Công Chúa Trên Cao

Chương 79


Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 79


Trong điện Càn Thanh bỗng yên tĩnh, Quý Văn nhíu mày: “Người thực sự muốn từ quan sao?”
“Nếu không có lần bị thương này của phò mã, thần còn không biết trong lòng hoàng thượng mình lại chướng mắt đến vậy, bây giờ từ quan cũng tốt, tránh cho hoàng thượng phiền chán thêm.” Quý Thính nói xong với vẻ mặt không có cảm xúc, quỳ lạy một cái rồi đứng dậy: “Thần xin cáo lui.”
Dứt lời, nàng chẳng nhìn Quý Văn cái nào, trực tiếp quay người đi thẳng luôn.
Phù Vân vẫn luôn lo lắng chờ ngoài cung, thấy nàng đi ra thì nhanh chóng lên đón, nhìn thấy vết máu trên người nàng thì sắc mặt thay đổi: “Điện hạ!”
“Yên tâm, không phải của ta.” Quý Thính nhìn y bằng một ánh mắt an ủi.
Phù Vân nhìn kỹ lại, xác nhận vết máu đó là bị bắn lên mới thở phào một hơi, nén một đống câu hỏi trong lòng, sợ bị mấy người ở cửa cung nghe thấy nên chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén.
Hai người lên xe ngựa, Chử Yến đã ở bên trong, thấy máu trên người Quý Thính thì ánh mắt lạnh lẽo: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, vừa nãy ta đâm Tiền Đức một nhát, đây là máu của hắn.” Quý Thính ung dung trả lời.
Phù Vân vội hỏi: “Lúc điện hạ đâm có thông qua sự cho phép của hoàng thượng không?”
“Y còn muốn giúp Tiền Đức thoát tội, sao có khả năng cho ta ra tay được.” Quý Thính buồn cười nói.
Phù Vân khẩn trương: “Vậy hoàng thượng có trách phạt điện hạ không?”
“Tiền Đức giám sát điện hạ là chuyện danh bất chính, ngôn bất thuận, hoàng thượng cũng không tiện lấy chuyện đó ra để nói, vì thế việc này chỉ có thể là do Tiền Đức làm việc không thỏa đáng, nếu như hoàng thượng muốn muốn trách phạt điện hạ thì phải phạt Tiền Đức trước mới công bằng.” Chử Yến nói một lèo với giọng điệu lạnh lùng.
Quý Thính cong khóe môi: “Nhưng hoàng thượng đánh giá cao Tiền Đức nhất, sao cam lòng giết hắn vì chuyện này được, vì thế chỉ có thể mặc kệ sống chết mặc bay.”
“Nhưng thế cũng hời cho Tiền Đức, lần này có Thân Đồ Xuyên bảo vệ điện hạ, điện hạ mới bình an vô sự, nếu như chỉ có một mình điện hạ thì chẳng phải người bị thương sẽ là điện hạ sao? Nếu là ta thì tru di cửu tộc nhà hắn mới phải.” Phù Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Chử Yến lạnh mặt: “Ngày tháng còn dài, chúng ta và hắn cứ chờ xem.”
“Không sai! Điện hạ là võ tướng đứng đầu, nếu muốn trừng trị hắn thật thì hắn chẳng có năng lực chống lại, chúng ta cứ chờ xem!” Phù Vân oán giận nói.
Quý Thính liếc bọn họ một cái: “Bây giờ ta không phải võ tướng đứng đầu nữa.
Chử Yến và Phù Vân ngẩn ra, Chử Yến phản ứng lại trước: “Có ý gì?”
“Hoàng thượng cố ý cho mấy cử nhân kia làm tham tướng, ta không khuyên được nên dứt khoát từ quan luôn rồi.” Quý Thính híp mắt cười nói.
Phù Vân ngạc nhiên nhìn nàng, miệng hơi mở ra một lúc, nhìn trông thật ngốc nghếch ngớ ngẩn.

