Công Chúa Trên Cao

Chương 136


Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 136


Khó khăn lắm mới có thể dỗ A Giản ăn cơm, Quý Thính lại chơi cùng với nó một lát, rồi mới đi vào trong cung.

Tính ra đã nửa tháng nàng không vào cung, lần này nếu không phải Quý Văn bị bệnh, nàng cũng không dự định vào cung.
Xe ngựa đã sớm tới của hoàng cung, Phù Vân khoác thêm áo choàng cho nàng, đỡ nàng tới trước cửa cung: “Khi nào điện hạ đi ra, ta sẽ dẫn người đi dạo phố mua hạt dẻ xào đường.”
“Ừ.” Quý Thính lên tiếng rồi tiến cung, Phù Vân đứng ở cửa cung cùng cấm vệ quân quen biết nói chuyện phiếm một lúc, cũng coi như để giết thời gian.
Đúng là thời tiết đầu mùa đông, lại có tuyết khẽ rơi vào buổi sáng, thời tiết rất lạnh, sau khi Quý Thính sinh A Giản thì rất sợ lạnh, lúc này mặc dù đã mặc thêm áo choàng, tay chân cũng rất là lạnh.
Nàng đi theo cung nhân dẫn đường, muốn nhanh chóng tiến vào bên trong điện để ấm áp hơn, cho nên bước chân càng trở nên vội vã.
“Điện hạ, đi chậm một chút, cẩn thận trơn ngã.” Cung nhân tốt bụng nhắc nhở.
Quý Thính khẽ gật đầu: “Ta biết.” Mặc dù đã đáp ứng với đối phương nhưng bước chân cũng không có chậm lại.
Đi được một lúc, khi đi ngang qua ngự hoa viên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trong bộ quan phục màu đỏ tía, bước chân của nàng cũng trở nên chậm lại, trưng ra tư thái của trưởng công chúa thong thả đi về phía trước, đến khi thân ảnh kia càng ngày càng gần, đi tới trước mặt nàng, Quý Thính mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tuy rằng cùng tại triều làm quan nhưng hai người rất ít khi chạm mặt, đến nay đã nửa năm không gặp.

