Đọc truyện Công Chúa Tha Mạng – Chương 34: Nhìn hoa mẫu đơn nhớ đến người thương
“ Hoàng Thượng, người xem thần thiếp họa bức mẫu đơn này có đẹp không? “
Hoàng đế ngồi ở bên giường, Đan Phi cúi người đứng bên cạnh hắn, trong tay cầm một bức mẫu đơn đồ. Bức tranh họa một bụi mẫu đơn sắc tím, đóa đóa đều xinh đẹp. Đan Phi đã hơn ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn như là một đại cô nương hai mươi tuổi.
“ Đẹp, đẹp lắm! Vẽ rất đẹp! “ Hoàng đế vuốt vuốt chòm râu cười nói, “ Bụi hoa này trông rất sống động, rực rỡ! Ái phi họa tốt lắm, họa thật tốt! “
“ Thật sự? “ Đan Phi sà vào lòng của Hoàng đế, thanh âm ngọt ngào muốn chảy ra mật, “ Hoàng Thượng, người thấy thần thiếp có giống đóa mẫu đơn này hay không? “ Đan Phi tay phải chỉ vào đóa hoa lớn nhất trong tranh, trên cổ tay đầy vòng quý báu, móng tay đỏ tươi chỉ vào đóa hoa mẫu đơn phía trên.
Hoàng đế nhìn đóa hoa lớn nhất trong bụi hoa, kiều diễm cao quý, thanh nhã tươi mát, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn bức tranh, có chút thất thần.
“ Hoàng Thượng? “ Đan Phi đẩy hắn một cái, sẳng giọng, “ Hoàng Thượng bị mẫu đơn trong tranh mê hoặc! Chẳng lẽ, thần thiếp còn không bằng một đóa hoa xinh đẹp? “
Hoàng đế ha ha cười nói: “ Một đóa hoa xinh đẹp thôi, sao có thể so với ái phi? Ái phi của Trẫm xinh đẹp nhất! Chỉ là, bức họa này… “
Đan Phi nóng nảy, nói: “ Thần thiếp họa như thế nào? “
Hoàng đế nửa khép mắt mỉm cười, cố ý dừng một lúc lâu, khiến Đan Phi bên cạnh đợi một lúc, mới nói: “ Có chút đáng tiếc, tranh này tả được hình dáng nhưng không tả được thần thái! “
Đan Phi mím miệng, nói: “ Vậy không phải do thần thiếp họa không tốt, là do đóa hoa này hình dáng không tốt! “
Hoàng đế bị nàng chọc cười, ha ha cười nói: “ Đúng đúng, là đóa hoa này hình dáng không tốt! “
“ Bức tranh này của thần thiếp, là dựa theo tranh các họa sĩ họa theo, làm sao có thể so với hoa thật? “ Đan Phi ngữ khí mang theo khẩn cầu nói, “ Hoàng Thượng, nô tì nghe nói Mẫu Đơn Viên có một bụi cẩm hồng do Lạc Dương tiến công, cho thần thiếp đến Mẫu Đơn Viên nhìn xem có được không? “
Mẫu Đơn Viên…
***
Hoàng đế nhớ đến vài năm trước. Khi đó, Hoàng hậu đứng trước bụi cẩm hồng trong Mẫu Đơn Viên, bên cạnh tiểu Nguyệt Mẫn lôi kéo tay áo Hoàng đế, chỉ vào đóa hoa mẫu đơn lớn nhất nói: “ Phụ hoàng, phụ hoàng! Ngươi xem a! Mẫu hậu giống như đóa Tử Mẫu Đơn này! “
Song bào ca ca của nàng Cố Duệ hướng nàng làm một cái mặt quỷ, nói: “ Ngu ngốc! Mẫu hậu sao lại giống mẫu đơn? Là mẫu đơn giống mẫu hậu! “ Cố Duệ thân mặc vương phục, tuấn tú đáng yêu, làm mặt quỷ khiến cho Hoàng hậu bất đắc dĩ sủng nịch cười cười.
