Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 12
“Đúng vậy, Trưởng công chúa điện hạ năm vạn lượng ngân phiếu~~”
Tên người hầu kéo dài thanh âm thông báo số lệ phí, Thân Đồ Xuyên bước từ trên đài xuống đi về phía sương phòng của Quý Thính trên lầu hai, Lục Thược si mê nhìn theo bóng lưng Thân Đồ Xuyên sau đó mới cẩn thận rời đi.
Trên sương phòng lầu hai, Quý Thính nhìn Lục Thược biến mất khỏi cửa lớn, đáy mắt hiện lên một tia không vui.
Hôm nay qua đi, chỉ sợ toàn bộ kinh thành sẽ bàn tán về chuyện tiểu thư khuê các Lục Thược si tình như thế nào, nhất thời danh tiếng này sẽ áp đảo đi nàng, hình tượng mấy ngày qua nàng khổ tâm tạo dựng, nói không chừng cũng bị hạ thấp xuống.
Hic, thật là phiền phức, nàng phải nghĩ ra chủ ý gì đấy, không thể để nàng ta thắng mình được.
Quý Thính mặt không cảm xúc rời khỏi chỗ lan can, quay người lại đến bên giường ngồi xuống, liếc mắt nhìn tú bà một cái, không nhanh không chậm hỏi: “Tại sao ngươi lại mang ngân phiếu đến đây?”
“Nô tỳ thấy phòng điện hạ giao lệ phí chậm, nghĩ rằng có thể đã xảy ra vấn đề, cho nên mới lấy hết ngân phiếu trong hòm tới đây, đề phòng điện hạ cần dùng đến.” Tú bà ân cần nói.
Đôi môi đỏ của Quý Thính khẽ nhếch lên: “Ngươi rất thông minh, đúng là hôm nay bản cung có gặp chút vấn đề, may mà có ngươi mang ngân phiếu tới giải vây, ngày mai bản cung sẽ mang tới sáu vạn lượng, năm vạn lượng là để trả lệ phí hôm nay còn một vạn lượng là thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!” Tú bà vừa vui mừng vừa lo sợ quỳ xuống tạ ơn.
Trong lúc đang nói chuyện thì Thân Đồ Xuyên đã lên đến, tú bà biết điều xin cáo lui, đám người Phù Vân cũng đi theo ra ngoài, trong sương phòng lại chỉ còn hai người là Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính vì người đào hoa nào đó mà phải sắp xếp không ít chuyện, giờ phút này nhìn thấy hắn liền cảm thấy không thuận mắt, vậy nên khi vừa thấy hắn thì lập tức lạnh mặt, ngồi ngay ngắn tại chỗ coi hắn như không khí.
Những phép tắc của nàng đều do ngày trước các thái phi tự mình dạy bảo, học chữ là nhờ tiên hoàng chỉ dạy, tôn quý khắc vào trong mắt, lễ nghi khắc vào xương tủy, cho dù là tức giận thì khắp nơi trên người cũng đều toát ra sự cao quý.
Thân Đồ Xuyên chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới đến bên cạnh nàng hành lễ: “Điện hạ.”
Quý Thính dường như bây giờ mới nhìn thấy hắn, xùy khẽ một tiếng giễu cợt nói: “Ây da, đây chẳng phải là Thân Đồ công tử sao, sao ngươi lại bỏ rơi một tiểu cô nương đáng yêu điềm đạm như thế, để đến sương phòng khô khan của bản cung vậy?”
“Là vì ngân phiếu.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt, che giấu ý cười ở đáy mắt: “Năm vạn lượng ngân phiếu.”
Quý Thính nhất thời nghẹn họng, ánh mắt sắc bén: “Vậy sao? Vậy ý của ngươi là nếu nữ nhân kia ra giá cao hơn bản cung thì đêm nay ngươi sẽ đi cùng nàng ấy?”
“Không.” Thân Đồ Xuyên lập tức trả lời.
Quý Thính mặc dù không tin, nhưng cuối cùng thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nhưng tâm tình mới tốt lên được chút thì lập tức bị một câu nói của hắn phá hỏng.
“Nàng ấy không giàu bằng điện hạ.”
Quý Thính: “…”.
ngôn tình hoàn
Liên tục bị nghẹn họng hai lần, Quý Thính rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên lập tức bước theo chặn đường nàng.
“Thế nào, ngươi lại muốn tạo phản?” Quý Thính không nhịn được hỏi.