Nhưng chỉ trong nửa năm, nàng vẫn vậy mà hắn đã trở thành quan to nhất phẩm, tỷ lệ thăng quan so với kiếp trước còn nhanh hơn.
Quý Thính nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, thấy hắn không có ý tứ nhường đường, liền cười như không cười hỏi: “Thân Đồ đại nhân không định nhường đường cho bổn cung sao?”
“Thần không dám.” Thân Đồ Xuyên thờ ơ cụp mắt xuống, tránh sang một bên.
Quý Thính liếc nhìn hắn một cái, nhấc chân đi vào trong tẩm cung.
Bên trong tẩm cung đang đốt địa long, nàng vừa bước vào có thể cảm nhận rõ sự ấm áp, chính là cảm giác ấm áp cùng mùi thuốc đông y, hoàn toàn trái ngược với một người đang lạnh cóng như nàng.
Nàng thích ứng với mùi thuốc, tươi cười bước vào: “Thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Bình thân, khụ khụ…” Quý Văn lấy khăn tay che miệng, cau mày ho khan vài tiếng.
Quý Thính bưng chén trà nóng vội vàng đi tới: “Hoàng thượng năm nay làm sao vậy, sau khi bắt đầu mùa đông đã nhiễm hai đợt phong hàn.”
“Có lẽ là làm việc quá vất vả, năm nay cũng không khác với mọi năm, chẳng qua bắt đầu mùa đông đã bộc phát mà thôi.” Quý Văn bị bệnh mấy ngày rồi, hiện tại hai má gầy gò, dưới mắt có quầng thâm, trông vô cùng tiều tụy.
Quý Thính than nhẹ một tiếng: “Thái y viện làm ăn cái gì vậy, sao ngay cả chút bệnh vặt này cũng không trị được?”
“Không liên quan đến bọn họ, là do trẫm làm việc quá sức, không quan tâm tới bản thân.” Quý Văn thuận miệng nói.
Quý Thính phối hợp cau mày, nhân tiện tâng bốc hai câu: “Mặc dù Hoàng Thượng lo lắng quốc sự cũng không nên làm việc quá sức mới đúng, phải biết nghiêm khắc nghĩ cho bách tính lê dân vẫn còn đang trông cậy vào Hoàng Thượng.”
Quý Văn lại ho khai vài tiếng: “Trong lòng trẫm đều biết.”
Quý Thính nhướng mày, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, ngay khi nàng đang suy nghĩ xem có nên bắt đầu chủ đề khác hay không, Quý Văn chủ động lên tiếng trước: “Vừa rồi Thân Đồ ái khanh mới đi ra, người có bắt gặp hắn hay không?”
“Bẩm Hoàng Thượng, ở ngự hoa viên có chạm mặt, còn chặn lại không chịu nhường đường, nếu không phải thần nói hắn hai câu chỉ sợ hắn còn tiếp tục chắn đường.” Quý Thính thản nhiên trả lời.