Quý Thính nhìn thế thì vui vẻ: “Sao ngạc nhiên vậy, ngươi luôn giận ta không ở bên ngươi nhiều, bây giờ từ quan chẳng phải sẽ có nhiều thời gian hơn rồi sao, chăm chỉ ở bên ngươi không tốt hả?”
“Không được! Sao điện hạ có thể từ quan chứ?” Phù Vân phản ứng lại được thì tức giận đến mức khóe mắt ửng đỏ lên.
Quý Thính không biết phải làm sao: “Bổn cung cũng không còn cách nào.”
“Chắc chắn có, dh ngẫm nghĩ lại cẩn thận…!Nếu không đi gặp Chu lão tướng quân? Tuyệt đối không thể kích động được!” Phù Vân lo lắng không thôi, thấy Quý Thính chẳng coi lời y là chuyện to tát thì nhanh chóng quay lại phí Chử Yến: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn làm người câm hả, còn không mau khuyên điện hạ!”
Chử Yến im lặng nhìn Quý Thính, một lúc sau mới hỏi: “Nếu điện hạ từ quan thì có phải nộp Hổ Phù lên không?”
“Ta đã nói với hoàng thượng rồi, sau khi về phủ sẽ mang nộp.” Quý Thính cười nói.
Chử Yến nhìn nàng chằm chằm, không cả chớp mắt: “Điện hạ định nộp thật ư?
“Đương nhiên là phải nộp.” Quý Thính nói xong, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng bây giờ phò mã bệnh tình nguy kịch, bổn cung vừa về phủ thì nghe được tin tức này, chỉ có thể chạy tới Giao Huyền chăm sóc ngay lập tức, còn chăm sóc mất bao lâu thì khó nói chắc được.”
Chử Yến nghe vậy thì thở phào: “Điện hạ có ý kiến hay.”
Phù Vân nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Sao ta không hiểu mọi người đang nói gì hết vậy?”
“Vì thế ngươi phải đọc nhiều sách vào mới được.” Quý Thính buông tiếng thở dài.
Phù Vân: “Có thể không nhắc đến chuyện đọc sách không?”

Quý Thính mỉm cười, thấy y không còn lo lắng như ban nãy thì không trêu y nữa.
Xe ngựa chạy băng băng về phủ trưởng công chúa, vừa vào cửa Quý Thính đã gọi người sửa soạn đồ dùng hằng ngày, trực tiếp đi luôn.

Mục Dự Chi nghe tin nàng sắp đi thì nói chuyện với nàng một lúc lâu rồi thở dài: “Bây giờ tránh ra ngoài là biện pháp tốt nhất, nhưng điện hạ đi rồi, đám người Lý Tráng tướng quân phải làm sao? Bọn họ vẫn đang chờ điện hạ để dâng tấu sớ.”
“Không sao, nếu bọn họ đến thì ngươi nói cho bọn họ biết bổn cung đã từ quan rồi, sau này nên làm thế nào thì trong lòng họ tự rõ.” Quý Thính chậm rãi nói.
Mục Dự Chi nhíu mày: “Điện hạ muốn để ta ở lại?”
“Ngươi muốn đi theo ta?” Quý Thính hỏi ngược lại.
Mục Dự Chi gật đầu: “Nếu là trước kia thì điện hạ ra ngoài ta sẽ không đi theo nhưng lần này khác, ta phải đi theo điện hạ mới yên tâm, đúng dịp mấy cửa hàng bên Giao Huyền đã lâu rồi chưa tính sổ, bây giờ đi chỉnh lý lại một lượt luôn.”
“Nếu ngươi muốn đi thì đi thôi, Phù Vân cũng theo cùng, để một mình Chử Yến ở lại coi giữ phủ là được.” Quý Thính nói xong thì gọi Chử Yến tới, dặn dò hắn ta cẩn thận.
