Đọc truyện Công Chúa, Thất Lễ Nàng A – Chương 2
Đêm dài nhân tĩnh, vạn lại câu tịch. Ban đêm, tại hoàng cung Đại Đường không gian yên tĩnh mà càng toát lên một hào khí uy nghiêm không thể xâm phạm.
Ngoài những vì sao trên bầu trời kia vẫn còn mải mê tỏa sáng thì còn có những tốp ngự lâm quân thay phiên nhau tuần tra, ánh sáng của những ngọn đuốc trong đêm cứ lập lòe sáng thông qua từng ngóc ngách hoàng thành. Thủ vệ được bố trí một cách dày đặc cẩn thận, ngay cả con chim nhỏ cũng đừng vọng tưởng có thể bay vào bên trong hoàng cung Đại Đường hoa lệ trang nghiêm này.
Một bóng dáng màu tím quỷ mị…Không, là ba cái, vụt nhanh qua vườn thượng uyển tận sâu trong hoàng cung, chớp mắt bay lên mái cong rồi đáp lên vách tường… Thật sự nhanh tới mức thần không biết quỷ không hay mà thoát khỏi đôi tai tinh nhanh của các cấm vệ quân.
Mỗi một con đường đều được bố trí thời gian thay ca cụ thể, những điều này thì các nàng rõ như trong lòng bàn tay. Bọn họ quen thuộc đường đi nước bước trong hoàng cung này giống như ở trong nhà mình vậy.
Mà hoàng cung, vốn là nhà của các nàng.
– Công chúa, người thật sự muốn đi sao? – trong mảng trời tối đen như mực truyền đến một tiếng nói thấp tới không thể thấp hơn của cung nữ Khấu Nhi.
Trong giọng nói của nàng lộ ra sự bất đắc dĩ, dù biết là có hỏi cũng như không nhưng vì nghĩ tới chức trách của mình mà vẫn mở miệng hỏi. Nàng hy vọng công chúa của mình có thể từ bỏ mấy cái quỷ kế dùng để trốn ra khỏi cung kia.
Đi phía trước dẫn đường là một bóng đen, chỉ lộ ra duy nhất đôi mắt, trong bóng đêm, đôi mắt lóe lên sáng dị thường như hai ngôi sao vậy. Thanh âm đáp lại cũng đè thấp tối đa:
– Đương nhiên muốn đi, đến muộn sẽ không được thấy trò hay.
Đi theo sau các nàng là một vị người áo đen, tiếng nói ngọt ngào vang lên phụ họa cho công chúa:
– Cho dù công chúa có đi đâu thì Cúc Hương cũng liều mình đi cùng công chúa.
– Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi – công chúa khẽ cười nói.
Ba bóng đen tiếp tục dọc theo con đường bí mật trong hoàng cung, lén lút di chuyển.
Thời khắc giờ tý đêm khuya, mọi người đều nghỉ ngơi, hoàng cung hạ lệnh cấm ra vào. Lúc này còn dám hành động, trừ bỏ thích khách thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là Văn Nhạc công chúa của Đại Đường – Lý Vân Dung.
Đêm tối đen, ba người các nàng cũng một mảnh đen, một thân trang phục hắc y… mỗi người trông giống như bị nước sơn đen bôi lên. Tất cả những điều này không vì cái gì khác ngoài mục đích đến xem trận quyết đấu được tổ chức cách thành Trường An mười dặm. Nghe nói, trận đấu này là của hai vị nhân sĩ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, hẹn vào giờ sửu đêm nay. Trận quyết đấu này thu hút vô số người tới xem, trong đó bao gồm cả Lý Vân Dung.
Chuyện giang hồ luôn luôn nằm ngoài sự quản thúc của triều đình, ân oán cá nhân đều được một bộ quy củ của giang hồ giải quyết, ngay cả triều đình cũng không thể can thiệp tới. Thật vất vả nàng mới biết được tin tức này, sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội mở rộng tầm mắt này chứ?
Ba người đi ra tới rìa thành phía nam, nơi này thủ vệ tuần tra ban đêm là yếu nhất. Hơn nữa, Cúc Hương sớm làm theo lời dặn của chủ nhân là nói chuyện làm quen với thủ vệ, nói hắn rằng vào lúc giờ tý đêm nay nếu nghe thấy ám hiệu là tiếng mèo kêu thì mắt nhắm mắt mở để cho các nàng có thể thuận lợi trèo tường ra ngoài. Hiện tại, chính là lúc này.
Hai tay Lý Vân Dung vòng ở bên miệng, bắt chước mèo con, kêu hai tiếng: “Meo meo~~ meo meo~~”. Đợi một lát sau, nghĩ rằng hẳn là được rồi, nàng nhấc tay lên hướng về hai vị tỳ nữ phía sau, ngoắc ngoắc ra hiệu đi tới.
