Công Chúa Trên Cao

Chương 1


Bạn đang đọc Công Chúa Trên Cao – Chương 1


Gia Thành năm thứ sáu, đêm đầu xuân.
Vì không có đủ ánh đèn chiếu sáng, nên càng tiến vào bên trong cung điện xa hoa, càng lộ ra khung cảnh tối tăm của sự chết chóc.

Trưởng công chúa Quý lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, nghe thái giám và cung nữ ở trước cửa nói chuyện.
“Thật xui xẻo, bị phân công làm việc tồi tệ nào cũng được, cứ phải phân công vào hầu hạ trưởng công chúa, một người mang lại cái chết cho người khác thì có gì mà phải hầu hạ chứ, mất công lại dính thêm nhiều vận đen.” Thái giám nhổ nước bọt khinh bỉ.
Cung nữ căng thẳng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, đừng để trưởng công chúa nghe được.”
“Nghe được thì làm sao? Lần này nàng ta phạm tội lớn, chính là tội mưu phản, cho dù hoàng thượng muốn bảo vệ nàng ta thì cũng phải xem văn võ trong triều và bách tích trong thiên hạ có đồng ý hay không.” Thái giám vô cùng coi thường: “Nếu ta là nàng ta thì giờ đã tự tử rồi, ít nhất thì vẫn có thể giữ lại được chút thể diện, nhưng mà nàng ta lại là loại người tham sống sợ chết nên chắc cũng không dám làm như vậy đâu.”
Cung nữ có chút khó xử: “Ngươi đừng nói như vậy, trưởng công chúa hàng ngày đối xử với chúng ta thật sự cũng không tệ.

Nàng…!nàng là một người tốt.” Nàng ta vẫn nhớ rõ, thời điểm bản thân mới tiến cung đã phạm phải lỗi, vẫn là trưởng công chúa nói giúp cho nàng ta nên nàng ta mới không bị xử phạt.
Thái giám nghe thấy nàng ta nói như vậy, dường như có chút kinh ngạc: “Có phải ngươi điên rồi không, thế mà vẫn cảm thấy trưởng công chúa là người tốt được à! Ai mà chẳng biết tính tình nàng ta trời sinh phóng đãng, kiêu ngạo ngang ngược chứ? Hậu viện trong phủ công chúa của nàng ta, chỉ riêng nam nhân thôi cũng đã có tới 800 người, kể cả tể tướng Thân Đồ Xuyên của chúng ta, lúc trước cũng là bị nàng ta cướp về phủ để làm nhục, một nữ nhân như vậy thì sao có thể là người tốt được chứ!”
“Nhưng từ đầu là tể tướng Thân Đồ Xuyên bị hoàng thượng giáng xuống làm nô lệ, còn đưa tới Phong Nguyệt Lâu, nơi mà lấy con người ra làm trò vui, nếu không phải trưởng công chúa mang ngài ấy về phủ, sợ rằng sẽ phải nhận không ít nhục nhã…”
“Thôi đi, nàng ta là thấy sắc nên nảy lòng tham, ngươi còn thật sự nghĩ nàng ta là người tốt có lòng cứu người? Cũng tại hoàng thượng nhân từ mới mặc kệ cho nàng ta làm loạn…!Rõ ràng ruột thịt cùng một mẹ, sao khoảng cách giữa người với người lại xa nhau như vậy chứ?”
Vừa dứt lời thì hai người bị gọi đi, trong cung điện lại khôi phục sự yên tĩnh.
Quý Thính ngồi trước bàn phấn, mặc trên người một bộ trang phục cung đình đoan trang màu đỏ, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, dưới đáy mắt hiện lên một tia khinh thường.
Không thể không thừa nhận hoàng thượng thật nhiều thủ đoạn, những năm nay y hắt nước bẩn vào người nàng, còn không quên dựng nên hình ảnh bản thân là một quân vương nhân ái thương người, thế cho nên tới ngày y nói nàng mưu phản, ngay cả khi bằng chứng đưa ra rất vô lý và nực cười nhưng vẫn không một ai tin nàng.
Cũng là nàng ngu ngốc, vẫn luôn bị vẻ giả nhân giả nghĩa bên ngoài của hoàng đế lừa gạt, trước giờ chưa từng nảy sinh hoài nghi với y, xem trọng y như mạng sống của chính bản thân mình vậy.
Năm thứ hai y lên ngôi, nàng không nghe khuyên can mà mang binh quyền dâng lên, lại vì muốn y có thể ngồi vững trên ngai vàng mà không tiếc đắc tội với văn quan võ tướng, cuối cùng rơi vào cảnh võ tướng xa cách, thế gia thù hận, ngay cả những người được nàng xem như người thân, cũng vì sự ngu ngốc của nàng mà bị hại chết một cách bi thảm.