Quý Văn bật cười nhưng sau đó lại liên tục ho khan, y vội vàng che miệng lại vì tiếng ho xuyên thấu tim, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng ngừng lại: “…!Từ trước đến nay hắn luôn khiêm tốn và lễ độ, nếu không phải hoàng tỷ xúc phạm hắn tàn nhẫn như vậy, hắn cũng không làm ra những việc như vậy.”
“Ồ? Thần đắc tội với hắn khi nào?” Quý Thính hỏi lại.
Quý Văn thích thú nhìn về phía nàng: “Biết rõ còn cố ý hỏi, không nhắc tới chuyện người đem hắn đánh tới gần chết ném ra khỏi phủ, mùa đông năm ngoái khi hắn hoàn thành xong việc ở Định Viễn muốn tới cáo biệt, người không những không muốn nhìn thấy hắn còn muốn hắn đứng ở bên ngoài nửa ngày, loại chuyện nhục nhã này đặt ở trên người ai chỉ sợ là sẽ phải nhớ cả đời.”
“Vậy thì nhớ kỹ, thần còn phải sợ hắn sao?” Quý Thính nhất định không chịu phục.
Quý Văn mừng rỡ khi thấy hai người nảy sinh mâu thuẫn, nghe vậy cũng chỉ gật đầu.
Bên trong tẩm cũng lại trở nên yên tĩnh, Quý Thính bị mùi thuốc đông y tràn ngập trong phòng làm cho nhức đầu, đến nơi chưa được bao lâu thì nghĩ cách kiếm cớ rời đi, cũng không đợi nàng kịp nghĩ ra, Quý Văn đột nhiên lên tiếng: “Trẫm dự định phúc thẩm lại vụ án Thân Đồ Sơn muwy phản, người cảm thấy thế nào?”

Quý Thính dừng một chút, sau một lúc lâu nhịp tim đột nhiên đập loạn lên.

Nàng trầm mặc một hồi, mới bật cười thành tiếng: “Hoàng Thượng phúc thẩm lại vụ án này, chính là không muốn nhìn thấy trên lưng ái khanh phải đeo cái danh phản tặc?”
“Không hẳn, chỉ là gần đây trẫm xem qua hồ sơ, cảm thấy việc này có rất nhiều nghi hoặc, cho nên muốn phúc thẩm mà thôi.” Quý Văn từ tốn trả lời.
Quý Thính có chút mất kiên nhẫn: “Người là Hoàng Thượng, muốn phúc thẩm lại vụ án nào, phúc thẩm như thế nào không cần hỏi ý kiến thần.”
“Người đây là thái độ gì?!” Quý Văn cau mày.
Quý Thính mím môi: “Vi thần biết tội.”
“Được rồi, trẫm biết ngươi tâm trạng không tốt, chuyện phúc thẩm trẫm sẽ đích thân đi làm, nếu ngươi không muốn xem, mấy ngày này trở về nghỉ ngơi, đợi sau khi phúc thẩm xong thì vào triều, coi như nghỉ ngơi một thời gian.” Quý Văn không nhanh không chậm nói.
Quý Thính bình tĩnh nhìn về phía y, cũng đã hiểu ra, không ngờ lại sợ nàng quấy rầy chuyện phúc thẩm.