Lúc còn nhỏ, ngoài cầm kỳ thi họa thì nàng cũng có học thêm kiếm thuật. Đây chính là chỗ khác nhau giữa nàng với các tiểu thư quý tộc khác. Nàng cảm thấy thật may mắn vì mình đã học võ công, bởi vì cái này rất có ích cho nàng. Mỗi khi bị không khí nặng nề trong hoàng cung bức ép thì nàng có thể thoải mái trốn ra bên ngoài cung, để được tự do thỏa thích vui đùa.
Nàng dẫn đầu nhảy lên đầu tường thành, một thân hắc y linh hoạt bám lấy bờ tường trèo lên không hề gây một tiếng động, chỉ có duy nhất một đôi mắt sáng long lanh lộ ra. Tưởng như mình sắp thành công trốn ra khỏi cung, nàng cười như “nhất loan ngân nguyệt”*. Đúng lúc nàng đứng lên xác định rõ phương hướng thì đột nhiên… bốn mắt nhìn nhau…
*cười trong như tiếng chuông, rạng ngời như ánh trăng vậy…
Nàng nuốt nhanh một ngụm khí lạnh, phản ứng đầu tiên là nhảy lùi vài bước rồi rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng vào đối phương.
Thật sự là gặp quỷ mà!
Vừa rồi rõ ràng là nàng quan sát cẩn thận không có người trên tường kia mà, sao đột nhiên xuất hiện vậy chứ? Đừng nói là tiếng bước chân, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất, nhẹ nhất nàng cũng không cảm giác được…! Nàng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng như mắt chim ưng dung nhập vào bóng đêm kia, nó… giống như có thể nhìn thấu được mọi thứ tận sâu trong tâm can người đối diện, giống như… có thể đoạt hồn người vậy…
– Thật ngông cuồng lớn mật, đêm khuya dám xâm nhập vào cung cấm, thật không coi vương pháp ra gì? – Thanh âm lạnh băng vang lên trong đêm tối mịt tĩnh lặng, rất trầm thấp hùng hậu, khiến cho tâm người ta hoảng sợ tột độ.
Người này là ai?
Trong hoàng cung, ngự lâm quân có ít nhất là trên 100 tên, dù nàng không thấy hết bọn họ nhưng đối với người này thì thật sự xa lạ. Hãy còn đang ảo não vì bị phát hiện, cộng thêm chuyện mấy ngày nay nàng với Nguyệt Nhi đối nghịch không ít, tâm trạng thật không tốt chút nào, thế mà vừa ló đầu ra thì…
Dưới ánh sáng trong vắt của vầng trăng, ánh mắt đề phòng của nàng lóe lên hướng tới bóng người to lớn đối diện kia. Nam tử đứng vững trên mái hiên, gương mặt hé ra vẻ tuấn lãnh cương nghị*, lấp dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt thâm sâu lợi hại như mắt chim ưng, hai tay hắn vòng về đằng sau, vẻ mặt nghiêm nghị ngạo nghễ như đứng giữa đất trời…
*tuấn tú, lạnh lùng, cương nghị
Bộ dáng kia thoạt nhìn thì nho nhã ôn nhu nhưng lại tản mát ra một loại khí phách khiến người ta không rét mà run. Cảm giác ngay cả không khí xung quanh cách hắn chừng 10 dặm cũng bị đông cứng lại. Trong nháy mắt, Lý Vân Dung hoài nghi, mình… đang nhìn thấy La Sát đến từ dị giới ư?
Hai bóng dáng theo sau không hẹn mà cùng dừng ở hai bên Lý Vân Dung, không ai khác chính là Khấu Nhi và Cúc Hương. Các nàng cũng phản ứng giống hệt công chúa, vừa nhìn thấy áo bào trắng của Hách Khiếu Phong, thiếu chút nữa là kêu lên một tiếng sợ hãi. Võ công của các nàng so với công chúa còn hơn vài bậc nhưng cũng chẳng cảm nhận được hơi thở của đối phương cho nên mới không cảnh giác mà nhảy lên đây.
Vì Lý Vân Dung không biết đối phương nên không biểu hiện sợ hãi như hai vị tỳ nữ, ngược lại còn lấy làm lạ là sao các nàng ấy lại sợ tới vậy, cái bộ dáng thần bí của người áo đen đều biến mất tăm.
– Hắn là ai vậy? – nàng cố ý hạ thấp giọng hỏi.
– Ngự lâm quân… thống lĩnh đại nhân… Hách Khiếu Phong… – Cúc Hương nuốt nước miếng, khóe môi khẽ run lên vì sợ hãi.
