Đọc truyện Công Chúa Tha Mạng – Chương 30: Sơ hoan [ H ]
“ Bởi vì ta muốn làm như vậy. “
Nguyên Thương trong lời nói bình thản, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Cố Nguyệt Mẫn từ trong câu nói đơn giản, trong giọng nói lạnh nhạt này có thể nghe được kiên trì khó nhận ra.
Minh Huy Công chúa bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lôi kéo vạt áo trước của Nguyên Thương, nói: “ Ngươi, cùng ta hồi phủ Công chúa đi! “
Nguyên Thương không nói gì. Vị Công chúa điện hạ này không khỏi có chút bá đạo, vừa cứu nàng, liền lập tức muốn lôi kéo mình.
Chỉ là, cũng không cảm thấy phản cảm.
Lại nghe Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục nói: “ Chúng ta… Quân tử chi giao, bất luận thân phận… Chúng ta không nói chuyện triều chính, chỉ nói phong nguyệt [ gió trăng ]… “
( *) Phong nguyệt: Lời thơ trăng gió, vui chơi.
“ Chờ chúng ta còn sống trở về rồi nói sau! “ Nguyên Thương ngắt lời nói, “ Hai nữ tử thì có cái gì phong nguyệt mà nói? Ngươi không muốn hộc máu mà chết, thì ít nói mấy câu đi. “ Chờ an toàn sau, phải cách xa vị Công chúa này một chút. Công chúa này rất nguy hiểm, mỗi lần nhìn thấy nàng, luôn cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Nguyên Thương cẩn thận nhớ lại vừa rồi quan sát đường núi, chọn một vị trí ẩn khuất đi tới. Nơi này đã lệch khỏi quỹ đạo đường núi, không có đường, đi càng thêm khó khăn.
Đang lúc suy tư, Nguyên Thương bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng có chút run rẩy.
“ Ngươi làm sao vậy? “ Nguyên Thương sờ trán của nàng, có chút nóng lên.
Minh Huy Công chúa gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười nói: “ Không có gì, ngực có chút đau… Ngươi biết, phụ cận chỗ nào có dòng suối không? “
“ Nửa ngày lộ trình, bên ngoài có một thác nước. “ Vốn lộ trình chỉ có nửa canh giờ, chỉ là dựa theo tốc độ hiện tại các nàng đi, nửa ngày cũng không nhất định có thể. Nguyên Thương nhìn sắc mặt nàng đỏ lên, không giống như bị nội thương, lại giống như bị phong hàn.
Nguyên Thương nghĩ đến vừa rồi Bộc Vương rót nước thuốc cho nàng, khẽ nhíu mày, cúi người xuống, ở cổ nàng ngửi một chút. Nguyên Thương khứu giác cùng vị giác so với người thường nhạy cảm hơn nhiều, nước thuốc kia có màu đỏ dọc theo gò má nàng chảy xuống, dính một chút ở trên cổ, Nguyên Thương ngửi được hương khí nồng đậm, có chút giống như xạ hương. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, có chút vị ngọt, lại nếm không ra là độc gì.
Đầu lưỡi Nguyên Thương chạm đến da thịt nơi cổ Cố Nguyệt Mẫn, Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên run rẩy một chút. Nguyên Thương ngẩng đầu lên, thấy Cố Nguyệt Mẫn khép hờ hai mắt khó có thể che dấu lộ ra vài phần ý xuân, màu da ửng đỏ, thân thể trong lòng rõ ràng nóng lên, bởi vì cưỡng chế chịu đựng khiến toàn thân run rẩy.
Hiện tại Nguyên Thương không cần nghiệm chứng nữa, cũng biết đó là thuốc gì.
“ Ngươi nhịn đã bao lâu? “Cố Nguyệt Mẫn cắn răng, trên mặt càng đỏ, không biết là do dược liệu phát tác, hay là bị Nguyên Thương nhìn ra được mà đỏ bừng mặt.
