Công Chúa Trên Cao

Chương 153: Quý Phi Và Đao Khách 2


Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 153: Quý Phi Và Đao Khách 2


Đợi đến khi chút ẩm ướt cuối cùng nơi lọn tóc được hong khô hoàn toàn, Trương Yên Nhi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nàng ngáp một cái rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại không nhanh không chậm nói: “Không còn sớm nữa, ta ngủ đây, ngươi đi thì nhớ đóng kỹ cửa vào đấy.”
Dáng vẻ nhàn nhã của nàng cứ như hắn không phải thích khách mà là bạn bè lâu năm vậy.
Nam tử bình thản: “Bỏ con dao găm trong tay ngươi xuống.”
Trương Yên Nhi cứng đờ, lặng lẽ rút tay khỏi gối, mở mắt ra nhìn thẳng vào hắn.

Nàng im lặng một lúc rồi cong khóe môi lên: “Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, dù cho có cầm vũ khí cũng không làm gì được cả, chỉ muốn cho bản thân thêm can đảm thôi, ngài đây không cần cảnh giác như vậy.”
Nam tử mặt không cảm xúc nghiêng mặt qua một bên, không so đo với nàng nữa.
Trương Yên Nhi cũng biết điều, không chạm vào con dao găm phòng thân dưới gối nữa, nằm ngay ngắn lại.

Nàng vốn đã buồn ngủ rồi, nằm yên thì càng không chịu nổi, dù cố gắng lên tinh thần cuối cùng vẫn ngủ say.
Nàng cứ tưởng trong phòng co một người không rõ lai lịch như thế, nàng có ngủ thì cũng không ngủ yên đường, nhưng trên thực tế thì nhắm mắt lại là ngủ say thiệt say luôn, dù sao đó khi trời mờ sáng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, nàng cũng không thức giấc ngay lúc ấy.
Lại có thêm một cái chén đập vào vách tường, tiếng đồ sứ vỡ vang lên, cuối cùng nàng cũng dậy, nhưng nàng còn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt, một bàn tay kéo nàng ra khỏi giường, cánh tay cứng rắn như sắt thép giam nàng trong lồng ngực.
“Tiến lên một bước nữa thì ta sẽ giết nàng ta.”
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên bên tai, bên mũi nàng ngập tràn mùi máu tanh, Trương Yên Nhi ngây ra vài giây, nhìn thấy ám vệ và nha dịch đứng đối diện thì mơ hồ đoán ra rằng lúc người này đi bị phát hiện, vì thế quay lại bắt nàng.
Trải qua một tối ở chung, nàng cảm thấy người này sẽ không dễ dàng làm nàng bị thương, nàng lập tức ra điều kiện: “Ta bảo bọn họ tránh ra, ngươi cũng thả ta ra được không? Chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
“Chuẩn bị ngựa cho ta.” Nam tử lạnh lùng nói.
Trương Yên Nhi lập tức đồng ý, đám nha dịch nhìn nhau, rõ ràng đang do dự không quyết định được, nhưng các ám vệ thì không quan tâm bọn họ, trực tiếp bảo người đi chuẩn bị ngựa.
Con dao găm sắc bén gác trên cổ, Trương Yên Nhi cứng người đứng yên không dám động đậy, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở người kia: “Tay, tay ngươi phải vững vào đó, ngựa sẽ chuẩn bị xong ngay thôi, đến lúc đó ngươi có thể đi luôn, tuyệt đối đừng làm tổn thương ta.” Vết thương tối qua còn đau, nàng không muốn bị cứa thêm nhát nữa.
Nam tử im lặng không nói gì, đợi đến khi ngựa được chuẩn bị xong thì lôi cổ áo nàng kéo nàng đi ra ngoài.