– Đồng thời cũng là… đại nội… đệ nhất cao thủ của đại nội… – Khấu Nhi toát mồ hôi lạnh, cổ họng như bị nghẹn lại.
Người nào không gặp lại gặp phải thống lĩnh ngự lâm quân. Trời ơi! Hai vị tỳ nữ thầm kêu cầu ai đó tới cứu mạng, lần này chết chắc rồi, gặp phải thần chết rồi!
“Ồ?”, vẻ mặt Lý Vân Dung lộ ra hứng thú. Trước kia có nghe nói, người này làm việc rất chu toàn, lại có thân phận thần bí, chấp chưởng vị trí lớn nhất trong ngự lâm quân, chỉ huy cao thủ đại nội gọi là thống lĩnh đại nhân. Ngoài hoàng huynh ra thì người bình thường khó mà nhìn thấy được người này. Nàng tò mò đánh giá đối phương. Họ Hách này bộ dáng rất uy vũ anh tuấn, nhưng khuôn mặt nghiêm túc quá… nếu có thể cười lên một cái… có lẽ sẽ rất tuyệt…
Ánh mắt Hách Khiếu Phong không hề có độ ấm, hắn nhìn chằm chằm ba gã áo đen, vẻ mặt… càng ngày càng lạnh hơn.
– Ba tên thích khách, tốt lắm. Đều đến đông đủ!
Bị lầm tưởng là thích khách đã là một chuyện nghiêm trọng rồi, nhất định sẽ bị chém đầu! Càng đáng sợ hơn là bị đích thân thống lĩnh đại nhân “chiếu cố”… Đừng nói là ở trong hoàng cung, cho dù ở trên giang hồ thì danh tiếng của Hách Khiếu Phong cũng làm cho người người kính sợ. Khấu Nhi định lộ rõ thân phận, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị công chúa giành lời trước.
– Đúng vậy, chúng ta là “Thiên Sơn tam hiệp”, phụng mệnh đến ám sát tên hoàng đế háo sắc kia! – Lý Vân Dung hạ giọng trầm xuống, thô lỗ nói.
Những lời nói này của nàng không làm đối phương sợ, ngược lại làm hai tỳ nữ ở bên cạnh sợ xanh mặt. Hai cặp mắt của Khấu Nhi và Cúc Hương đồng thời run rẩy nhìn nàng… Các nàng biến thành “Thiên Sơn tam hiệp” từ lúc nào vậy? Cứ tưởng việc công chúa muốn lưu lạc giang hồ đã là điên rồ nhất rồi, ai dè nàng còn dám nói dối danh xưng, lại còn mắng ca ca của mình là hoàng đế háo sắc… Hơn nữa, dám ở trước mặt thống lĩnh đại nhân nói mình là thích khách, khác nào… muốn xuống điện Diêm vương xin được đầu thai chứ!
Thiên Sơn tam hiệp? Hai hàng lông mày của Hách Khiếu Phong nhăn lại… hắn chưa từng nghe qua trên giang hồ có nhân vật này. Mắt lạnh thản nhiên đảo qua ba người, trong lòng thầm nghĩ đối phương nếu có thể lọt qua tầng tầng bảo vệ nghiêm mật của thủ vệ ngự lâm quân thì chắc chắc rất lợi hại, không thể khinh thường được.
– Hừ, muốn ám sát hoàng thượng? Để xem các ngươi có bản lĩnh bước qua ta không đã.
Mắt đẹp tinh anh của Lý Vân Dung hiện lên một tia hứng thú. Thường ngày nàng luyện kiếm đánh nhau với nhóm nô tài và binh lính trong cung nhưng vì họ kiêng kị nàng là công chúa cho nên không dám toàn lực đối kháng… thật chán. Thật khó có được cơ hội bỏ cái thân phận công chúa sang một bên để dốc toàn lực đấu với đối phương đến cùng như thế này. Cái này so với chuyện xem người ta quyết đầu còn hứng thú hơn bội phần, sao không có ai dạy cho nàng biết, hại nàng một phen bị lung lay thiêu cháy mà. Hắc hắc, nàng cười lạnh, làm một bộ bá chủ giang hồ kiêu ngạo nói:
– Khẩu khí thật lớn. Vậy ngươi đừng hòng có cơ hội cầu xin tha thứ. Đao Tam Hương, lên!
Im lặng!~~~~
Không gian lặng ngăt như tờ, không khí lạnh lẽo tới mức không thể lạnh lẽo hơn. Tiếng người hô danh xưng lên nhưng không có người đáp lại…
Lý Vân Dung thật mất mặt trừng nhìn Cúc Hương liếc mắt một cái.
