Bạn đang đọc Công Chúa Siêu Quậy Và Ác Ma Học Đường – Chương 20
-thế đi đâu bây giờ
-um rạp chiếu phim
-hay quá coi phim kinh dị hay ba đê vậy phim ma phim giết người dã man hay
-không phim tình cảm
mạnh khương hằm hè nhìn cô.
ngồi trong rạp tử hàn ngồi nhai bắp nghe khương tụng kinh về bộ phim hoàng tử ếch đang xem
cô cắt ngang khi khương đang nhắt đến đoạn tên hoàng tử:
-ùm hắn giống cậu lắm đó
-chứ sao tên hoàng tử đẹp trai vậy mà
-không ý tớ là cậu giống con ếch lắm á hí hí hí
trong rạp chiếu phim một cuộc ẩu đả đã xảy ra kẻ gây rắc rối đó không ai khác ngoài tử hàn và mạnh khương
kết quả cả hai bị đuổi ra khỏi rạp :
-rừ rừ tất cả
-nè làm gì tại tớ
-ai biểu cậu bảo tớ giống ếch hả
-hazzi được rồi tớ sẽ không nói nữa hazzi(lại thở dài) đúng là sự thật thì mất lòng mà
-cậu….
tử hàn cảm thấy lạc lõng khi trở về TAW chẳng lẽ cô không thể như trước kia không bận tâm một thứ gì hết không biết đến thứ gọi là buồn cô đi dọc hành lang các lớp học hiện lên một cách thân thuộc :
-tử hàn
-gì
-thầy lâm gọi
-ừ
-lại ông già chết tiệt đúng là đi đâu cũng chẳng được yên sao không chết cho rồi đi
cô thần rủa :
-nếu tôi chết thì em cũng đừng hòng sống sót nguyệt tử hàn ạ
-oái thầy
-chạy 10 vòng sân cho tôi
-hu hu trần hoàng lâm em nguyền rủa thầy
tiếng vọng vang tận trời xanh
tử hàn ngồi phịch xuống bàn :
-khốn kiếp ông dám đối xử với bổn tiểu thư như vậy sao
tử hàn cầm cây pa ánh mắt sát khí
-trước đây tôi trả thù không thành còn lần này ông chết với tôi
tử hàn lén ra bãi đổ xe cô dừng trước chiếc xe đen tuyền và …..
tử hàn sững người :
-hai…hai chiếc xe ư
cô nắm chặt thanh pa :
-không chỉ là trùng hợp thôi chỉ là trùng hợp thôi
và một kiệt tác vừa hoàn thành thì có người ra bãi :
cô nấp vào sau một bức tường và gương mặt quen thuộc ấy gương mặt làm cô đau khổ ấy xuất hiện như cách đây 1 năm về trước chính tại nơi này mái tóc bạch kim phất phơ theo làn gió như một kiệt tác của thượng đế anh dừng trước chiếc xe nhìn quanh ;
-cái gì vậy triết vũ dựa người vào bức tường và phía sau bức tường đó là chỗ tử hàn trốn
tử hàn im lặng không gian im lặng không có thầy lâm hay mạnh khương nào hết chỉ có cô và triết vũ
triết vũ bỏ lại chiếc xe rời đi tử hàn thầm thở phào nhẹ nhõm bỗng rầm cô vấp té tạo một tiếng động đủ để triết vũ nghe thấy anh quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau :
-tử hàn cô…..
-tôi….
hai người nhìn nhau trong ít phút triết vũ nói :
-lâu không gặp
-chỉ mới vài tuần thôi mà
tử hàn bắt bẻ :
-dạo này chắc cô vẫn khoẻ
-sao anh biết vả lại việc này thì có liên quan gì tới anh chứ
-uhm tôi nghĩ là có đấy
-là sao tôi không hiểu
triết vũ hằm hè chỉ vào cái xe rồi hét lên :
-cô làm gì cái xe tôi thế hả
-oái tôi..tưởng …
-hừ cô có biết tôi sắp có một chuyện quan trọng cần phải làm không hả
-tôi tôi không biết làm sao tôi biết đó là xe của anh chứ không nói nhiều cho tôi mượn xe cô
-cái gì tại sao tôi phải…..
