Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 63
“Nếu không phải do ngươi ép bổn cung thì bổn cung sẽ nói ra câu đó sao hả?” Quý Thính căm giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng vẫn chú ý đến người hầu bên ngoài nên không dám lớn tiếng.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên thâm trầm: “Nhưng mà ta đã dừng lại rồi, sao lại thành ta ép điện hạ chứ?”
“Ngươi mà nói mấy lời nhảm nhí nữa có tin bổn cung đuổi ngươi ra ngoài không?” Quý Thính xấu hổ.
Thân Đồ Xuyên không trêu nàng nữa, xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, nhắm mắt lại một lúc lâu mới nói tiếp: “Vừa nãy điện hạ và ta còn thể hiện phu thê ân ái trước mặt Hoàng thượng, nếu đột nhiên nàng đuổi ta ra ngoài thì e rằng Hoàng thượng sẽ cảm thấy chúng ta chỉ là phu thê hờ, sau này y càng muốn hợp tác với ta hơn thì sao?”
“Ngươi đúng là biết hết mọi thứ đó.” Quý Thính sầm mặt liếc hắn, ghét bỏ nằm cách xa hắn thêm một chút.
Thân Đồ Xuyên nhếch môi, rất nhanh sau đó hô hấp đã đều đặn.
Quý Thính nhìn hắn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cứ thế ngủ à?”
Thân Đồ Xuyên không đáp, rõ ràng đã ngủ say.
Quý Thính cười lạnh một tiếng, vươn tay bóp mũi hắn, Thân Đồ Xuyên nhíu mày nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch.”
“Bổn cung còn chưa ngủ mà ngươi ngủ cái gì hả?” Quý Thính kiêu căng hỏi.
Thân Đồ Xuyên vẫn luôn nhắm mắt: “Đêm qua không ngủ được.”
“Vì sao không ngủ? Giấu bổn cung làm việc gì không thể để lộ ra ngoài sao?” Quý Thính nheo mắt lại.
Thân Đồ Xuyên nghiêng người về phía nàng, bàn tay lớn vươn ra kéo người vào trong lòng: “Nghĩ đến việc hôm nay có thể ở cùng điện hạ suốt cả ngày nên không ngủ được.”
Quý Thính không biết nói gì cho phải, một lát sau mới mở miệng: “Ngươi thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
Quý Thính nghe tiếng hít thở của hắn, dần dần cũng thấy buồn ngủ theo, vô thức gối lên cánh tay hắn ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ve kêu râm ran, thùng đựng đá trong phòng tỏa hơi mát, Quý Thính gối lên cánh tay Thân Đồ Xuyên cũng không cảm thấy nóng, nhất thời ngủ say luôn, đến khi tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau.
Đúng lúc mặt trời đã ngả về Tây, Quý Thính mở mắt ra thì ngẩn ngơ, quay đầu sang nhìn vị trí bên cạnh thì thấy đã trống không rồi, mà trên người nàng có thêm một cái chăn mỏng.
Hừ, lại là chăn mỏng.
Quý Thính không vui, hất chăn qua một bên, còn bản thân thì nghiêm mặt ngồi dậy, mặc dù nàng thức dậy tự nhiên nhưng không biết tại sao nàng lại không nhịn được tức giận.
Trong lúc nàng vẫn đang buồn bực thì phía cửa vang lên tiếng cót két, sau đó Thân Đồ Xuyên xuất hiện: “Điện hạ dậy rồi sao?”
Quý Thính ngồi đó, mặt không có cảm xúc gì, cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
Thân Đồ Xuyên đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống: “Vừa nãy ta đi tìm người nấu chén canh đậu xanh, lại thả thêm cục đá, chắc hẳn điện hạ sẽ rất thích.”
Quý Thính mở to mắt nhìn cái chén trong tay hắn, cảm thấy mùi vị nó không tệ, nên nhận lấy chén uống một hớp.
Đậu xanh được ninh rất lâu, vừa mịn nhuyễn vừa đặc, thêm chút mật ong và đá lạnh, ngọt mát thấm vào tận trong tim, nỗi buồn bực lúc mới tỉnh ngủ của nàng biết mất trong nháy mắt.
“Khoảng một canh giờ nữa sẽ đến thời gian dùng bữa tối, điện hạ nhân lúc này đi thỉnh an các thái phi đi, chờ bữa tối kết thúc thì chúng ta về phủ.” Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng nói.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Bổn cung đi thỉnh an thái phi, ngươi làm gì?”
“Hoàng thượng không cho phép thì nam nhân bên ngoài không được vào hậu cung, huống hồ còn là nơi ở của thái phi, ta có thể ở lại đây nghỉ rồi chờ nàng.” Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Ngươi cố ý đẩy bổn cung ra xong đi tìm Hoàng thượng nói chuyện chứ gì?”
Thân Đồ Xuyên im lặng, có chút vi diệu nhìn chằm chằm nàng.
