Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 66
Quý Thính đang bận rộn giải quyết đống thức ăn trong bát mình, trong lúc nhất thời không nghe kỹ Mục Dự Chi nói gì, chỉ ậm ờ đáp lại hai tiếng, đến lúc phản ứng lại muốn hỏi tại sao phải ngủ lại thì Mục Dự Chi đang nói chuyện với Chử Yến nên nàng không hỏi nữa.
Mặt Thân Đồ Xuyên lạnh tanh không có cảm xúc gì chờ Quý Thính từ chối, không ngờ nàng không những không từ chối mà còn tỏ vẻ như đã quen cả rồi.
Cạch.
Đôi đũa trong tay hắn gãy làm đôi.
Quý Thính dừng lại, mù mờ nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Không sao hết, loại đũa này không rắn chắc, đổi đôi khác là được.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.
Quý Thính nhíu mày lại: “Bổn cung vẫn luôn dùng loại đũa này, chưa từng thấy ai bảo nó không chắc.”
“Có lẽ lực tay của phò mã gia lớn.” Mục Dự Chi cười nói: “Cũng không có vấn đề gì, trừ tiền đũa vào phần bạc mà hắn được phát là được.”
Thân Đồ Xuyên quét mắt nhìn Mục Dự Chi: “Nói tới việc phát bạc, lúc trước phủ trưởng công chúa đều do Mục Dự Chi tiên sinh quản lý, bây giờ trong phủ đã có phò mã hợp chuẩn, quyền quản lý của Mục tiên sinh có nên giao ra hay không?”
“Cái này phải nghe điện hạ.” Ý cười trên môi Mục Dự Chi nhạt đi một chút.
Quý Thính nhìn hai người: “Chẳng qua chỉ là một đôi đũa mà thôi, phủ trưởng công chúa còn chưa túng quẫn đến mức phải trừ đi phần ngân lượng của phò mã, mau dùng bữa đi, sau này ăn không nói ngủ không nói, ngồi vào bàn thì không cho phép nói chuyện.” Nàng nói xong thì dừng lại một lúc, nhìn núi đồ ăn nhỏ trong bát mình, nghiến răng bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, bổn cung có tay, không cho phép ai gắp thức ăn cho bổn cung nữa!”
Lời vừa nói ra, mọi người không nói gì nữa, cuối cùng trên bàn cũng coi như yên tĩnh lại, Quý Thính gắp cái đùi gà to đùng trong bát mình cho Chử Yến: “Ăn đi.”
Chử Yến vẫn luôn không nói gì bỗng ngừng một chút rồi im lặng ăn đùi gà.
“Sao điện hạ không cho ta?” Phù Vân nhỏ giọng nói.
Quý Thính tựa cười mà không phải cười: “Có lẽ là vì ngươi nói không đủ nhiều, vừa nãy bổn cung nói thế nào?”
Phù Vân ngượng ngừng cười, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, cuối cùng Quý Thính cũng coi như miễn cưỡng ăn xong một bữa yên bình.
Đến khi bữa tối kết thúc, Mục Dự Chi đứng dậy nói với Quý Thính: “Điện hạ, đi thôi.”
“Ợ…!Chờ một chút, hôm nay ăn nhiều quá, ta phải từ từ đã, ngươi về trước đi, ta ngồi nghỉ một lúc rồi qua.” Nhờ phúc của Thân Đồ Xuyên và Phù Vân, hôm nay nàng ăn gấp đôi, bây giờ đi một bước cũng cảm thấy khó khăn.”
“Vậy điện hạ nghỉ một lúc đi.” Mục Dự Chi nói xong, nhìn Thân Đồ Xuyên một cái đầy hàm ý: “Ta về trước chờ người.”
Thân Đồ Xuyên đanh mặt, đáy mắt như ẩn chứa băng lạnh vạn năm.
Người trong gian nhà chính tản ra rất nhanh, chỉ còn Quý Thính và Thân Đồ Xuyên ở lại đó.
Quý Thính dựa lưng vào ghế nhìn hắn: “Sao ngươi chưa đi?”
Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến Quý Thính trực tiếp nổi cáu: “Có gì thì ngươi cứ nói thẳng luôn đi, nhìn chằm chằm bổn cung như thế làm gì?”
“Nhất định điện hạ phải đến chỗ Mục Dự Chi sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính thuận miệng đáp: “Đương nhiên là đi rồi.”
“Nhưng tối nay ta có chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ, tốt nhất là điện hạ đừng đi.” Thân Đồ Xuyên gằn giọng nói từng chữ một.
Quý Thính chẳng coi lời hắn là chuyện to tát gì: “Có chuyện gì thì bây giờ ngươi trực tiếp nói luôn đi, bổn cung đợi một lúc rồi qua đó.”
“Việc này phải tới viện của tôi mới nói được.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính dừng một chút, vẻ mặt không hiểu gì nhìn hắn: “Sao không thể nói ở đây?”
“Có liên quan tới điện hạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Sao phải cẩn thận, là chuyện ở phương diện nào?”