Nghe thấy mình không thể đi theo, Chử Yến khẽ nhíu mày: “Nếu như điện hạ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
“Ngươi yên tâm đi, sau khi ta đến Giao Huyền sẽ không ra ngoài, không để bản thân rơi vào nguy hiểm, hơn nữa, bọn ta chẳng đi được mấy ngày, không cần ba, năm ngày là hoàng thượng sẽ thỏa hiệp.” Quý Thính nói vô cùng chắc chắn.
Nghe nàng nói như vậy thì Chử Yến không còn ý kiến gì nữa.

Quý Thính thấy hắn ta chấp thuận rồi thì trực tiếp dẫn những người khác đi, đến lúc Quý Văn biết tin nàng đi rồi thì nàng đã sắp đến Giao Huyền.
Hai ngày vừa qua không mưa nữa, thời tiết bỗng oi bức hơn, sắp cuối thu mà lại có cảm giác của mùa hè.
Thời tiết thế này, người bình thường đã thấy khó chịu, Thân Đồ Xuyên luôn nằm bẹp trên giường dưỡng thương thì càng không dễ chịu, trên người hắn quấn vải trắng, vừa ra mồ hôi cái là bí bách, kết quả mấy chỗ quấn vải trắng đều bị nổi nốt phát ban, vừa ngứa vừa tê thì thôi đi, bên cạnh hắn chẳng có gì để chuyển dời sự chú ý của hắn cả.
Hắn và Quý Thính xa nhau mới hai, ba ngày nhưng cảm giác như đã xa rất lâu rồi vậy, đêm hai hôm trước hắn phát sốt, nóng đến mức hắn mơ màng nảy sinh một phần ấm ức, cảm thấy bản thân vì nàng mà bị thương nặng như vậy, nàng không quan tâm mình thì thôi đi, còn bỏ đi luôn vào sáng sớm hôm sau, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cả, cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào rồi.
Mặc dù đã nghĩ kỹ lúc hắn gặp nàng ở kiếp này sẽ cưng chiều nàng vô điều kiện nhưng đến lúc gặp lại thì vẫn lạnh nhạt với nàng một chút để nàng biết cảm giác của hắn ngày hôm nay.
Thân Đồ Xuyên vừa mới hạ quyết tâm thì nghe tiếng Quý Thính đang nói chuyện với huyện thừa Chu Tiền, hắn nở nụ cười tự giễu, cảm thấy mình đúng là điên rồi, thế mà lại nhớ nàng đến mức sinh ra ảo giác.
Hắn vừa nghĩ vậy thì giọng nói ấy từ xa đến gần rồi đi vào phòng, giọng điệu trong sáng cao quý, lại tràn đầy sức lực, nếu là ảo giác thì chân thực quá rồi đó.

Thân Đồ Xuyên trầm ngâm trong nháy mắt, nghiêng mặt về phía cửa thì thấy người mà mình ngày đêm nhớ mong mặc một bộ y phục hoa lệ đi tới trước bàn.
“Bổn cung tưởng rằng ngươi ngủ rồi.” Quý Thính thấy hắn đang mở to mắt nhìn thì hơi ngạc nhiên.
Thân Đồ Xuyên cố ý nghiêm mặt, nhưng sự vui mừng lại hiện rõ trong ánh mắt: “Điện hạ nói chuyện to như thế, ta có ngủ cũng bị đánh thức.”
“Thì ra là bổn cung đánh thức người, vậy có cần bổn cung xin lỗi không?” Quý Thính nói xin lỗi nhưng chẳng hề áy náy.
Cuối cùng khóe môi Thân Đồ Xuyên cũng cong lên: “Thôi, ta không không chấp nhặt với người khác như điện hạ.”
“Vậy bổn cung còn phải cảm ơn phò mã.” Quý Thính khẽ xì một tiếng.