Cố Nguyệt Mẫn hừ một tiếng, nói: “ Ngươi mới ngu ngốc! Ngươi chưa từng nghe qua sao? Xinh tươi như hoa đào, xinh đẹp như phù dung, rõ ràng để hình dung tiểu mỹ nhân, đều nói người như hoa, chưa từng nghe nói hoa như người! “Hoàng đế vuốt râu gật đầu nói: “ Đúng, đúng! Tiểu Nguyệt Mẫn của Trẫm thật sự là một tài nữ! “
“ Tam Lang! “ Hoàng hậu oán trách nói, “ Ngươi đem đứa nhỏ dạy hư rồi! “
Cố Duệ nói: “ Phụ hoàng chính là thiên vị muội muội! “ Nói xong tiến lên giữ chặt tay kia của Hoàng đế, nói, “ Nàng mới không phải tài nữ đâu! Này không phải nàng nói, là cô cô nói! Cô cô nói nàng lớn lên sẽ xinh tươi như hoa đào, xinh đẹp như phù dung! “
Cố Duệ nói ra miệng, mới phát giác lời này tựa hồ không đúng — Lời này sao giống hạ thấp? Rõ ràng là ca ngợi! Nói xong chính mình bỉu môi nói, “ Ngay cả cô cô cũng thiên vị nàng! Tặng nàng bảo kiếm, cũng không cho ta! Nữ nhi cần bảo kiếm làm cái gì? “
“ Ồ, cô cô tặng thứ tốt cho ngươi? Sao phụ hoàng không biết? “ Hoàng đế cười đối với Cố Nguyệt Mẫn nói, “ Để cho phụ hoàng thay ngươi bảo quản như thế nào? “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt ửng đỏ, tiến lên túm lấy Cố Duệ, nói: “ Đều tại ngươi, mật báo cho phụ hoàng mẫu hậu! “
Cố Duệ cũng được dạy võ, thân thủ linh hoạt, trên mặt đất lăn một cái lộn nhào chạy đi. Cố Nguyệt Mẫn đuổi theo, hai huynh muội nháy mắt ra hiệu lôi kéo nhau đi, sau đó hướng Hoàng đế Hoàng hậu phất tay một cái chạy mất, lưu lại hai người một chỗ.
Hoàng hậu nói: “ Nhìn xem, một chút cũng không giống bộ dạng Hoàng tử Công chúa! Đều tại ngươi! “
Hoàng đế vẻ mặt vô tội: “ Trẫm có làm gì sai đâu? “
“ Đều giống bộ dáng Tam Lang ngươi trước đây! “ Hoàng hậu tiến lên giữ chặt tay hắn, ấm áp từ lòng bàn tay tiến vào trong lòng hắn.
Hoàng đế vui vẻ cười ha ha: “ Con của Trẫm, đương nhiên phải giống Trẫm! “
***
“ Hoàng Thượng? “ Đan Phi ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoàng đế, nói, “ Hoàng Thượng lại thất thần! “
Hoàng đế ha ha cười cười, nói: “ Ái phi họa mẫu đơn thật đẹp quá! “
Đan Phi nói: “ Kia Mẫu Đơn Viên… “
“ Mẫu Đơn Viên Trẫm đã chuẩn cho Nguyệt Mẫn, coi như thôi đi! Trẫm sẽ bảo hạ nhân mang vật phẩm tốt hơn cho ngươi chọn lựa đưa tới Phù Dung Viên! Nhất định sẽ cho ái phi thứ tốt nhất! “
Đan Phi vẻ mặt không muốn bỏ qua, muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm Viên tổng quản: “ Vạn tuế gia, không tốt! “
Hoàng đế ngẩng đầu nhíu mày nói: “ Chuyện gì? “
Viên tổng quản nói: “ Phò mã gia ngất xỉu rồi! “
Hoàng đế kỳ quái nói: “ Phò mã gia nào? “ Đang đắm chìm trong hồi ức Hoàng đế nhất thời không kịp phản ứng lại. Nữ nhi của hắn có đến mười mấy người, thành thân cũng hơn một nửa, tỷ muội cũng có mười mấy cái, Phò mã cả triều cũng hơn hai mươi cái.