Đồng tử Thân Đồ Xuyên sâu hút, đen kịt khiến người khác không thể nhìn thấy được cảm xúc trong đó: “Tại sao điện hạ lại không vui?”
“Tên đào hoa thối nát nhà người hại bản cung tốn thêm năm vạn chín nghìn năm trăm lượng ngân phiếu, bản cung nên vui sao?” Quý Thính cười lạnh.
Thân Đồ Xuyên dừng một lát: “Trừ năm trăm lượng ngày thường, không phải là bốn vạn chín ngàn năm trăm lượng sao?”
“Còn một vạn lượng thưởng cho tú bà đâu.” Quý Thính không vui nói.
Thân Đồ Xuyên: “….Điện hạ cũng thật là hào phóng.”
“Được rồi, bản cung cảm thấy thân thể không khỏe nên hôm nay dừng lại ở đây đi.” Quý Thính nói xong thì lập tức muốn nhấc chân rời đi.
Thân Đồ Xuyên khẽ nhích thân thể nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nàng lại, chỉ là trước khi nàng ra khỏi cửa thì đột nhiên nói một câu: “Thân Đồ không quen biết cô nương kia.”
Quý Thính bỗng nhiên ngừng lại.
“Cũng may mà hôm nay có điện hạ chịu cạnh tranh đấu giá với nàng ấy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi bổ sung một câu.
Trong lòng Quý Thính khẽ rung động, loại cảm giác kì lạ kia lại tới lần nữa, nàng mang theo nghi ngờ quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy sắc mặt hắn thản nhiên bình tĩnh, không mang theo cảm xúc gì.
…!Có lẽ nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Quý Thính suy tư một lát, sau đó liền quay người rời đi.
Phù Vân nhàm chán nhìn Chử Yến ăn bánh ngọt, thấy Quý Thính từ trong phòng bước ra, nhất thời có chút kinh ngạc: “Điện hạ sao lại ra sớm như vậy?”
Quý Thính vừa định nói nhàm chán nhưng lập tức chú ý tới những ánh mắt cố ý vô tình quét tới, trong nháy mắt liền nghĩa ra cách không cho Lục Thược lấn át mình.
Người đời luôn đồng cảm với kẻ yếu, cho nên hôm nay cho dù nàng hào phóng ném năm vạn lượng thì cũng không bì được với mấy giọt nước mắt của Lục Thược, cẩn thận suy nghĩ, chỉ còn cách là phải đáng thương hơn nàng ấy.
Nàng thân là trưởng công chúa triều Lẫm có địa vị cao quý, về thân phận địa vị thì không thể nào thua kém Lục Thược, việc duy nhất nàng có thể ra tay chính là thái độ của Thân Đồ Xuyên.
Nếu như Thân Đồ Xuyên đối với người đó cũng lạnh nhạt, như vậy thiên hạ sẽ ưu ái Lục Thược hơn, nhưng nếu Thân Đồ Xuyên ưu ái Lục Thược thì thiên hạ sẽ đồng cảm với nàng, một trưởng công chúa tốt không biết tiêu tiền.
Tính cách con người, chính là thích tranh cãi, nàng phải thuận theo quy luật này.
Đáy mắt Quý Thính trong veo, môi nở một nụ cười chua xót nói: “Bản cung thấy thân thể không được thoải mái, vẫn là nên đi trước đi.”
“Lúc nãy tới điện hạ chẳng phải vẫn còn tốt sao, sao đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, có phải Thân Đồ Xuyên đã khiến ngài không vui phải không?” Phù Vân vừa lo lắng vừa cảnh giác nói.
Y vừa hỏi xong câu này thì Chử Yến đi tới, đại đao cầm trong tay như muốn động thủ.
Quý Thính im lặng một chút, sau khi chờ tất cả mọi người đều tập trung chú ý tới mình, mới miễn cưỡng lắc đầu: “Đi thôi, hắn cũng mệt mỏi rồi, bản cung sẽ không quấy rầy hắn nữa.”
Phù Vân thấy thế thì làm sao chịu rời đi được, đang định đi vào giáo huấn người thì tay liền bị Quý Thính tỉnh bơ ấn một cái.
Y ngẩn người, mặc dù không hiểu ý gì nhưng vẫn thuận theo đỡ nàng đi ra ngoài, Chử Yến lạnh lùng nhìn cửa sương phòng, cầm đại đao đi theo sau Quý Thính.