-nếu không thì tới đồn cảnh sát đi …
-anh ….
tử hàn khó chịu lái xe triết vũ ngồi phía sau hai tay khoanh lại :
-chạy nhanh lên chẳng phải cô giỏi đua xe lắm sao
-điên à đua mô tô ai đua ô tô bao giờ
-đi đâu
-rạp chiếu phim
-điên à họp ở đó hả
-tôi đi họp bạn bè cô ngu thì có
-rừ
chiếc xe lạng qua lạng làm không ít lần làm triết vũ va vào kiến :
-nè cô chạy kiểu gì thế hả muốn giết người à
dừng trước rạp chiếu phim tử hàn khó chịu :
=rồi đó tôi về đây
-ê rồi hồi tôi về bằng cách nào
-ê anh điên à mắt mớ gì tôi phải làm tài xế không công chớ anh để một người con gái chở à tên biến thái
-hừ cô mà là con gái sao
-í anh là sao hả
-ế triết vũ tụi này ở đây nè
một toán người chạy lại :
-nhanh lên phim sắp chiếu rồi đó đây là ai vaajy bạn gái à đẹp dữ nha
-ai là bạn gái tên biến thái này chứ
tử hàn hét lên :
-mặt kệ cô ta đi vào thôi
-ơ ừ tụi mình vào thôi
tử hàn nắm chặt tay :
-khốn kiếp mình đã không muốn gặp lại hắn giờ còn bị hắn bắt nạt nguyệt tử hàn này không có chữ thua trong từ điển lâm triết vũ hãy chờ đó
-này cô muốn vào thì vào còn không ở ngoài đợi tôi
-hừ anh tưởng anh ngon lắm hả tôi về thích thì báo cảnh sát đi
tử hàn lục lại túi quần cô hét lên :
-trời ơi chiếc chìa khoá iu quí của tôi tên khốn kiếp
tử hàn theo triết vũ vào trong mọi người đều ổn định chỗ ngồi riêng triết vũ và tử hàn vẫn còn đứng :
-cô làm cái gì vậy
-ngồi chứ làm gì
-ế đó là chỗ của tôi mà
-tôi không biết tất cả là tại anh nên bây giờ cái giá anh phải trả là tôi sẽ cướp lấy cái ghế này
tử hàn phùng mang trợn mắt nhìn triết vũ anh quay người đi để không ai thấy anh đang cố nín cười .
tử hàn khoanh tay , triết vũ nhíu mày rồi ngồi xuống cạnh cô :
-tên dê xồm làm gì vậy
-ngồi đây là ghế tôi tại sao tôi không được ngồi chứ
-anh…
-không thích ngồi chung thì cô xuống đất mà ngồi đi
-anh….được ngồi thì ngồi sợ chắc
tử hàn không thèm nhìn anh nữa nhìn lên màn ảnh là phim đang nổi tiếng ở hàn quốc GET LOVE tất cả mọi người đều ngước nhìn lên màn ảnh rộng :
– tiểu khiết cô làm gì vậy hả
-á hạo dương
-cái..cái…điện thoại của tôi cô…….
-em đang làm việc tốt mà sao anh lại nhìn em như vậy em vừa chà rửa cái điện thoại cho anh đấy
-cô….cô đừng nói là cô rửa bằng nước nha
-vâng không những thế em còn rửa nó bằng xà phòng nữa đó
-trời ơi cô cút khỏi nhà tôi ngay
-ha ha ha cuối cùng cũng trả thù được rồi hạo dương anh dám đụng đến nữ hoàng 2 mặt đinh tiểu khiết này ư anh chán sống thật rồi
tử hàn cười nhẹ cô có cảm giác cô gái này rất giống tính cách của cô quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà bộ phim cứ tiếp tục và :
-hạo dương tôi hỏi anh anh đã từng yêu tôi chưa
-tiểu khiết cô cũng thấy rồi đó
-không tôi muốn nghe từ miệng anh nói cơ
-tiểu khiết cô…
-anh nói đi
-tôi chưa hề yêu cô người tôi yêu là tiểu mẫn
-anh…
-bây giờ cô đã nghe rồi đó
tiểu khiết nước mắt ngân dài :
-hạo dương tôi hận anh anh không yêu tôi tại sao anh còn quan tâm đến tôi tại sao anh còn nhận socola của tôi tôi ghét anh
tử hàn tay nắm chặt :
-cô sao thế không xem tiếp à
tử hàn im lặng rồi hỏi
-nếu anh là hạo dương anh sẽ nghĩ gì
-không nghĩ gì cả
-theo anh hạo dương có thích tiểu khiết không
-có
-thế tại sao anh ta không thừa nhận
-vì anh ta có nỗi khổ tâm tiểu khiết cứ nghĩ rằng mình đau hơn bất cứ ai nhưng hạo dương mới là người đau hơn ai hết
tử hàn nhìn triết vũ :
-nếu tiểu khiết không thể nào quên hạo dương thì sao
-cả hai sẽ khùng đau khổ
-tiểu khiết và hạo dương ai nhẫn tâm hơn
-tiểu khiết
-tại sao
-vì làm như thể thì hạo dương sẽ bị lay động và càng đau nhìu hơn nữa
tử hàn cười :
tôi đang đọc một cuốn truyện nó rất hay và tôi rất thích câu nói này tôi đọc cho anh nghe nhé
mặt dũ không nhìn nhưng triết vũ biết cô đang khóc :
-Nếu một ngày… A cảm thấy chán e…
…
Hãy ôm e vào lòng thật chặt…
…
Cảm nhận những giọt nước mắt đang làm
ướt vai a…
…
Tìm về cảm xúc ngày nào…đừng vội buông
tay a nhé…
…
Bởi vì cảm xúc của a chỉ nhất thời…
…
Còn tổn thương trong e sẽ làmãi mãi.
