Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 95: Hài tử


Đọc truyện Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! – Chương 95: Hài tử

“Ngươi nói cái gì!” Chân Sở Nhứ Nhi lập tức mềm nhũn, người ngã ra sau, bất quá may mắn có Hà Chính Khiêm ở phía sau đỡ nàng nên không ngã xuống đất.

“Bây giờ nên làm gì, đây rốt cuộc là giữ hài tử, hay là giữ người lớn?” Bà đỡ vừa nói vừa bước vào phòng, không quên nhắc nhở “Các ngươi mau quyết định đi, nếu trễ sẽ không kịp nữa!”

“Cái gì mà giữ nhỏ giữ lớn! Đương nhiên là phải giữ cả hai!” Sở Nhứ Nhi siết thật chặt tay áo Hà Chính Khiêm, trên trán gấp đến nổi đầy mồ hôi.

“Cái này, cái này e là rất khó a…” Mặt bà đỡ lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng “Đứa nhỏ này không đủ tháng, vị trí thai cũng có chút không đúng, lại thêm lúc trước cơ thểThiếu phu nhân gầy yếu, không thể dùng sức, đương nhiên hài tử không có cách nào ra được, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ là không chịu được bao lâu.”

“Ngươi không phải là bà đỡ tốt nhất Kinh Hà sao! Người sinh ở bên trong còn chưa biết ra sao, ngươi lại ở chỗ này trốn tránh trách nhiệm!” Sở Nhứ Nhi bước lên một bước, căm tức nhìn bà đỡ.

“Cái này…” Bà đỡ vỗ hai tay một cái, nhíu mày “Lão bà ta cũng hết cách, các ngươi vẫn mau quyết định thì tốt hơn.”

“Ngươi…” Lúc Sở Nhứ Nhi muốn tiếp tục phát tác thì Hà Chính Khiêm đưa tay kéo nàng lại “Chờ một chút.” Nói xong lại xoay người nhìn về phía bà đỡ, nói: “Nếu có cách có thể kích thích biểu tẩu một chút thì đứa nhỏ này có thể sinh ra hay không?”

Bà đỡ hơi suy nghĩ một chút, sau đó liên tục gật đầu, nhưng lời nói vẫn bảo thủ “Biện pháp này chưa chắc không thể, có một vài sản phụ khó sinh cũng dùng cách này, bất quá cũng có thất bại, không thể chắc chắn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ a?” Sở Nhứ Nhi cắn môi, mắt đầy nước “Nếu biểu tẩu có chuyện gì không hay, biểu ca trở về làm sao ăn nói với nàng a?!”

Hà Chính Khiêm an ủi Sở Nhứ Nhi trong lòng, quay đầu lại nhìn Sở Huyền Đông một cái, chỉ thấy Sở Huyền Đông nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng Hà Chính Khiêm cũng quyết đoán.

“Trước mắt chỉ có cách này, bất cứ ai cũng có thể chờ được nhưng biểu tẩu cùng hài tử không thể đợi thêm được nữa.” Nói xong lại ghé vào tai Sở Nhứ Nhi, sắc mặt ngưng trọng nói: “Trước giờ biểu tẩu coi trọng nhất là biểu ca, ngươi đi vào nói với biểu tẩu là biểu ca trở về rồi, chỉ cần nàng sinh xong hài tử là có thể gặp mặt.” Dừng một chút, lại quay nhìn bà đỡ nói: “Nếu cách này không được thì giữ người lớn!”

Sở Nhứ Nhi lau nước mắt trên mặt, theo bà đỡ vào phòng, bước nhanh đến trước người Cảnh Dương, biểu tẩu ngày thường đầy tinh thần, hiện tại sắc mặt tái nhợt, ngay cả thở cũng khó khăn.

“Biểu tẩu!” Sở Nhứ Nhi nắm tay Cảnh Dương, hốc mắt lại ướt.