Viên tổng quản nói: “ Chính là Phò mã của Minh Huy Công chúa, Tô Kì – Tô đại nhân! “
Hoàng đế “ Vù “ một cái đứng lên, bước ra phòng ngủ của Đan Phi, vừa đi vừa quát: “ Sao lại như thế? Kì nhi sao lại ngất xỉu? Trẫm không phải bảo hắn cùng Công chúa hồi phủ tịnh dưỡng sao? “Viên tổng quản ở bên ngoài điện chờ, thắt lưng cong cong như con tôm, tự trách nói: “ Đều do lão nô! Không khuyên Công chúa trở về được, Phò mã thấy Công chúa không muốn đi, đã ở ngoài Thành Cực điện bồi công chúa quỳ. Vốn thân thể đã không tốt, hôm kia lại bị kinh hách, đêm xuân gió lớn, lúc này quỳ hơn một canh giờ, đột nhiên té xỉu! “
“ Đồ ăn hại! “ Hoàng đế một đường đi một đường mắng, “ Một đám đều là ăn hại! Biết Phò mã thân thể yếu đuối, sao không ai khuyên can? Cẩu nô tài Thành Cực điện đều mắt mù! Thái y đâu? Có giúp Phò mã xem qua? “
Viên tổng quản một đường đi theo phía sau Hoàng đế, nói: “ Vừa trở về phủ Công chúa, Thái y cũng đã đi theo. Tiểu Công chúa đang ở bên cạnh trông nom… Vạn tuế gia, lão nô thấy tiểu Công chúa cũng bị lạnh không nhẹ, mặt mũi trắng bệch! “
Hoàng đế vừa nghe, tùy tay chỉ tiểu thái giám đi ở phía sau, nói: “ Mau, đem áo lông hồ của Trẫm mang đến, cho Nguyệt Mẫn phủ thêm! “
Tiểu thái giám này đúng là Tiểu Đức Tử, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
——————————-
Hoàng đế đi rồi, vốn ý cười trong suốt, kiều mỵ động lòng người – Đan Phi sắc mặt âm trầm xuống, nhìn trong tay mẫu đơn đồ, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Nhìn một hồi, bỗng nhiên đem bức họa xé thành hai nửa. Đóa hoa mẫu đơn tử sắc cũng tách vỡ ra.
Cung nữ thiếp thân Bích Liên đang châm trà hầu hạ bên cạnh nàng, quay đầu nhìn thấy hành động của nàng, cả kinh nói: “ Nương nương, tranh này người vẽ mất vài ngày… “
Đan Phi âm thanh lạnh lùng nói: “ Họa đẹp có ích lợi gì? Hoàng Thượng trong lòng còn nhớ thương người trong quan tài! “
Bích Liên buông ấm trà, bưng trà đặt ở trước mặt Đan Phi, nói: “ Sao có thể? Hoàng Thượng nói, sẽ cho người mẫu đơn tốt nhất, để ở Phù Dung Viên chúng ta! “
Đan phi nói: “ Ta muốn mẫu đơn làm gì? Ta muốn là hậu vị! Cho dù không làm được Hoàng hậu, cũng phải được phong quý phi! Nếu không, Hữu nhi lập trữ hy vọng liền khó thành! “
Đan Phi nhìn trên bàn hai nửa bức mẫu đơn, nửa ngày, sâu kín nói, “ Hắn trong lòng vẫn nhớ thương Túc Sa Hoàng hậu… “
Bích Liên nói: “ Nương nương, người nên cao hứng mới phải! Bệ hạ tuy rằng đối với Túc Sa Hoàng hậu dư tình chưa dứt, nhưng người đã chết, có năng lực làm gì? Hiện tại bệ hạ thích vẫn là nương nương người! Nay Thái tử bị giam cầm, thái phó của Thái tử Trương Sĩ Cát bị sung quân đến phía Nam Huệ Châu, ai cũng đều nói, đi Huệ Châu không có đường sống trở về, nay đúng là cơ hội của Ngô vương điện hạ! “
Đan Phi lắc đầu nói: “ Hoàng Thượng nữ nhi có đến mười mấy người, An Thục Công chúa, Trường Nhạc Công chúa được sủng ái không thua Minh Huy, nhưng duy độc Minh Huy được ban phủ có quân đội, hưởng thụ đãi ngộ giống Hoàng tử, không những bởi vì nàng là nữ nhi của Hoàng hậu tiền triều, nhiều hơn bởi vì có Trưởng Công chúa ở phương Bắc che chở nàng. Nếu có Minh Huy Công chúa bảo hộ, Hoàng đế có thể hay không… “Bích Liên nói: “ Trưởng Công chúa xa tận chân trời, không thể quản được chuyện trong triều đình! Nếu không chúng ta nói Điện hạ một tiếng, để cho Điện hạ dâng thư buộc tội Công chúa, để cho nàng thân mình còn lo không xong, sẽ không lại tìm cách bày mưu nghĩ kế? “
Đan Phi nghĩ nghĩ, nói: “ Ta cảm thấy cũng không phải dễ dàng như vậy…. Việc này vẫn để cho nhóm mưu sĩ của Hữu nhi thương nghị đi! “
Ngoài điện một tiểu thái giám cúi đầu đốt đèn lộ ra nụ cười khinh miệt, rồi nhanh chóng biến mất. Tất cả ánh nến đều được châm, kiểm tra lại một lần, liền lui xuống. Hắn đi xuyên trong bóng đêm, chuyển qua vô số hành lang dài, cổng vòm, cuối cùng đi vào một cái tiểu viện hẻo lánh. Chỗ này đang có một cung nữ chờ.