Ám vệ và nha dịch tách ra một con đường, hắn đi thẳng xuống dưới lầu.
Trương Yên Nhi thở phào một hơi: “Bây giờ ngươi có thể…”
Nàng còn chưa nói hết câu đã đột nhiên bay lên không trung, đến khi lấy lại tinh thần thì nàng đã ở trên lưng ngựa, khi nhận ra hắn định làm gì thì nàng lập tức hoảng loạn vùng vẫy: “Thả ta ra, thả…”
Nàng còn chưa dứt lời, cổ đã bị đập một cái, hai mắt nàng tối sầm xuống ngất xỉu, trước khi mất ý thức còn nghe thấy tiếng các ám vệ xông tới.
Nàng ngất đi không được bao lâu thì bị sự xóc nảy tỉnh, khi mở mắt ra thấy cả người mình vắt ngang trên lưng ngựa, mở miệng ọe luôn tức khắc.
Nghe thấy tiếng động từ nàng, nam tử lôi cổ áo nàng kéo nàng dậy, nàng uể oải ngả vào lồng ngực nam tử, một lát sau mới cắn răng nói một câu: “Ngươi bỉ ổi…”
“Chờ ta thoát khỏi nguy hiểm sẽ thả ngươi.” Nam tử lạnh lùng nói.
Trương Yên Nhi lườm nguýt: “Đã không còn người đuổi theo, bây giờ ngươi có thể thả ta ra rồi.”
“Ở đây gần núi hoang, có thổ phỉ và thú hoang qua lại, ngươi muốn ta thả ngươi thật sao?” Nam tử hỏi ngược lại.
Trương Yên Nhi trầm ngâm, lạnh mặt không nói nữa.
Nam tử cụp mắt nhìn nàng một cái nhưng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của nàng.
“Chờ lên thành trấn ta sẽ thả ngươi ra ngay.” Hắn đột nhiên nói một câu.
Trương Yên Nhi mặc kệ hắn, chỉ nhắm mắt lại nghỉ, nàng ít khi cưỡi ngựa, lúc này bị xóc nảy vô cùng khó chịu, đằng sau còn nồng nặc mùi máu, nàng ghét muốn chết đi được, nhưng chỉ có thể uể oải dựa vào hắn để mình được thoải mái hơn một chút.
Chờ đến khi hơi thích ứng được tốc độ cưỡi ngựa, nàng chậm rãi nói: “Còn bao lâu nữa mới đến thành trấn?” Nàng thực sự không muốn ở cùng hắn thêm một giây phút nào.

Nam tử không nói.
Trương Yên Nhi nhíu mày, quay đầu nhìn hắn: “Ta hỏi, ngươi nói đi…”
Nàng chưa nói hết câu, nam tử đã ngã khỏi ngựa, nàng cũng ngả về sau theo hắn nhưng lúc mấu chốt nàng túm chặt lên dây cương nên không bị rơi xuống khỏi ngựa như hắn.
“Phù…” Nàng hoảng hồn siết chặt dây cương để con ngựa ngừng lại, sau đó nàng quay đầu nhìn cái người ngã xuống đất không nhúc nhích.
Chết rồi?
Trương Yên Nhi nhướng mày, ngồi trên ngựa bắt đầu rối bời…
Bây giờ nàng nên đi về thành trấn hay trở về theo đường cũ?
Trong lúc nàng đang ngẫm nghĩ, người trên đất gắng gượng nhúc nhích được một chút, sau đó một đôi mắt sắc bén nhìn về phía nàng.