Chu Tiền thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu, đôi phu thê trẻ liếc mắt đưa tình vô cùng thành thục thì thức thời xin về trước, lúc đi đến cửa còn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Quý Thính đã ngồi xuống bên giường, hắn nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa nghĩ, ai cũng nói điện hạ yêu đơn phương, phò mã hoàn toàn không thích điện hạ, nhưng sao hắn thấy hình như phò mã còn yêu điện hạ nhiều hơn nhỉ?
Hai người trong phòng khách không hề hay biết huyện thừa đại nhân đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Sao điện hạ đột ngột quay lại?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính liếc hắn một cái, thuận miệng nói: “Bổn cung không yên tâm về ngươi nên có lòng trở lại chăm sóc đó.”
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: “Mặc dù biết điện hạ chỉ nói giỡn chơi nhưng ta vẫn rất vui…!Nếu như điện hạ có thể không tự xưng bổn cung trước mặt ta thì ta càng vui hơn.”
“Sao ngươi dám chắc ta nói giỡn?” Thấy hắn không muốn nàng tự xưng bổn cung trước mặt hắn, nàng cũng không mạnh miệng tỏ vẻ, trực tiếp thay đổi.

Thân Đồ Xuyên mỉm cười nhìn nàng, một lúc lâu ngoắc tay với nàng, Quý Thính dừng một lúc rồi cúi người xuống phối hợp với hắn, hắn thuận tay đặt lên ngực nàng: “Có thể cảm nhận ở đây.”
Quý Thính im lặng một lúc lâu, mặc không cảm xúc hỏi: “Thân Đồ Xuyên, ngươi đang giở trò lưu manh sao?”
Thân Đồ Xuyên im lặng, lúc này mới nhớ tới vị trí trái tim, chỗ đó của điện hạ vô cùng mềm mại.

Vừa nghĩ đến đây, tay hắn không nhịn được siết lại chặt hơn.
Quý Thính: “…”
Thân Đồ Xuyên lặng lẽ thả tay xuống, được một lúc còn không quên giải thích: “Lúc ta đặt lên thực sự không nghĩ nhiều.”
“Không cần nói gì nữa, ta đã nhìn rõ ngươi rồi, chính là một ngụy quân tử.” Quý Thính liếc hắn một cái rồi ngồi thẳng dậy, không tính toán với hắn chuyện tay hắn mạo phạm mình ban nãy nữa.
Thân Đồ Xuyên thức thời không nhắc đến mà nói chuyện chính sự với nàng: “Lần này điện hạ tới Giao Huyền là vì tránh hoàng thượng sao?”
“Ngươi quả nhiên thông minh, chi bằng đoán xem bổn cung chịu trăm cay nghìn đắng quay về đó, tại sao lại muốn ra ngoài tránh?” Quý Thính không khách sáo bưng tách trà ngon bên cạnh giường lên, uống từng ngụm từng ngụm một.
Thd suy ngẫm trong chốc lát: “Đương nhiên là muốn lùi một bước để tiến hai bước, ép hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng chỉ tránh ra ngoài thì không đủ, chắc hẳn trước khi đến đây điện hạ đã ép y làm việc khác rồi.”
“Đúng vậy, ta từ quan, còn nói muốn dâng Hổ Phù lên.” Quý Thính hơi cong khóe môi nói.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Điện hạ là tấm gương của võ tướng, bây giờ mở màn thế này, mặc dù chẳng nói gì nhưng các võ tướng cũng biết làm thế nào, lúc này tránh đi là tốt nhất, dù sau này hoàng thượng muốn lấy chuyện này ra làm ầm ĩ lên thì điện hạ cũng có thể rũ sạch quan hệ.”
“Ngươi chỉ phân tích mấy thứ này, sao không hỏi về Hổ Phù.” Quý Thính hơi tò mò.
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: “Kiếp trước điện hạ đã từng chịu thiệt vì cái Hổ Phù đó, ta tin rằng điện hạ sẽ không dễ gì giao ra.”
