Công Chúa Trên Cao

Chương 139


Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 139


Quý Thính im lặng nhìn Thân Đồ Xuyên một lát, cuối cùng nói không nên lời: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Biết, ta sẽ ở lại đây.” Thân Đồ Xuyên nói xong, nhấc chân nàng ra khỏi chậu nước, cẩn thận đặt lên đầu gối mình, trong nháy mắt bộ quan phục màu đỏ tía bị nước thấm ướt một mảng, hắn không hề để ý một chút nào, còn lấy khăn nhẹ nhàng giúp nàng lau chân.
Quý Thính không khỏi rụt chân lại, giật lấy khăn trong tay hắn lau lung tung rồi đặt ở trên giường: “Thân Đồ Xuyên, ngươi say rồi.”
Thân Đồ Xuyên không nói gì, đột nhiên cởi thắt lưng.
Khóe miệng Quý Thính không khỏi giật giật: “Ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Mặc dù bây giờ Hoàng Thượng trọng dụng ngươi, cũng không thể khẳng định hắn tin tưởng ngươi, mỗi người bên cạnh ngươi, đều có thể là tai mắt của hắn, hôm nay ngươi ở lại, sợ rằng ngay ngày mai hắn sẽ biết được.”
“Sẽ không biết,” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, “Lần này ta đi ra ngoài, chỉ dẫn theo thủ vệ của Phong Nguyệt Lâu.”
Quý Thính dừng một chút: “Thì sao, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sao ngươi có thể biết được bọn họ không bị mua chuộc…”
Lời còn chưa nói xong, Thân Đồ Xuyên đột nhiên vươn tay đẩy nàng xuống giường, Quý Thính ngã ngửa ra sau, đầu vừa mới chạm xuống giường liền giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng Thân Đồ Xuyên không cho nàng cơ hội này mà trực tiếp đè lên người nàng.
Đã lâu không ngửi thấy hơi thở trên người hắn, trong nháy mắt cả người Quý Thính lập tức cứng đờ, sau khi nhận ra đối phương đang ôm mình, mím môi thản nhiên nói: “Hiện tại ngươi có ý gì? Cảm thấy nếu ngươi say, ta sẽ không so đo với ngươi?”
Cằm của Thân Đồ Xuyên đặt lên vai nàng, hơi thở của hắn khẽ thổi bay những sợi tóc đằng sau tai nàng, Quý Thính bị hắn đè tới không thở nổi nhưng hắn vẫn bình tĩnh, dồn toàn bộ sức nặng trên cơ thể lên người nàng.
Quý Thính hít sâu một hơi: “Thân Đồ Xuyên, ngươi mau đứng lên cho ta.”
“Nam nhân Bắc Cương không tốt.” Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói.
Quý Thính ngừng một chút, còn chưa kịp lên tiếng, hắn liền nhanh hơn một bước thấp giọng giải thích: “Bọn họ hung hãn, thích sống tự do sẽ không cam tâm ở lại hậu viện của nàng, nếu như nàng động chân tình với bọn họ, sau này sẽ vô cùng đau lòng.”
Quý Thính: “…”
“Chuyện bên phía Hoàng Thượng ta sẽ giải quyết, nàng không cần phải khiến bản thân chịu ấm ức ở cùng bọn họ.” Cuối cùng Thân Đồ Xuyên còn bồi thêm một câu.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Thân Đồ Xuyên, ngươi quản cũng quá rộng rồi, ai nói với ngươi ta ở chung với bọn họ phải chịu ấm ức?”
Nàng vừa nói xong đã cảm thấy vòng tay ôm eo mình càng siết chặt hơn, giọng Thân Đồ Xuyên càng trầm hơn, giống như bị bóp nghẹt: “Nàng không ấm ức, hôm nay nàng cùng bọn họ uống rượu, thoạt nhìn không ấm ức một chút nào nhưng ta lại cảm thấy nàng đang vô cùng ấm ức, bởi vì…!”
Bởi vì dáng vẻ này, chỉ có thể lừa mình dối người, nàng bị ép buộc phải ứng phó với những người này mà không phải thật sự cảm thấy hứng thú với bọn họ.
Lời này của hắn còn chưa nói xong, Quý Thính cũng đã nghe ra ý tứ đằng sau đó, trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Ngươi đừng nói với ta, hiện tại ngươi đối với ta vẫn còn có tình cảm.”
Thân Đồ Xuyên im lặng, Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy được đêm nay là một cơ hội tốt, vì thế cười lạnh một tiếng, bắt đầu tức giận với hắn: “Nếu ngươi vẫn còn thích ta, vì sao sau khi Thân Đồ gia được minh oan, còn xem ta như người dưng? Nếu giữa quyền cao chức trọng và bổn cung, ngươi chọn cái trước, tại sao đêm nay lại đến tìm bổn cung?”
“Ta không có……”
“Ngươi còn nói không có? Không phải ngươi chọn vế đằng trước sao?” Quý Thính mặt không chút cảm xúc, “Vậy ngươi giải thích cho bổn cung, vì sao sau khi được minh oan lại không quay về?”
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ tấm lòng của Thân Đồ Xuyên dành cho mình, dù hơn hai năm nay hắn vẫn xem nàng như người xa lạ, cho dù thỉnh thoảng cảm thấy có lẽ hắn đã quen với cuộc sống hiện giờ, bản thân cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của hắn.