“Lần này, e là ta không được rồi.” Toàn thân Cảnh Dương đều là mồ hôi, giống như vừa mới trong ao vớt ra, nha hoàn một bên vẫn còn giúp nàng uống canh sâm.

“Biểu tẩu, tuyệt đối đừng nói những lời không may!” Nghẹn ngào một chút, kéo kéo khóe miệng, cười nói: “Biểu tẩu, biểu ca về rồi!”

“Cái gì?!” Đôi mắt Cảnh Dương sáng lên, ngước cổ muốn nhìn ra ngoài, tràn đầy sức lực “Nàng về rồi?”

“Đầu đứa bé ra rồi, dùng sức!” Liền nghe bà đỡ khoa tay múa chân kêu gào.

Sở Nhứ Nhi nghe xong, vội vàng nắm chặt tay Cảnh Dương nói: “Trở về rồi, biểu ca trở về rồi, trong phòng đầy máu, nam nhân không thể vào, ngươi mau sinh xong hài tử là có thể nhìn thấy nàng!”

“Thật sao, ngươi không có gạt ta chứ!”

“Thật, ta không gạt ngươi, biểu ca ở…”

Sở Nhứ Nhi còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe Cảnh Dương gào lớn một tiếng, sau đó tiếng hài nhi khóc nỉ non lập tức truyền đến, mặc dù rất nhỏ nhưng Sở Nhứ Nhi nghe rất rõ ràng.

“Sở Thương…” Cảnh Dương dùng hết sức, hai mắt nhắm lại liền bất tỉnh.

“Biểu tẩu, biểu tẩu!” Sở Nhứ Nhi thấy Cảnh Dương bất tỉnh, trong lòng gấp gáp, giương mắt nhìn bà đỡ.

“Không ngại, Thiếu phu nhân mệt mỏi, ngủ một giấc cũng tốt.” Trong lúc nói chuyện, hài nhi trong tay cũng đã thanh tẩy sạch sẽ, ôm vào trong ngực cười nói: “Đúng là một nữ oa xinh đẹp nha!”

Sở Nhứ Nhi tiếp nhận hài tử trong tay bà đỡ, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.


Giờ phút này Hà Chính Khiêm cùng Sở Huyền Đông Ngoài cửa vẫn nóng lòng như lửa đốt, bởi vì hài tử không đủ tháng, tiếng khóc quá nhỏ, cho nên bọn họ không nghe thấy, đến khi nha hoàn ra ngoài báo tin vui, lo lắng mới được dẹp xuống.

“Nhanh để ta xem hài tử một chút!” Hà Chính Khiêm vừa vào phòng, chuyện đầu tiên làm là ôm lấy hài tử trong tay Sở Nhứ Nhi.

“Ngươi nhẹ chút, đừng ôm đau nàng.”

“Ta biết, ngươi yên tâm!” Nói xong, lại ôm hài tử đến trước mặt Sở Huyền Đông, cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài nhìn đứa nhỏ nhiều nếp nhăn này, cũng không biết giống ai?”

“Ai.” Sở Huyền Đông cười khoát tay nói: “Hài tử vừa sinh ra đều là như vậy, Nhứ Nhi khi đó cũng không ngoại lệ, chờ qua mấy ngày, nẩy nở sẽ tốt.”

Hà Chính Khiêm đối hài tử quả thực là yêu thích không buông tay, ôm vào trong ngực, mắt đều cười đến không thấy đâu, lại tiến đến trước người Sở Nhứ Nhi, chỉ bụng lớn của nương tử nhà mình nói: “Muội muội, trong này có một tiểu muội muội nha, có thích tiểu muội muội hay không a?”

“Ai, đúng rồi? Đứa nhỏ này tên là gì a? Biểu tẩu có nói không?” Hà Chính Khiêm ngẩng đầu nhìn về phía nương tử nhà mình hỏi.

Sở Nhứ Nhi lắc đầu, nói: “Còn chưa đâu, biểu tẩu sinh xong hài tử liền ngủ, tên phải đợi nàng tỉnh lại mới biết.”