“Nói đến chuyện này, lần đó bổn cung nộp Hổ Phù lên chẳng phải vì ngươi sao, Thân Đồ Xuyên, ngươi nợ ta nhiều lắm.” Quý Thính nhớ tới chuyện trước kia, tâm trạng chẳng hề vui vẻ.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “Chuyện Hổ Phù đều trách ta hết thì hình như hơi công bằng?”
“Sao lại không công bằng? Chẳng lẽ không đúng là vì ngươi mới phải giao ra à?” Quý Thính híp mắt lại.
Thân Đồ Xuyên mở to mắt nhìn nàng: “Kiếp trước lúc điện hạ muốn dùng Hổ Phù chuộc ta thì ta cố dùng mọi biện pháp ngăn cản, bất kể cau có với điện hạ, hay khuyên nhủ bằng cách châm chọc khiêu khích, điện hạ vẫn cứ nhất quyết phải đổi như bị trúng tà vậy, ta có thể làm được gì?”
Quý Thính: “…”
“Bây giờ nghĩ lại, lúc đó điện hạ tin tưởng huyết thống quá mức, cảm thấy nàng và hoàng thượng là tỷ đệ ruột thịt, giao Hổ Phù cho y cũng chỉ như tay trái đưa cho tay phải, chẳng là chuyện gì to tát cả, vì thế mới trúng kế y một cách dễ dàng, cho dù không có ta đi nữa, y chỉ cần diễn một màn khổ nhục kế, e là lúc đó điện hạ cũng giao cho y luôn.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh phân tích.
Quý Thính trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu: “Vì thế, ý ngươi là không nhận ân tình đó của bổn cung?”
“Đương nhiên là nhận, ta nợ điện hạ rất nhiều, ta hiểu, vì vậy định dùng cả đời để trả.” Bên miệng Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười rõ ràng, vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.
Quý Thính nghiêm mặt rút tay về: “Đừng chạm vào ta, nóng muốn chết.”
“Nóng cũng không làm được gì, ở đây không phải phủ trưởng công chúa, không có đồ đựng băng đá, điện hạ cũng nằm xuống đi, tâm tĩnh thì tự nhiên thấy mát thôi, rất nhanh sẽ không nóng nữa.” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng vỗ về.
Quý Thính liếc mắt nhìn vị trí ở bên trong hắn, cuối cùng không nằm xuống, chỉ vươn tay muốn gỡ băng gạc của hắn ra: “Cho ta xem vết thương của ngươi khôi phục thế nào rồi.”
“Điện hạ đừng chạm vào.” Thân Đồ Xuyên vội vàng trở tay đè chỗ sau lưng lại.
Quý Thính vỗ tay hắn: “Đừng có mà lộn xộn, đụng phải vết thương thì đều là ngươi tự chịu đó.”
“Điện hạ đừng gỡ ra thì ta sẽ không động đậy.” Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính nhíu mày: “Ta chỉ muốn xem xem vết thương thế nào, ngươi căng thẳng như thế làm gì?”
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt: “Chỗ vải trắng trùm lên bị nổi phát ban, trước đó khi thay thuốc ta từng nhìn thấy, lít nha lít nhít rất buồn nôn.”
Quý Thính nghe vậy thì không vui: “Đã nổi phát ban thì không nên quấn vào nữa.” Nàng nói dứt câu thì muốn gỡ ra, thấy Thân Đồ Xuyên vẫn muốn cản thì đanh mặt trách mắng hai câu, đợi đến khi hắn không động đậy nữa mới vạch tầng lớp, tầng lớp ra một.

Khi vải trắng không còn, phát ban đỏ ửng lộ rõ vô cùng nghiêm trọng.

Quý Thính mím môi, đưa tay sờ một cái: “Sao còn dinh dính thế này?”
“Đại phu bôi thuốc đó.” Thân Đồ Xuyên trả lời, nói hết câu thì hơi khó chịu nhắm mắt lại: “Nếu điện hạ cảm thấy buồn nôn thì vẫn lên quấn lên đi, chớ cố gắng chống đỡ.”