Mà bây giờ, cũng đã tới lượt nàng rồi.
Quý Thính nhìn gương vẽ lại lông mày, đáy mắt nàng trong gương màu đen tuyền, đôi má gầy hơi bị trũng xuống, dù đã thoa lên một lớp phấn thật dày nhưng cũng khó che đi được biểu cảm chán nản.
Nàng vẽ xong lông mày thì lại cẩn thận tô son môi, cuối cùng nàng lấy ra một cây trâm cài phượng hoàng bằng vàng, đang định cài lên đầu, nhưng cánh tay đột nhiên bị mất hết sức lực, suýt chút nữa ngay cả cây trâm cài cũng cầm không xong, nàng nhíu mày buông tay xuống, vén ống tay áo trên cánh tay vốn đã đầy miệng những vết thương, sau đó vẻ mặt như thường cầm trâm cài cắm vào giữa tóc mai.
Viên ngọc buông xuống đung đưa bên tai, khiến nàng càng thêm tức giận, nàng chống tay lên bàn đứng dậy, thời điểm đứng dậy thân thể run lên một cái, hồi lâu sau mới có thể ổn định lại được, chậm rãi đi vào trong chính điện, chờ người của hoàng đế tới lấy mạng của nàng.
Đêm đầu xuân lạnh giá, trong điện càng lạnh lẽo hơn, cơ thể Quý Thính run lên, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Không biết đã đợi bao lâu, trên đại điện mới vang lên một tiếng mở cửa Kít két–, tiếp theo đó là một chiếc giày mạ vàng vân mây bước vào, hướng lên trên là áo mãng bào thêu kim tuyến màu đen, đai lưng vàng ngọc buộc quanh vòng eo gầy nhưng khỏe mạnh, dáng người cao ngất như cây trúc đón gió.
Tướng mạo người này cũng cực kì hoàn hảo, lông mày như dãy núi dài, mắt như hồ nước lạnh lẽo, sống mũi vừa thẳng vừa cao, cằm sắc bén như đao, khí thế lại sáng ngời, cảnh tượng tuyệt đẹp.

Quý Thính sống đến ngần này tuổi cũng chưa từng nhìn thấy người nào đẹp hơn hắn, chỉ tiếc người này cái gì cũng tốt chỉ có sở thích là hơi kém một chút.
Nàng nhìn qua những thứ vàng ngọc trên người hắn nhưng lại không nhìn chén thuốc trên tay hắn, nhếch khóe môi trêu ghẹo: “Thân Đồ đại nhân vẫn thích mặc vàng đội bạc như vậy.”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đi đến trước mặt nàng, đánh giá nàng tỉ mỉ trong phút chốc: “Sắc mặt điện hạ không tốt.”
“Ừ, thái giám phục vụ không được tận tâm, Thân Đồ đại nhân nếu như có rảnh thì thay bổn cung đánh hắn hai trượng.” Quý Thính không chú ý tới dòng máu theo cơ thể đang chảy xuống, vẻ mặt như thường quét mắt nhìn qua hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối mắt nhìn nàng, im lặng một lát sau mới khẽ gật đầu nói: “Được.”
Khóe môi Quý Thính nhếch lên, nhìn bát thuốc rồi mới vào chủ đề chính: “Thuốc này là hoàng thượng bảo ngươi mang tới?”
Thân Đồ Xuyên không trả lời câu hỏi của nàng, hắn cầm chén thuốc đặt lên mặt bàn, bản thân thì ngồi đối diện với nàng.
Quý Thính cũng không nói gì, lúc sau mới khẽ cười một tiếng: “Hoàng thượng cũng rất biết cách thương cảm với thần tử, biết ngươi từng ở chỗ bổn cung chịu nhiều ấm ức, hôm nay liền giúp ngươi gỡ hòa lại một ván, chỉ tiếc là đối với một hoàng tỷ như ta thì lại không được như vậy, rõ ràng biết mấy năm nay bổn cung vẫn nhớ mãi không quên ngươi, nhưng vẫn muốn biến ngươi thành con dao cuối cùng để giết bổn cung, thật sự là rất biết cách giết người giết tâm.”
“Chuyện này là do hạ quan tự mình xin tới đây, không liên quan tới hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên vẫn bình tĩnh nhìn nàng như cũ, ánh mắt như hồ nước lạnh lẽo trong đêm khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.