Trương Yên Nhi xì khẽ một tiếng: “Nhìn cái gì, ta đẩy ngươi xuống à?”
Nửa gương mặt của nam tử vẫn bị che bởi tấm vải đen, chỉ có đôi mắt lộ ở bên ngoài, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng khó khăn cất tiếng: “Lúc ta ra khỏi thành thì đi đường vòng, thị vệ của ngươi không tìm thấy ngay được đâu, nơi này gần núi rửng, ngươi không biết võ công, rất khó giữ mạng.”
“Thế thì sao?” Trương Yên Nhi nheo mắt lại.
“Cứu ta, ta đưa ngươi thoát khỏi đây.” Nam tử lời ít ý nhiều.
Trương Yên Nhi nở nụ cười, gương mặt đẹp vừa sinh động vừa yêu kiều: “Ta cần ngươi cứu?” Dứt lời, nàng kéo dây cương chạy về con đường vừa đi, thúc vào bụng ngựa xông thẳng.
Gần nửa canh giờ sau, nàng mặt không cảm xúc quay lại, tung người xuống ngựa khập khễnh đi tới trước mặt nam tử, không vui đá bắp chân của hắn: “Này, ngươi còn chẳng động đậy được thế kia, dẫn ta đi thế nào?”
Lông mày nam tử khẽ nhúc nhích, một lát sau mới gượng mở mắt ra, nhìn thấy rõ nàng thì lạnh nhạt nói: “Trên người ta có thuốc trị thương, ngươi bôi thuốc cho ta trước.”
Hắn không hỏi vì sao nàng quay lại, Trương Yên Nhi hơi vừa lòng, nhưng thấy hắn coi thường vấn đề của nàng thì lại cảm thấy không vui, khó chịu cắn răng ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi trên người hắn.
Nam tử không ngờ nàng lại bạo như vậy, cứng người một cái rồi cắn răng: “Đừng sờ lung tung.”
“Chạm vào vết thương của ngươi?” Trương Yên Nhi nhướng mày.
Nam tử bỗng trầm ngâm: “Không.”
“Vậy ngươi nói gì mà nói.” Trương Yên Nhi lại xì một tiếng, lấy một bình ra từ người hắn, “Cái này?”
“Ừ.”
Trương Yên Nhi nhận được câu trả lời khẳng định của hắn thì trực tiếp cởi áo hắn ra, khi thấy vết thương ở bụng hắn thì cuối cùng cũng biết mùi máu tanh nồng nặc ở đâu ra.
Nàng hít sâu một hơi, đổ thẳng thuốc xuống, nam tử rên lên một tiếng, trên trán nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi.

Trương Yên Nhi chưa từng xử lý cái này bao giờ, cũng thấy hơi sợ, nhưng may là tay vẫn ổn định, bôi thuốc cho hắn xong một cách nhanh chóng.
“Được rồi, làm sao bây giờ?” Nàng ngồi ở bên cạnh người nam tử.
Nam tử suy yếu nhìn nàng: “Ta nghỉ một lát rồi đưa ngươi đi.”
Trương Yên Nhi lại nhìn hắn: “Giờ ngươi còn chẳng đứng lên nổi, dám chắc chở một lúc là đi được.”
Nam tử: “Có thể.”
“…Ồ, vậy thì thuốc của ngươi đúng là thuốc tốt.” Trương Yên Nhi đăm chiêu nhìn chằm chằm bình sứ, một lúc sau đột nhiên quay lưng rồi cởi áo.
Nam tử: “?”
Hắn sửng sốt, khi thấy áo nàng lỏng ra thì không nhịn được hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Còn làm gì được chứ, bôi thuốc đó.” Trương Yên Nhi cậy vào việc hắn không thể nhúc nhích, cũng không thể nhìn thấy cơ thể mình nên dứt khoát quay lưng đi, cởi một góc áo ra rồi bôi thuốc, “Lâu lắm rồi ta không cưỡi ngựa, bắp chân bị mài xước, giờ vẫn còn đau đây này, mượn thuốc của ngươi dùng một tí.”

