Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 77: Dị ứng


Đọc truyện Công Chúa Và Lọ Lem – Chương 77: Dị ứng

Sản phẩm mới của C.A đưa ra thị trường rất được yêu thích, lợi nhuận thu về vượt ngoài mong đợi. Công ty quyết định thưởng cho các bộ phận tham gia. Tiền thưởng được đưa xuống, mọi người rủ nhau đi ăn uống.

Tối hôm đó, phòng thiết kế rủ nhau đi ăn. Vừa ra đến cửa, họ thấy Lucy vừa tan ca đang đi về hướng này. Một người trong số bọn họ nói lớn về phía Lucy.

– Chúng tôi đang định đi ăn. Lucy! Cô đi cùng không.

– Tôi không phiền mọi người. Mọi người cứ đi đi-Lucy nhỏ giọng nói.

– Không phiền! Không phiền!-Đám đàn ông đồng loạt lên tiếng. Họ đều rất muốn nhân cơ hội này làm quen với cô gái xinh đẹp nhất công ty. Đâu có thấy phiền, ngược lại rất vui vẻ, rất mong chờ.

Lucy nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, chỉ gượng cười đáp trả. Nghĩ đến tối nay mình cũng không có chuyện gì, nên miễn cưỡng gật đầu.

Mọi người đến ăn tại một nhà hàng. Không khí đặc biệt câu nệ. Cái đám đàn ông kia, bình thường ăn nói rất thô lỗ, đối xử với chị em luôn là thái độ “Chúng ta đều là con người, nam nữ bình đẳng”. Nhưng hôm nay, trước mặt Lucy, bọn họ thay đổi đến mấy chị em sắp nhận không ra nữa rồi.

Đám chị em phụ nữ không đặc biệt thích sự có mặt của Lucy. Nhưng vì có cô mà đám người kia dễ sai dễ bảo. Nên họ cũng hùa vào chỗ cô, làm bộ thân thiết nói chuyện để bắt nạt đám người kia.

Hạ Vy không thuộc bên nào, cô không được lòng cả nam lẫn nữ. Trước nay, trong phòng thiết kế, cô chỉ là một nhân viên cấp thấp, luôn bị bọn họ bắt nạt. Không phải ngoại hình cô xấu xí gì, chỉ vì cô làm việc quá hậu đậu, năng lực ở dạng trung, ai cũng ngại làm việc cùng cô. Thêm chuyện hôm trước Vĩnh Huy lựa chọn kế hoạch của cô, càng làm mấy người trong phòng ghen tị, cô lập cô.

Ăn uống đến nửa chặng. Ai nấy đều đang vui vẻ.

– Tôi không ăn tôm-Hạ Vy bên này cất giọng.


Bên kia giọng Lucy cũng vang lên.

– Tôi không ăn được tôm.

Mọi người nhìn Hạ Vy, rồi quay sang nhìn Lucy.

Hai cô gái cũng đưa mắt nhìn đối phương. Khóe môi Lucy có ý cười, ngẫm nghĩ “Lucy cũng có điểm giống mình, cũng ghét ăn tôm”. Trong đầu Lucy suy nghĩ “Hạ Vy cũng bị dị ứng tôm giống mình sao? Thật thú vị”

Đó không phải là lần trùng hợp duy nhất của hai người. Đến lúc mọi người mời rượu, cả hai cũng đồng thanh nói.

– Tôi không uống rượu.

Mọi người như cũ nhìn hai người. Có người lên tiếng.

– Hai người, không cần giống nhau thế chứ? Ngay cả rượu cũng không uống-Nói rồi cô ta nhìn về phía Lucy- Cô là trợ lý, thường ra ngoài gặp đối tác cùng giám đốc, khi đối tác mời rượu, không lẽ cô cũng không uống?

– Chưa từng gặp tình huống này-Lucy điềm đạm đưa cốc nước lên uống. Trong đầu cô bất chợt suy nghĩ, không phải cô chưa trải qua tình huống mà cô gái kia vừa nói.

Lần đó, có một người đàn ông là đối tác của C. A, tuổi cũng đã gần năm mươi, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ chú ý đến cô. Đến lúc uống rượu cũng không ngại mời cô một ly. Lúc đó, cô biết mình từ chối sẽ làm cho không khí mất vui. Khi cô đưa tay đón lấy, thì Huy đưa tay ra dành lấy, nói với ông ta “Trợ lý của tôi không uống được rượu, tôi uống thay cô ấy”. Lúc đó, cô như được cứu một bàn thua trông thấy, cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Hôm nay chợt nghĩ đến, Huy vì sao biết cô không muốn uống rượu, còn giúp cô nói với người đàn ông đó là cô không uống được rượu?

– Hạ Vy, ngay cả rượu cô cũng không uống được sao?-Một người đàn ông nhìn Hạ Vy, vừa nhai vừa nói.

– Tôi… tôi bị dị ứng với chất cồn-Hạ Vy yếu ớt mỉm cười.

Mọi người cũng không ép hai cô gái này nữa, cùng nhau ăn uống rượu vui vẻ, còn hai cô được miễn uống.

Ăn uống nhậu nhẹt đến tận mười giờ đêm, mọi người mới kéo nhau ra về.

