Công Chúa Tha Mạng

Chương 26: So kiếm


Đọc truyện Công Chúa Tha Mạng – Chương 26: So kiếm

“ Bản cung cần gì người ngoài tới cứu? “ Cố Nguyệt Mẫn cười lạnh một tiếng, đối với Hách Liên Cẩm nói, “ Thường nghe nói Hách Liên Đa Đạc là cao thủ đệ nhất của Bạch Dương bộ lạc, nhưng không biết Hách Liên Cẩm là cái gì cao thủ, bản cung hôm nay sẽ kiến thức một phen! Cổ Nghiên! “

“ Có thuộc hạ! “ Cổ Nghiên rút kiếm tiến lên một bước, đối diện, bảy tên thuộc hạ của Bộc Vương lập tức khẩn trương lên, giương cung kéo dây, nhắm vào mấy người Minh Huy Công chúa.

Minh Huy Công chúa lại không để cho Cổ Nghiên xuất thủ, mà vươn tay phải. Cổ Nghiên lập tức đem trường kiếm đặt trên tay Công chúa.

Nếu Cổ Nghiên xuất thủ, đối phương khẳng định sẽ không đáp ứng, theo tính tình Cố Hiêu, hắn không đem võ lâm nhân sĩ để trong mắt, chắc chắn ra lệnh cho thuộc hạ bắn cung. Nhưng Minh Huy Công chúa xuất thủ thì khác. Minh Huy biết võ, trừ bỏ Thái tử cùng thủ hạ thân tín bên cạnh, liền ngay cả mẫu thân Tứ hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử cũng không biết, ở trong mắt Cố Hiêu, Minh Huy Công chúa chỉ giống như đang giãy dụa mà thôi. Cố Hiêu vì nhục nhã nàng, tất nhiên sẽ đồng ý.

Mà tên Hung Nô này… Thời điểm nhắc tới huynh trưởng hắn, xem thần thái hắn thì có thể nhìn ra, hắn rất để ý chênh lệch với ca ca hắn. Dùng tên Hách Liên Đa Đạc chọc giận hắn, hắn nhất định cũng sẽ không cự tuyệt. Xem ra Hách Liên Đa Đạc cùng Cửu hoàng tử mưu đồ bí mật, Hách Liên Đa Đạc hiệp nghị chiếm thế thượng phong, lần này ám sát tuy rằng Cố Hiêu làm chủ, nhưng cũng phải suy xét đến ý tứ của Hách Liên Cẩm. Nếu nàng có thể giết Hách Liên Cẩm, thậm chí đem Hách Liên Cẩm làm tù binh, trận nguy cơ này có thể xoay chuyển.

Hách Liên Cẩm quả nhiên mắt lộ ra hung quang, nói: “ Nữ nhân! Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi sử dụng phép khích tướng sao? “ Hắn chậm rãi rút đao ở thắt lưng ra, sát khí không chút nào che giấu, “ Ngươi phải chết, ta sẽ cho ngươi một chút giáo huấn! “

Bộc Vương Cố Hiêu sửng sốt một chút, nói: “ Ngươi không thể giết nàng! “

Hách Liên Cẩm khẽ quát một tiếng: “ Ta biết chừng mực! “ Rút đao kẹp ngựa tiến lên.

Hung Nô là một dân tộc trên lưng ngựa, bọn họ am hiểu cưỡi ngựa, bắn tên, cùng với sử dụng đao. Đao của Hách Liên Cẩm, lưỡi dao rất rộng, độ cong rất lớn, giống hình trăng khuyết.


Nhưng mà nơi này đường hẹp, nếu phóng ngựa ở bình nguyên, đường rộng có thể làm cho Minh Huy Công chúa áp lực. Nhưng hiện tại ở đường nhỏ trong núi, Hách Liên Cẩm trái lại rơi vào hoàn cảnh xấu.

Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm biết năng lực Công chúa, cũng biết bọn hắn không giúp được gì, không có vũ khí Cổ Nghiên một phen ôm lấy Tâm nhi tránh qua một bên, Trần Khiêm cầm trong tay trường đao cẩn thận ở bên cạnh xem chừng.