– Ta? – Cúc Hương ngơ ngác dùng ngón tay chỉ chỉ vào chính mình.
– Đương nhiên là ngươi, nhanh lên đi!
Cúc Hương khóc không ra nước mắt nhìn công chúa, từ lúc nào mình lại biến thành Đao Tam Hương vậy? Chỉ sợ một đao bổ tới, ngay cả góc áo của đối phương còn chưa đụng tới, ngược lại trở thành một trong những cô hồn nơi âm tào địa phủ… giúp nàng nhanh chóng trở thành một kẻ báo mộng cho người ta ấy chứ…!
Chuyện đã tới mức này thì Cúc Hương chỉ biết kiên trì ra trận, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, nàng thi triển khinh công hướng tới đối phương. Võ công của nàng tuy rằng không kém nhưng gặp phải đệ nhất cao thủ đại nội… không khác nào lấy trứng chọi đá. Quả nhiên, Cúc Hương lập tức rơi vào thế hạ phong, mỗi chiêu thức đều dồn hết sức nhưng đối phương chỉ cần dùng một bàn tay, ngay cả vũ khí cũng không có, hai chân vững vàng như rễ cây đâm sâu vào trong lòng đất, sừng sững không hề lay động đứng yên một chỗ.
Thấy thế, mắt Lý Vân Dung chớp chớp, không ngờ người này lợi hại như vậy, có thể đứng một chỗ không di chuyển mà đối phó.
– Ma Trảo Khấu, lên! – vẻ mặt nàng hiện lên một chút bướng bỉnh. Nàng không tin, để xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu.
Mặt Khấu Nhi đen lại. Ma Trảo Khấu? Cái tên này nghe qua thật sự rất tục nha! Khóe mắt nàng run run, đáy lòng thầm ai oán vì sao mình lại phải làm cái chuyện mất mặt thế này? Nghĩ vậy, trong nháy mắt nàng thu thế về, ánh mắt tà ác lộ ra, song đao từ hai bên hông được lấy ra, xiêm áo vung lên tạo thành tư thế ma trảo, thật phù hợp với cái tên mới được kêu kia.
Một tay Hách Khiếu Phong đối phó vẫn thành thạo như cũ. Hắn có thể tốc chiến tốc thắng đánh bại đối phương nhưng có một nguyên nhân khiến hắn đắn đo do dự là, những người này không hề có “sát khí”. Đến ám sát người mà không có sát khí? Cái này thật không phải chuyện thường. Mỗi chiêu thức của đối phương đều có ý định tránh né bên kia, cảm giác như là mỗi người mang theo cố kỵ khi đánh nhau với hắn, thậm chí có điểm không cam tâm tình nguyện. Cho nên hắn không toàn lực ứng phó, chỉ dùng hai thành công lực, gặp chiêu nào giải chiêu đó, mặt khác hắn muốn quan sát diễn biến xem rốt cuộc những người này đang muốn giở trò gì?
Trong mắt Lý Vân Dung bắn ra ý cười giảo hoạt, chiến thuật của nàng là muốn Cúc Hương, Khấu Nhi mỗi người một bên chế trụ hắn làm cho hai tay hắn không được rảnh sau đó… nàng sẽ bất ngờ tấn công. Mắt thấy thời cơ đã đến, nàng đánh bất ngờ như sét đánh không kịp bưng tai, trút toàn công lực vào mũi kiếm, đâm thẳng mi tâm* Hách Khiếu Phong. Nàng không kiêng kỵ giống Cúc Hương và Khấu Nhi, dù sao cuộc sống của nàng xưa nay quen là người cao cao tại thượng, lại thêm cái tính không sợ trời không sợ đất cho nên đánh lên rất kiên quyết. Nàng cho rằng đối phương nhất định sẽ né tránh, nếu vậy thì nàng có thể đạt được mục đích là ép cước bộ của đối phương lệch khỏi vị trí!
*mi tâm: giữa hai hàng lông mày
Cảm nhận được kiếm khí rào rạt phóng tới, ánh mắt Hách Khiếu Phong lóe sáng lên sắc bén, trong phút chốc… hai tay biến thành trăm chưởng ngàn ảnh, trước thì đánh văng hai gã thích khách bên tả bên hữu, sau đó vung tay lên tiếp được mũi kiếm đâm tới mi tâm mình.
Lý Vân Dung mới nãy còn cười tự tin, nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh sợ. Đối phương chẳng qua chỉ dùng hai đầu ngón tay là có thể đỡ được mũi kiếm của nàng, lưỡi kiếm trông cứ như một sợi dây thừng quấn quanh tay đối phương. Công lực thâm hậu phả tới làm cho nàng phải ngừng lại hô hấp đồng thời không kịp thủ thế phòng bị, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh ra một chưởng vô tình, ngay chính giữa ngực nàng.