“…Ngươi vẫn còn là nữ đó chứ?” bị người ta nhìn thấy hết thân thể mà cũng không ngại, còn bảo người ta quạt hong tóc cho nàng, ở ngay trước mặt nam nhân cũng ngủ được, hôm nay còn quá đáng hơn, sờ bừa trên người hắn thì không nói, còn ở ngay trước mặt hắn bôi thuốc lên đùi…
Hắn biết người không hay cưỡi ngựa thì sẽ bị thương ở đâu, vì biết rõ nên mới thấy nữ nhân này to gan đến mức nào, đúng là không biết liêm sỉ.
Dù hắn không nói thẳng ra nhưng Trương Yên Nhi lại nghe ra ý của hắn, nàng bôi thuốc xong thì cười lạnh nhìn hắn: “Nếu không tại vì đêm qua ngươi xông vào phòng ta thì hôm nay ta đã được ở trong thành sống thoải mái rồi, ngươi hại ta lưu lạc đến mức này, không thấy ngại à mà ở đó nói ta?”
Nam tử nghiêm mặt không nói.
Trương Yên Nhi liếc hắn, lười để ý đến hắn.
Hai người nghỉ một lát rồi lại lên ngựa, lần này Trương Yên Nhi chéo một bên trên lưng ngựa, hai chân bị thương đặt cạnh nhau mới thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng thế này thì nàng chỉ có thể nghiêng người dựa vào ngực nam tử, tư thế này thân mật hơn rất nhiều.
Trương Yên Nhi chỉ muốn mình thoải mái hơn nên cứ dựa vào nam tử mà không có chút gánh nặng nào, còn nam tử ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng thì sau lưng căng cứng.
“Ta không có chút xíu suy nghĩ gì với ngươi cả, ngươi không cần căng thẳng như vậy, ngộ nhỡ làm vết thương rách ra thì người bị làm phiền vẫn là ta.” Nàng nhắm mắt lại chậm rãi nói.
Nam tử im lặng chốt lát rồi lạnh nhạt nói: “Ta đâu có.”
Trương Yên Nhi cười khẩy, không tiếp lời của hắn.
Hai người cố gắng chạy đi càng nhanh càng tốt, nhưng vì cơ thể nam tử đã đạt giới hạn nên chỉ đi được gần nửa canh giờ đã ngừng lại.
“Đằng trước có một ngôi miếu đổ nát, chúng ta vào đó nghỉ một đêm trước.” Nam tử mở miệng.
Bây giờ Trương Yên Nhi đã không có quyền lựa chọn, chỉ có thể theo hắn đi vào ngôi miếu đổ nát.
“Đốt xíu lửa đi.” Nàng đề nghị.

Lúc ấy bỗng nhiên hơi lạnh, chắc sắp mưa rồi.
Nam tử liếc nàng một cái: “Không được.”
Trương Yên Nhi cau mày: “Tại sao?”
“Sẽ dẫn đám phỉ và thú hoang đến.” Nam tử trả lời.
Khóe miệng Trương Yên Nhi giật giật: “Thật sự có hai cái đó sao? Sao ta cứ cảm thấy ngươi đã dọa ta vậy hả?”
Nam tử không nói.
Tại Thân Đồ Xuyên nên Trương Yên Nhi ghét nhất là loại hũ nút như vậy, giờ đã dám chắc ngươi này sẽ không biết mình, nàng ghét bỏ ra mặt: “Nếu lo thu hoang thật thì ngươi nên bỏ cái mùi máu trên người ngươi đi, còn nữa, miếng vải trên mặt ngươi cũng đeo lâu lắm rồi, không nghẹt thở chết hả?”
Nam tử trầm mặc nhìn về phía nàng.
Trương Yên Nhi hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng tỏ ý bất mãn: “Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng hả? Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi che mặt làm gì chứ?”
“Ngươi có biết mấy con tin bị bắt nhìn thấy mặt giặc cướp thì sẽ có kết cục gì không?” Hắn u ám hỏi.
Trương Yên Nhi nghe giọng điệu ấy của hắn thì trong lòng bắt đầu chột dạ: “Kết, kết cục gì?”
“Chết.”
Trương Yên Nhi: “…”
Sau một lúc yên tĩnh quái dị, nam tử đột nhiên tháo khăn che mặt xuống, Trương Yên Nhi ngạc nhiên thốt lên một tiếng, nhanh chóng bịt kín mắt lại.
“Nói trước nhé, ta không nhìn thấy, ngươi, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi dám giết ta, ta bảo đảm ngươi cũng không sống nổi!” Trương Yên Nhi căng thẳng cảnh cáo.
Nàng giống như một con mèo con biết mình gặp rắc rối, ngồi xổm ở góc run lẩy bẩy mà vẫn giương nanh múa vuốt cố tỏ ra mình là con hổ, dáng vẻ ấy đúng là vừa tức vừa buồn cười, nam tử chẳng buồn bận tâm, nhìn thêm mấy lần.
“Trên lưng ngựa có một túi vải, trong đó là lương khô.” Hắn đột nhiên mở miệng.
Trương Yên Nhi thoáng khựng người, một lát sau do dự xòe tay ra, nhìn thấy gương mặt hắn không còn vải che qua khe tay lại nhanh chóng chụm tay che mắt lại, lặp lại liên tục mấy lần nàng mới dè dặt nhìn về phía nam tử, nhìn thấy rõ gương mặt hắn thì bỗng sửng sốt.