Tâm nhi mở to đôi mắt đen láy, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Minh Huy Công chúa ở trong đám người, nhìn Minh Huy Công chúa, cũng không biết đầu nhỏ đang suy nghĩ cái gì.

Minh Huy Công chúa phi thân nhảy lên, giẫm lên khối đá bên cạnh, làm cho tốc độ nhanh hơn, bay như tên bắn về phía Hách Liên Cẩm, rồi lộn vòng, đâm về phía bên trái sát phần gáy của hắn.Hách Liên Cẩm thân mình cúi xuống, từ bên trái trượt xuống lưng ngựa, ngay tại chỗ lăn một vòng, giơ lên loan đao, khó khăn ngăn trở truy kích của trường kiếm từ trên không tiến đến.

Cổ Nghiên là thị vệ bên người Minh Huy, là thân tín trọng yếu, kiếm của hắn là bảo kiếm do Minh Huy ban thưởng. Cố gia tiền triều chính là đại thế gia chuyên rèn đúc binh khí, nay trở thành hoàng thất, bảo kiếm được làm ra càng bất phàm. Trường kiếm ngân quang chạm vào giữa loan đao, chịu toàn bộ sức nặng của Cố Nguyệt Mẫn từ trên không, bị uốn cong mà không gãy.

Hách Liên Cẩm hét lớn một tiếng, trên tay, trên cổ đều bởi vì dùng sức mà hiện ra gân xanh, mới có thể ngăn trở chiêu thức sắc bén của Minh Huy Công chúa từ trên cao. Minh Huy không đợi chiêu thức qua đi, lại xoay người chém xuống. Hách Liên Cẩm không dám chính diện giao phong, lại lăn một vòng, hướng cạnh rừng trúc lăn đi, loan đao chém về phía hai chân đang rơi xuống của nàng. 

Minh Huy hai chân không rơi xuống, mà dùng tay trái cầm kiếm cắm trên mặt đất, loan đao chém vào trên chuôi kiếm, ai ngờ chuôi kiếm này cũng do thép nguyên chất làm thành, loan đao ở dưới liên tiếp chém không ngừng, trái lại bị khảm vào trong chuôi kiếm, không thể lập tức rút ra. Minh Huy đón chuôi kiếm chỉa xuống đất lấy lực lần thứ hai nhảy lên, trường kiếm đâm thẳng đến cổ họng Hách Liên Cẩm.

Hách Liên Cẩm vội vàng hướng bên phải né tránh, trường kiếm hướng hàm dưới của hắn sượt ngang qua, tước rơi chòm râu dưới hàm trái. Sống chết trước mắt, Hách Liên Cẩmvẫn không buông loan đao trong tay. Minh Huy từng theo sư phụ đi đến Hung Nô, biết dũng sĩ bộ lạc Hung Nô coi ngựa và vũ khí của mình là quan trọng nhất, có chết cũng không buông tay, vì thế tiến lên trước một bước, giẫm trên chuôi đao của Hách Liên Cẩm, một kiếm chém xuống.


Bộc Vương Cố Hiêu không nghĩ tới ngày thường hoàng muội ôn nhu yếu đuối võ nghệ lại cao cường như thế, sớm đã sợ đến mức không biết phải làm sao  . Nhưng tên hộ vệ phía sau Bộc Vương, mắt thấy Hách Liên Cẩm ở thế hạ phong, hỏi: “ Vương gia, chúng ta muốn hay không giúp Hách Liên Cẩm một tay? “

Cố Hiêu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nhanh nói: “ Bắn tên! Bắn tên! Không được làm bị thương Hách Liên đại nhân! “

Minh Huy cảm thấy mưa tiễn đột kích, vội vàng thu trường kiếm, thối lui về phía sau, rời khỏi mưa tên, cười lạnh nói: “ Hách Liên đại nhân luận võ, thì ra cần có cung thủ hiệp trợ, so với Hô Bột Tà của Khuyển Nhung tộc giống nhau như đúc.”