Cung nữ kia: “ Bên Đan Phi có động tĩnh gì? “
Tiểu thái giám nói: “ Nói là chuẩn bị buộc tội Công chúa, khiến Công chúa thân mình còn lo không xong, sẽ không lo được cho Thái tử, làm cho Ngô vương thủ nhi đại chi * . “
—————–
( * ) Thủ nhi đại chi: Chỉ một người hay một sự vật thay thế một người hay một sự vật khác.
Ở đây nói tới việc Ngô Vương sẽ thay vị Thái tử.
—————–
Cung nữ kia hừ một tiếng, nói: “ Si tâm vọng tưởng! Không có Thái tử, phía trên còn có Ngũ hoàng tử con của vợ cả, sao cũng không tới phiên thứ xuất lão Tam như Ngô Vương! “
Tiểu thái giám nói: “ Cũng không phải thế! Minh Huy Công chúa sao dễ đối phó như vậy? Cho dù nàng không ra tay, cũng có thể ở trong triều tìm người thay nàng xuất thủ. Huống chi, còn có vài vị trọng thần thuộc Thái tử đảng không có mở miệng, vị song bào thai Giang Vương điện hạ của Minh Huy cũng đứng về phía Thái tử, cũng còn chưa mở miệng. Nếu Ngô vương muốn xuất thủ, chủ tử chúng ta liền ngồi xem biến, ngư ông đắc lợi! “
Cung nữ nói: “ Ngươi đừng dài dòng! Mau trở về, đừng để người khác phát hiện! Ta trở về bẩm báo cho Sở vương điện hạ! “
Tiểu thái giám kia cười nói: “ Ngươi hôn ta một chút, ta liền trở về! “
Cung nữ giậm chân nói: “ Ngươi dám vô lễ với ta ! “
Tiểu thái giám cười hì hì nói: “ Sở vương nói, sau khi thượng vị, liền đem ngươi ban cho ta! “
Cung nữ trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nói: “ Cũng là chuyện về sau! Ngươi làm cho tốt, coi chừng bị vạch trần! “
Tiểu thái giám bất đắc dĩ, chỉ đành quay về theo đường cũ.
——————–
Phủ Công chúa.
“ Được rồi, đừng giả bộ! Thái y đi rồi! “ Cố Nguyệt Mẫn vừa dứt lời, trên giường Nguyên Thương mở to mắt, xoay người ngồi dậy.
“ Vị Bạch thái y là người của ngươi? “
Minh Huy Công chúa ngồi ở bên giường, cười nói: “ Là bạn hữu của Thập Nhất ca. Thái y viện ai không biết bo bo giữ mình? Cho dù hắn nhìn ra được ngươi giả bộ bất tỉnh, cũng sẽ làm bộ như không biết. Một hồi phụ hoàng đến đây, ngươi chỉ cần nói là đầu váng mắt hoa. Bệnh này từ xưa khó nhận ra, khó trị, ai tới cũng đều không thể bắt lỗi. “
Nguyên Thương gật đầu, thầm nghĩ, ta tự nhiên biết đau đầu khó nhận ra, khó trị, cho dù ở hiện đại, cái này cũng là một vấn đề.