Cũng chính vì chưa bao giờ, cho nên nàng mới không hiểu vì sao hắn vẫn lẻ loi một mình bên ngoài mà không trở về bên cạnh nàng.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Quý Thính muốn hỏi câu này không biết bao nhiêu lần nhưng nàng cũng biết Thân Đồ Xuyên không muốn trả lời, hôm nay lợi dụng lúc hắn say rượu, đầu óc có chút hồ đồ, thử thăm dò hắn một phen, xem có thể để hắn nói ra nguyên nhân hay không.
Thân Đồ Xuyên cuối cùng cũng đành lòng buông tha cho nàng, vừa ngồi dậy liền kéo nàng lên, nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên nói: “Một tháng, nàng cho ta thời gian một tháng, ta sẽ cho nàng câu trả lời.”
Hắn vừa nói như vậy, ngược lại trong lòng Quý Thính không thoải mái, vì thế xụ mặt bức ép: “Nếu ngươi muốn nói, hiện tại nhất định sẽ nói, nếu ngươi không muốn nói, sau này cũng sẽ không nói, nếu ngươi và ta đã hòa ly, vậy xem như chúng ta là người xa lạ, nếu ngươi còn dám can thiệp chuyện của ta, đừng trách ta không khách khí.”
Thân Đồ Xuyên mím môi, đôi mắt đen láy như một con cún nhìn về phía nàng.
“…!Nhìn như vậy cũng vô dụng, hoặc là đi, hoặc là nói.” Quý Thính cố gắng kiềm chế.
Trên mặt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia đấu tranh, hơn nửa ngày sau mới nói một câu: “Bây giờ ta say rồi.”
Quý Thính: “?”
“Trong lòng hiện tại muốn nói ra, nàng cũng biết ta say rượu, phán đoán không chính xác, cho nên không dễ dàng nói ra được.” Thân Đồ Xuyên giải thích cho nàng từng chữ một, “Nàng có thể chờ ta tỉnh táo một chút, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Quý Thính: “…!Không được.” Nếu ngươi tỉnh táo nhất định sẽ không chịu nói.
Nàng cự tuyệt rõ ràng lưu loát, một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên, khẽ mím mối trực tiếp bước xuống giường.
“…!Ngươi đi đâu vậy?” Quý Thính vội vàng gọi hắn lại.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Về nhà.”
Quý Thính: “…” A, miệng cũng đủ kín.
Nàng nheo mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đang đi về phía cửa, sau đó dứt khoát đưa tay đặt lên cửa nhưng thật lâu sau vẫn chậm chạp không có ý mở ra.
“Sao không đi nữa?” Quý Thính nhàn nhạt hỏi.
Thân Đồ Xuyên không nói lời nào.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Mau lăn về cho ta.”
Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn trở lại, thậm chí không cần Quý Thính sắp xếp, liền chủ động cởi y phục ra chỉ còn lại đồ lót, lên giường nằm ở phía bên ngoài.
Quý Thính nhìn chằm chằm hắn một lát: “Ta kêu ngươi quay lại, đã cho người nằm xuống rồi à?”
“Có phải nàng rất hận ta, đúng không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính dừng lại một chút: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng: “Ta vì phụ mẫu mà phản bội nàng.”
Quý Thính yên lặng lắng nghe, mãi một lúc lâu sau mới bật cười một tiếng: “Chuyện kia sao có thể xem là phản bội, hơn nữa…!Nếu như lúc trước không phải ta kiên trì để hai người rời khỏi Thành Ngọc Quan, bọn họ cũng sẽ không trở thành vật hi sinh để Quý Văn xuống tay, ta còn vì cái gọi là đại cục, ngăn cản ngươi báo thù Quý Văn…”
Nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên: “Ở trong mắt ngươi, ta có giống hung thủ không?”
“Không phải,” Thân Đồ Xuyên cau mày, “Cái chết của bọn họ không liên quan gì đến nàng.”
“Nhìn xem, ngươi đối với ta rộng lượng như vậy, tại sao lại đối với chính mình khắc nghiệt như thế?” Quý Thính nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chưa bao giờ trách ngươi.”
Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, sợ nàng ngủ mất đột nhiên hỏi: “Ta có thể nắm tay nàng được không?”
Quý Thính không nói gì, nhưng một lúc sau, đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Trong đầu Thân Đồ Xuyên còn đang hỗn loạn, có rất nhiều cảm xúc hắn đều không rõ, chỉ cảm thấy hai mắt khó chịu, trong lòng chua xót.