Nàng che giấu sự giễu cợt trong đáy mắt, đứng dậy cúi đầu: “Vâng, đa tạ Hoàng Thượng.”
Dứt lời lại giả bộ quan tâm vài câu, khi nhìn thấy Quý Văn lộ ra vẻ mệt mỏi liền cáo từ.
Nàng ra ngoài cửa cung, Phù Vân vốn đã đợi sẵn, vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa: “Hoàng Thượng thế nào?”
“Không sao, một chốc cũng không chết được.” Quý Thính đáp.
Phù Vân thở dài một tiếng: “Đúng là khiến người thất vọng rồi.”
Khi hai người nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, tay phu xe cũng không run lấy một cái, hiển nhiên là đã quen.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng đã cho ta nghỉ vài ngày, mấy ngày này ta lại có thêm thời gian để ngủ.” Quý Thính nói thêm một câu.
Phù Vân sửng sốt một chút: “Sao đột nhiên lại có chuyện tốt như vậy?”
“Ai biết được, hắn vui lòng muốn cho ta nghỉ ngơi, ta đây còn có thể cự tuyệt?” Quý Thính thoải mái dựa vào chiếc ghế dài mềm mại.
Khóe miệng Phù Vân giật giật, không nói thêm lời nào nữa.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới phủ trưởng công chúa, chuẩn bị về đến nhà, Phù Vân đột nhiên nói: “Điện hạ đã hơn một năm không vào triều, người không biết còn tưởng rằng người ở nhà nhàn rỗi.”
Quý Thính mãn nguyện ăn điểm tâm: “Rảnh rỗi có sao đâu?”
“Đương nhiên là tốt rồi, A Giản thích nhất là ở cùng với điện hạ,” Phù Vân nói xong dừng lại một chút, nhịn không được lại lẩm bẩm một câu, “Khi nghĩ đến Hoàng Thượng cố ý lạnh nhạt với điện hạ, trong lòng ta liền cảm thấy không thoải mái.”
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “Hắn vẫn luôn cảm thấy ta không vừa mắt, không phải ngươi không biết.”
“Ta biết! Nhưng ta cũng biết trước kia hắn cũng chỉ có thể dựa vào điện hạ, mặc dù nhìn điện hạ không vừa mắt nhưng cũng không dám đối đãi lạnh nhạt với điện hạ.

Nhưng hôm nay khi có chỗ dựa mới, cảm thấy không cần đến điện hạ nữa cho nên mới trắng trợn lạnh nhạt với điện hạ như vậy, hiện giờ không có việc gì còn tìm cớ không cho điện hạ vào triều, không phải là muốn khiến điện hạ mất quyền sao?” Phù Vân càng nói tâm trạng càng trở nên tồi tệ.
Quý Thính nghe xong, cảm thấy buồn cười nhìn về phía hắn: “Không ngờ ngươi nói một đống chuyện hỗn tạp như vậy, cuối cùng người oán giận vẫn là Thân Đồ Xuyên?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Hoàng thượng…” Giọng của Phù Vân vô thức nhỏ dần xuống, “Hoàng Thượng là một kẻ tầm thường, nếu không có người giúp hắn, hắn cũng không ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, nếu không có Thân Đồ Xuyên, hiện giờ điện hạ vẫn là trọng thần triều đình như trước kia.”
“Cho dù có Thân Đồ Xuyên, ta cũng vẫn là trọng thần triều đình.” Vẻ mặt Quý Thính không thể giải thích được.
Phù Vân buông tiếng thở dài: “Chuyện này sao có thể giống nhau, trọng thần triều đình quan tâm tới mọi việc với trọng thần triều đình mặc kệ mọi chuyện, có thể giống nhau được sao?”
Quý Thính nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này ngươi cũng hiểu sao?”
“Đương nhiên là ta hiểu,” Phù Vân không phục, “Điện hạ, người cũng đừng không hoảng không vội như vậy, đợi đến một ngày bị người ta giẫm dưới chân, người nhất định sẽ hối hận.”