Quý Thính vỗ chân hắn một cái, thấy hắn run lên mới thỏa mãn: “Mặc dù bản lĩnh của ta chẳng ra sao nhưng thường ngày chinh chiến vẫn luôn trấn giữ hậu phương, từng thấy không ít vết thương còn buồn nôn ác liệt hơn cái của ngươi gấp trăm lần, của ngươi coi là gì chứ, cứ phơi ở đấy, qua hai ngày là hết.”
“Điện hạ không chê là tốt rồi.” Thân Đồ Xuyên dịu giọng nói.
Quý Thính khẽ xì một tiếng, đang định nói tiếp thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng Phù Vân: “Điện hạ!”
Gương mặt vốn ôn hòa của Thân Đồ Xuyên bỗng lạnh đi: “Hóa ra điện hạ còn dẫn hắn tới nữa.”
“Không chỉ có hắn, còn có cả Dự Chi.” Quý Thính nói xong thì nâng cao giọng: “Vào đi.”
Thân Đồ Xuyên mím môi, quả nhiên thấy Mục Dự Chi và Phù Vân đi vào.
“Ta và Phù Vân đến thăm phò mã gia.” Mục Dự Chi nói với Quý Thính.
Quý Thính gật đầu: “Hắn không có gì đáng ngại hết nhưng vết thương phải chăm sóc cẩn thận.”
Lúc này Mục Dự Chi mới nhìn sang phía Thân Đồ Xuyên, trịnh trọng chắp tay cúi đầu với hắn: “Đa tạ phò mã gia bảo vệ điện hạ.”
“Đa tạ phò mã.” Phù Vân cũng vội nói.
Thân Đồ Xuyên thờ ơ: “Ta là phu quân của điện hạ, bảo vệ nàng là lẽ đương nhiên, hai vị không cần tỏ lòng biết ơn.”
“Được rồi, đâu có người ngoài, cần gì phải để ý những lễ tiết này.” Quý Thính ngắt lời mấy người họ, quay đầu nhìn Phù Vân: “Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ?”
“Đều ổn thỏa rồi, điện hạ muốn đi nghỉ ngơi sao?” Phù Vân hỏi.
Quý Thính hơi gật đầu: “Đi thôi, đi suốt hai ngày rồi, ta cũng rất mệt.”
“Điện hạ muốn đi đâu nghỉ ngơi?” Đột nhiên Thân Đồ Xuyên lên tiếng hỏi.
Quý Thính quay đầu lại: “Qua sương phòng tạm thời của ta.”
Nghe cách xưng hô của nàng với Thân Đồ Xuyên, Mục Dự Chi đăm chiêu nhìn Thân Đồ Xuyên một lúc.
Thân Đồ Xuyên trực tiếp bỏ qua ánh mắt của hắn ta, nhíu mày lại hỏi: “Điện hạ không định ngủ cùng ta sao?”
“Không được, trên người ngươi có vết thương, tốt nhất là ở một mình đi, được rồi, nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ một lát đây.” Quý Thính nói xong thì đứng lên, không cho Thân Đồ Xuyên cơ hội nói tiếp, đi thẳng một mạch tới cửa.
Phù Vân đuổi sát phía sau, chỉ có Mục Dự Chi khẽ gật đầu với Thân Đồ Xuyên: “Phò mã gia không cần lo lắng, ta và Phù Vân sẽ chăm sóc điện hạ thật tốt, người chỉ cần chú ý dưỡng thương là được.”
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Thân Đồ Xuyên càng lạnh hơn: “Trong phủ nha có nha hoàn, cứ gọi nha hoàn hầu hạ điện hạ là được, Mục tiên sinh không cần phải cực khổ.”
Ý chiếm hữu trong lời hắn không hề che giấu, Mục Dự Chi nhíu mày, không nói gì đi khỏi đó.