“Phụt”! Lồng ngực nàng như có lửa đốt, cơn đau ập tới, tiếp theo là máu tươi hộc ra.
Khăn che mặt của nàng bị đánh rớt ra, bộc tóc đen bị mở tung ra phiêu loạn, ánh trăng xanh chiếu vào khuôn mặt nhiễm đỏ máu tươi khiến nàng như một tiên nữ tuyệt đẹp rơi xuống thế gian.
Một chưởng lực đánh nàng rớt ra khỏi tường thành hoàng cung, như một con diều bị dứt dây, rơi thẳng xuống sương mù hắc ám. Đêm nay, ít nhất nàng đạt được một mục đích – đó là vượt qua được tường thành cao vút được canh phòng cẩn mật của hoàng cung.
***
Đau!
Lý Vân Dung cảm thấy ngực mình như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua, đau đớn vô cùng. Từ trước đến nay nàng chưa từng nếm qua cảm giác đau tới tê tâm liệt phế này.
Trong ý thức mơ hồ hỗn độn, nàng thấy mình bị lạc đường, thấy mình trôi lơ lửng trong bóng tối nhìn không thấy năm ngón tay… Có người không ngừng gọi nàng… Nghe giọng, hình như là Khấu Nhi và Cúc Hương nhưng nàng không tìm thấy được chút ánh sáng nào cả. Nàng hoài nghi không biết có phải mình đang bị giam hãm trong một giấc mộng không? Song… cảm giác đau đớn, ngực nhu bị ủi cháy dường như rất thật… nàng đau đến muốn khóc.
Ai tới cứu nàng với… Vì… thật sự đau quá….
Khoan! Đây là cảm giác gì? Giống như có một cỗ năng lượng rót vào thân thể của nàng, sự khó chịu dần dần được đẩy lùi, thay vào đó là cảm giác rất thoải mái…
Nàng cảm giác có cái gì đó đặt ở trên ngực nàng… ấm áp… chạm vào da thịt nàng… Là Khấu Nhi sao? Nhất định là Khấu Nhi đang giúp nàng chữa thương, bởi vì võ công của Khấu Nhi là cao nhất. Nàng cảm thấy nơi khi nãy nóng như bị thiêu đốt biến thành một cỗ nhiệt lưu ấm áp dễ chịu. Đây là nàng đang được đả thông kinh mạch, vị mặn của máu trong cổ họng cũng vì thế mà giảm bớt.
Ngực không còn đau như lúc nãy nữa… Lý Vân Dung dần dần thoát khỏi ý thức hỗn độn mà tỉnh dậy. Nàng chậm rãi mở mắt, mọi thứ trước mắt cũng chầm chậm rõ ràng hơn, cuối cùng ngưng tụ thành một gương mặt nam nhân. Mặt nàng mang nghi hoặc, cố gắng sắp xếp lại ý thức để hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nam nhân bất chính đang ở trước mặt nàng đây là người nào chứ? Mà… hắn ngồi trước mặt nàng làm gì? Còn lộ ra cái biểu tình nghiêm túc như của diêm vương địa phủ vậy… Một bàn tay còn đặt trên ngực nàng… Cái gì? Hắn… hắn… hắn…
– Đừng động đậy! – Hách Khiếu Phong thấy nàng muốn cử động liền mệnh lệnh bằng một ngữ điệu trầm thấp nhất.
– Ngươi thật to gan!
Không thèm phân trần, nàng vung một chưởng đánh tới, lập tức, ngực truyền đến một trận đau buốt tới tận xương tủy. Quyền nàng đánh ra như đánh vào hư không, người thì không đánh được, ngược lại còn khiến tay người ta áp sát vào người mình.
– Người trúng Hỏa Long chưởng của ta nên ta đang vận công giúp người trị thương. Nếu bây giờ người dụng nội lực thì càng làm cho thương thế nặng hơn – Hách Khiếu Phong không nhanh không chậm giải thích với nàng, giọng nói bình tĩnh mà uy nghiêm. Chỉ một cái khoát tay nhẹ thôi là hắn đã tiếp được chưởng lực của nàng, còn một tay vẫn để nguyên trên ngực nàng không rời đi.
Sắc mặt tái nhợt của nàng vì đau đớn càng thêm thống khổ, thở phì phò, không đánh được đối phương, ngược lại khiến cho chính mình trở nên thêm chật vật. Nàng đường đường là công chúa của một nước thế mà… người này dám tự tiện cởi áo của nàng chỉ còn một mảnh vải duy nhất che ngực… lại còn vô liêm sỉ chiếm tiện nghi của nàng.