Nguyên Thương ghìm cương ngựa, nói: “ Tại sao không nói sớm cho ta biết? “ Nếu sớm một chút phát hiện, còn có thể dùng dược vật ức chế. Hiện tại dược hiệu đã bắt đầu phát tác, dùng dược vật ức chế cũng không có hiệu quả. Phương pháp đơn giản nhất là ngâm mình trong nước lạnh, qua một hai canh giờ thì tốt rồi. Nguyên Thương lúc chấp hành nhiệm vụ, loại thuốc này cũng thường dùng. Sắc thủ Hắc Sắc Chỉ Vân cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn, vì nhiệm vụ cần, sẽ cùng với người khác ngủ, có huynh đệ tỷ muội thậm chí vì giảm bớt áp lực mà tìm kiếm an ủi. Nguyên Thương tuy rằng kiếp trước chỉ sống hơn hai mươi năm, nhưng ở phương diện này lại có kinh nghiệm phong phú.
Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới nói: “ Ta… Dược này quá mức bỉ ổi… Ta vốn cho rằng… “
“ Vốn cho rằng có thể chịu được? Cố Hiêu hạ lưu bại hoại kia dùng thuốc có thể không mạnh sao? Khôn khéo của ngươi đi đâu rồi? “
Đối mặt với chất vấn của Nguyên Thương, Cố Nguyệt Mẫn không lời chống đỡ. Lúc này nàng cũng không có năng lực nói chuyện bình thường.
Xem ra nữ nhân cũng có nhược điểm. Giống như Cố Nguyệt Mẫn vậy thiên kim xử nữ, lần đầu gặp gỡ sự tình ở phương diện này cũng sẽ không biết làm sao!
Nguyên Thương ôm nàng tung người xuống ngựa, đem Tâm nhi đặt ở gò đất ven đường, dây cương ngựa cột vào một thân cây to.
Nguyên Thương đối với Tâm Nhi nói: “ Ở chỗ này chờ! “
Tâm Nhi gật đầu, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là nghi vấn. Nhưng Nguyên Thương không để ý đến nàng. Nguyên Thương rất rõ ràng, Tâm nhi rất nghe lời, bảo nàng ở chỗ này chờ không nhúc nhích, cho dù bị sói ăn thịt cũng sẽ không rời đi.
Lúc này dược lực đã phát tác rất sâu, Cố Nguyệt Mẫn trong mắt khó bảo trì thanh minh. Với sự nhạy cảm của Nguyên Thương thẳng đến lúc này mới phát giác, có thể thấy được Cố Nguyệt Mẫn dù bị trọng thương, lực nhẫn nại vẫn ngoan cường như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn núp ở trong lòng Nguyên Thương, trong mơ hồ, cảm thấy thân mình lạnh lẽo, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, cuối mùa xuân mặt đất hơi ẩm, xung quanh là mùi cỏ xanh và bùn đất, hơi lạnh của khí trời làm cho nàng có chút thanh tỉnh, hướng Nguyên Thương bên cạnh nhìn, thấy nàng cởi đi áo khoác, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.
Nguyên Thương cởi bỏ khăn che mặt màu trắng, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng kia, nàng nhìn thấy rõ ràng vô cùng.
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng nhảy dựng, hoảng hốt nói: “ Ngươi… Ngươi muốn làm gì? “
“ Giải độc. “ Nguyên Thương đem áo khoác trải trên mặt đất, quỳ gối bên người nàng, giúp nàng cởi áo.