Quý Thính vừa đến sương phòng tạm thời của mình thì trực tiếp lên giường đi ngủ, ngủ suốt hơn một canh giờ mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy cả người như muốn rời ra thành từng mảnh vậy, bộ phận nào cũng không thoải mái, nàng hoạt động một động, thoáng nhớ tới phương thuốc bí mật mà Thân Đồ Xuyên chuẩn bị cho cô trước đó, nếu bây giờ dùng xoa bóp một lúc, nghĩ thôi cũng thấy vô cùng thoải mái rồi.
Nàng buông tiếng thở dài, rời giường dẫn Phù Vân và Mục Dự Chi đi ăn tối với phu thê huyện thừa.
“Chẳng mấy chốc là đến cuối tháng tám rồi, qua hai ngày nữa thì không còn lễ làng hội chùa gì nữa, chi bằng điện hạ nhân lúc này ra ngoài đi dạo, nếu không thì phải đợi cả năm nữa.” Chu Tiền nhã nhặn nói.
Phù Vân nghe vậy thì sáng mắt lên, lập tức nhìn qua Quý Thính với vẻ chờ mong, Quý Thính bật cười: “Ta vẫn còn mệt lắm, không có tâm trạng đi, nếu người muốn thì có thể gọi Mục ca ca của đi cùng.”
“Ta muốn đi tính sổ sách, e là không đi được.” Mục Dự Chi từ chối.
Quý Thính ngờ vực: “Bây giờ đã tối rồi, sao còn muốn đi tính sổ sách?”
“Đã lâu không đến, mới phát hiện sổ sách trong vài cửa hàng không đúng cho lắm, vì thế phải tra xét cẩn thận mới được.” Mục Dự Chi nói xong thì nhìn về phía Phù Vân: “Nếu Phù Vân muốn đi thì chi bằng gọi mấy thị vệ xấp xỉ tuổi ngươi đi cùng.”
“Thôi bỏ đi.” Nhất thời Phù Vân chẳng còn hứng thú.
Quý Thính cảm thấy buồn cười: “Không đi thì thôi, còn mấy ngày nữa mới hết tháng tám, đến lúc đó nếu ta rảnh rỗi sẽ đi với ngươi.”
“Mấy ngày nữa mới đi thì tối nay vẫn chán.” Phù Vân thở dài: “Biết trước sẽ thế này thì mang Phù Tinh Phù Nguyệt theo cũng không tẻ nhạt đến mức này.”
“Đừng buồn nữa, đợi lát nữa ta chơi với ngươi được không?” Quý Thính hỏi.
Phù Vân: “Thật sao?”
“Ừ.” Quý Thính gật đầu.

Phù Vân vui vẻ: “Được! Đa tạ điện hạ trước!”
“Mau ăn cơm đi.” Quý Thính bật cười.
Phù Vân vội vàng đáp một tiếng, sau đó bắt đầu chăm chú ăn cơm, Mục Dự Chi y ăn vội thì không quên rót cho y một chén trà, lại gắp cho y mấy món mềm mềm, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Huyện thừa và huyện thừa phu nhân trợn mắt há mồm, vô cùng khâm phục tài quản phu quân của Quý Thính.
Chờ nhóm người phủ trưởng công chúa đi khỏi, hai phu thế còn chưa kịp phản ứng lại, cuối cùng huyện thừa phu nhân nói một câu ao ước: “Trước kia không biết vì sao nam nhân muốn tam thê tứ thiếp, bây giờ ta đã hiểu rồi, lúc này trưởng công chúa điện hạ đúng là sống như thần tiên vậy đó.”
“Phu nhân, suy nghĩ này của nàng rất nguy hiểm.” Chu Tiền cảnh giác nhìn nàng ấy.
Một bên khác, trong phòng khách, Thân Đồ Xuyên ngồi dậy nhờ gã đầy tớ, trực tiếp dùng bữa trên giường, mới ăn được hai miếng thì hỏi: “Điện hạ đâu?”