Nỗi nhục này bảo nàng sao có thể chịu được chứ? Lại đánh! Lại một chưởng vung ra, đương nhiên là không có chút lực nào, chỉ sợ ngay cả đánh một con muỗi cũng không đủ lực. Đối phương chỉ hơi di động thân mình liền thoải mái tránh được.
Đánh không được càng làm cho cơn giận của nàng bốc lên cao. Thảm là nàng đã tiêu hao hết sạch toàn bộ khí lực sót lại, thân mình mềm nhũn, ngã vào vòng tay trước ngực mình, một hơi thở mạnh mẽ nam tính bao phủ lấy nàng. Hiện tại, nàng không chỉ bị hắn đụng chạm ở trước ngực mà cả tấm lưng trần cũng bị khuỷu tay hắn đóng chiếm. Nàng đã thề sẽ không cho người nào chiếm tiện nghi của nàng, chỉ có nàng mới chiếm tiện nghi của người ta… thế mà… mới chỉ có một lần như vậy, nàng liền đưa tiện nghi của chính mình cho người ta.
– Mau… Buông ra! – nàng định giãy dụa thoát ra nhưng thân mình vừa đau lại không có chút khí lực nào.
– Ta nói rồi, người không được lộn xộn – Hách Khiếu Phong kiên nhẫn lặp lại, trong giọng nói hàm chứa ý định kiên trì, hàng lông mày nhíu lại nhìn không ra cảm xúc.
Khi thân mình mềm mại tỏa hương thơm của nàng ngã vào trong lòng hắn, đôi mắt đen sâu như đêm không nhìn thấy đáy chợt hiên lên một tia sáng. Hắn vẫn biết thân mình nữ nhân vốn rất mềm mại nhưng lại không ngờ nó lại mềm mại ấm áp tới như vậy.
Lý Vân Dung vừa xấu hổ vừa giận dữ, một thứ cảm giác kỳ lạ tràn ngập khắp các giác quan của nàng. Cánh tay của nam nhân so với tưởng tượng của nàng còn rắn chắc tráng kiện hơn nhiều. Mọi thứ rất thật, nàng không thể hiểu nổi cảm giác bối rối ngượng ngùng xa lạ này là từ đâu tới? Nàng chỉ biết phải làm cái sắc mặt giận tím tái này thì mới có thể duy trì được tự tôn của một công chúa. Hơn nữa, người này thật đáng giận, dám ra lệnh với nàng ư?
– Làm càn! Ngươi có biết ta là ai không?
Hách Khiếu Phong trầm ngâm một lát rồi mới đáp:
– Biết! Cho nên ty chức đang giúp công chúa điện hạ trị thương!
Trong giọng nói trầm thấp kia dường như có cả tiếng thở dài. Lúc hắn đánh nàng một chưởng thì hai gã áo đen đồng thời kêu lên sợ hãi. Các nàng ấy gọi nàng là công chúa. Lúc này hắn mới biết được đây chính là nàng công chúa nghịch ngợm mà mọi người trong cung thường truyền miệng nhau nói đến. Đây cũng chính là lý do vì sao giờ phút này hắn lại ở đây vận công chữa thương cho nàng.
– Nếu biết, ngươi còn không nhanh buông bản công chúa ra!
Khuôn mặt phẫn nộ ngẩng lên tờ từ trong lòng ngực hắn, nhất nhất bướng bỉnh bất tuân.
Hách Khiếu Phong giật mình, từ trước đến nay hắn vẫn bảo trì thái độ bình tĩnh lạnh lùng của mình, không bị bất kỳ nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng tới. Cho dù biết được thân phận đối phương hắn cũng vẫn bất động như núi thế nhưng… phong cảng trước mặt đây lại làm cho hắn lâm vào tình trạng ngơ ngẩn.
Sự giãy dụa vừa rồi làm cho dây lưng nịt trước ngực nàng khẽ buông lỏng, một nửa bộ ngực sữa trắng nõn như phấn nộn hiển lộ… cảnh sắc hiện ra khiến cho huyết mạch người ta sôi sục. Là quân tử, cái gì không đúng lễ nghĩa thì không nhìn, hắn lập tức chuyển ánh mắt tới hướng khác. Những đường cong cứng rắn lạnh lùng trên khuôn mặt lúc này vì xấu hổ mà chợt biến đổi. Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân nhưng cứu người là quan trọng nhất. Vả lại hắn vận công trị thương cho nàng còn cách một lớp vải nữa… mọi chuyện cũng chưa có gì gọi là mạo phạm. Nhưng tận mắt nhìn thấy ngực nội băng cơ ngọc phu lại là một chuyện khác.