Nụ cười trên mặt Quý Thính bị ngưng trệ, sau đó đối diện với Thân Đồ Xuyên lại cười tự giễu: “Thân Đồ Xuyên, ngươi có phát hiện ra, ngươi rất Bạch Nhãn Lang* không?”
*Bạch Nhãn Lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Không đúng, không chỉ có Bạch Nhãn Lang, còn không thể phân biệt được.
Ngay cả một cung nữ cũng biết, lúc đầu nếu không phải nàng không ngại gian khó đưa hắn vào trong phủ công chúa, có lẽ hiện giờ hắn sẽ như một nữ nhân phải tiếp khách trong thanh lâu.

Kết quả người này thì hay rồi, không những không cảm kích còn sinh lòng oán hận với nàng, vào triều làm quan, sau đấy còn đối nghịch với nàng, ngược lại, hắn lại một lòng trung thành với vị hoàng đế, người mà lúc trước đã cố ý đày hắn vào tiện tịch* để làm nhục.
*Tiện tịch: Thân phận hèn kém.
Thân Đồ Xuyên không trả lời câu hỏi của nàng, tay đẩy chén thuốc tới trước mặt nàng: “Đêm lạnh sương dày, điện hạ nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi, hạ quan phải nhanh chóng đi báo kết quả.”
Giày của Quý Thính đã bị máu thấm ướt, tầm nhìn lại lần nữa rơi xuống chén thuốc: “Hoàng thượng bảo ngươi mang thuốc tới, chắc là định tránh né tất cả các tai mắt xung quanh, tạo ra một hiện trường sợ tội tự sát cho bổn cung?”
“Trưởng công chúa thông minh.” Thân Đồ Xuyên hạ tầm mắt xuống.
Quý Thính nhếch khóe môi: “Là hoàng thượng thông minh, dứt mình ra không còn một mảnh, cho dù sau này có người thay bổn cung lật lại vụ án thì cái chết của bổn cung cũng không liên quan gì tới hắn ta.” Chỉ đáng tiếc trước kia nàng có mắt như mù, vẫn luôn cảm thấy trẻ nhỏ đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ rằng y lại có tâm cơ sâu nặng như vậy.
Cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị gió mạnh thổi mở ra, gió lạnh ào ào thổi vào đại điện, vốn đã không có nhiều ánh nến giờ lại bị thổi tắt vài cây, trong điện càng trở nên mờ tối.
Quý Thính rùng mình một cái, cơ thể không ngừng lung lay, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Đôi mắt vẫn luôn không có biểu cảm gì của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, tiếp tục mở miệng thúc giục: “Điện hạ, mau uống thuốc đi.”
Quý Thính lại không chịu động vào thuốc mà tiếp tục nói chuyện với hắn: “Nước đi này của hoàng thượng cũng rất hay, nhưng không phải là không có cách giải, sau khi bổn cung chết thì hắn phải cho trăm quan một lời giải thích, nhất định phải để Ngỗ Tác* khám nghiệm tử thi, nếu trên người bổn cung toàn là vết thương, cho dù hắn phủ nhận không dùng hình, chỉ sợ rằng người khác cũng sẽ không tin.”
*Ngỗ Tác: Tên chức quan khám nghiệm thời xưa.
Nàng nói xong thì thoáng dừng lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười thật tâm thật ý: “Ngoài miệng thì nói đau lòng cho hoàng tỷ, sau lưng lại lén lút ra tay tàn nhẫn với ta, ngươi nói xem tới lúc đó sẽ còn người nào tin vào tấm lòng từ ái của hắn không?”
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhíu mày, đôi môi mỏng cũng khẽ mím lại.