Hơi đau nhưng không biết đau ở chỗ nào, lúc nhắm mắt lại, mày vẫn cau chặt, cho đến khi chìm vào giấc ngủ vẫn không thể thả lỏng.
Khi tiếng hít thở đều đều vang lên, Quý Thính từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Đã lâu rồi nàng không nhìn hắn như vậy, chợt nhận ra hắn có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét cũng sâu hơn.

Từ cằm trở xuống đường nét ngày càng rõ, kéo tới xuống tận hầu kết, theo đường đó đi xuống dừng lại trên ngực hắn.
Khi nhìn thấy vết thương mờ nhạt qua lớp ảo mỏng, Quý Thính sửng sốt, cau mày một hồi rồi ngồi dậy.

Sau khi nhìn chằm chằm hắn một lát, nàng duỗi ngón tay ra kéo một bên áo của hắn, tưởng chừng như trong nháy mắt hô hấp cũng ngừng lại…
Khi thấy cơ thể hắn chằng chịt những vết sẹo cả mới lẫn cũ, một số vết giống vết thương gần đây, có những vết thương không thể liền để lại sẹo trông vô cùng dữ tợn, để lộ ra máu đỏ tươi bên trong, có một số vết thương đã đóng vảy tróc được một nửa, nếu dưỡng thương một thời gian có lẽ sẽ rất nhanh liền lại, mà còn một ít là vết thương cũ chỉ lại dấu vết nhàn nhạt cũng không thể nhìn rõ đã từng xảy ra chuyện gì.
Những vết thương này căn bản dài ba tấc, miệng vết thương trơn nhẵn, thoạt nhìn là bị thương bởi dụng cụ sắc bén như dao găm, tuy nhiên thời gian chênh lệch vô cùng rõ ràng, giống như bị hành hạ một thời gian dài.
……!Nhưng hắn là trọng thần triều đình, có kẻ nào dám ngược đãi hắn?

Quý Thính thấy ngón tay mình khẽ run lên, khẽ kéo tay áo lên, quả nhiên nàng thấy trên cánh tay hắn cũng có những vết sẹo.
……!Trên người hắn, không có chỗ nào lành lặn.
“Tại sao ngươi lại khiến bản thân mình thành như vậy…” Quý Thính khẽ nuốt nước bọt nói một tiếng nhưng câu sau căn bản không thể nói ra được.
Cả đêm không ngủ được.
Lúc sáng sớm tiếng chim chóc truyền vào phòng ngủ, lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ động, thật lâu sau mới mở mắt ra.

Hắn nhìn chằm chằm rèm giường một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu nhìn xem, đến khi nhìn thấy trên người mình y phục vẫn chỉnh tề thì tâm trạng mới thả lỏng được một chút.
“Tổng cộng có 31 vết thương.” Quý Thính đột nhiên mở miệng.
Thân Đồ Xuyên sững người.
“Không muốn cho ta một lời giải thích?” Giọng nói Quý Thính trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thân Đồ Xuyên im lặng nhìn Quý Thính đang ngồi ở bàn, yên lặng một lúc đứng dậy mặc quần áo.