Trên đường giờ này rất vắng, có mấy anh chàng đề nghị đưa Lucy về nhà. Nhưng cô nhất quyết từ chối, không muốn làm phiền ai.

Lúc về đến khu chung cư, đã gần mười giờ rưỡi. Lucy lái xe vào tầng hầm. Lúc cất bước đi đến thang máy, bất ngờ có chiếc xe hơi màu đen phóng thật nhanh ở phía bên kia, tiếng phanh chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng cửa xe mở ra.

Từ bên này, Lucy nhìn thấy rất rõ hình bóng Huy lảo đảo bước ra khỏi xe, từng bước, từng bước đi về phía này.


– Anh có sao không?- Lucy chạy tới, đỡ lấy thân người sắp ngã xuống nền kia.

Mắt Huy lờ mờ nhìn không ra người trước mặt, nghe giọng nói có phần quen thuộc, cậu không ngại để cô chống đỡ giúp mình.

Lucy nghe từ Huy mùi rượu, đặc biệt khiến cô khó chiu. Cô dìu Huy đến thang máy. Thân hình to lớn hơn một mét tám kia đổ toàn bộ về phía Lucy. Chiều cao của cô nhờ có đôi giày cao gót mà không chênh lệch với Huy lắm, nhưng cũng vì đôi giày cao gót mà cô đứng không được vững, mấy lần chân cô trẹo sang một bên, đau điếng.

Đưa được Huy đến cửa căn hộ nhà cậu, Lucy đã mệt muốn chết rồi. Lucy nửa chống đỡ, nửa lục soát người Huy tìm chìa khóa nhà. Cô nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, đem Huy tống vào trong nhà. Cô đứng đó nhìn bộ dáng say không biết trời đất của cậu, nhìn một hồi lâu. Ngay đến tháo giày, cậu ta cũng làm không xong nữa.

Lucy hiện tại rất là mệt, nhưng nhìn Huy như vậy cô cũng không đành lòng bỏ đi. Dù sao thì hai người cũng đang là quan hệ sếp-nhân viên. Giúp đỡ, nhất định phải làm.

Lucy tiến lại tháo bỏ giày mình, xoay sang giúp Huy tháo giày. Lần nữa dìu cậu ta lên, chậm rãi đi đến phòng ngủ. Trước khi đặt Huy nằm xuống giường, cô còn cẩn thận cởi áo vest bên ngoài ra giúp cậu, giúp cậu đắp chăn.

– Pie, anh muốn uống nước…

Lucy bước được mấy bước, nghe tiếng Huy truyền đến, chân cô dừng lại. Mất chừng một phút sau, chân cô mới tiếp bước, đi đến nhà bếp rót một cốc nước, trở lại phòng ngủ.

– Giám đốc, nước của anh!

Huy theo bản năng đưa tay cầm lấy, cậu đưa ly lên miệng uống. Nước chảy vào miệng thì ít, chảy xuống áo thì nhiều.

Lucy đứng một bên yên lặng quan sát. Con người này với cái người lúc nào cũng nghiên túc lạnh lùng trên công ty, có điểm nào giống nhau chứ? Cô chỉ biết lắc đầu rồi thở dài, bước lại đưa tay đón lấy ly, đặt xuống bàn, rồi tiến lại tủ quần áo, lấy nhanh một cái áo sơ mi ra.

– Pie, anh rất nhớ em…

Lucy vừa cởi nút áo giúp Huy, vừa tiếp nhận câu nói đó vào trong tai, môi cô kéo lên một nụ cười, nhàn nhạt cất lời.


– Anh nói với tôi làm gì? Tôi không phải Pie.

Huy không nói gì, mắt như nhắm như mở nhìn về phía Lucy.

Lucy cũng cảm nhận được ánh mắt kia đang nhìn mình chằm chằm. Cô không để tâm, tiếp tục giúp cậu đổi áo. Lúc cô cài nút áo lên, bất ngờ bàn tay Huy nắm lấy tay cô, kéo cô xuống, ôm lấy, âm trầm cất giọng.

– Pie!

Tim Lucy đập từng nhịp nghe rất rõ ràng. Toàn thân cô cứng nhắc nằm im, sợ một cử động sẽ ảnh hưởng đến giác quan của người kia.

– Thật ra… Pie của anh đang cùng người khác sống rất vui vẻ. Cô ấy còn cùng người đó sinh một cậu con trai. Chính là người đưa cậu bé đến hôm trước-Lucy cười nhạt-Anh còn nhớ cô ấy làm gì chứ? Anh ở đây làm kẻ ngốc cho ai xem? Cô ấy sẽ không trở về nữa, sẽ không thể trở về nữa, anh hiểu không?

Đáp lại lời Lucy chỉ có hơi thở đều đều phả ra trên tóc cô, tay Huy cũng dần buông lỏng tay cô, tiến vào giấc ngủ.

Không gian bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở.

Không biết qua bao lâu, Lucy mới từ trên người Huy ngồi dậy, kéo chăn lên đắp giúp cậu. Cô ngắm nhìn dung nhan hoàn mỹ của con người đang say giấc kia.

Lúc rời đi, Lucy để lại trên trán Huy một nụ hôn “chúc ngủ ngon”. Rồi lết từng bước như rùa bò về căn hộ tầng trên của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.