Đáy mắt Quý Thính hiện lên sự mệt mỏi, thần sắc lạnh nhạt chỉnh đốn lại trang phục, che lại thật cẩn thận hơn mười vết thương lớn nhỏ trên người: “Được rồi, chỉ là nói đùa một chút thôi, sao Thân Đồ đại nhân phải căng thẳng vậy, ban đêm gió lạnh, Thân Đồ đại nhân trước tiên thay bổn cung đi đóng cửa sổ lại đi.”
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên run lên, vốn là không muốn đi, nhưng thấy cơ thể nàng run kịch liệt, cuối cùng cũng đứng dậy, mới đi được hai bước thì chợt nghe thấy tiếng thở dài của Quý Thính sau lưng: “Thân Đồ Xuyên, tuy rằng ta không hận ngươi nhưng ta cực kỳ hối hận vì lúc đầu đã cứu ngươi ra từ Phong Nguyệt Lâu.”
Cơ thể Thân Đồ Xuyên bỗng cứng đờ, đầu ngón tay bất chợt run lên, đột nhiên dường như ý thức được điều gì đó, đôi mắt đang bình thản bỗng trở nên sắc bén.
“Điện hạ!”
Quý Thính dùng hết sức lực cuối cùng, cầm con dao đã được giấu sẵn trong người đâm vào ngực, vào thời khắc đó, dường như nàng đã nghe thấy âm thanh hoảng hốt của Thân Đồ Xuyên, sau đó lại cảm thấy đó chỉ là ảo giác của nàng, ai mà không biết cho dù núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt, cảm xúc của tể tướng Thân Đồ cũng không chút thay đổi, vậy sao lại có thể có âm thanh thê lương như vậy được chứ?
Máu chảy ra không ngừng từ miệng vết thương, nàng cũng không chịu được nữa mà ngã xuống đất, vốn nghĩ rằng sẽ ngã xuống thật mạnh nhưng không ngờ lại rơi vào cái ôm đầy lạnh lẽo mang theo mùi cây thông nơi núi tuyết.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng nàng bỗng cảm thấy hốt hoảng, đột nhiên nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nàng đã đón hắn từ Phong Nguyệt Lâu về phủ công chúa, bản thân nàng đã vui sướng nhảy nhót như chim sẻ nhỏ, bây giờ lại cảm thấy cực kỳ nực cười.

Nếu cho nàng một cơ hội làm lại, nếu như có thể làm lại…
Nàng không những không nên chuộc hắn, còn phải ức hiếp hắn thật nhiều, làm nhục hắn, để tên Bạch Nhãn Lang này nếm thử mùi vị bị dẫm đạp dưới chân, phải mạnh mẽ thay bản thân xả giận.
Ý thức của Quý Thính dần dần trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân giống một đám mây càng bay càng cao, bay ra khỏi cơ thể đau đớn này, bay thẳng lên bầu trời cao, tiếp đó lại vội vàng hạ xuống, sa vào bóng tối tận cùng.
“Điện hạ, điện hạ…”
Quý Thính nghe thấy âm thanh quen thuộc, sau hồi lâu đấu tranh thì mở to mắt, đập vào mắt là màn che giường trong phòng ngủ ở phủ công chúa của nàng, cùng với đó là một gương mặt thiếu niên, đang được phóng to ngay trước mắt nàng.

“Chắc là mình đã chết rồi nhỉ.” Khóe mắt Quý Thính phiếm hồng, duỗi tay ra xoa nhẹ lên mặt thiếu niên: “Nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy Phù Vân được chứ?”
Nàng nhớ rõ ràng, tiểu tử được nàng nuôi và coi như một nửa con trai của mình, đã sớm chết dưới âm mưu của hoàng đế rồi.
“Điện hạ, người ngủ tới hồ đồ luôn rồi à?” Thiếu niên cảm thấy khó hiểu liền quơ tay trước mặt nàng.
…Không đúng, bây giờ Phù Vân cũng phải 21 tuổi rồi, thanh niên chính trực, làm sao lại non nớt như thiếu niên trước mặt nàng được? Quý Thính ngẩn người, bất chợt bật dậy, kinh ngạc tát thiếu niên một cái.
Thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh một cái, ngay lập tức ôm lấy bả vai bị đánh, bộ dạng như cún con không ngừng kêu la oai oái, Quý Thính nhìn bàn tay đang run lên của mình, cảm nhận được rõ ràng từng cơn đau buốt truyền tới từ bàn tay, đáy mắt nàng đều là hoảng sợ.
“Điện hạ người thật quá đáng! Là Mục ca ca không cho người ra khỏi cửa, sao người lại trút giận lên ta chứ!” Thiếu niên hùng hổ nhìn nàng, nhưng khi nàng xuống giường thì lại hoảng sợ lùi bước: “Điện, điện hạ người bình tĩnh một chút, đánh ta cũng không thể giải quyết được chuyện gì đâu, mọi chuyện đều có thể thương lượng…”
“Phù Vân! Thật sự là ngươi!” Quý Thính bình tĩnh nhìn y hồi lâu, cuối cùng cũng kích động gọi y một tiếng, tiến lên nhào vào lòng thiếu niên.