“Điện hạ đã dùng bữa với huyện thừa đại nhân.” Tên đầy tớ trả lời.
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu, một lát sau lại hỏi: “Phù Vân và Mục Dự Chi cũng đi theo?”
“Thưa phò mã gia, đúng vậy.” Tên đầy tớ đáp.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Hai người bọn họ ngồi thế nào?”
Tên đầy tớ: “…” Hắn ta đâu để ý tới những chi tiết thế này.
Tên đầy tớ suy nghĩ một lúc lâu, không chắc chắn lắm trả lời: “Chắc là điện hạ ngồi chính giữa, Phù Vân thiếu gia và Mục tiên sinh ngồi ở hai bên.”
Thân Đồ Xuyên bỗng thấy không vui, dùng bữa với khuôn mặt không cảm xúc, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu ta không bị thương, có phải người ngồi ngay cạnh điện hạ là ta không.”
“Ngài nói phải.”
“Nói một cách nghiêm túc về hai người bọn họ thì một người là thị phu, người còn lại thì đến thị phu cũng không phải, chỉ là một kẻ thông phòng, điện hạ không nên để bọn họ ngồi cùng bàn.” Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói.
Tên đầy tớ: “…” Ta không có cách nào tiếp lời này của ngài được.
Thân Đồ Xuyên cũng không hy vọng hắn ta nói gì, tự mình trút hết sự bất mãn xong thì sắc mặt hơi tốt lên một chút, ăn cơm cũng ăn nhanh hơn: “Lát nữa điện hạ đến thăm ta, mau ăn xong rồi thu dọn mới được, đừng để nàng ngửi thấy mùi thức ăn.”
“Vâng.” Tên đầy tớ đáp một tiếng rồi vội gắp thức ăn cho hắn, để hắn ăn xong trong thời gian ngắn nhất.
Thân Đồ Xuyên cũng không phụ công thoái thác, ăn xong thức ăn rất nhanh, sau đó lại được tên đầy tờ đỡ nằm xuống, im lặng chờ Quý Thính đến.
Nửa canh giờ sau, Thân Đồ Xuyên trầm ngâm nhìn căn phòng khách trống không.
Tên đầy tớ đứng một bên cứ lau mồ hôi suốt, im lặng một lát không nhịn được hỏi: “Hay là để tiểu nhân đi mời điện hạ.”
“Không cần, trên người ta có vết thương, nàng sẽ đến thôi.” Thân Đồ Xuyên vô cùng chắc chắn.
Lại qua nửa canh giờ nữa, Thân Đồ Xuyên: “Đi mời điện hạ.”
Tên đầy tớ vội đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, chẳng bao lâu lại một mình quay về, vẻ mặt còn rầu hơn lúc đi.
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt: “Điện hạ đâu?”
“Ở phòng Phù Vân thiếu gia, tiểu nhân không dám đi mời.” Tên đầy tờ cẩn trọng nói.
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt không nói gì.
Một lát sau, tên đầy tớ vẫn tới cửa phòng ngủ của Phù Vân, dùng hết sự can đảm của mình gõ cửa.
“Ai vậy?” Phù Vân nói xong thì đi ra mở cửa, thấy tên đầy tớ của phù nha thì ngờ vực: “Có việc gì?”
“Phò mã gia có chút không thoải mái, muốn mời điện hạ qua bên đó một chuyến.” Tên đầy tớ khô khốc nói.
Quý Thính dừng một chút: “Hắn làm sao vậy?
“Ngài ấy…” Tên đầy tớ nghĩ đến khuôn mặt đen thui của Thân Đồ Xuyên: “Sắc mặt vô cùng không tốt.”
Quý Thính nhíu mày: “Không tốt thế nào?”
“Chính là…!Đen.” Tên đầy tớ gian nan trả lời.
Quý Thính: “?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.