Người này có dung mạo vô cùng cương nghị, anh tuấn, mặc dù sắc mặt hơi tái một chút nhưng mày kiếm mắt sao, góc cạnh rõ ràng, đúng là mỹ nam tử hiếm gặp.
Nam tử vốn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên thấy nang ngạc nhiên với khuôn mặt mình như thế thì cuống họng bỗng khô khan.
“Ta đi lấy lương khô.” Trương Yên Nhi nói xong khập khễnh chạy mất, rất nhanh sau đó đã cầm túi vải vào, vừa tìm tòi đồ trong túi vừa hỏi: “Đều là bánh, nhưng có dày có mỏng, này ai đó…!ngươi muốn cái nào.”
“Tiêu Thịnh.” Nam tử đột nhiên nói, hắn nói xong lại nhíu mày, không hiểu vì sao mình lại phải nói cái này với nàng.
Trương Yên Nhi mờ mịt nhìn về phía hắn: “Hả?”
Nam tử yên lặng, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, lặp lại một lần: “Tiêu Thịnh.”
“…Ngươi tên là Tiêu Thịnh?” Trương Yên Nhi hỏi, thấy hắn gật đầu thì bỗng hơi ngập ngừng: “À thì ta cũng không hiểu quy tắc giang hồ của các ngươi, chỉ muốn hỏi cho biết, bây giờ ngươi nói tên rồi lộ mặt, có phải sẽ diệt khẩu không?”
Nếu hắn dám có ý định này thì nàng sẽ dùng chỗ lương khô này đập chết hắn, dù sao thì bây giờ hắn một bước cũng khó đi, còn lâu nàng mới sợ hắn.
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, khóe môi Tiêu Thịnh hơi cong lên: “Nếu ta muốn giết ngươi thì sao?”
“…Vậy thì ta sẽ giết ngược lại ngươi.” Trương Yên Nhi hất hàm, khá là tự tin vào chính mình.
Tiêu Thịnh im lặng chốc lát: “Ngươi thử xem.”
Trương Yên Nhi liếc hắn, vứt một miếng bánh cho hắn rồi cũng lấy cho mình một miếng, ăn được hai miếng thì không vui bỏ xuống: “Quá khó ăn, còn không bằng thức ăn cho heo.”
Tiêu Thịnh dừng một chút, liếc nhìn dáng người mảnh mai của nàng, tục ăn lương khô của mình.
Trương Yên Nhi xoa cái bụng đói, chạy vào trong góc ngồi nghỉ, hai người cách nhau một khoảng cách lớn, không ai quấy rầy ai.
Đến tối trời đổ một cơn mưa to, ngôi miếu bốn phía đều bị gió lùa càng thêm lạnh, cả ngày Trương Yên Nhi chẳng ăn được gì, lúc bị bắt ra ngoài cũng chỉ mặc nội y, lúc này mê man, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm.
Tiêu Thịnh nhìn nàng một lát, cuối cùng lặng lẽ đi tới trước mặt nàng, đưa một miếng lương khô cho nàng.
“…Gì vậy?” Tâm trạng Trương Yên Nhi rất tệ, không muốn để ý tới hắn.
“Ăn đi, sẽ ấm lên một chút.” Tiêu Thịnh lạnh nhạt nói.
Trương Yên Nhi xì một tiếng: “Khó ăn như vậy, ta chẳng thèm.”
Tiêu Thịnh giữ một lúc, thấy nàng nhất quyết không ăn thì rụt tay lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