Cho tới nay, hắn chỉ ở xa xa nhìn công chúa, chưa bao giờ được đứng gần cạnh mà chăm chú nhìn nàng như thế này. Ấn tượng đối với nàng chỉ dừng lại ở sự nghịch ngợm, tùy hứng, thích chọc ghẹo người ta… tất cả là nghe từ miệng người ta nói. Song vừa đây hắn cũng mới được lĩnh giáo qua, ở trong hoàng cung dám giả thành thích khách, nửa đêm trốn ra ngoài chơi đùa… e rằng, làm được chuyện này chỉ có Văn Nhạc công chúa to gan lớn mật này.
Đối với nữ nhân ương bướng điêu ngoa thì hắn chỉ bằng mặt mà không bằng lòng nhưng vẫn bị dung mạo xinh đẹp kinh diễm của nàng hấp dẫn. Trong hoàng cung này hắn gặp qua không ít các cung tần mỹ nữ nhưng vẻ đẹp của nàng thì… không giống với kiểu nhu nhược che đậy bên ngoài thường tình mà là tràn ngập tinh thần lạc quan và nhanh nhạy. Cho dù hiện tại trông nàng rất yếu nhưng cái cốt khí cứng rắn không chịu nhận thua lại làm cho hắn bội phục vô cùng.
– Thất lễ, công chúa! – hắn đột nhiên quàng cánh tay khỏe mạnh của mình qua, ôm lấy nàng trên giường.
– Ngươi muốn làm gì?
– Chữa thương cho công chúa.
– Ta không cần ngươi chữa thương. Cúc Hương ~~ Khấu Nhi ~~ – nàng la lên. Thật đáng chết mà! Các nàng chạy đi đâu rồi? Lúc nàng cần các nàng nhất thì lại không thấy đâu.
Đây là đâu? Nơi này không giống với khuê phòng của nàng, mọi thứ được bài trí rất đơn giản… tựa hồ là nơi ở của nam nhân? Chẳng lẽ… đây là nơi ở của hắn? Hắn dám đem nàng về đây? Thật là to gan lớn mật mà.
Vì tức giận quá mà trong lòng dâng lên những cảm xúc lung tung chưa bao giờ có, chúng quấy nhiễu lòng nàng. Mặt không hiểu sao cũng đột nhiên đỏ lên. Nàng cảm thấy người này mặc dù xưng hô với nàng một tiếng công chúa hai tiếng công chúa nhưng trong giọng điệu nghe ra không có một điểm sợ nàng. Mà chính điều này là nguyên nhân khiến lòng nàng nổi loạn.
– Đại nhân, dược trì* đã được chuẩn bị tốt. Theo lời ngài phân phó tỳ nữ đã dùng 49 loại dược liệu sau đó dùng lửa nhỏ hầm thành nước và pha nước ấm vào bồn tắm rồi – Cúc Hương chạy từ ngoài cửa vào bẩm báo với thống lĩnh đại nhân. Khi thấy công chúa đã tỉnh lại, Cúc Hương rất vui mừng – Công chúa! Người tỉnh rồi! Thật là ông trời phù hộ mà!
* dược trì: bồn nước tắm chứa thuốc chữa bệnh
– Cúc Hương, ngươi tới đúng lúc lắm. Mau mang ta hồi cung.
– Không được đâu công chúa. Giờ thân người chịu trọng thương, thống lĩnh đại nhân đang giúp người chưa thương đó.
– Ta không cần hắn giúp. Gọi ngự y đến… ~~ khụ ~~ khụ ~~
Cúc Hương không biết phải trả lời công chúa thế nào nên im lặng. Hách Khiếu Phong trực tiếp cự tuyệt mệnh lệnh của nàng:
– Độc của Hỏa Long chưởng chỉ có ty chức mới giải được, ngự y cũng bó tay không có cách nào cả.
– Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?
– Nếu trong vòng một canh giờ tới không vận công trị thương thì chỉ sợ tính mạng công chúa không giữ được. Đây cũng là lí do vì sao ty chức đã tự tiện cứu chữa khi chưa được công chúa cho phép. Đây là bất đắc dĩ, nếu có gì “mạo phạm”, mong công chúa bao dung.
Hai chữ “mạo phạm” của hắn là có ý nói tới chuyện cởi quần áo của nàng… thật làm mặt nàng nóng rực lên mà. Đang muốn mở miệng mắng lớn nhưng mới chỉ dùng một chút lực thì ngực lại nhói đau, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nhăn rúm lại.
Nước mắt ngân ngấn tụ lại trong hốc mắt… sự quật cường này khiến cho dung nhan của nàng tăng thêm ba phần xinh đẹp quyến rũ. Tất cả đều được khắc sâu vào trong đáy mắt Hách Khiếu Phong.