Quý Thính lặng lẽ nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề, khi thấy hắn đi ra ngoài, không nhanh không chậm nói: “Trước đây ta cũng đã uy hiếp ngươi quá nhiều.”
Thân Đồ Xuyên dừng lại.
“Nhưng chỉ có lần này là nghiêm túc,” Quý Thính nhìn về phía hắn, “Nếu ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, sau này cũng không cần phải quay lại nữa.”
Bàn tay chạm tới cửa của Thân Đồ Xuyên dừng lại trong không trung.
“Ngươi phải cân nhắc kỹ, con người ta sẽ không quay đầu lại.” Quý Thính nói xong lại tự rót cho mình một tách trà, uống một hớp không có biểu cảm gì.
Trong phòng ngủ thật yên tĩnh, không ai chủ động phá vỡ sự im lặng, không biết đã qua bao lâu, Quý Thính dường như cảm thấy mệt mỏi, chén trà bị nàng đặt xuống bàn, vang lên một tiếng động khe khẽ.
Thân Đồ Xuyên dường như bị âm thanh này đánh thức, sau một lúc dừng lại, hắn thấp giọng hỏi: “Nàng muốn biết điều gì?”
“Tại sao lại làm tổn thương chính mình?” Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên không nói, Quý Thính kiên nhẫn chờ đợi, không biết qua bao lâu, liền nghe thấy giọng nói của hắn có chút khàn khàn: “Ta không khống chế được chính mình…”
Chỉ với bảy chữ này, tất cả sự hờ hững mà Quý Thính gây dựng nháy mắt như đê vỡ, đến khi lên tiếng giọng nói có chút run rẩy: “Đã bao lâu rồi?”
“Hai năm trước, sau khi nàng bị thương.” Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ tới cái gọi là bị thương lần đó…!Là lần nàng sinh A Giản.
“Sau khi ta rời thôn trang hồi lâu, vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người nàng, thầm nghĩ phải làm chút gì đó, giải quyết mùi vị này.” Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nhìn khe cửa, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài lọt qua, “Sau đó ta phát hiện, cảm giác đau đớn sẽ khiến ta sống dễ chịu hơn.”
“…!Được rồi, cứ cho rằng ngươi vì ta làm mình bị thương nhưng sau này ta cũng không bị thương nữa, còn mấy vết thương này ở đâu mà ra?” Quý Thính gắt gao nhìn theo bóng dáng của hắn.
Thân Đồ Xuyên quay đầu lại nhìn về phía nàng: “Mỗi lần sau khi gặp nàng, vẻ mặt của ta đối với nàng khi đó.”
Quý Thính sửng sốt.
“Nàng không nên vì bất cứ kẻ nào mà để bản thân phải chịu ấm ức, những kẻ khiến nàng phải chịu ấm ức đều phải trả giá đắt,” Thân Đồ Xuyên nói từng chữ, “Bao gồm cả ta.”
Quý Thính mấp máy môi nhưng không có phát ra tiếng, một lúc lâu sau, mới khẽ thì thào một câu: “Đồ điên.”
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, chậm rãi đi về phía nàng, đến khi tới trước mặt nàng quỳ một gối xuống ngẩng đầu lên nhìn nàng, tư thế tuyệt đối phục tùng, thật lâu sau mới cụp mắt xuống: ” Ta xin lỗi.”
“Ngươi xin lỗi cái gì?” Quý Thính cáu kỉnh hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Đáng lẽ tối hôm qua ta không nên đến.” Nếu không đến, nàng cũng sẽ không phát hiện ra tất cả chuyện này.