Trương Yên Nhi lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
“Chắn gió.” Tiêu Thịnh mặt không cảm xúc.
Trương Yên Nhi dừng một chút, quả nhiên thấy ấm hơn ban nãy một chút, nàng mím môi, miễn cưỡng cảm ơn một tiếng.
Hai người ngồi im một lúc, Trương Yên Nhi thấy chán, quay đầu hỏi hắn một câu: “Ngươi phạm phải tội gì?”
Tiêu Thịnh khựng người, ngẩng đầu nhìn nàng: “Giết người.”
“Giết người?” Trương Yên Nhi tò mò.
Tiêu Thịnh không nói.
“Mặt và tên đều lộ ra hết rồi, cũng chẳng thiếu cái đó.” Nàng thực sự chán muốn chết rồi, dụ dỗ Tiêu Thịnh kể chuyện cho mình nghe.
Tiêu Thịnh im lặng một lúc rồi mới lạnh nhạt nói: “Giết một tên khốn.”
Trương Yên Nhi nhướng mày, cảm thấy hứng thú ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt chơ mong sáng lấp lánh, đúng là bớt mấy phần ương ngạnh, thêm một phần tư thái của nữ tử.
Tiêu Thịnh vốn không muốn nói, nhưng nhìn đôi mắt ấy của nàng thì không biết tại sao lại kể hết một mạch.
Trương Yên Nhi nghe xong thì một lúc lâu sau mới hiểu, đây là một câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa, cậu nhà vợ của huyện thừa hiếp đáp người dân, bách tính khổ không kể xiết, hắn đi ngang qua đây, giết người kia vì dân trừ hại, ai ngờ người kia tự biết mình làm nhiều việc ác nên luôn có thị vệ bảo vệ không rời, mặc dù hắn đã giết được đối phương nhưng cũng bị thương.
“…Chẳng trách đám phủ nha lại hung hăng đuổi theo ngươi như vậy, hóa ra là vì ngươi giết cậu của huyện lão gia bọn họ.” Trương Yên Nhi chậc một tiếng, nhướng mày nhìn về phía hắn, “Cứ tưởng ngươi là một kẻ hung ác, không ngờ lại là một đại anh hùng.”
Tiêu Thịnh bình thản: “Cũng chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.”
“Đây chẳng phải chuyện dễ như ăn cháo gì, ngươi giết cậu người ta, chắc chắn huyện thừa đại nhân sẽ không tha cho ngươi, ngươi muốn giữ mạng thì chỉ có thể rời khỏi đất Giang Nam.” Trương Yên Nhi nói xong cảm thấy có chút tiếc nuối, “Chốn tốt thế này, nếu cả đời này cũng không thể đến thì thực sự đáng tiếc.”
Tiêu Thịnh liếc nhìn nàng, không tiếp lời nàng nữa.
Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn tiếng gió thổi, Trương Yên Nhi buồn chán dựa vào cột, không bao lâu sau thì buồn ngủ, trong lúc nàng sắp ngủ rồi thì Tiêu Thịnh bỗng kéo nàng dậy.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, chưa phản ứng lại kịp đã bị hắn kéo tới dưới gầm bàn thờ.
“Sao vậy…”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, môi nàng đã bị Tiêu Thịnh bịt lại, thấy biểu cảm lạnh lùng của hắn, nàng thức thời nuốt lời còn lại xuống.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có tiếng ngựa hí, sau đó mấy nam nhân đi vào.
“Mẹ nó, đột nhiên mưa lớn thế, ướt hết người lão tử rồi.”
“Vừa nãy ta thấy bên ngoài có ngựa, sao ở đây lại không có ai?”
“Chắc nghe tiếng chúng ta nên chạy mất rồi, ha ha ha, coi như chúng biết điều, nếu bị lão tử bắt được thì lão tử sẽ đâm chúng mấy đao cho hả giận trước.”
Trương Yên Nhi nuốt nước miếng, yên lặng ôm lấy eo Tiêu Thịnh để mình an tâm hơn một chút.
Tiêu Thịnh cứng đờ người, cau mày nhìn nàng, nhưng nàng vẫn chìm trong trạng thái căng thẳng, không nhìn thấy ý kháng cự trong mắt hắn.