– Đừng vận khí, nếu không người chịu khổ chính là công chúa.
Cái này còn để ngươi nói sao? Nàng trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Hách Khiếu Phong biết nếu trúng phải Hỏa Long chưởng thì cơ thể sẽ chịu rất nhiều đau đớn và khó chịu. Cảm giác giống như là lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt, chỉ cần thở một hơi mạnh thôi cũng đủ khiến cho người ta khóc rống lên, thế mà… nàng lại có thể chịu đựng. Việc này cần một dũng khí và nghị lực rất lớn. Tuy rằng biểu hiện của nàng ngang ngạnh, quật cường nhưng cánh tay hắn có thể cảm nhận được cơ thể trong lòng mình vì giận dỗi mà hơi hơi run lên. Sự dũng cảm này làm cho hắn nhìn nàng bằng một con mắt hoàn toàn khác xưa.
Thì ra nàng cũng không phải là một nàng công chúa cả ngày chỉ biết đùa giỡn nghịch ngợm, một chút khổ cực cũng chưa từng nếm qua. Ở điểm này, so với những thiên kim tiểu thư quý tộc mảnh mai yếu đuối cần người ta che chở, ngày ngày sống an nhàn sung sướng thì khác một trời một vực. Càng nhìn nàng thì càng phát hiện ra nàng thực đặc biệt. May mắn là lúc đó hắn chưa sử dụng hết toàn lực, bởi vì chỉ cần hắn dùng mười phần công lực thì đối phương nhất định ngũ tạng nát bét, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Có điều, hắn cảm thấy có chỗ không thoải mái cho lắm. Hắn không sợ hoàng đế trách tội xử trảm, thân là một người luyện võ thì chuyện sống chết không còn quan trọng, hắn chính là nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa mình đẩy nàng vào chỗ chết mà nổi lên một tia hàn ý. Ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu nổi, cảm xúc phức tạp nghèn nghẹn trong lòng này là cái gì?
Hách Khiếu Phong không để ý tới kháng nghị của nàng, ôm nàng đi qua một dãy hành lang dài, sau đó vượt qua một chiếc cổng vòm rồi vào một căn phòng. Trong phòng có chuẩn bị một bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, màu nước nâu nâu tản mát ra hương vị dược liệu nồng đậm. Khấu Nhi đang đứng bên cạnh quấy bồn nước dược liệu. Hắn giao nàng cho Khấu Nhi rồi mệnh lệnh:
– Cởi hết toàn bộ quần áo ra! – nói xong, đứng thẳng đó chờ đợi.
Cái gì? Lý Vân Dung lại mở to hai mắt mà nhìn.
– Dạ! – Khấu Nhi trả lời, tiếp đó cùng Cúc Hương hợp lực hầu hạ nàng cởi y phục.
– Dừng tay ~~ Ta lệnh cho các ngươi dừng ngay lại – bảo nàng ở trước mặt một nam nhân mà cởi sạch quần áo, đùa giỡn sao? Cho dù là đau muốn chết nhưng nàng không thể không giãy dụa.
– Công chúa, người không cởi quần áo thì làm sao mà vào tắm dược được?
– Người yên tâm, nước này có màu đục, nếu ngồi xuống rồi sẽ không thấy gì cả.
Khấu Nhi và Cúc Hương hai người, mỗi người một câu, liên tục mở miệng trấn an nàng.
– Các ngươi dám! Rốt cuộc các ngươi nghe ta hay là nghe hắn? – nàng trừng mắt quát hỏi, bày ra tôn uy cao nhất của một công chúa. Hai tỳ nữ thấy thế khiếp sợ uy nghi của chủ nhân, động tác cũng chần chừ dừng lại.
– Đương nhiên là nghe công chúa rồi!
Lý Vân Dung nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ các nàng lại tiếp lời:
– Nhưng để cứu mạng công chúa thì phải nghe theo thống lĩnh đại nhân!
Lý Vân Dung từ ngây ngốc ngạc nhiên tới hoảng sợ mà hô nhỏ một tiếng:
– Ta… không…
Nàng cũng chỉ có thể kháng nghị tới mức đó là cùng vì Cúc Hương cùng Khấu Nhi, hai người đồng thời xuất ra biểu tình của Đao Tam Hương và Ma Trảo Khấu, hướng nàng mà vươn tay tới.
Rơi vào tình huống không có chỗ nào để trốn, mà có trốn cũng chẳng có chút khí lực nào để chạy, Lý Vân Dung giống như một chú gà nhốt trong lồng đợi người ta làm thịt, tùy ý các nàng cởi sạch quần áo… chớp mắt… trần như nhộng.