“Nga, như vậy a.” Hà Chính Khiêm như có suy nghĩ gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu nhìn lấy tiểu bảo bối trong tay, nhướng mi nói: “Chờ mẫu thân tỉnh, tiểu bảo bối của chúng ta liền có một cái tên hay, có được hay không?”

Khi Cảnh Dương tỉnh lại, trời đã tối, vừa định đứng dậy gọi người tới hỏi giờ giấc liền nhìn thấy tiểu gia hỏa bên cạnh, híp mắt, thỉnh thoảng còn há mồm, ngủ rất thoải mái.

Cảnh Dương vô thức phủ tay lên bụng của mình, đưa một tay lại sờ đứa nhỏ bên cạnh, trong miệng lặng lẽ lẩm bẩm “Đây chính là hài nhi của nàng cùng Sở Thương.”

Ngón tay vừa chạm đến miệng đứa nhỏ, chỉ thấy nàng mút lấy ngón tay của mình, giờ phút này bất tri bất giác khóe mắt Cảnh Dương rơi xuống hai hàng thanh lệ, từng nghĩ bản thân vĩnh viễn sẽ không trưởng thành, không ngờ chớp mắt đã làm mẫu thân, vươn người nhẹ nhàng hôn trên mặt hài tử.


Trước đó nha hoàn trông coi ra ngoài lấy nước, nghĩ đến Thiếu phu nhân tỉnh lại sẽ muốn uống, nhưng mới chỉ đi một chút, người trên giường đã tỉnh, ấm nước trong tay còn chưa kịp buông xuống, liền phóng ra ngoài, lần lượt báo tin cho mọi người.

Sở Nhứ Nhi các nàng nghe tiếng liền chạy tới.

“Biểu tẩu, rốt cục ngươi đã tỉnh.”

Cảnh Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa bọn họ.

Sở Nhứ Nhi đương nhiên minh bạch nàng đang tìm ai, rủ mắt nói: “Biểu tẩu, ngươi đừng tìm, biểu ca chưa trở về, lúc ấy tình huống khẩn cấp, không còn cách nào, mới nói dối ngươi.”

Kỳ thật trong lòng Cảnh Dương đại khái đã biết đó là lý do lúc khẩn cấp do Sở Nhứ Nhi đưa ra, nhưng nàng vẫn không quản được ánh mắt của mình muốn đi tìm người này, sau khi nghe được lời thật, mắt liền hiện lên một tia ảm đạm khó phát hiện “Ta biết, các ngươi đều tốt với ta, nếu không có lý do này, chỉ sợ hiện tại ta cùng hài tử cũng không có cách nào ở đầy.” Thở phào, lại nói: “May mắn đứa nhỏ này sinh ra được, nếu có chuyện gì, làm sao ta ăn nói với nàng.”

“Biểu tẩu, biểu ca luôn luôn coi trọng nhất là ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, xem như giữ được hài tử, nàng há có thể sống một mình trên đời.” Sở Nhứ Nhi vừa nói vừa kéo tay Cảnh Dương nói: “Hiện tại ngươi cùng hài tử đều tốt, tin chắc không qua bao lâu các ngươi sẽ được gặp nhau.”

Cảnh Dương nắm thật chặt lực đạo trên tay, quay đầu lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh, trong lòng lặng lẽ nói: Sở Thương, ta sinh cho chúng ta nữ nhi, ngươi nhất định sẽ thích, thật muốn ngươi mau mau nhìn thấy nàng.

Đang lúc những người lớn đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng, tiểu gia hỏa trên giường lại oa oa khóc lên.

“Đây là thế nào? Sao đột nhiên lại khóc?” Sở Huyền Đông là người đầu tiên đặt câu hỏi, mặc dù hắn tinh thông y thuật, nhưng đối với chuyện như vậy cũng không hiểu ra sao.