Quý Thính cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Sao, hối hận rồi? Thân Đồ Xuyên, ngươi tâm cơ như vậy, có phải đã sớm tính toán sẽ dùng vết thương trên người này, chờ sau này một ngày nào đó hối hận chuyện hòa ly, lôi chúng ra khiến ta cảm thấy áy náy, ép buộc ta làm hòa với ngươi?”
“…!Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy,” Thân Đồ Xuyên khẽ cau mày, trong nháy mắt nói xong lại dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu, “Ta cũng không hối hận chuyện hòa ly.”
Quý Văn đã sớm dồn bọn họ vào đường cùng, nếu chỉ dựa vào một mình nàng để chống lại, e rằng sẽ càng lành ít dữ nhiều.
Quý Thính nghe xong càng tức giận: “Được rồi, bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Ta lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy người nào như ngươi, cầm lên được mà không bỏ xuống được, còn cố tình cậy mạnh!”
“Nàng đừng tức giận……”
“Sao ta có thể không tức giận!” Quý Thính nổ tung, “Lúc đầu bởi vì cảm thấy nếu để ngươi rời khỏi phủ trưởng công chúa, trong lòng cũng sẽ bớt giày vò đi một chút, ta mới thả ngươi đi, kết quả thì sao? Ngược lại ngươi tự mình ngược đãi bản thân! Thân Đồ Xuyên, ngươi còn có lương tâm hay không? Phụ thân, mẫu thân ở nơi chín suối vẫn đang dõi theo ngươi, ngươi lại đối xử với đứa con mà họ vất vả lắm mới nuôi dưỡng được?!”
Nàng khản cả giọng từng chữ như nhuốm máu, hai mắt đỏ hoe, nàng hận không thể lấy roi đánh cho hắn một trận, nếu không thể đánh cho hắn tỉnh táo lại có thể đánh chết hắn xem như bồi tội, cũng đỡ phải để hắn tự ngược đãi bản thân mình như vậy.
Thân Đồ Xuyên hiển nhiên không ngờ nàng sẽ tức giận, vốn dĩ một người luôn bình tĩnh như tùng giống hắn cũng bắt đầu hoảng sợ, luống cuống tay chân nắm chặt tay Quý Thính, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: ” Ta xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi ta! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, sau này còn như vậy nữa không?” Quý Thính lớn tiếng hỏi.
Trên trán Thân Đồ Xuyên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Ta không khống chế được…!Không như vậy, không bao giờ.”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Thính, hắn đột nhiên thay đổi lời nói.
“Đây là chính miệng ngươi nói, vị trí vết thương trên người ngươi ta đều nhớ rõ ràng, sau này ta sẽ thường xuyên kiểm tra, nếu có nhiều thêm một vết, cho dù dài nửa tấc không trầy da chảy máu, ta cũng sẽ tính.” Quý Thính lạnh giọng cảnh cáo.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: “Nàng kiểm tra như thế nào?”
Quý Thính: “…”
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của nàng, ý thức được nàng hiểu lầm ý mình, lập tức giải thích một câu: “Ý của ta không phải vậy…”
“Ta thèm vào mà quan tâm ngươi có ý gì,” Quý Thính ngắt lời hắn, “Dù sao thì ta đều sẽ có cách.”
“Ừ.” Thân Đồ Xuyên biết mình đuối lý, không dám hỏi thêm câu nào.
Quý Thính lại khuyên bảo hắn vài câu, cho đến khi miệng lưỡi khô khốc mới từ bỏ: “Ngươi đi đi.”
Thân Đồ Xuyên vẫn bất động.
“Còn gì nữa không?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “Vậy mấy người Bắc Cương kia…”
“Ta không có hứng thú với họ.” Quý Thính ngắt lời hắn.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên lúc này mới giãn ra: “Được rồi, ta hiểu rồi, nếu nàng không có hứng thú với bọn họ, sau này cũng không cần tới biệt viện nữa, Hoàng Thượng cũng sẽ không quản.”
Quý Thính dừng lại một chút: “Sao ngươi biết hắn sẽ không quản chuyện này?”
“Hắn không có dư sức lực để quản.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nhíu mày, muốn hỏi thêm nhưng trong viện đột nhiên trở nên ồn ào, bên ngoài vang lên giọng nói của Chử Yến: “Điện hạ, có người xông vào.”
“Ai?” Quý Thính trầm giọng.
“Là ta, là ta,” Ngoài cửa truyền đến giọng nữ tử quen thuộc, “Ta là tú bà của Phong Nguyệt Lâu, điện hạ còn nhớ ta không?”
Quý Thính im lặng một hồi, sau đó quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên, “Tới tìm ngươi?”
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài, cũng không biết tú bà nói gì, bọn họ vội vàng rời đi.
Sau khi họ rời đi, Quý Thính nói Chử Yến để lại mấy thị vệ ở biệt viện, để phòng ngừa mấy người Bắc Cương truyền tin vào trong cung, sau đó cũng cùng Chử Yến rời đi.
Trên đường, Quý Thính cả đêm không ngủ, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, không muốn nói một lời.
Chử Yến nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi: “Điện hạ đã làm hòa với Thân Đồ Xuyên rồi ư?”
Quý Thính không nói.
Chử Yến mím môi: “Làm hòa cũng được, quả thật hắn rất đáng thương.”
Quý Thính dừng một chút, mắt khẽ mở: “Ngươi biết chuyện gì?”
Chử Yến cũng biết mình lỡ lời, lập tức không dám nói thêm nữa, mặc cho Quý Thính có ép hỏi như thế nào, miệng hắn ta vẫn kín như bưng không hé răng nửa lời, khiến Quý Thính không khỏi tức giận.
Hai người cứ như vậy trở về phủ trưởng công chúa, vừa vào cửa liền thấy Phù Vân vội vàng bước ra, hai bên trực tiếp đụng vào nhau.
“Làm gì mà vội vàng như vậy?” Quý Thính cau mày.
Phù Vân vội vàng hỏi: “Điện hạ, trong cung vừa mới truyền tin, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện!”