Ngoài cửa Trúc Ngữ thanh âm bỗng nhiên vang lên: “ Tiểu thư, người chậm một chút! “
Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, một thân ảnh nho nhỏ mặc cẩm bào từ ngoài cửa chạy vào. Thấy Nguyên Thương ngồi trên giường, thẳng tắp hướng nàng chạy tới.
Nguyên Thương thản nhiên nhìn nàng một cái, lập tức ra dấu dừng lại, khiến nàng ngồi xổm tại chỗ, không dám tiến lên.
Nguyên Thương thấy phiền phức nhất là tiểu hài tử, lúc đầu vốn thấy Tô Hinh rõ ràng rất yên lặng, tại sao trở về lại lăn qua lăn lại không yên?
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, nói: “ Tâm nhi, lại đây! “
Tâm nhi sợ hãi nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái, đi đến bên người Minh Huy Công chúa, nhẹ giọng nói: “ Phụ thân bị bệnh sao? “
“ Phụ thân có chút không khoẻ, ngươi đừng làm phiền hắn. “ Cố Nguyệt Mẫn sờ sờ trán nàng, hơi toát mồ hôi, vì thế đem nàng ôm ở trong lòng, một bên lau mồ hôi một bên phân phó nói, “ Trúc Ngữ, lấy một kiện y phục cho Tâm nhi thay! “
Trúc Ngữ lên tiếng trả lời rồi đi, Cố Nguyệt Mẫn lại đối với Tâm nhi nói: “ Tâm nhi còn nhớ rõ nữ tử lục y ngày đó chúng gặp ở trên đường không? “
Tâm Nhi nghĩ nghĩ, gật đầu, nói: “ Là Thập Tam. “
Nguyên Thương nheo mắt, chăn bông bị nắm chặt. Chỉ nghe Cố Nguyệt Mẫn lại đối với Tâm nhi hỏi: “ Ngươi thật giống như nhận thức nàng, đúng không? “
Tâm Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Nguyên Thương.
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn Tâm nhi.
— Nếu như Minh Huy Công chúa biết giới tính của mình, đành phải toàn lực đối phó, bắt Minh Huy, bức bách nàng hộ tống mình rời khỏi hoàng thành. Chỉ là, từ nay về sau, Đại Yến quốc liền không có chỗ cho nàng dung thân.
Tâm nhi không biết vì sao nàng nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như thế, nhưng hiểu được nàng không muốn mình nói nhiều. Vì thế cắn môi dưới không nói một lời, trong mắt lại dần dần dâng đầy nước mắt.
Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn Nguyên Thương, mặt mang mỉm cười, “ Phò mã nhận thức Nguyên Thập Tam? “
“ Không quen. “ Nguyên Thương thản nhiên nói, “ Gặp qua một lần. “
Cố Nguyệt Mẫn cười sáng lạn, nói: “ Như vậy a… “
Nguyên Thương thần kinh căng thẳng, chỉ đợi Minh Huy Công chúa hoài nghi, hỏi, liền xuất thủ liều mạng. Nhưng Minh Huy Công chúa cũng không hỏi lại, mà là cúi đầu, đối với Tâm nhi nói: “ Mẫu thân mang ngươi đi ăn chút điểm tâm được không? Phụ thân mệt mỏi, để cho phụ thân nghỉ ngơi đi! “ Sau đó đứng dậy, dẫn Tâm nhi sang phòng cách vách ăn chút điểm tâm.
Tâm nhi nhìn thoáng qua Nguyên Thương, lại nhìn bên ngoài, cắn ngón tay chảy nước miếng, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn bị đồ ăn mê hoặc nhiều hơn, để cho Minh Huy Công chúa lôi kéo đi mất.
Nguyên Thương sửng sờ ở trong phòng ngủ, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi xa, cũng không biết chính mình nên làm thế nào cho phải.
——————————–
P/S: Ta ghét ghét ghét Hoàng đế. Ta không thích Túc Sa Duyệt Dung (¬_¬) .