Quý Thính cứng họng: “Thân Đồ Xuyên? Hắn có năng lực này sao?”
“Tại sao hắn lại không có?! Vụ án lừa đảo mà hắn điều tra lần trước, liên lụy tới mười mệnh quan triều đình, người sáng mắt vừa nhìn đã biết, bị tra án đều là những phe cánh khác, hắn điều tra chỉ muốn loại trừ phe đối lập”, Phù Vân lầm bầm hai tiếng, “Năng lực của hắn còn hơn những gì điện hạ nghĩ!”
Quý Thính bị y cằn nhằn suốt dọc đường nói tới mức đau đầu, đành phải giả vờ buồn ngủ, nằm trên ghế dài êm ái không chịu mở mắt, lúc này Phù Vân đắp chăn cho nàng rồi thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Khi trở về phủ, Quý Thính đột ngột ngồi dậy, chạy ra khỏi xe ngựa trong ánh mắt hết sức kinh ngạc của Phì Vân, đi tìm A Giản của nàng chơi một lúc, đương nhiên Phù Vân đối với nàng cũng không có biện pháp nào.
Khi nàng chạy vào trong nhà, A Giản đang bò lổm ngổm dưới đất, vừa nhìn thấy nàng thì hét lên thích thú, giống như một con chuột bò về phía nàng.
Quý Thính cười cười ôm lấy cái thứ nhỏ đang bò đến dưới chân mình: “Đồ ngốc, một tuổi rồi vẫn không biết đi.”
“Nương, nương nương!” A Giản vui mừng tới nỗi nước dãi đều chảy ra, nhe bốn chiếc răng nhỏ mới mọc ngây ngô cười với Quý Thính.
Quý Thính hôn lên khuôn mặt mềm mại như đậu hũ của nó, sau khi ôm nó lên giường đưa cho nó một quả táo, nó lập tức ôm lấy mà nhấm nháp, tuy rằng không nhấm nháp ra được cái gì nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của đứa nhỏ.
Quý Thính thầm đánh giá đứa nhỏ, thật lâu không khỏi lẩm bẩm một câu: “Gương mặt này của con rốt cuộc là giống ai đây?”
Thật sự không khoa trương chút nào khi nói A Giản là con búp bê sữa xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, nhưng ngạc nhiên nhất khi đứa nhỏ không giống nàng cũng không giống Thân Đồ Xuyên, đến khi lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, nếu không phải tự mình nuôi nấng, nhìn thấy nó từng chút từng chút một lớn lên tới dáng vẻ như hiện tại, nàng thật sự sẽ nghi ngờ có khi mình ôm nhầm.
“Nương nương!” Quả táo của A Giản rơi xuống đất, chu miệng làm nũng với Quý Thính.
Quý Thính chọc vào mặt nó, nhặt táo, rửa sạch rồi trả lại.
Khi nàng cùng A Giản đang tận hưởng những ngày tháng vui vẻ, trong cũng đột nhiên ban xuống một thánh chỉ, phải phúc thẩm lại vụ án Thân Đồ Sơn mưu nghịch, khi tin tức đến phủ trưởng công chúa, ngay cả Phù Vân luôn tỏ ra khó chịu với Thân Đồ Xuyên, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ trầm mặc một hồi sau đó buông một tiếng thở dài: “Hy vọng Thân Đồ lão tiên sinh sớm ngày có thể rửa sạch oan sai.”
Quý Thính đang dạy A Giản tập nói, nghe nha hoàn bẩm báo xong một hồi lâu cũng không hoàn hồn lại.
“Gia gia…”
Quý Thính sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn A Giản: “Con nói cái gì?”
A Giản giương đôi mắt đen láy như quả nho lên nhìn về phía nàng, một lúc lâu sau bèn ngây ngốc cười cười.
Quý Thính khẽ cười: “Con đúng là rất lanh lợi, chờ sau này lớn lên một chút, ta sẽ đưa con tới thành Ngọc Quan, tế bái gia gia, nãi nãi.”
“Gia…” A Giản lại mơ hồ nói một câu.
Bởi vì còn giữ một phần vật chứng, hơn nữa Quý Văn còn cố ý giúp đỡ Thân Đồ Xuyên, chuyện phúc thẩm dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, chưa đến người ngày, liền đem chuyện án oan năm đó tra rõ thông bố khắp thiên hạ.
Vào ngày Quý Văn tuyên chỉ, Quý Thính cố tình vào triều sớm, nghe hắn gằn từng tiếng đọc kết quả phúc thẩm, đến khi bừng tỉnh có cảm giác như đã cách cả một thế hệ.