“Mau mau đi mời bà đỡ tới!” Sở Nhứ Nhi phân phó với nha hoàn một bên, các nàng ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, đều là người không biết, hài tử khóc lớn mấy bọn họ cũng không hiểu a.

Bà đỡ là người từng trải, lại đỡ đẻ, hài tử đỡ ra còn nhiều hơn muối bản thân ăn, ôm lấy hài tử, sờ lại nhìn một chút liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Cảnh Dương cười nói: “Tiểu thư đói bụng, muốn ăn thôi.”

Cảnh Dương thoáng chốc liền đỏ mặt, cúi đầu không biết làm sao.

Hà Chính Khiêm cùng Sở Huyền Đông rất tự giác gật đầu, liền từ trong phòng lui ra ngoài.

“Biểu tẩu, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta về trước, có chuyện gì nói một tiếng.” Sở Nhứ Nhi lại kêu những người khác đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, lại tinh tế dặn dò nha hoàn giữ cửa một phen, lúc này mới yên tâm rời đi.


Cảnh Dương thấy mọi người đều đi, lúc này mới lại ngẩng đầu lên, ngồi thẳng lên nhận lấy hài tử trong tay bà đỡ.

Đứa nhỏ này quả nhiên là đói bụng, ngậm chặt “đồ ăn” liền không buông tay, ăn một bên còn nghịch một bên, bất quá khẩu vị quá nhỏ còn chưa ăn được mấy ngụm thì đã no, nghiêng đầu, ngáp một cái liền ngủ.

===============Ta là vạch chuyển cảnh==============

Sau khi Hà Chính Khiêm trở về phòng, tâm tình thật lâu không thể lắng lại, bắt đầu nói dông dài đối với bụng của Sở Nhứ Nhi: “Đến lúc đó ngươi cũng không thể dày vò mẫu thân ngươi như vậy, nếu không cẩn thận cha đánh cái mông của ngươi!”

“Ngươi chỉ biết hù dọa nàng!” Sở Nhứ Nhi đâm đâm trán Hà Chính Khiêm, cười nói: “Đến lúc đó nếu nàng sinh ra, chỉ sợ ngươi thương còn không kịp đây.” Người này luôn luôn khẩu thị tâm phi.

Hà Chính Khiêm cười cười “Sao có thể a! Trong lòng ta vẫn là nương tử đại nhân trọng yếu nhất!”

Sở Nhứ Nhi quay đầu chỗ khác không để ý tới nàng, chống nạnh đi đến trên giường, Hà Chính Khiêm vội vàng cùng đi qua, cúi người cởi hài cho nàng.

“Chờ một chút hãy tắt đèn, ta xoa bóp chân cho ngươi.” Chân Sở Nhứ Nhi sưng rất to, Hà Chính Khiêm vì có muốn cho nàng dễ chịu chút, đặc biệt đi thỉnh giáo Sở Huyền Đông, học tập thủ pháp xoa bóp một phen.

Sở Nhứ Nhi lắc đầu, đưa tay lôi kéo cánh tay tướng công nhà mình, cắn môi mỏng, có chút nũng nịu nói: “Ta muốn ngươi ôm ta ngủ.”

Hà Chính Khiêm hé miệng cười nói: “Được!”

Trong lúc nói đã cởi hết y phục hai người, vén chăn lên ôm nương tử nhà mình

“Ngủ đi.” Hôn một cái lên trán của nàng.

“Ân.” Sở Nhứ Nhi nghiêng đầu dán lên hõm vai của nàng, hô hấp dần dần đều đặn.

Hà Chính Khiêm thấy Sở Nhứ Nhi ngủ, lại từ từ xốc chăn lên, nhẹ nhàng dời đến cuối giường, kéo chân Sở Nhứ Nhi, xoa nhẹ, trải qua sự việc kinh hồn của Cảnh Dương, Hà Chính Khiêm ở trong lòng yên lặng thề, đời này chỉ cần một hài tử, có Sở Nhứ Nhi nàng còn có cái gì mà không biết đủ đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.