Quý Thính chống nạnh: “Nhìn cái gì? Bị bổn cung nói trúng tim đen rồi đúng không?”
“Vậy thì không có.” Thân Đồ Xuyên hơi do dự: “Ta chỉ cảm thấy giây phút này, điện hạ cứ y như một người vợ hay ghen, suốt ngày nghi ngờ phu quân.”
Quý Thính: “…”
Cuối cùng Quý Thính vẫn đi thăm các thái phi, nhưng trước khi đi thì nàng dẫn Thân Đồ Xuyên tới gặp Quý Văn, nói hai người muốn cùng nhau đi tới gặp các thái phi, Quý Văn đồng ý thế là hai người đi cùng nhau tới đó.
“Không thể nói thêm với Hoàng thượng, có phải rất tiếc nuối không?” Quý Thính liếc Thân Đồ Xuyên một cái.
Thân Đồ Xuyên khẽ vuốt cằm: “Dáng vẻ đó của điện hạ càng giống một nữ nhân hay ghen.”
“Nếu để bổn cung nghe thấy mấy chữ đó từ trong miệng ngươi một lần nữa thì bổn cung sẽ rút lưỡi ngươi ra.” Quý Thính không nhịn nữa, nói xong thì nhanh chân đi về phía nơi ở của thái phi.
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi bước nhanh đuổi theo nàng, lần này hắn khá là biết điều, không làm gì chọc Quý Thính không vui hay nói gì khiến nàng tức giận nữa.
Đến khi đi ra khỏi cung thái phi, Quý Thính miễn cưỡng hài lòng: “Vừa nãy coi như đúng là một con người, tốt hơn lúc nói mấy lời vớ vẩn không biết bao nhiêu lần.”
“Đa tạ điện hạ khen ngợi.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt nói.
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Cứ coi như bổn cung đang khen đi.”
Hai người vừa nói vừa đi tới Tử Hiên Các, đợi Quý Văn, Trương quý phi và mấy người khác đến đông đủ thì bữa tiệc tối bắn đầu.
“Điện hạ buồn ngủ rồi sao?” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Quý Thính cố gắng lên tinh thần: “Vẫn ổn.”
“Nhịn thêm lát nữa, nếu bây giờ mà đi thì e là Hoàng thượng sẽ đa nghi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì vòng tay qua vai bên kia của nàng, nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng để nàng thoải mái hơn một chút.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hát ca nhảy múa vẫn tiếp tục, tiệc rượu trôi qua bình yên, vất vả mãi mới chịu được đến lúc cuối, đột nhiên Quý Văn cất lời: “Mấy ngày trước trẫm nghĩ đến chuyện tháng sau không có việc gì, định đến hành cung tránh nóng, vì thế đã cho người đến hành cung tu sửa lại.”
“Mặc dù ngày hè nóng nực, nhưng thỉnh thoảng vẫn có trận mưa lớn, cũng không quá nóng, năm nay Hoàng thượng vẫn muốn đi tránh nóng sao?” Quý Thính tò mò.
Quý Văn mỉm cười nói: “Nói là đi tránh nóng chứ thực ra là muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi ấy mà, nhưng không biết bây giờ hành cung đã sửa sang đến đâu rồi, không biết sang tháng sau có kịp không.”
“Hoàng thượng muốn biết thì chẳng phải rất dễ dàng sao, trực tiếp cử một người đến đó xem là được.” Quý Thính cười nói.
Quý Văn khẽ cười một tiếng: “Chẳng phải trẫm đang hỏi ý hoàng tỷ đây thây.”
“Ý hoàng thượng là?” Quý Thính nhướng mày.
Quý Văn lại cười nói: “Hoàng tỷ vừa thành thân, trẫm không đành lòng để người trời chưa sáng đã phải lên triều, hay là người giúp trẫm xử lý mấy chuyện nhẹ nhàng trước, thay trẫm đến hành cung nghỉ ngơi hai ngày, xem xem bây giờ hành cung đã hoàn thiện chưa.”
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, che giấu sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Quý Thính cười dịu dàng nghe Quý Văn nói chuyện, một lát sau đáp lại: “Hoàng thượng đã nói vậy, thần mà từ chối thì bất kính rồi.”
“Trẫm nên cảm tạ hoàng tỷ giúp đỡ mới phải.” Quý Văn nói xong thì nâng ly rượu trong tay lên.
Quý Thính lập tức nâng lên theo, hai tỷ đệ mỉm cười uống một ly, sau đó thuận lời nói mấy chuyện thường nhật trong nhà, thời gian được kha khá rồi thì Quý Thính và Thân Đồ Xuyên xin cáo từ.
Từ đầu đến cuối, Quý Thính vẫn luôn mỉm cười, giống như ngày hôm nay nàng cực kỳ vui vẻ, nhưng đến khi ngồi lên xe ngựa thì ý cười đã biến mất ngay tức khắc.