“Nàng đi theo ta là biết.” Thân Đồ Xuyên nói không nhanh không chậm.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, chốc lát sau cong khóe môi lên: “Thân Đồ Xuyên, ngươi được lắm, muốn lừa gạt bổn cung, tưởng bổn cung sẽ tin ngươi sao?”
“Điện hạ không tin thì thôi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì đi khỏi đó không chút lưu luyến.
Quý Thính không ngờ hắn cứ thế mà đi luôn, nhìn theo bóng lưng dứt khoát còn dư lại của hắn, đột nhiên có cảm giác không chắc chắn…!Không phải có chuyện gì quan trọng thật đó chứ?
Nhất thời nàng đã dao động, lại cảm thấy vừa nãy bản thân đã nói thế rồi, nếu giờ lại đi theo thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Trong lúc rối rắm, nàng vẫn đi tới viện của Mục Dự Chi, nhưng trong lúc nói chuyện với Mục Dự Chi thì có chút mất tập trung.
Vốn dĩ Mục Dự Chi mang tơ lụa mới lấy bên đội buôn bên dưới về, muốn hỏi nàng sử dụng làm gì, thấy nàng thế này thì nhất thời không biết phải làm sao: “Hồn điện hạ bay đi đâu rồi?”
“Ở đây này.” Quý Thính cười nhạt.
Mục Dự Chi mỉm cười hỏi: “Nếu ở đây thì có thể trả lời vấn đề ta vừa mới hỏi người không?”
“Hả, vấn đề ấy à…” Quý Thính cúi đầu nhìn tơ lụa trên bàn, im lặng một lúc rồi nói: “Tấm xanh lục này không tệ, màu sắc trầm ổn lại không mất đi sự hoa lệ, làm một chiếc váy chắc hẳn không tệ, ta ít khi mặc mấy bộ màu lục, không biết trông có ổn không nữa.”
Nàng giả vờ giả vịt nói, Mục Dự Chi nheo mắt lại: “Điện hạ, vừa nãy ta không hỏi người câu gì hết.”
“Ngươi lừa ta?” Quý Thính không nói gì.
Mục Dự Chi nhìn nàng một cái rồi ngồi xuống: “Lúc nãy dùng bữa điện hạ vẫn rất ổn, tới chỗ ta thì bắt đầu mất tập trung, sau khi bọn ta rời khỏi đó, Thân Đồ Xuyên đã nói gì với người?”
“Cũng chẳng nói gì, do bản thân ta không có hứng thú với việc chọn tơ lụa.” Quý Thính chỉ sợ Thân Đồ Xuyên muốn nói với nàng chuyện kiếp trước nên nói dối Mục Dự Chi.
Không biết Mục Dự Chi có tin hay không, hắn ta chậm rãi nói: “Vậy điện hạ có hứng thú với cái gì, chơi cờ?”
Quý Thính: “…”
Lúc trước thua Thân Đồ Xuyên mấy lần, nàng tự biết bản thân ngu ngốc, trước giờ Mục Dự Chi cứ luôn dỗ nàng chơi, chút xíu kỹ năng đánh cờ này của nàng chẳng đủ xách giày cho người ta.
Mục Dự Chi thấy nàng không có hứng thú thì nhìn sắc trời nói: “Thế này đi, ta bảo người mang Phù Tinh, Phù Nguyệt tới đây, điện hạ chơi một lúc rồi về.”
“Không cần phiền phức như thế, ta đi thẳng về là được.” Quý Thính nói xong thì đứng lên.
Mục Dự Chi cũng đứng dậy theo: “Ta tiễn điện hạ.”
“Không cần đâu, tự ta đi được.” Quý Thính từ chối xong thì đi luôn, Mục Dự Chi nhìn theo bóng nàng vội vã rời đi, im lặng một lúc rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Trời đã tối hẳn rồi, trăng đã lên cao, bên thiên viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi, Thân Đồ Xuyên đứng một mình trong sân, bóng người dưới ánh trăng trở nên vô cùng cô quạnh.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân, mắt Thân Đồ Xuyên khẽ chuyển, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại nhìn.
Bây giờ ắt hẳn nàng đang ở trong phòng Mục Dự Chi, làm chuyện mà cả đời này hắn chỉ làm với nàng, nào có tâm tư tới tìm hắn chứ.
Sống lại một lần, hắn quyết định buông xuôi sự ngang ngạnh không tốt, bằng lòng chia sẻ với người khác nhưng nhất định phải ở lại bên cạnh nàng, nhưng đến lúc làm thật thì lại nhận ra không dễ dàng chút nào.
Bây giờ nàng có vui vẻ không? So sánh với sự hầu hạ của hắn thì liệu nàng thích Mục Dự Chi hơn chăng? Hay là Mục Dự Chi đã theo nàng lâu như thế, nàng đã mất hứng từ lâu, chỉ vì tình nghĩa mới qua đó?