Quý Thính sửng sốt một chút: “Sao lại như vậy?”
“Gần đây Hoàng Thượng vẫn thường xuyên dùng đan dược, mỗi lần uống xong tinh thần phấn chấn, Trương quý phi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nên đã đến chỗ ở của tên đạo sĩ luyện đan kia, mới phát hiện ra chỗ ở của hắn có một lượng lớn máu hươu cùng chu sa, nàng lập tức cho người phong tỏa chỗ ở của tay đạo sĩ, muốn đi tìm Hoàng Thượng xử lý, kết quả lúc đó Hoàng Thượng vừa mới dùng một viên đan dược mà viên đan dược này sử dụng một lượng chu sa gấp ba lần ngày thường, tuy rằng lúc đó kịp thời nhổ ra nhưng vẫn rơi vào hôn mê.” Phù Vân nhanh chóng nói toàn bộ tin tức nghe ngóng được ra.
Lông mày Quý Thính khẽ cau lại: “Cho nên vừa rồi Thân Đồ Xuyên vội vàng như vậy là bởi vì chuyện này? Nhưng tên đạo sĩ kia và Hoàng Thượng không thù không oán, vì sao lại muốn hại Hoàng Thượng?”
“Không biết, tên đạo sĩ kia thấy chuyện đã bại lộ, trực tiếp tự sát.” Phù Vân cau mày nói.
Quý Thính rơi vào trầm tư, một lúc sau, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía Chử Yến: “Thân Đồ Xuyên?”
Nàng chỉ nói một cái tên, nhưng Chử Yến hiểu được nàng đang định hỏi gì, trầm mặc một lát sau liền đáp: “Ti chức không biết.”
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, tất cả những chuyện trước kia nghĩ không ra đột nhiên đã có câu trả lời.