Khi mấy người họ đi xuống lầu, tú bà ân cần tiễn ra ngoài, tiễn ra tận trước xe ngựa, đang định nhìn Quý Thính lên xe ngựa thì Quý Thính lại dừng bước chân, dường như có chút đăm chiêu nhìn về phía nàng ta.
Tú bà bị nhìn như vậy thì mồ hôi như muốn đổ ra, ngượng ngùng lấy lòng nói: “Điện hạ, làm sao vậy?”
“Đầu bếp làm bánh ngọt của Phong Nguyệt Lâu, ngươi có bán không?” Quý Thính trực tiếp hỏi.
Chử Yến dừng một chút, cũng nhìn theo nàng về phía tú bà.
Tú Bà cười khan một tiếng: “Tất cả đầu bếp của Phong Nguyệt Lâu đều đã ký khế ước dài hạn, chỉ sợ là không thể bán lại.” Nàng ta nói xong thì dừng lại một chút, vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng nếu điện hạ thích thì có thể ngày ngày tới đây thưởng thức, nhà bếp dạo gần đây đang nghiên cứu chế tạo ra các loại bánh ngọt đặc biệt, thỉnh thoảng còn có cả kiểu dáng mới.”
Quý Thính gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm thế.” Nói xong liền lên xe ngựa.
Đoàn người của phủ trưởng công chúa vừa rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, xe ngựa còn chưa đi xa, âm thanh bàn tán trong Phong Nguyệt Lâu cũng đã rất lớn.
“Rõ ràng là Lẫm Khánh trưởng công chúa đã thắng, nhưng tại sao vẫn còn không vui?”
“Còn có thể vì cái gì chứ, tất nhiên là vì tên Thân Đồ Xuyên không vừa lòng vì nàng ấy đã thắng cô nương kia, cho nên sắc mặt mới tỏ ra khó chịu với nàng ấy chứ sao.”
“Ây da, thật đúng là….Lẫm Khánh trưởng công chúa có phần rất đáng thương, bỏ ra nhiều bạc như vậy mà vẫn không thể vui, tên Thân Đồ Xuyên này thì có gì tốt, bao nhiêu người muốn đều không được như hắn.”
Mọi người xót xa thương cảm cho Quý Thính, lại không biết rằng nàng vừa lên xe ngựa thì liền thu lại tất cả u sầu, tràn đầy phấn khích lên kế hoạch cướp đầu bếp: “Điều tra gia thế của những tên đầu bếp kia, nếu trong sạch, trả giá gấp ba đưa họ về.”
“Đa tạ điện hạ.” Chử Yến gật đầu.
Phù Vân không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, chỉ hơi lo lắng tới tâm tình của Quý Thính: “Điện hạ, rốt cuộc hồi nãy ngài sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ta thấy buồn ngủ, nôn nóng trở về để ngủ thôi.” Quý Thính nói xong, ngáp một cái trước mặt y.
Phù Vân cẩn thận đánh giá nàng một lát, sau khi chắc chắn nàng không khó chịu, lúc này mới thả lỏng một chút.
Quý Thính mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài đường phố không một bóng người, tâm trạng cũng coi như không tệ.
Mặc dù bây giờ nàng không có mặt ở Phong Nguyệt Lâu, nhưng cũng có thể đoán được những người kia sẽ nói gì, đợi tới ngày mai thì cả kinh thành cũng sẽ như vậy.
Bọn họ sẽ thương xót cho trưởng công chúa bị kẻ dưới coi thường, sẽ cảm thấy Thân Đồ Xuyên giả vờ thanh cao nhưng thật ra chỉ là một tên cặn bã, trưởng công chúa đối xử tốt với hắn nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn luôn thờ ơ, lại còn vì một nữ tử khác mà tỏ ra khó chịu với trưởng công chúa.
Những lời đồn như vậy, sẽ biến nàng thành một kẻ đáng thương, nhưng điều Quý Thính không sợ nhất chính là trở thành kẻ đáng thương.
Kiếp trước nàng kiêu căng cao quý cả một đời, cuối cùng cũng bởi vì xa cách với dân chúng quá lâu mà bị chết bởi tiếng xấu, kiếp này nàng phải học cách làm kẻ yếu mới có thể bất khả chiến bại.
Quả nhiên, qua một đêm ấp ủ, câu chuyện đêm qua ở Phong Nguyệt Lâu liền được truyền ra cho dân chúng khắp kinh thành cùng nghe, phần lớn đều đồng cảm với trưởng công chúa, cũng có châm biếm nhưng cơ bản đều coi nàng là người thua thiệt, chuyện của Lục Thược cũng không có mấy ai nhắc tới, nhiều lắm là có người thở dài hai tiếng, nhưng cũng không có thăm dò kỹ.