Nàng không kìm lòng được mà nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, khi đối phương nhìn qua lặng lẽ mỉm cười mà Thân Đồ Xuyên chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi trực tiếp dời mắt nhìn sang hướng khác.
Nụ cười trên mặt Quý Thính đông cứng lại, thật lâu sau mới cúi đầu xuống.
Sau khi lâm triều, Quý Thính lặng lẽ đi phía sau hắn, nhân lúc ít người liền tiến lên, còn chưa lên tiếng đã nhìn thấy trên cổ tay hắn có một vết thương.

Miệng vết thương đã đóng vảy nhưng chưa lành hẳn, hẳn là mới bị thương mười ngày trước.
Nàng lập tức cau mày: “Ngươi bị thương.”
Thân Đồ Xuyên im lặng, vội vàng lấy tay áo che vết thương.
Vẻ mặt của Quý Thính trầm lại: “Chúc mừng ngươi đã thực hiện được những gì mình mong muốn, cuối cùng Thân Đồ gia cũng rửa sạch oan khuất.”
“Đa tạ điện hạ.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Hai lần liên tục bị hắn lạnh nhạt, Quý Thính dừng lại một chút, Quý Thính ngừng lại một chút, đột nhiên ý thức được mặc dù tâm nguyện của hắn đã hoàn thành nhưng chỉ sợ hắn cũng không muốn cùng nàng hòa hảo.

Sau khi hiểu ra điều này, nàng liền lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: “Điện hạ còn có chuyện gì không?”
“…!Không có việc gì.” Quý Thính mím môi, cụp mắt xuống định rời đi.
Thân Đồ Xuyên đứng lặng một lúc, sau đó quay người đi về hướng ngược lại với nàng.
Sau khi Quý Thính trở về nhà, liền nhốt mình ở bên trong phòng, khi cảnh cửa đóng lại là cả một ngày, phải đến khi A Giản ở bên ngoài bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, nàng mới hoàn hồn, chạy ra bên ngoài nhận lấy nó từ tay nha hoàn.
Sau khi vụ án tạo phản được rửa oan, là sinh thần của A Giản, phủ trưởng công chúa ngày hôm đó liền đóng cửa sớm, lặng lẽ trong nhà chuẩn bị lễ vật đoán tương lai cho bảo bối.
Bọn họ trải trong sân một mảnh vải lớn màu đỏ, trên đó đặt đủ thứ đồ vật, Mục Dự Chi đặt bàn tính cùng ngân phiếu, Chử Yến lén đặt một đao nhỏ màu vàng, còn Phù Vân thì chuẩn bị một cuốn sách nhỏ..
“Rõ ràng là sinh thần của A Gianrm các ngươi không thể ít tâm tư đi một chút được à?” Quý Thính bất lực nhìn bọn họ.
Phù Vân cười ha hả: “Trên đó đặt nhiều đồ vật như vậy, A Giản không không nhất thiết chọn vào đồ vật của chúng ta.”
“Điện hạ cũng đặt đồ của mình lên đó đi, chọn đồ vật đoán tương lại cũng rất là thú vị, sau này làm chuyện gì, hay là xem xem A Giản thích cái gì.” Mục Dự Chi chậm rãi nói.
Quý Thính suy nghĩ một lúc nhưng cũng không đặt thứ gì của mình vào, chỉ đơn giản đặt vào đó một quả táo.
“Điện hạ làm như vậy, cũng quá qua lao rồi?” Phù Vân bất mãn.
Quý Thính đột nhiên nhớ tới lúc trước khi còn ở Phong Nguyệt Lâu chỉ thưởng một quả táo, Thân Đồ Xuyên xấu hổ đến mức đỏ cả tai.