Tiêu Thịnh vốn định kéo tay nàng ra nhưng thấy nàng căng thẳng đến mức môi cũng khô thì duỗi tay ra lại đột nhiên chuyển hướng đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng.
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng đùa giỡn bậy bạ, Tiêu Thịnh nghe mà nhíu chặt mày lại, cúi đầu xuống thì thấy Trương Yên Nhi hứng thú nghiêng tai nghe, tựa như lắng nghe vô cùng chăm chú, thậm chí thỉnh thoảng còn mỉm cười như hiểu ý.
Tiêu Thịnh: “…”
Im lặng chốc lát, hắn không nhịn được nữa vươn tay lên bịt tai nàng lại, thấy nàng không vui nhìn lại mình thì bình tĩnh nghiêng mặt qua chỗ khác, nhưng tay vẫn đặt bên tai nàng.
Trương Yên Nhi sợ gây ra tiếng động nên không dám phản kháng thẳng mặt, chỉ có thể giận mà không thể nói trừng hắn, nhưng chiêu này vô dụng với hắn, nàng chỉ đang tiếp tục buồn chán.
Mưa vẫn đang rơi, trông có vẻ những người kia không định đi nữa, Trương Yên Nhi nghĩ mình phải ở dưới bàn thờ ngủ một đêm thì bỗng thấy tuyệt vọng.
Trong lúc nàng mải nghĩ có nên đổi tư thế hay không thì cái bụng đột nhiên kêu lên một tiếng, tiếng ồn ào bên ngoài bỗng yên ắng lại.

Nàng cứng ngắc nhìn sang Tiêu Thịnh, đang định hỏi có phải kêu to lắm không thì mảnh vải trước bàn thờ bị gỡ ra, mấy tên lưu phỉ xuất hiện trước mắt nàng với vẻ mặt hèn hạ.
“Ôi, không ngờ ngôi miếu đổ nát thế này lại có thể tìm thấy một mỹ nhân tuyệt đẹp thế này, mau ra đây để gia vui vẻ tí nào.” Người cầm đầu xoa tay nói.
Trương Yên Nhi hoảng sợ, núp vào lòng Tiêu Thịnh không chịu động đậy.
“Buông ta ra.” Tiêu Thịnh thấp giọng nói.
Trương Yên Nhi bị dọa: “Ta không buông!” Hắn còn là người không? Lúc này lại muốn bỏ lại nàng!
“Buông ra, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Giọng nói của Tiêu Thịnh toát ra sức mạnh trầm ổn.
Trương Yên Nhi ngẩn người, đối diện với ánh mắt kiên nghị của hắn thì chốc lát sau đã buông hắn ra.
Tiêu Thịnh lạnh mặt đứng dậy, cướp lấy một thanh đao của một người trong đám kia, trực tiếp giải quyết cái tên ăn nói lỗ mãng vừa rồi.

Đám lưu phỉ sững sờ, lập tức xông cả lên, Tiêu Thịnh một tay cầm đao một tay che vết thương trên bụng, lạnh mắt nhào lên chém giết.
Trương Yên Nhi sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, dính máu lên mặt mà cũng không biết.
Một khắc sau, Tiêu Thịnh cả người đẫm máu xuất hiện trước mặt nàng, im lặng một lúc mới hỏi: “Sợ sao?”
“Chắc…!sợ.” Nàng chớp mắt một cái, nhớ lại ban nãy mình còn vọng tưởng muốn dùng lương khô đập chết hắn, chỉ thấy may vừa nãy không ra tay.
“Lại đây.” Tiêu Thịnh thấy nàng còn ngẩn người thì gọi nàng một tiếng.
Trương Yên Nhi hoàn hồn, sau đó hơi do dự, tựa như không muốn đến gần hắn quá.
Tiêu Thịnh nhíu đầu lông mày, trông như mất vui: “Ngươi vừa nói không sợ ta.”
“…Không phải sợ ngươi.” Trương Yên Nhi vội nói, xong lại ngượng ngùng mỉm cười, “Nhưng sợ bẩn.”
Cả người hắn dính đầy máu, thực sự rất bẩn.
Tiêu Thịnh trầm ngâm, lạnh lùng nhìn nàng: “Yếu ớt.”
Trương Yên Nhi nhún vai, tự bò ra khỏi gầm bàn thờ, nhìn cả gian phòng đầy xác chết, cau mày: “Không thể để bọn họ thế này được.”
“Nếu ngươi sợ thì ta có thể ném bọn chúng đi.” Tiêu Thịnh lạnh nhạt nói.
Trương Yên Nhi không ủng hộ: “Ném đi thì hơi đáng tiếc, hay là lấy cản gió đi, trong phòng có thể ấm hơn chút.”
Tiêu Thịnh: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.