Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 62: Lưu lại?


Đọc truyện Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! – Chương 62: Lưu lại?

“Tên vô liêm sỉ ngươi! Ngươi trả Nhứ nhi cho ta!” Lúc này trong đại sảnh Phò mã phủ, người đang chửi ầm lên không phải ai khác, chính là Sở Huyền Đông.

Cảnh Dương sai người tới Kinh Hà nguyên bản là muốn đón Sở Huyền Đông cùng Sở Nhứ Nhi đến Việt Dương, cũng không ngờ mang đến chỉ có một mình Sở Huyền Đông.

“Cửu phụ, làm sao vậy?” Sở Thương vừa thấy Sở Huyền Đông đã bị hắn túm cổ áo chất vấn “Nhứ nhi, Nhứ nhi xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi còn có mặt mũi hỏi Nhứ nhi!” Sở Huyền Đông lão lệ tung hoành, cắn răng nhìn Sở Thương “Ta sẽ không nên hứa gả nàng cho ngươi sớm như vậy, ngươi ngược lại phủi sạch sẽ, bước lên cành cao, thương cảm Nhứ nhi của ta còn đang ở nhà si ngốc chờ ngươi, nếu không phải vì ngươi, nàng có thể một mình chạy đến Việt Dương sao! Này trên đường nếu như gặp phải kẻ xấu, ngươi muốn ta còn thế nào sống a!”

Sở Thương đại não trống rỗng, không biết làm sao hỏi: “Nhứ nhi sao nàng lại đến tìm ta chứ?”

“Ngươi vô liêm sỉ! Ta liều mạng với ngươi!” Sở Huyền Đông một tay đẩy ngã Sở Thương trên mặt đất.

“Nhanh đi ngăn!” Cảnh Dương ở bên cạnh vẫn cũng không lên tiếng, nhưng này đều động thủ, nàng không có biện pháp không quản.

Vài tên tùy tùng lôi kéo Sở Huyền Đông đến sương phòng đã chuẩn bị sẵn, Cảnh Dương ngồi xổm xuống, đỡ Sở Thương đứng lên.

“Nàng, nàng thế nào lại đi mất a?” Khóe miệng Sở Thương còn chảy máu, trong mắt đều là tự trách “Đều do ta! Đều do ta!”

“Đừng như vậy, Nhứ nhi cát nhân tự có thiên tương khẳng định sẽ không gặp chuyện không may, ta sẽ phái người đi tìm nàng, chỉ cần nàng o73 Việt Dương, nhất định có thể tìm được!” Cảnh Dương thập phần đau lòng Sở Thương lúc này, xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng nàng.

“Ta cũng muốn đi tìm nàng!” Hai chân Sở Thương đều run rẩy, mới vừa đứng dậy thì lại ngã xuống.

“Ngươi lãnh tĩnh một chút, không nên như vậy!”

“Ta thế nào lãnh tĩnh! Ngươi kêu ta thế nào lãnh tĩnh!” Sở Thương nắm đầu vai Cảnh Dương, nước mắt không nhịn được rơi xuống “Nàng là vì tìm ta mới đến Việt Dương, một nữ hài tử, đường xa như vậy, nếu như nàng thực sự có chuyện gì, cho dù ta chết một vạn lần cũng không thể bù đắp tội nghiệt!” Sở Thương thất thanh khóc rống.

“Không có việc gì, tin tưởng ta!” Cảnh Dương đưa tay kéo Sở Thương.

================================

“Di?” Hà Chính Khiêm hừ tiểu khúc mới từ Xuân Hương Lâu đi ra, còn đi chưa được mấy bước, thì thấy thị vệ hoàng cung đầy trên đường cái.

“Đây là có xảy ra chuyện gì sao? Bố trận lớn như vậy?” Quay đầu lại chỉ vào Hà An, nói: “Ngươi đi phía trước xem chuyện gì xảy ra cho ta.”

Hà An từ một đám người chen ra ngoài, trong tay còn cầm một bức họa “Thiếu gia người xem.”


“Vật gì vậy?” Hà Chính Khiêm mở to hai mắt nhìn người trong tranh, sao quen thuộc như vậy nhỉ? Tròng mắt càng không ngừng qua lại chuyển động, mạnh đem bức tranh chỉ niết ở trong tay “Không tốt!” Xoay người lập tức chạy về.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài chờ ta a!”

Mới vừa chạy đại viện vào Hà phủ đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào muốn tìm Sở Nhứ Nhi.