Cố Nguyệt Mẫn vội vàng nắm lấy cái tay đang muốn khoan y giải đái [ cởi áo tháo thắt lưng ] mình, nói: “ Thập Tam, ngươi… không, không được… “” Vì sao không được? Chẳng lẽ này không phải xuân dược? “ Nguyên Thương cau mày, cúi đầu lại ngửi cổ Cố Nguyệt Mẫn, lại liếm liếm, nồng đậm mùi thơm cùng vị ngọt của thuốc đông y ngay cả mùi máu trên người Cố Nguyệt Mẫn đều che giấu không được. Đôi mi thanh tú của Nguyên Thương chau lại, âm điệu trong trẻo rõ ràng khẳng định nói: “ Sẽ không, phán đoán của ta hẳn không có sai. “
Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy hơi thở ấm áp phun trên cổ, mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ở trên da thịt lướt qua, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể để nàng dựa vào gần hơn mới tốt. Cố Nguyệt Mẫn chợt giật mình, dùng sức cắn đầu lưỡi, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nói: “ Không, không… Mang ta đi đến dòng suối, đến thác nước… “
Nguyên Thương hừ một tiếng, nói: “ Còn chưa đi đến ngươi liền thoát âm ( *) mà chết. Ngươi hiện tại bị nội thương, thuốc viên tuy rằng ngăn chặn thương thế, nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh, không chết cũng sống không được bao lâu. “
( *) Thoát âm: Âm huyết khô ráo, thoát ra ngoài.
Nguyên Thương hai ba cái liền cởi bỏ áo khoác cùng trung y của nàng, lộ ra cái yếm hồng sắc, thêu kim tuyến hoa văn cửu phượng. Cái yếm này may cực kỳ tinh tế, dưới góc trái còn có thêu một chữ Mẫn .
Dây yếm ở phía sau cổ, Nguyên Thương hai chân quỳ gối bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, cúi người cởi dây yếm, cơ hồ đem Cố Nguyệt Mẫn ôm vào trong ngực.
Nguyên Thương vốn đã cởi chỉ còn áo lót, Cố Nguyệt Mẫn cảm nhận được da thịt, độ ấm của nàng, khoảng cách gần như vậy, khí nóng quanh quẩn, ngẫu nhiên còn cách cái yếm ma sát, lại cố tình không có gần sát, làm cho nàng chịu đủ tra tấn.
“ Không được… Thập Tam… Thập Tam… không cần… không cần… “ Nàng hai tay bắt lấy nhánh cỏ bên cạnh, không cho tay mình đi ôm ấp thân thể ấm áp mềm mại kia, lại nhịn không được uốn người hướng ngọn nguồn ôn nhu mềm mại tới gần.
Nguyên Thương vốn thuộc phái hành động ít lời, mặc kệ người dưới thân không muốn ra sao, nói cái gì Không được, không cần , nàng một chút cũng không để ý tới, kéo nút thắt cái yếm ra, lộ ra dáng người dưới thân trắng noãn đẫy đà. Cố Nguyệt Mẫn thuở nhỏ tập võ, khỏe mạnh cân xứng, không một chút thịt thừa, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra vài vết thương hẹp dài không rõ ràng.
Vung cái yếm lên, mùi thơm của cơ thể tràn ngập, có mùi thơm ngát mà Nguyên Thương quen thuộc, thản nhiên như mùi hoa lê, xuân dược phát tác, mùi thơm cơ thể của Cố Nguyệt Mẫn còn mang theo một cỗ khí mê người lã lướt, làm say lòng người, dụ dỗ Nguyên Thương sa vào.
Cố Nguyệt Mẫn thanh âm ôn nhuyễn như ngọc mang theo run run, còn sót lại một tia thần trí duy nhất tác dụng chính là khiến nàng nhận ra rõ ràng người ôm ấp nàng là ai. Nàng đã không còn lý trí để nói ra bất luận lời gì có ý nghĩa, hết thảy ngôn ngữ rời khỏi miệng sau, đều trở thành Thập Tam . Hai chữ này không ngừng lặp lại, ở trong tai Nguyên Thương, tràn ngập hương vị khác.