Phù Vân ra ngoài đi dạo một vòng, suýt nữa đánh nhau với người khác, tức đến xanh mặt trở về.
“Ây da, có chuyện gì vậy?” Quý Thính đang yêu cầu khố phòng lấy một ít hạt châu để xâu chuỗi vòng tay của mình, thấy y trở về cũng chỉ liếc mắt nhìn y một cái, sau đó lập tức bận rộn làm tiếp việc của mình.
Phù Vân thấy nàng thì hết sức bất mãn: “Điện hạ, ngài còn có tâm trạng chơi đùa ở đây sao, bên ngoài người ta truyền tới mấy câu khó nghe muốn chết!”
Quý Thính dừng một chút nhìn về phía y: “Truyền cái gì rồi?”
“Còn có thể truyền cái gì được chứ, tất nhiên là nói chuyện của ngài với Thân Đồ Xuyên đấy, nói ngài có mắt như mù quan tâm bảo thủ, coi trọng một nam nhân thì không ngoảnh lại chàng Nam tường*, còn có người nói Thân Đồ Xuyên rất thích nữ nhân ngày hôm qua, ngài chẳng là gì trong mắt hắn cả, còn có…..còn có mấy lời khó nghe hơn nữa, Phù Vân nói không nên lời.” Sắc mặt Phù Vân càng ngày càng đen.
*Chàng Nam tường: Ý chỉ những người cứng đầu, một mực làm theo ý mình.
Quý Thính bật cười: “Chút chuyện vớ vẩn như vậy, bọn họ truyền thì mặc kệ bọn họ truyền, ngươi không nghe là được rồi.”
“Làm sao ta lại không nghe được chứ?!” Phù Vân phản bác.
Quý Thính thở dài một tiếng, đành phải rảnh tay an ủi y: “Những lời đồn đại như vậy ngươi càng để ý bọn họ sẽ càng nghĩ là thật, nếu ngươi không quan tâm, bọn họ thấy ngươi dửng dưng như thế, ngược lại sẽ nghi ngờ lời đồn đại không đúng, cho nên nếu muốn chuyện này mau chóng lắng xuống thì ngươi không cần phải tranh cãi với người khác làm gì.”
“Vậy để bọn họ nói người như vậy sao?” Phù Vân nói xong, bản thân liền cảm thấy oan ức.
Quý Thính xoa xoa đầu y: “Kệ bọn họ đi, đêm nay ngươi phái người đưa ngân phiếu tới Phong Nguyệt Lâu, mấy ngày nữa chúng ta sẽ không tới đó.”
“Quy tắc của Phong Nguyệt Lâu không phải là tự mình mang tới sao?” Phù Vân nhíu mày.
Quý Thính xùy nhẹ một tiếng: “Bản cung bảo nó là quy tắc thì nó chính là quy tắc, bản cung không lấy nó làm quy tắc thì nó chẳng là cái thá gì, nếu như Phong Nguyệt Lâu không lấy thì trị bọn hắn tội phạm thượng, đánh ba mươi gậy rồi để ngân phiếu lại.”
“Rõ!” Phù Vân lập tức định rời đi.
“Chờ một chút.” Quý Thính gọi y lại: “Tìm mấy người đắc lực, giả làm dân thường tới lầu trà nơi mỗi ngày Trương Tuế Văn thường đến tám chuyện, nhớ phải nói mấy lời khó nghe chút.”
Mấy lời phân phó này của nàng không đầu không đuôi, đáy mắt Phù Vân hiện lên tia nghi hoặc.
Quý Thính mỉm cười giải thích: “Nữ tử tranh giành với ta ngày hôm qua, là đích nữ của Trương Tuế Văn, cũng là cháu gái ruột thịt nhà mẹ đẻ Trương quý phi, Trương Lục Thược.”
“Đã hiểu.” Tiểu Phù Vân thông minh bừng tỉnh: “Phù Vân chắc chắn đem chuyện đích nữ của ông ta đã tới Phong Nguyệt Lâu, tinh tế nói cho ông ta nghe, đảm bảo ông ta sẽ phải chỉnh nghiêm lại gia phong.”
Y nói xong liền nhanh chóng đi thực hiện, Quý Thính cúi đầu tiếp tục xâu chuỗi hạt châu, làm liên tục hồi lâu mới dừng lại.