“Ngươi làm cái gì? Gọi lớn tiếng như vậy?” Sở Nhứ Nhi nghe tiếng từ trong sương phòng đi ra, nhíu mày nhìn về phía nàng.

Hà Chính Khiêm phóng đến, chạy đến nàng trước mặt “Đi vào nói, đi vào nói!”

Sở Nhứ Nhi bị nàng đẩy mạnh vào phòng, nhìn nàng vội vội vàng vàng, kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì trọng yếu sao? Sao lại hoảng thành cái dạng này?”

“Ngươi xem cái này.” Hà Chính Khiêm ném bức họa lên bàn “Người của Phò mã phủ đang tìm ngươi.”

Sở Nhứ Nhi tỉ mỉ nhìn chữ trên bức họa, chẳng lẽ là Sở Thương biết nàng tìm đến bản thân? Mà sao nàng biết? Chẳng lẽ là cha tới?

“Hiện tại làm sao bây giờ a?” Hà Chính Khiêm cầm lấy bình trà trên bàn, xoay miệng bình uống mấy ngụm, vừa rồi chạy nhanh quá, khát chết nàng.

“Hẳn là cha ta tới.” Nhãn thần Sở Nhứ Nhi bình tĩnh nhìn bức họa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Cha ngươi? Vậy làm sao đây?”

“Phò mã phủ ở nơi nào? Ta muốn đi tìm cha ta.”

Hà Chính Khiêm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, đẩy cửa phòng hô lớn: “Hà An! Lập tức chuẩn bị xe ngựa!”

“Ta với ngươi cùng đi.” Hà Chính Khiêm kéo tay Sở Nhứ Nhi, rất lạnh.

Sở Nhứ Nhi nghiêng đầu đi, không nói gì.

“Đi, chúng ta cùng đi.”

Hà Chính Khiêm đuổi Hà An về, bản thân tự điều khiển xe ngựa đưa Sở Nhứ Nhi đi Phò mã phủ, ngực thầm nghĩ: chờ một lát thấy tên bạc tình kia cần phải cho hắn đẹp mặt!

“Tới rồi, xuống xe đi.” Thanh âm Hà Chính Khiêm lần đầu tiên trầm ổn như thế.


Sở Nhứ Nhi ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn Phò mã phủ, ngực dĩ nhiên có một chút sợ, đột nhiên lúc này nàng lại muốn đào tẩu, nàng không muốn đi.

“Ngươi làm gì?” Hà Chính Khiêm một tay kéo ống tay áo của nàng.

“Ta, ta không muốn đi, chúng ta trở về đi.” Thanh âm Sở Nhứ Nhi có chút run.

“Ngươi tại sợ? Ngươi sợ cái gì?”

“Ta cầu ngươi, ngươi coi như giúp giúp ta, đưa ta trở về đi.”

Nữ tử quật cường như thế, dĩ nhiên cúi đầu cầu bản thân, bộ dạng hèn mọn như thế, Hà Chính Khiêm nhìn thấy trong lòng một trận chua xót.

“Cho dù ngươi muốn trở lại, dù sao cũng phải gặp mặt cha ngươi đi? Nếu không không chừng lão nhân gia sẽ lo lắng thành bộ dáng gì nữa đây?” Hà Chính Khiêm chăm chú mà cầm tay nàng, kéo ra một nụ cười giúp nàng an tâm “Ta cùng ngươi đi vào, đừng sợ, có ta ở đây, ta cùng ngươi.”

Sở Nhứ Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Hà Chính Khiêm, ngực dĩ nhiên thực sự có chút an ổn “Tốt lắm, gặp cha ta xong chúng ta sẽ đi.”

Hà Chính Khiêm cố sức gật đầu.

“Nhứ nhi! Nhứ nhi của ta a!” Sở Huyền Đông thấy nữ nhi, thoáng cái tựa như một hài tử khóc lên “Ngươi thực sự là hù chết cha! Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi muốn cha thế nào sống a!”

“Cha, nữ nhi bất hiếu nhượng ngài lo lắng.” Sở Nhứ Nhi cũng nhịn không được khóc lên.

“Nhứ nhi!” Thanh âm này, Sở Nhứ Nhi quen thuộc không gì sánh được, quay đầu đi, ngực lộ vẻ đau đớn.

Trong nháy mắt Sở Thương nhìn thấy Sở Nhứ Nhi, hổ thẹn cùng băn khoăn trong lòng đều bạo phát, đang nghĩ ngợi có nên đi đến hay không, đã bị người đấm một phát vào mũi.