Hèn gì sau khi đã minh oan được cho phụ mẫu, Thân Đồ Xuyên không chịu quay về bên cạnh nàng chẳng trách tối hôm qua hắn còn nói hãy cho hắn thêm một tháng nữa, chẳng trách hắn phải tự vạch rõ quan hệ với nàng.
…!Ngay từ đầu hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc giết Quý Văn, mà nàng lại tin hắn có thể làm những chuyện vô nghĩa, nghĩ hắn thật sự chỉ vì chuyện minh oan cho phụ mẫu.
Quý Thính hít sâu một hơi: “Chuyện này nhất định Tông Nhân phủ sẽ bắt tay vào điều tra, đến lúc đó bọn họ tra ra được tên đạo sĩ kia tên họ là gì, ai là người dẫn tên đạo sĩ kia vào cung, chu sa cùng máu hươu kia từ nơi nào vận chuyển vào, nhất định sẽ điều tra rõ…!Nếu như không sớm chấm dứt chuyện này trước khi bọn họ tra rõ chân tướng, Thân Đồ Xuyên nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Càng nói, nhịp tim càng nhanh, vừa nhấc chân bước ra ngoài, Chử Yến lập tức ngăn lại: “Điện hạ, việc này không liên quan đến người.”
“Không phải ngươi nói mình không biết chuyện Thân Đồ Xuyên làm, vì sao lại gấp gáp ngăn ta lại?” Quý Thính lạnh lùng hỏi.
Chử Yến im lặng một lúc: “Ta không biết, nhưng vẫn luôn cảm thấy…!Nhất định có liên quan tới hắn.”
“Tránh ra, Phù Vân chuẩn bị xe ngựa!” Quý Thính lớn tiếng phân phó.
Phù Vân nghe hai người họ nói càng nghe càng mơ hồ, nghe thấy Quý Thính nói như vậy, phản ứng đầu tiên của y cũng giống Chử Yến ngăn nàng lại nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, lại nhanh chóng chạy đi chuẩn bị xe ngựa.
Quý Thính trực tiếp vào cung, sau khi tới xem Quý Văn đang bất tỉnh, liền trực tiếp kéo Trương quý phi đang vô cùng hưng phấn vì bắt được tên đạo sĩ kia đi vào trong thiên điện, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Nụ cười trên gương mặt của Trương quý phi lập tức đông cứng lại: “Ngươi, ngươi đang làm gì vậy?”
“Cầu xin quý phi nương nương hãy bỏ qua vụ án này.” Quý Thính cụp mắt xuống.

Tất cả bằng chứng đều ở Tông Nhân phủ, Quý Văn hôn mê, người nắm quyền duy nhất trong cung là Trương quý phi, dù cho Đại Lý tự có nhúng tay vào cũng phải lấy được chứng cớ từ trong tay nàng ấy, chỉ cần nàng ấy chịu giúp đỡ tiêu hủy bằng chứng, vậy thì vụ án này vĩnh viễn không tra ra được chân tướng.
Trương quý phi sửng sốt một chút, lát sau lại kinh hãi, thấp giọng chất vấn: “Là ngươi làm?”
“Ừm.” Quý Thính mặt không thay đổi.
Tim Trương quý phi liền nhói lên: “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
“Hoàng Thượng đã nhiều lần đưa ta vào chỗ chết.

Nếu ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta.

Ta chỉ có thể làm như vậy.” Quý Thính thản nhiên nói.
Trương quý phi sững sờ nhìn nàng, hít sâu một hơi: “Ta, ta, ta coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, ta coi ngươi như con gái ruột của ta, nuông chiều ngươi giống như mẹ già tám mươi tuổi…!Ngươi còn muốn ta trở thành quả phụ?!”
“…!Ta xin lỗi.” Quý Thính nhất thời cũng không biết nên nói gì nhưng sau khi nhìn thấy nàng ấy không muốn mình đau lòng cũng khẽ thở ra.
Trương quý phi tức giận: “Đây là chuyện ngươi chỉ cần nói một câu xin lỗi?! Nếu hắn chết, ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?”
“Trời cao biển rộng, tùy người ngao du, nếu người muốn ở lại trong cung, ta sẽ cho người vị trí tôn quý nhất của nữ nhân trong hậu cung, nếu người muốn ra bên ngoài ta có thể cho người quyền thế của Quý phu nhân, không cần trói buộc bởi giáo điều, không cần phải xem sắc mặt của nam nhân, người muốn làm gì ta sẽ cho người cái đó.” Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy.
Trương quý phi mặc dù vẫn còn tức giận nhưng lại có chút động lòng đáng xấu hổ, sau đó phản ứng lại, cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nói quá dễ dàng, Hoàng Thượng không có con nối dõi, vị trí tân hoàng cũng chỉ có thể truyền cho tôn thất, những kẻ đó đã sớm xem ta và ngươi là cái gai trong mắt, chờ tới khi tân hoàng đăng cơ, còn có thể để cho ngươi làm chủ?”
“Có thể.” Quý Thính trả lời.
Trương quý phi chống nạnh “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì Hoàng Thượng không có con trai, nhưng ta thì có,” Quý Thính chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời, “Hai năm trước ta mang thai, bây giờ cũng đã hơn một tuổi.”
Trương quý phi: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.