Đêm hôm đó, Quý Thính không còn tới Phong Nguyệt Lâu, mà vị đích nữ của Trương gia kia cũng như vậy, chỉ có điều là Quý Thính chủ động không muốn đi, còn về phía vị kia thì không biết tại sao.
Quý Thính mấy ngày liên tiếp đều không tới, lời đồn đại không những không giảm mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, câu chuyện đã phát triển thành Thân Đồ Xuyên cùng Trương Lục Thược đã lưỡng tình tương duyệt*, còn nàng chỉ là đang mơ tưởng, đợi tới khi nàng tới Phong Nguyệt Lâu lần nữa, không ít người đã nhìn nàng với ánh mắt đồng cảm.
*Lưỡng tình tương duyệt: 2 bên nam nữ nguyện ý, cùng có tình cảm với nhau.
Phù Vân thật sự chán ghét nhất là cái loại đồng cảm này, cho nên tận tình khuyên Quý Thính đừng đi, nhưng mà Quý Thính khăng khăng làm theo ý mình, mỗi ngày vẫn có mặt đúng giờ, chỉ có điều có chút khác biệt so với trước khi Lục Thược đến, nàng không còn ở Phong Nguyệt Lâu đến nửa đêm mới rời đi, mà ngay cả sương phòng cũng không cần, chỉ đợi Thân Đồ Xuyên đi ra sau đó lập tức trả ngân phiếu rồi xoay người rời đi.
……Cái này có vẻ càng hèn mọn hơn.
Phù Vân mỗi ngày đều giống như ăn phải thuốc nổ, gặp ai cũng không nhịn được mà nổi giận, vẻ mặt Chử Yến cũng càng ngày càng lạnh hơn, cuối cùng ngay cả đồ ngọt cũng không chịu ăn.
Cho tới trước bữa tối của một ngày nào đó, tình hình không ổn này của hai người mới dừng lại.
Quý Thính ngày hôm đó không biết tại sao, luôn cảm thấy buồn ngủ, thế là gần tối đã đi ngủ một chút, đến khi nàng tỉnh lại thì ngoài trời đã tối hẳn.
“…Tại sao không ai đánh thức ta.” Quý Thính nhớ đến việc phải đi tới Phong Nguyệt Lâu, nhăn mày ngồi dậy, tùy ý khoác y phục lên người đi ra ngoài, định gọi cung nữ tới thay y phục cho mình.
Nàng lập tức đi ra cửa, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nắm chặt chốt cửa, dùng một chút sức lực liền kéo cửa mở ra.
Ngoài cửa đêm lạnh như nước, ánh trăng như tơ lụa trút xuống, dưới ánh trăng, một nam nhân có khuôn mặt điềm đạm đứng ở đó.
Bộ dạng hắn ta tuấn tú đoan chính, lưng eo thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất khiêm tốn dịu dàng, tựa hồ trời sinh không có tính công kích, khiến người khác vừa nhìn đã nhịn không được mà cảm thấy thân thiết.
Quý Thính kinh ngạc nhìn hắn ta, hốt hoảng nghĩ đến bộ dạng hắn ta ngày xưa vì bảo vệ mình mà bị Quý Văn bức tử, khi đó hắn ta mới hai mươi chín tuổi, còn chưa qua ba mươi, tóc mai lại điểm bạc giống như lão già.
“Điện hạ, ta đi rồi, sẽ không còn ai xem người như một đứa trẻ nữa, người phải nhanh trưởng thành sớm một chút mới được.”
Đây là câu nói cuối cùng của hắn nói với mình, từ đó nàng đã mất đi huynh trưởng của nàng, tri kỷ của nàng, còn là một loại ý nghĩa khác với nàng trên cả phụ thân.
“Thế nào, thấy ta nên ngốc luôn rồi sao?” Mục Dự Chi mỉm cười hỏi.
Quý Thính hoàn hồn, hốc mắt ửng đỏ đi đến trước mặt hắn ta, sau khi cẩn thận đánh giá hắn ta nhiều lần, mới mang theo chút nghẹn ngào mở miệng: “Tại sao ngươi lại quay lại?”
“Nếu không trở về, không biết điện hạ sẽ bị bắt nạt như thế nào nữa.” Khóe môi hắn ta mỉm cười nhưng ý cười lại không xuất hiện nơi đáy mắt, mặc dù quần áo sạch sẽ, nhưng vẫn còn mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là không màng ngày đêm mà vội vàng trở về..