“Ngươi chính là tên Vương bát đản bạc tình kia đi! Ngày hôm nay ta cần phải thay Nhứ nhi hảo hảo giáo huấn ngươi!” Nói xong Hà Chính Khiêm cuộn tay áo lên đánh thêm một quyền.

“Lớn mật!” Cảnh Dương lớn tiếng hô: “Ngươi là ai! Dám đến Phò mã phủ làm càn, người đâu đè hắn xuống cho ta!” Cảnh Dương tức giận không chịu nổi, thật sự là ai cũng dám đến đây làm loạn a!

“Đừng!” Sở Nhứ Nhi che ở trước người Hà Chính Khiêm, nói: “Nàng là bằng hữu của ta.”

“Bằng hữu của ngươi thì có thể ở Phò mã phủ làm càn như thế sao?”


Cảnh Dương toàn thân đều tản ra hoàng gia uy nghiêm.

“Ngươi đừng hung dữ với nàng, một mình ta làm một mình ta chịu, ngươi muốn bắt thì bắt! Đừng nói nhiều lời vô ích như vậy!” Tuy rằng Hà Chính Khiêm sinh trong gia đình phú quý, nhưng cũng không phải thứ nhát gan sợ phiền phức.

“Hảo!”

Cảnh Dương vừa muốn lên tiếng, đã bị Sở Thương phía sau kéo lại “Đừng.”

Sở Thương bưng mũi, nhìn Sở Nhứ Nhi một chút, lại nhìn Sở Huyền Đông, nói: “Nhứ nhi trở về là tốt rồi, ta lập tức đi chuẩn bị sương phòng, trước nghỉ một chút đi.”

“Không cần.” Sở Nhứ Nhi cúi đầu, hít sâu một hơi nói: “Dân nữ chỉ là tìm đến phụ thân, hiện tại đã tìm được rồi, chúng ta đi ngay, không phiền Phò mã gia.” Nói xong còn hành lễ một cái.

Sở Thương bị động tác của Sở Nhứ Nhi kích thích, đỏ mắt nói: “Ngươi là muội muội của ta a, sao có thể nói như vậy đây? Chúng ta là người một nhà a.”

“Phò mã gia nói như vậy chúng ta không nhận nổi.” Sở Huyền Đông một bên mở miệng “ Sở gia ta không có tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, giữa chúng ta xem như chấm dứt!” Nói xong đi đến kéo Sở Nhứ Nhi nói: “Nhứ nhi chúng ta đi!”

“Chờ một chút.” Sở Nhứ Nhi rút tay bị Sở Huyền Đông lôi kéo ra, đi tới trước mặt Sở Thương, dư quang nhìn thấy Cảnh Dương đang đứng bên cạnh, chỉ chốc lát mới ngẩng đầu đối diện cùng Sở Thương, nói: “Thỉnh Phò mã gia đem ngọc bội vật quy nguyên chủ.”

Nước mắt Sở Thương từ viền mắt tràn ra, thật sâu mà hít vào một hơi, run tay, lấy ngọc bội từ trong tay áo ra.

“Đa tạ Phò mã gia.” Sở Nhứ Nhi thở dài một cái.

Sau khi đoàn người Sở Huyền Đông đi, Sở Thương thật giống như mất hồn phách, cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, nhốt bản thân trong thư phòng, không gặp bất luận kẻ nào, cũng bao gồm cả Cảnh Dương.

“Công chúa, này —” Thu Bảo bưng bữa tối, đưa đến thư phòng, một chút nàng cũng chưa từng động.

“Không sao, ngươi lui xuống đi.”

Cảnh Dương nhìn cửa phòng đóng chặt, ngực nhịn không được mà khổ sở, đây là bản thân cũng bị ngăn ngoài cửa sao?

Sở Huyền Đông tới Hà phủ, thấy Hà Chính Khiêm ly khai, vội vàng khóa cửa phòng thật kỹ, kéo Sở Nhứ Nhi qua hỏi: “Ngươi cùng cha thành thật mà nói, Hà công tử này là chuyện gì xảy ra? Ta thấy hắn đối với ngươi không bình thường?”

Trong đầu Sở Nhứ Nhi toàn là bộ dạng Sở Thương lúc nàng rời khỏi Phò mã phủ, ngực phiền táo, xoay người sang chỗ khác “Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu bình thường, không có quan hệ khác, lại càng không phải như ngài nghĩ như vậy, ngài cũng đừng hỏi.”