Hách Liên Cẩm dùng tiếng Hán đối với Cố Hiêu quát: “ Không cho các ngươi nhúng tay! “ Lại đối với Minh Huy Công chúa nói, “ Người Khuyển Nhung tộc hèn nhát sao có thể cùng ta đánh đồng? Người Hách Liên tộc đều là hùng ưng trên trời, bọn hắn là sài lang tham lam trên thảo nguyên! “

Nội bộ Hung Nô cũng không phải là một khối bền chắc như thép, bộ lạc Khuyển Nhung tộc là cường đại nhất, sau loạn lạc, người Hung Nô từ phương Tây trở về, chính là lấy Khuyển Nhung tộc cầm đầu, các bộ tộc khác hàng năm phải giao nộp tiền thuế theo quy định. Đến bây giờ, Khuyển Nhung tộc càng thêm táo tợn, đối với các tiểu bộ lạc càng thêm hà khắc, mâu thuẫn rất lớn, các tiểu bộ lạc liên hợp với nhau âm thầm chống đối lại Khuyển Nhung bộ lạc. Bạch Dương bộ lạc liền cùng bộ lạc đối địch với Khuyển Nhung liên minh đứng đầu.Hách Liên Cẩm cảnh giác hỏi: “ Công phu của ngươi tốt lắm, ngươi rốt cuộc là ai? “

Minh Huy vẻ mặt  mỉm cười, lỗi lạc mà đứng, phiêu dật như trích tiên: “ Ta là đệ tử quan môn của Tiêu Dao Chân Nhân Thiên Vân Quan! “

[ Phiêu dật: Nhẹ nhàng, thoát tục. ]

Hách Liên Cẩm trên mặt sáng tỏ: “ Khó trách ngươi biết tên huynh trưởng ta… Thì ra ngươi cũng là người trong võ lâm! Là đệ tử của Tiêu Dao ma vương kia! “ Bỗng nhiên dùng tiếng Hung Nô quát to một tiếng: 


“ Trời cao phù hộ! Xin hãy giúp hài tử của người chiến thắng địch nhân! Tuyệt không hạ thấp uy danh của dòng họ Hách Liên! “

Minh Huy có thể nghe hiểu tiếng Hung Nô, sớm phòng bị, nàng lập tức rút kiếm cùng hắn giao chiến.

Vừa mới bắt đầu thời điểm, Hách Liên Cẩm khinh địch, ngồi trên lưng ngựa tiến đến, mưu toan muốn một đao chém rơi kiếm của nàng, nhưng không nghĩ tới Minh Huy khinh công cao cường, thân thủ bất phàm, lập tức nắm được quyền chủ động, để hắn không thể xuất toàn lực đánh trả, nội lực cũng không thi triển ra được. Hách Liên thị sở trường về nội lực cương mãnh gan dạ, Thiên Vân Quan sở trường về phiêu dật quỷ dị, mọi người ở Thiên Vân Quan có đề cập tới, người Hách Liên thị mất thời gian vài hơi thở để chuẩn bị, đó cũng là khuyết điểm của cao thủ Hung Nô, Minh Huy tất nhiên là nhất thanh nhị sở.

[ Nhất thanh nhị sở: Vô cùng rõ ràng. ]

Lúc này Hách Liên Cẩm có chuẩn bị, loan đao lại chém tới, uy lực không thể dùng lời mà nói. Lúc sượt qua cành trúc thời điểm, cây trúc ứng theo mà đứt đoạn, vết cắt chỉnh tề, có thể thấy được chiêu thức cương mãnh thế nào.

Minh Huy không chút hoang mang, nghiêng người né qua. Bộ pháp của nàng nhẹ nhàng, chiêu thức phiêu diêu linh động, giống như chiếc thuyền khẽ trôi trên biển đêm rộng lớn, mặc cho mưa to sấm lớn,  một mình nhấp nhô, lại như cành liễu trong gió táp, theo gió bay lượn.

Luận nội lực, có lẽ tuổi trẻ Minh Huy không bằng Hách Liên Cẩm đang trong thời kì hưng thịnh, nhưng luận chiêu thức, khắp thiên hạ đều biết, Thiên Vân Quan chiêu thức quỷ dị khó lường. Minh Huy gặp phải cường địch, dùng hết mười phần tinh thần, trường kiếm thi triển ra, quả nhiên nhẹ nhàng bất định, quỷ dị khó lường. Loan đao Hách Liên Cẩm khắp nơi đánh tới, đối phương lại mượn khinh công trác tuyệt tránh sang một bên, trường kiếm phản đòn, nhiều lần làm cho hắn thiếu chút nữa chịu thiệt. Hách Liên Cẩm đối với vừa rồi bại bởi Minh Huy vẫn canh cánh trong lòng, trước muốn rửa sạch nhục. Nhưng trao đổi mấy chiêu, đều không chạm được một góc áo của Minh Huy, giống như tích góp khí lực đầy người, lại đánh vào bông vải, không dùng được lực, làm cho hắn vô cùng tức giận, tức giận đến kêu to A A.