Biết rõ bản thân có thể thành thân với nàng đã là niềm vui bất ngờ, hắn không nên tham lam, nhưng hắn không kiềm chế được.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên u ám, trong tim hắn như có một con thú hoang nhe nanh múa vuốt đang hung tợn cắn xé, gào ầm lên rằng đã có được nàng, có toàn bộ của nàng, cho dù phá hủy tất cả cũng phải…
“Tự nhiên ngươi đứng đờ ra đấy làm gì? Bổn cung gọi ngươi mấy lần mà ngươi không trả lời.” Quý Thính nhíu mày nói.
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra, suy nghĩ xấu xa thú hoang gì đó biến mất sạch sành sanh.
Hắn ngừng một chút mới bắt đầu nhìn nàng thật kỹ, không thay y phục, búi tóc vẫn y như trước, không giống mới búi lại.
“Ngươi nhìn gì vậy?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên hoàn hồn: “Điện hạ không đến chỗ Mục Dự Chi sao?”
“Đi rồi, mới về, dù sao cũng không ngủ được nên dạo qua chỗ ngươi.” Quý Thính không thể thừa nhận ý định của mình là đi tới chỗ hắn.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: “Điện hạ chỉ đi mất nửa canh giờ, Mục Dự Chi tìm nàng vì có chuyện gì sao?”
“Thì cũng chẳng có gì hết, chỉ chọn mấy tấm vải may y phục thôi.” Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Đừng hỏi mấy việc vụn vặt này của bổn cung làm gì, mau nói chuyện vừa nãy ngươi muốn nói đi, bổn cung còn phải về nghỉ ngơi nữa.”
“Thời gian vẫn còn sớm, hay là vào phòng nói đi.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính ngờ vực nhìn hắn, một lát sau cười khẩy: “Tốt nhất là ngươi có chuyện gì quan trọng vào.”
Dứt lời, nàng đi trước vào phòng ngủ, đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, cũng đi vào theo, trong nháy mắt chân vừa bước qua bậc cửa, hắn kéo tay nàng lại, Quý Thính ngạc nhiên thốt lên một tiếng va vào lồng ngực hắn, chớp mắt một cái môi đã bị chặn lại.
Nàng hoảng hốt trợn tròn hai mắt, sau đó nàng nghe thấy tiếng đóng cửa, nhận ra rằng mình đã trúng chiêu Thân Đồ Xuyên, tức tối đạp một cước, Thân Đồ Xuyên thuận thế ôm lấy chân nàng, dịu dàng kiên nhẫn dẫn dắt nàng.
Đã ở chung lâu như thế, hắn hiểu rõ mỗi một nơi trên người nàng, nàng thích được chạm vào đâu, không thích bị chạm chỗ nào, hắn biết rõ cực kỳ rõ ràng.
Lúc đầu Quý Thính còn tức giận giãy giụa, nhưng dần dần cơ thể không có tiền đồ mềm nhũn ra, đến lúc được hắn ôm lên giường mới không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ giết ngươi.”
“Nếu điện hạ thực sự không thích thì ta không làm gì nữa.” Thân Đồ Xuyên nói cong thì im lặng rụt cái tay đặt trên eo nàng về.
Quý Thính: “Ngươi còn là một con người không?”
Thân Đồ Xuyên khẽ cười: “Chỉ cần điện hạ thích thì ta có là người hay không cũng không quan trọng, vì vậy, điện hạ còn muốn làm nữa không?”
“Ngươi nói thử xem!” Quý Thính buồn bực.
Giây phút này, cơ thể Quý Thính đã căng cứng nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Ta nghe điện hạ.”
Quý Thính: “…” Tên khốn kiếp này không muốn sống nữa đúng không?
“Hay là thế này.” Thân Đồ Xuyên không nhẫn tâm ép nàng, nghĩ một lúc rồi đưa ra một biện pháp điều hòa: “Điện hạ gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ tiếp tục, được không?”
“Ngươi nằm mơ à?”
Thân Đồ Xuyên híp mắt, nghiêng người chặn nàng lại, vẻ mặt thì chính nhân quân tử, bàn tay thì là kẻ tiểu nhân mò vào trong váy nàng.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, khó kiềm chế được nhắm mắt lại.
“Chỉ cần điện hạ gọi một tiếng phu quân, ta sẽ giúp điện hạ thoải mái, gọi một tiếng là được.” Thân Đồ Xuyên khàn giọng dẫn dắt.
Quý Thính vừa xấu hổ vừa giận dữ, hận không thể phất tay áo rời đi, nhưng lại khăng khăng mềm nhũn như một vũng nước trong tay hắn.
“Điện hạ, gọi một tiếng thôi là được.” Thân Đồ Xuyên kiên nhẫn nói.
Quý Thính hít sâu một hơi, không chịu khuất phục nói: “Nếu ngươi không hầu hạ thì bổn cung đi tìm người khác!”
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh đi: “E là điện hạ không có cơ hội này.”
Quý Thính im một lúc, nhận ra nguy hiểm theo bản năng nhưng muốn chạy đã không còn kịp..