Phù Vân theo bản năng muốn né tránh, nhưng sau đó vẫn vươn tay đỡ lấy người, vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Điện hạ, người sao thế?” Không lẽ muốn đi Phong Nguyệt Lâu gặp Thân Đồ Xuyên đến nỗi điên luôn rồi sao?
Lúc này Quý Thính đang chìm trong niềm vui sướng to lớn này, không còn nghe thấy bất kì cái gì nữa, sau khi nàng ôm thiếu niên xong thì giống như phát điên, đi qua đi lại trong phòng ngủ, nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, nàng chắc chắn đây là phủ công chúa của mình, ngôi nhà đã bị cấm vệ quân đốt thành một mảnh tro tàn.
“Điện hạ, rốt cuộc người bị sao vậy?” Phù Vân nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của nàng, chân mày từ từ nhíu lại.
Quý Thính chợt quay đầu nhìn y, Phù Vân lập tức lùi từng bước về sau, nàng đột nhiên cười lên, xông tới nắm lấy cánh tay Phù Vân: “Phù Vân ngoan, mau nói cho ta biết, hiện tại đang là thời điểm nào?”
“Gia, Gia Thành năm thứ nhất, 17 tháng 4, điện hạ, rốt cuộc người làm sao vậy? Giờ ngay cả thời gian cũng không nhớ được sao.” Phù Vân sợ ngây người nhìn nàng, ngày thường y có bộ dạng tuấn tú răng trắng môi hồng, không chỉ gầy…!mà còn yếu ớt, đôi mắt ngây thơ thẳng thắn, dù cho lúc này đang có biểu cảm tan vỡ nhưng vẫn khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Quý Thính bình tĩnh nhìn thiếu niên, cuối cùng cũng xác định được sự thật là bản thân đã sống lại.
17 tháng 4 năm Gia Thành thứ nhất, nếu như nàng nhớ không nhầm thì hoàng đế đăng cơ năm thứ hai, lúc này nàng vẫn đang nắm quyền lực, có sức ảnh hưởng lớn trong triều đình, nàng có quan hệ qua lại với tất cả văn quan võ tướng, hoàng đế phải dựa hoàn toàn vào nàng thì mới có thể ngồi vững trên ngai vàng, mà Thân Đồ Xuyên…!ba ngày trước đã bị hoàng đế đày vào tiện tịch, đến nay vẫn bị giam giữ trong Phong Nguyệt Lâu.
Được sống lại vào đúng lúc cường thịnh nhất, Quý Thính đập bàn một cái, sự tức giận tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tản đi: “Ông trời đối xử với ta không tệ nha!”
Phù Vân nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mặt thật sự là đã tái lại rồi: “Bỏ đi, ta vẫn phải gọi vài thái y qua đây vậy.” Nói xong thì quay người muốn rời đi.
Quý Thính vội vàng bắt lấy tay áo y: “Chạy đi đâu, ta không sao.” Nàng trước mặt người ngoài vẫn là dáng điệu đoan trang của trưởng công chúa, nhưng trước mặt người thân của mình thì ngay cả câu tự xưng bổn cung cũng không thấy đâu.
“Nhưng vừa nãy trông người không giống như không có chuyện gì.” Phù Vân vẫn lo lắng như cũ.
Khóe miệng Quý Thính nhếch lên cười khẽ một tiếng, đôi mắt biểu lộ đầy vẻ rực rỡ nhìn xung quanh: “Ta chỉ là mơ thấy ác mộng, hiện giờ tỉnh lại, có chút khó kiềm chế.”
“Mơ thấy ác mộng, xem ra vẫn phải tìm thái y, ít nhất thì vẫn phải kê cho điện hạ vài liều thuốc an thần mới được.” Phù Vân nói xong lại muốn rời đi.
Quý Thính lôi kéo y không chịu buông: “Kê thuốc an thần làm gì, hiện giờ quan trọng nhất là thuốc an thần sao?”
“Quan trọng nhất không phải thuốc an thần thì là cái gì chứ?” Phù Vân vẻ mặt không hiểu.
Quý Thính gõ vào trán y một cái: “Dĩ nhiên là tới Phong Nguyệt Lâu xem trò cười của Thân Đồ Xuyên rồi.” Nếu ông trời đã để nàng sống lại một lần nữa, có nói gì thì cũng nên làm một trận xả cơn tức, báo thù tên Bạch Nhãn Lang nào đó đã mang thuốc tới.
Quý Thính chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy cực kỳ vui sướng, không đợi được liền muốn đi ra ngoài, kết quả vừa mới cử động thì Phù Vân đã vươn tay ra ngăn nàng lại.
Quý Thính nhíu mày nhìn y.
“Điện hạ, có vẻ như bây giờ người muốn đi gặp Thân Đồ Xuyên, chính vì vậy nên người mới bị Mục ca ca cấm túc đó.” Phù Vân không nói gì nhìn nàng.
Quý Thính: “…” Nhớ lại thì hình như đúng là có chuyện này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.