ngoan!
– Con gái à, không phải ta tiếc tiền nhưng con xem, cái giá in ở đây là gần 10 triệu! – Ông Phương nhíu nhíu mày, nó cũng hơi biến sắc, trời ạ, con nhỏ này đã học cách xài hàng hiệu rồi, trời ạ, phung phí thật là phung phí, nó thầm tặc lưỡi
– Đồ nào của nấy mà ba, ba xem này, nhãn hiệu nổi tiếng giá ấy là bình thường mà! Hoàng Vy chu chu miệng biện bạch
– Bình thường? con được cưng chiều mãi thành quen rồi phải không? Con thấy giá trị đồng tiền nhỏ bé lắm phải không? Con có biết cái váy của con gần bằng 1 tháng lương của chị Duyên không? Con biết giá trị của đồng tiền thế nào và lao động ra tiền là thế nào không? Không nói nhiều, không váy áo gì hết! từ nay con cũng được cắt bớt tiền xài, sung sướng quá cũng không phải là tốt! – Bà Liên không xem nó như vô hình đâu a

bà đang lấy nó làm gương dạy dỗ con gái bà a
~Hoàng Vy giờ mới liếc thấy nó trong phòng, không khỏi đứng hình, rồi bỗng dưng đứng dậy nước mắt ròng ròng òa lên:
– Hu Hu, ba mẹ hết thương con rồi! Chị ấy giỏi, chị ấy biết này biết nọ, ba mẹ đem chị ấy làm con gái luôn đi, con không cần, không cần! hu hu! – Nói rồi chạy vù đi, cũng nhanh và đột ngột như lúc đến, vứt luôn cả quyển tạp chí lại đó.
– Haizz, xin lỗi cháu, để cháu thấy cảnh này thật là hổ thẹn, chúng ta quá cưng chiều con cái nên chúng nó cứ chẳng hiểu chuyện. – Bà Liên thở dài
– A~ không sao đâu ạ! Gia đình thì chuyện thế là bình thường ạ! Cô chú bảo con xem đây như nhà mình còn gì, chuyện này bình thường thôi ! – Nó gỡ gạc tình huống cho 2 vị phụ huynh đang phiền muộn
– Thực là, haiz, chúng nó hiểu chuyện 1 chút, bằng 1 góc của cháu thôi là ta cũng vui rồi, vậy mà chẳng đứa nào ra cái thể loại gì cả, chỉ biết phá phách, haizz, ngày trước chúng ta quá lo làm ăn, cứ nghĩ chu cấp tốt cho chúng nó là được, không lo dạy dỗ chúng nó chu đáo, haizzz!!!!- Ông Phương than thở
Nó tưởng sắp ngạt không khí vì sự thở dài liên tục của ông Phương và bà Liên, vội kiếm cách chuồn:
– Cô chú đừng buồn, chỉ là chưa hiểu được thôi, sau này họ sẽ hiểu, giờ con xin phép ạ, cô chú cũng nghỉ sớm 1 chút ạ, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu ạ!
– Ừ, cảm ơn cháu! Cháu đi đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.