Minh Huy chiêu thức không chút hoang mang, nhưng trong mắt tất cả đều là vẻ ngưng trọng.

Giết hắn? Chỉ sợ Cố Hiêu lập tức chó cùng rứt giậu ; Bắt giữ?  Xem tính nết Hách Liên Cẩm, nhất định không muốn làm tù binh. Hắn biết một Công chúa đối với người Hung Nô, đối với Bộc Vương phản bội hoàng thất mà nói, cực kỳ quan trọng, tuyệt sẽ không thả nàng rời đi. Trước không nói giá trị của nàng, nơi này chỉ cần một người đào thoát, khiến cho Hoàng đế biết tin, Bạch Dương bộ lạc nhất định sẽ thất bại.


Lại nghĩ, hành động trọng yếu như vậy, người Hung Nô không thể nào để cho vài cái thủ hạ vô dụng của Cố Hiêu đến làm, tất nhiên có tinh binh Hung Nô mai phục, chỉ là hiện giờ còn chưa xuất hiện.

Minh Huy bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Nguyên Thập Tam – đường lui đã đứt. Như vậy, đường lui bị đứt là do người của Hách Liên gia mai phục đi.

Không biết vì sao, Minh Huy đối với lời nói của Nguyên Thập Tam tin tưởng không nghi ngờ, mặc dù ở nguy cơ phía trước nàng bỗng nhiên biến mất, nhưng Minh Huy vẫn nhịn không được nghĩ, có lẽ, Nguyên Thập Tam đi tìm viện binh, mà không phải đào tẩu.

Là vì nàng nhìn chính mình thời điểm, thỉnh thoảng toát ra cảm giác quen thuộc? Hay là bởi vì nàng dù nhìn thanh lãnh, cao ngạo lại trong lúc vô tình đối với mình biểu lộ ra thân thiết?

Thế gian này, có vài người kiếp trước đã từng tương ngộ. Phật nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới đổi lấy kiếp này một lần gặp thoáng qua, nàng cùng Nguyên Thập Tam căn bản là không quen, lại luôn cảm thấy quen thuộc, hay đây thực sự là duyên phận quấy phá?

Nếu Nguyên Thập Tam nói đường lui đã đứt, chỗ đó chắc chắn có cao thủ mai phục… Hôm nay xem ra là thoát không được! Cũng được thôi! Cố Nguyệt Mẫn nàng vô luận thế nào cũng không thể rơi vào tay người Hung Nô! Nếu đều phải chết, không bằng kéo theo một cái đệm lưng! Người này là đệ đệ Hách Liên Đa Đạc, có thể phụ trách chuyện trọng yếu này, xem ra địa vị cũng không tệ, nàng cùng hắn đồng quy vu tận, cũng tốt lắm!

Tâm tồn ý chết, Cố Nguyệt Mẫn công kích càng thêm xảo quyệt khó lường, chiêu chiêu không tiếc trọng thương cũng muốn giết địch, khiến Hách Liên Cẩm đang ở thế thượng phong trở nên bó tay bó chân. Hơn nữa Cố Nguyệt Mẫn đã không còn ý định bắt giữ, chiêu chiêu hạ tử thủ, Hách Liên Cẩm sinh mạng liền bị đe dọa.

Cố Hiêu tuy rằng võ nghệ không tinh, cũng không có thật sự tập võ, nhưng hắn cũng thường xuyên xem cao thủ so chiêu, mắt nhìn không tệ, thấy Hách Liên Cẩm liên tục gặp nguy hiểm, đối với thủ hạ nói: “ Mau mau! Bắn tên! Tách bọn họ ra! Bắn chết không sao! “

—————————-

P/S: Bạn Nguyên Thương núp kỹ quá chưa chịu ra ^0^.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.