“Ta và điện hạ có lời muốn nói với nhau, Chử thị vệ có thể ra ngoài canh giữ không?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, lười biếng đá tấm gỗ dưới chân, chỉ chốc lát sau bên dưới đã có tiếng động, lúc này nàng mới chậm rãi nói: “Hắn đã ra ngoài rồi, có gì cứ nói đi.”
“Kiếp trước không có chuyện đến hành cung tránh nóng.”
Vẻ mặt Quý Thính không hề thay đổi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Kiếp này có rất nhiều chuyện ta đã thay đổi vì nàng, đương nhiên Hoàng thượng cũng sẽ không hành động giống kiếp trước, điện hạ phải cẩn thận nhiều hơn mới phải.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói.
Quý Thính nghe hắn nói vậy thì nét mặt hơi khựng lại, một lát sau mới bình tĩnh nói: “Nếu không biết y sẽ làm gì thì lấy bất biến ứng vạn biến, nếu y muốn bổn cung rời khỏi kinh đô thì đi là được.”
Thân Đồ Xuyên không tán thành nhìn nàng: “Nhưng như vậy thì sẽ rơi vào thế bị động.”
“Vật ngươi nói thử xem nên làm gì?” Quý Thính đăm chiêu nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói: “Viện cớ bị bệnh, ở lại kinh đô.”
Quý Thính khẽ cười một tiếng, thực ra biện pháp tốt nhất lúc này chính là cách hắn nói, nhưng tiếc là Chu lão tướng quân đã cáo bệnh rồi, nếu nàng dùng chiêu giống thế thì e rằng Quý Văn sẽ nghi ngay.
“Điện hạ không muốn sao?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Nếu bổn cung vẫn ở lại kinh đô thì y sao dám làm gì chứ, chẳng bằng đến hành cung đợi cho rồi.”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Ta còn tưởng rằng cáo bệnh là hay nhất rồi, nhưng nếu như điện hạ cố ý muốn đi thì ta sẽ đi cùng nàng.”
“Ngươi không nói thì bổn cung cũng phải dẫn ngươi theo, bổn cùng còn lâu mới để ngươi và Hoàng thượng có cơ hội gặp riêng nhau.” Quý Thính cười lạnh một tiếng.
Thân Đồ Xuyên cong khóe miệng lên: “Vậy thì về phủ, ta sẽ thu dọn một chút, bao giờ đi thì điện hạ gọi ta một tiếng.”
Quý Thính lười nhác đáp một tiếng rồi nằm xuống ghế quý phi nghỉ ngơi.
Sau khi hai người trở lại phủ trưởng công chúa thì ai về viện người nấy, Quý Thính cho rằng ngày tháng tiếp theo sẽ y như lúc trước, kết quả sáng sớm hôm sau, lúc nàng ra gian nhà chính dùng bữa sáng thì thấy Thân Đồ Xuyên đã ở đó rồi, bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.
Phù Vân vừa nhìn thấy nàng đã gọi một tiếng ngay lập tức: “Điện hạ!”
Quý Thính nhìn y một cái để y yên lòng, sau đó nàng nhíu mày hỏi Thân Đồ Xuyên: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến ăn sáng.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính cạn lời: “Nhà bếp không nấu đàng hoàng rồi đưa đến cho ngươi sao?”
“Đưa rồi, nhưng ta nghĩ thử, thị phu thân cận và thị vệ đều có thể dùng bữa chung với điện hạ, ta là phò mã, chẳng có lý do gì không thể làm thế.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Tối hôm qua hắn đã nghĩ rõ ràng, nếu cứ ở thiên viện chờ thì có khác gì với kiếp chứ đâu chứ? Có khi đợi đến khi tóc bạn trắng cả đầu thì cái vị không có lương tâm này cũng chưa chắc sẽ nhớ đến hắn, vì thế hắn không thể đợi thêm nữa, nhất định phải chủ động hơn mới khiến nàng không thể ngó lơ hắn được nữa.
“Nhưng mà điện hạ đã dặn để phò mã dùng bữa một mình.” Mục Dự Chi cười nhạt.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi lạnh xuống: “Phu thê với nhau có gì dặn với cả không dặn chứ, ta và điện hạ nói chuyện, Mục tiên sinh chỉ là một thị phu, vẫn nên chớ chen lời.”
“Người nói chuyện với Mục ca ca kiểu gì vậy hả?” Phù Vân đập bàn, cả giận nói, mặc dù Chử Yến giữ im lặng nhưng khí tức xung quanh người đã như đóng băng.
Quý Thính nhìn khung cảnh lộn xộn này, đột nhiên thấy hơi đau đầu, giơ tay chỉ Thân Đồ Xuyên: “Ngươi đi ra đây cho ta.”
Thân Đồ Xuyên lập tức đi ra ngoài theo ý nàng, hai người đi ra ngoài rồi, Quý Thính cau mày hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Tranh sủng.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính: “…” Cứ cảm thấy câu trả lời này quen quen..