Nguyên Thương cúi đầu hôn môi nàng, mặt mũi, hai má, cằm dưới. Gương mặt này ở trong mắt Nguyên Thương hoàn mỹ không thể xoi mói, gương mặt này đã từng không ngừng lay động trước mắt, nhiều lần nhìn đến thất thần, cho nên Nguyên Thương hôn rất chậm, từng chút một — ít nhất nhớ kỹ tư vị dung nhan làm cho mình cảm thấy dễ chịu này trước đã.Lúc Nguyên Thương môi chậm rãi hôn môi nàng, xương quai xanh, Cố Nguyệt Mẫn cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí, buông bỏ nhánh cỏ, gắt gao ôm lấy Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn bị trọng thương tuy rằng không có nội lực của võ lâm cao thủ, nhưng cũng không mất đi khí lực, hai chân quấn lấy Nguyên Thương, thân mình hướng Nguyên Thương kề sát, nổ lực muốn cho da thịt ma sát lẫn nhau để giảm bớt dục vọng không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể.
Nguyên Thương tách tay nàng ra, gắt gao đặt ở đỉnh đầu, nhưng nàng vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo. Nguyên Thương ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút… “ Vị cao quý lịch sự tao nhã này mặc dù giãy dụa rên rỉ, uyển chuyển cầu hoan, lại vẫn như trước hoàn mỹ không sứt mẻ. Nguyên Thương vuốt ve hôn nàng trơn bóng da thịt, đến mức Cố Nguyệt Mẫn phải uốn cong thân thể nghênh tiếp, hận không thể để mỗi một chỗ trên da thịt đều dán càng chặt hơn, có thể tiến vào thân thể của nàng, tan chảy trong làn môi nàng.
Nguyên Thương dùng đầu gối trái tách hai chân nàng đang quấn trên người mình, đặt giữa hai chân Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn lập tức kẹp chặt đầu gối của nàng, không ngừng hướng phía dưới ma sát qua lại, cố sức ma sát trên đầu gối. Đầu gối Nguyên Thương ẩm ướt một mảng, chất dịch trơn trợt càng lúc càng nhiều, không bao lâu sau, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên đình chỉ vặn vẹo, run giọng rên rỉ, run rẩy, một cỗ nóng rực chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Nguyên Thương buông tay nàng ra, nhìn nàng kịch liệt thở dốc. Cố Nguyệt Mẫn hô hấp khó khăn, phổi bị thương chưa tốt, bỗng nhiên kịch liệt ho khan. Nguyên Thương khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng đẫm mồ hôi của nàng, bình ổn thương thế của nàng, một lần lại một lần ở bên tai gọi nàng: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi… “ Trừ cái đó ra, kẻ ít lời này thật không biết nói cái gì cho phải. Nàng ở trên giường kinh nghiệm rất nhiều, đối tượng gần như đều là mục tiêu, nhưng thường đều ở trong tình huống trước khi đến đỉnh đã giết người, chưa từng gặp qua tình trạng như vậy. Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên ho khan, khóe miệng còn có tơ máu, khiến nàng không biết làm sao cho phải.
Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy thanh âm mềm mại như từ trong xương của Nguyên Thương, khôi phục chút thanh minh, có chút hoảng hốt đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của nàng một hồi, nhưng không đợi cho nàng kịp nhận ra bản thân hiện tại quần áo xốc xếch, mắt lại nổi sương mù, nhắm hai mắt lại, hai tay kéo cái yếm của Nguyên Thương xuống, trong miệng thì thào nói nhỏ: “ Thập Tam, Thập Tam… hôn ta… Thập Tam… “ Nàng khát vọng cánh hoa mềm mại kia, khát vọng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng kia, khát vọng ngón tay dài kia vuốt ve bầu ngực của nàng.
Vốn da thịt đỏ ửng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi mỏng, mùi nhàn nhạt của mồ hôi hòa lẫn cùng dịch thể phía dưới, đều hương diễm, làm say lòng người, như một đóa hoa diễm lệ không hề che dấu nở rộ, tùy ý ngắt lấy.
Nguyên Thương lấy ra một viên thuốc, ngậm lấy môi anh đào của Cố Nguyệt Mẫn, hơi nâng đầu nàng lên, đầu lưỡi đẩy viên thuốc tới, ở trên cổ nàng xoa bóp một chút, bắt buộc nàng nuốt xuống.