Nàng khẽ cười một tiếng, “Không nghe thấy, chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.”
Nói xong nàng liền đặt A Giản xuống đất: “Đi đi nhi tử, chọn một cái con thích đi.”
A Giản ngồi trên tấm vải đỏ dưới sự mong đợi của mọi người, nhìn trái nhìn phải, sau khi nhìn xong đột nhiên bĩu môi, đôi tay nhỏ bé chống trên tấm vải đỏ đột nhiên dùng dừng.
“Không phải muốn đi ị đấy chứ?!” Phù Vân kêu lên một tiếng muốn ôm lấy nó, bị Mục Dự Chi ngăn lại.
Nhìn thấy A Giản run rẩy đứng dậy, cười khanh khách với Quý Thính, hơn nửa ngày mới bước đi được hai bước, hình như cảm thấy khó chịu vì thế lại một lần nữa ngồi xuống, giống như một con khỉ bò tới trước qua tảo ôm vào trong lòng sau đó đưa lên miệng.
Quý Thính và những người khác im lặng nhìn nó, một lúc lâu, Phù Vân khó khăn hỏi một câu: “A Giản…!Chọn rồi?”
Quý Thính: “…” Phương thức mà đứa nhỏ này muốn làm cho người khác ngạc nhiên quả thức rất đặc biệt.
Tiểu A Giản vào hôm sinh thần một tuổi ngày hôm đó đột nhiên tập đi.
Đêm đó, nàng ôm A Giản đốt tiền giấy trong sân, sau đó trịnh trọng quay về hướng thành Ngọc Quan bái lạy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cha, nương, A Giản đã được một tuổi, hôm nay cũng đã biết tập đi, chờ tới khi hắn lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn hắn tới gặp hai người, Thân Đồ Xuyên…!Cũng rất tốt, hiện giờ đang là Thân Đồ đại nhân, nghĩ đến sau này cũng sẽ rất tốt.”
Nàng cũng không biết hắn đang cân nhắc điều gì mà quyết định tiếp tục lạnh nhạt với nàng nhưng nếu như hắn đã muốn đưa ra quyết định, đương nhiên nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Cuộc sống cứ bình thản trôi qua như vậy, nàng làm trưởng công chúa của nàng, Thân Đồ Xuyên làm Thân Đồ đại nhân của hắn, hai người không liên quan gì đến nhau.
Thời gian đổi thay, trong nháy mắt đã nửa năm trôi qua, Quý Văn thân thể ngày một xấu đi mà A Giản cũng lớn lên từng ngày.
A Giản càng lớn thì phủ trưởng công chúa không thể giữ chân được nó, tuy nhiên, vì lo lắng cho an toàn của nó, mỗi lần nó ầm ĩ muốn đi ra ngoai, Quý Thính đều phải tìm cách để dời sự chú ý của nó, đến khi thật sự không được đành phải cải trang rời khỏi kinh đô hai ngày, dẫn hắn ra bên ngoài hít thở không khí.
Nhìn thấy hắn sắp thêm một tuổi, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, mỗi lần Quý Thính nhìn thấy đứa nhỏ đang háo hức ngồi ở cửa nhìn ra bên ngoài, liền đau lòng, không biết phải làm sao.
“Điện hạ, A Giản đã phải ở trong nhà hơn một tháng, thật sự là rất đáng thương, nếu không chúng ta đưa hắn tới Nam Sơn Tự một chuyến.” Phù Vân đề nghị.
Quý Thính buông tiếng thở dài: “Có nhiều khách hành hương tới Nam Sơn Tự, nhiều người lắm chuyện, ta sợ xảy ra chuyện.”
“Không sao đâu, chúng ta liền sử dụng biên pháp lúc trước, khi ra ngoài đem người giao cho vú nuôi, nói với mọi người bên ngoài đây là con của vú nuôi, sẽ không có người nào nghi ngờ đâu.” Phù Vân còn nghiêm túc nói, “Hơn nữa tuy rằng khách hành hương tới Nam Sơn Tự rất đông, trong miếu phía sau núi cũng rất ít người, lúc đó khi chúng ta đến trực tiếp tới phía sau nùi, đưa A Giản ở trên núi chơi một ngày.”
Quý Thính vẫn còn do dự: “Nhưng…”
“Điện hạ, người phải đi, A Giản đã lớn như vậy, số lần được đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu sinh thần vẫn còn phải ở nhà, thật sự rất đáng thương.” Phù Vân nhỏ giọng cầu xin nàng.
Quý Thính bật cười: “Vậy thì bảo Chử Yến thu xếp một chút để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đưa A Giản lên núi.”
“Đa tạ bệ hạ!” Phù Vân lập tức vui mừng giống như nhận được phần thưởng, vội vàng đi tìm Chử Yến.
Toàn gia thảo luận hai ngày, cuối cùng có thể đi ra ngoài.
Trên đường đến Nam Sơn Tự, A Giản liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, hét lên đầy phấn khích: “Cây cây! Hoa hoa!”
“Đã hơn một tuổi rồi, còn luôn dùng điệp từ, chẳng khác nào tiểu cô nương.” Quý Thính ghét bỏ nói một câu.