Sở Huyền Đông vuốt râu mép, thở dài nói: “Ngươi trưởng thành, cha quản không được ngươi, chúng ta trước hết tạm thời ở chỗ này một đêm, ngày mai khởi hành quay về Kinh Hà đi, Việt Dương này cũng không phải nơi chúng ta nên tới.”

Sở Nhứ Nhi không biết vì sao, vừa nghe đến cha nàng muốn quay về Kinh Hà, càng một trận sốt ruột, hít vào một hơi nói: “Ngày mai nói đi, hôm nay ngài cứ đi nghỉ ngơi trước.”

Sở Nhứ Nhi trải giường xong mới ly khai.


Trở lại sương phòng, Sở Nhứ Nhi lật qua lật lại, thế nào cũng ngủ không được, nói thật là hôm nay nhìn thấy Sở Thương nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ tan vỡ, sẽ khóc, thế nhưng không có, có thể bản thân cũng không có yêu nàng như tưởng tượng, có thể đó chỉ là một loại chấp niệm, chấp niệm không chiếm được.

“Cốc cốc cốc –” một trận tiếng đập cửa.

“Đã ngủ chưa? Là ta.” Hà Chính Khiêm che miệng, nhỏ giọng hỏi.

Sở Nhứ Nhi khoác một kiện y phục ra mở môn” Khuya rồi không ngủ, chạy đến đây làm gì?”

Hà Chính Khiêm kéo khóe miệng, từ phía sau xuất ra một cái túi, nói: “Ta thấy ngươi đêm nay ăn không nhiều, sợ ngươi đói nên mang chút điểm tâm đên cho ngươi, nhanh ăn đi.”

Sở Nhứ Nhi nhìn dáng dấp cười khúc khích của người này, mũi chua xót, từ trong túi lấy điểm tâm ra, vừa mới ăn một ngụm, nước mắt lập tức rớt xuống.

“Sao ngươi lại khóc? Có phải không thể ăn hay không a?” Hà Chính Khiêm đưa tay lấy điểm tâm trong tâm túi ra cũng cắn một ngụm, vị đạo bình thường nha.

“Không cho ngươi ăn!” Sở Nhứ Nhi hung hăng đoạt khối điểm tâm Hà Chính Khiêm đã cắn một ngụm lại “Đều là của ta!”

Hà Chính Khiêm có chút không rõ, người này rốt cuộc có ý gì a?

Sở Nhứ Nhi vừa khóc, vừa ăn điểm tâm, Hà Chính Khiêm vừa nhìn nàng ăn, vừa giúp nàng xoa nước mắt.

“Vì sao ngươi đối ta tốt như vậy? Nàng chưa từng như vậy.” Sở Nhứ Nhi bỏ qua điểm tâm trong tay, ghé vào trên vai Hà Chính Khiêm khóc nói.

“Ta cũng không biết vì sao, chính là muốn đối với ngươi hảo, không thể để ngươi chịu chút ủy khuất.” Hà Chính Khiêm biết Sở Nhứ Nhi nói hắn chính là chỉ Sở Thương “Ta biết ta kém hắn, ta không bản lĩnh như hắn, thế nhưng ta sẽ nỗ lực học, tương lai nhất định cũng có thể có tiền đồ.”

“Ngươi không cần so với ai, ngươi cũng tốt, chí ít trong lòng ta đều nghĩ như vậy.”

Thân thể Hà Chính Khiêm rõ ràng cứng lên, vừa định nói, thì lại nghe Sở Nhứ Nhi nói.

“Ta ngày mai sẽ quay về Kinh Hà.”

“Vì sao!” Hà Chính Khiêm nói xong thì ngây ngẩn cả người, sau đó lại nói: “Ý của ta là, ngươi cùng với cha ngươi cũng có thể ở lại, nếu muốn mở y quán và vân vân, ta cũng có thể giúp các ngươi.”

Khóe miệng Sở Nhứ Nhi xả ra một tia tiếu ý gượng ép, nói: “Người ta đã tìm được rồi, cũng gặp, còn có lý do gì lưu lại đây.”

Ngực Hà Chính Khiêm đau xót, không hề nghĩ ngợi, đưa tay kéo Sở Nhứ Nhi ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Coi như là vì ta, lưu lại được không?”

===================================

Vừa ngọt vừa đắng =))))

P/s: chương H nhiều view hơn mấy chương bình thường nhỉ? =)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.