Cố Nguyệt Mẫn giữa môi trơn bóng mùi hoa, mang theo thản nhiên vị thuốc đông y, mùi máu tươi, môi lưỡi ở trong lúc động tình mất hồn muốn cùng hòa tan trong đôi môi mềm mại của Nguyên Thương, dây dưa cùng lưỡi Nguyên Thương, mút lấy pha lẫn với âm thanh rên rỉ không ngừng.
Nguyên Thương tay phải tùy ý để nàng nắm lấy, ôm ấp, tay trái đi xuống giữa hai chân nàng, dính đầy chất dịch hỗn độn. Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ dự cảm được cái gì, phía dưới bỗng nhiên càng thêm kịch liệt vặn vẹo, để thân thể hướng đến gần cái tay kia.
Nguyên Thương gắt gao đè chặt nàng, ngón tay đi vào trong. Vách tường bên trong trơn trợt ẩm ướt, cơ hồ không có lực cản, Nguyên Thương lại bỏ thêm một ngón tay tìm tòi, rốt cuộc dùng sức phá tầng ngăn cách kia. Cố Nguyệt Mẫn thống khổ nắm chặt tay phải của nàng cùng lưng trái, móng tay hãm vào trong thịt, phía dưới kẹp chặt Nguyên Thương không buông, run rẩy rên rỉ uyển chuyển phóng đãng. Dược lực đã hoàn toàn chiếm giữ lý trí của nàng, nàng ngay cả hai chữ “ Thập Tam “ đều kêu không được, chỉ nức nở, phát ra tiếng rên rỉ đơn thuần.
Hai nữ tử ở trong rừng rậm hoang dã dây dưa, màn đêm dần dần bao trùm trời đất, vốn cây cối mờ tối càng thêm âm u, ước chừng ép buộc đã một canh giờ. Càng về sau, Nguyên Thương lo lắng phía dưới của nàng sẽ bị tổn thương nặng, liền chuyển sang dùng đầu lưỡi liếm, kết quả ngay cả đầu lưỡi cũng muốn rút gân tê dại.
Thẳng đến khi Cố Nguyệt Mẫn ngủ thật say, Nguyên Thương mới đứng dậy, giúp nàng lau sạch thân thể, mặc vào từng món y phục, cõng nàng trở về chỗ để ngựa. Ở bên cạnh con ngựa, dưới ánh trăng màu trắng bạc, Tâm nhi ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, co thành một đoàn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có chút nghi hoặc, cắn ngón tay, như là đói bụng.
Nguyên Thương trên người có một hộp đồ nghề, vũ khí, dược phẩm, công cụ, ngân lượng, luôn chuẩn bị đầy đủ hết. Cầm một cái bánh cho nàng, Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến:
Đứa nhỏ này, không phải vừa rồi đều nghe thấy đi?
—————————
Nghe đồn, tôn tử của Triệu quốc công, đương kim Phò mã Tô Kì – đệ tử Thiên Vân Quan, thân thủ bất phàm. Hắn đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ, không nghĩ tới gặp phải Minh Huy Công chúa bị thích khách tập kích, vì thế xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa phương tâm [ trái tim ].
Mà sự thật là, sau khi tin đồn truyền ra, hơn một tháng sau, đương kim Phò mã Nguyên Thương, cùng đệ tử Thiên Vân Quan – Minh Huy Công chúa, Cố Nguyệt Mẫn kết bạn đi đến Bạch Mã Tự tìm Không Văn đại sư vấn phật, Minh Huy Công chúa bị phần tử bại hoại của hoàng thất tập kích, Nguyên Thương xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa… thân thể…
Có đôi khi, lời đồn thế nhưng sẽ trở thành lời tiên đoán. Chỉ là, so với sự thật có chút chênh lệch.
—————————–
P/S: Công chúa Cố chấp, Phò mã Cố gắng, cuối cùng thì hai người Cố sức!!!!
Nóng không? ୖ ‿ ୖ