Mục Dự Chi đang ôm A Giản nhìn ra lập tức không vui: “Điện hạ.”
“Được rồi, được rồi, được rồi, ta không nói là được rồi sao.” Quý Thính khẽ kêu một tiếng, cũng không nói nữa.
Dọc đường đi A Giản vô cùng vui vẻ, cho nên khi còn chưa tới Nam Sơn đã ngủ thiếp đi.

Quý Thính đặt hắn lên chiếc ghế dài mềm mại còn mình ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn ra ngoài, khi sắp đến Nam Sơn, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vốn định đánh thức A Giản thì chợt nhận ra bên ngoài có một đám quan bình.
“Sao lại có quan binh?” Nàng cau mày hỏi.
Ngay lập tức dưới xe ngựa truyền đến giọng nói của Chử Yến: “Ty chức sẽ đi thăm dò một phen.”
Hắn ta vừa dứt lời, Quý Thính liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang cưỡi ngựa, khi hai người vô thức đối diện nhau khiến nàng không khỏi sửng sốt một chút, vô thức kéo rèm lên: “…!Tại sao Thân Đồ Xuyên lại ở đây?”
“Chử Yến đi điều tra, ta tin tưởng sẽ phát hiện sớm.” Mục Dự Chi an ủi nói.
Phù Vân vội vàng gật đầu: “Thật sự không được, chúng ta trở về đi.”
“…!Nếu như trở về, A Giản nhất định sẽ khóc nháo ầm ĩ,” Quý Thính khẽ thở dài, “Vẫn nên tới Nam Sơn thì tốt hơn, dù sao phía sau núi bình thường cũng không có người hay lui tới.”
“Vâng.” Phù Vân đáp lại.
Đoàn người nhanh chóng đến Nam Sơn, lập tức đi tới chỗ thanh tịnh phía sau núi, sau khi Quý Thính sắp xếp xong cho A Giản đang ngủ say, Chử Yến cũng nhanh chóng quay trở lại: “Thân Đồ Xuyên đến lần này theo lệnh của Hoàng Thượng để chuyển giao kinh Phật.”
Quý Thính dừng một chút, cũng hiểu ra: “Bởi vì Hoàng Thượng sức khỏe không tốt, đã mời một vị cao tăng vào cung để hóa giải, phòng chừng là tự mình sao chép kinh thư, kêu Thân Đồ Xuyên mang tới đây để tiêu nghiệp.”
“Vậy điện hạ, chúng ta còn đi nữa không?” Chử Yến hỏi.
Quý Thính mỉm cười: “Hắn đưa xong kinh thư hẳn là sẽ rời đi, chúng ta cứ thong thả chờ là được.”
“Phải.”
Sau khi Chử Yến rời đi, Quý Thính quay trở lại giường nhìn A Giản, cũng bắt đầu cảm thấy mệt vì thế liền nằm xuống bên cạnh ngủ thiếp đi, không bao lâu sau liền ngủ say.
Ngay sau khi nàng ngủ thiếp đi không lâu, A Giản tỉnh dậy, sát lại gần khẽ gọi hai tiếng vào tai nàng, thấy Quý Thính không phản ứng lại lập tức loạng choang bước xuống giường chạy ra bên ngoài.
Hai khắc sau, đám quan viên nhìn thấy tiểu tử đột nhiên xuất hiện, nhíu mày quay sang hỏi những người khác: “Đứa nhỏ này là của nhà ai? Sao lại lẻn vào đây?!”
“Ti chức cũng không biết, sao lại đột nhiên có đứa nhỏ tới đây?” Thuộc hạ nói xong cũng đi bắt hắn.
A Giản nhanh chóng né tránh, trốn tới bên cạnh Thân Đồ Xuyên, người từ khi bắt đầu đến giờ vẫn không lên tiếng.

Thân Đồ Xuyên hờ hững liếc nhìn những người khác, những người đó cũng không dám bắt hắn nữa.
Sau đó mặt không hề cảm xúc mà cúi đầu hỏi: “Ngươi là ai?”
A Giản nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhìn hắn cười toe toét, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía bàn ăn, một giọt nước trong suốt từ cái miệng nhỏ nhắn kia trào ra, trực tiếp rơi xuống xiêm y.
Thân Đồ Xuyên: “…”
“Muốn, muốn.” A Giản mở to đôi mắt ngây thơ, vươn một bàn tay nhỏ về phía hắn.
Thân Đồ Xuyên nhìn bàn tay bị dính nước dãi kia, trầm mặc một lát mới nói: “Lau tay ngươi cho sạch sẽ, ta sẽ đưa cho ngươi.”
A Giản dẩu môi sắp khóc nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn không động đậy mà vẫn tiếp tục im lặng nhìn hắn.
A Giản tuy mới một tuổi rưỡi nhưng là một đứa nhóc có tiếng láu cá, thấy Thân Đồ Xuyên thờ ơ, hắn lập tức biết được chiêu này của mình vô dụng, vì thế ngoan ngoãn xoa tay lên xiêm y trên người, lại một lần nữa vươn tay về phía trước: “Muốn muốn.”
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới đưa cho hắn một miếng bánh: “Cha, nương của ngươi đâu?”
A Giản không trả lời, sau khi nhận lấy miếng bánh, hắn lại vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, hơn nữa lần này là cả hai tay.
Thân Đồ Xuyên cau mày, không biết đứa nhỏ này muốn làm gì.
“…!Đại nhân, hình như là đứa nhóc này muốn người bế nó.” Quan viên đi theo cẩn thận nhắc nhở.
Thân Đồ Xuyên: “…”
“Bế.” Thấy hắn vẫn bất động, một lần nữa nói rõ ràng yêu cầu của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.