Ký ức
Vì em không thể quên được anh
triết vũ im lặng một lúc sau tử hàn ngả vào lòng anh :
-tử hàn tử hàn cô ngủ rồi à
-triết vũ cô bạn của cậu sao thế
-ờ ngủ rồi
-giờ sao đây
-các cậu cứ tiếp tục đi tớ đưa cô ta về cái đã
-ơ à ừ cậu cứ đưa cô ấy về đi
triết vũ bế thóc cô đi :
-chậc cô nặng gớm
triết vũ nhìn tử hàn anh bỗng thầy nhói trong tim :
-tử hàn tôi xin em đấy đừng để tôi lay động vì em thêm một lần nào nữa như thế là quá đủ rồi chỉ 2 tuần nữa thôi tôi và em sẽ ko còn gì nữa tôi cầu xin em đấy có được không đừng làm tôi lay động thêm bất cứ giây phút nào nữa
triết vũ cuối xuống và hôn lên môi cô thật nhẹ :
-tạm biệt em nguyệt tử hàn
tử hàn tỉnh dậy thì đã thầy mình đang ở nhà trời đổ mưa to tử hàn bước đến gần cửa sổ nhìn những giọt mưa lạnh lùng không ngừng rơi cô đưa tay ra hứng những giọt mưa đó và ở một nơi gần mà xa một chàng trai cũng như cô đưa tay ra ngoài cửa sổ :
-tôi yêu em nguyệt tử hàn
-tôi yêu anh lâm triết vũ
Mưa ơi xin mưa hãy rơi đi để những giọt nước mắt của tôi hoà vào màn đêm lạnh lẽo kia để tim tôi được gội rửa và để tôi cứ thể quên đi người đã gây cho tôi biết bao đau khổ người đã làm tôi khóc người đã làm tôi cười làm thay đổi cả cuộc đời tôi
hôm sau mạnh khương đến nhà tử hàn :
– ờ cho hỏi tiểu thư nguyệt tử hàn đau rồi ạ
-ơ cậu là..
-tôi là mạnh khương tại tôi nghe hôm nay cô ấy không đi học
-ơ dạ tiể thư bị bệnh
-sao cơ sao lại bệnh mạnh khương lộ rõ vẻ lo lắng :
-dạ tôi cũng không biết chỉ biết là hôm qua đi đâu về chẳng biết chuyện gì xảy ra tiểu thư chúng tôi dầm mưa suốt đêm rồi đổ bệnh
mạnh khương bước nhẹ vào phòng tử hàn cô vẫn còn ngủ anh ngồi xuống bên cạnh :
-tử hàn sao cô lại ra nông nổi này chứ
mạnh khương nắm chặt tay cô :
-cô làm như thế tôi sẽ đau lắm em biết không
anh thở dài định bước ra ngoài thì tử hàn nắm lầy tay anh lại :
-tôi xin anh đừng đi có được không
mạnh khương nhìn cô ngủ mà còn nói mớ nhưng tại sao lại phải khóc chứ :
-được rồi không sao đâu tôi sẽ ở bên em mà không sao
-triết vũ tôi xin anh đừng đi có được không
không gian bỗng trùng xuống mạnh khương đẩy tay cô ra :
-lại là triết vũ tại sao trong lòng em chỉ có triết vũ chứ em xem tôi là gì thế hả
mạnh khương đau khổ hét lên tử hàn không có động tĩnh mạnh khương ngồi phịch xuống nền để tay lên trán :
-tử hàn em là đồ độc ác tôi ghét em nghe em bệnh tôi đã lo lắng đến thế này chỉ để nghe em gọi tên triết vũ thôi sao
-ơ cậu mạnh khương cậu chỉ vừa đến thôi mà
-uhm tôi về đây
-ơ vâng
mạnh khương trở về nhà anh dựa vào tường cười buồn :
-cuối cùng tôi cũng không thể nào có được em
-ha ha ha ý tôi nói là anh giống con ếch á
-mang cá sấu lên bờ không mang lên thì làm sao mà bắt được
-con nhỏ kia cô có biết tôi là ai không hả
-biết
-thế còn không mau xin lỗi
-ồ xin lỗi xin lỗi vì đã không chọi anh mạnh hơn nữa
-cô….
-bớ người ta hắn ta dê xồm tôi
-nguyệt tử hàn cô làm cái quái gì vậy
– làm toán chứ gì
cái gì thế này
-mẹ mua cho em 30 quả táo và lê trong đó em em ăn hết 2 phần 3 số quả đó số quả còn lại lại tiếp tục chia đều cho 5 người hỏi em ăn được bao nhiêu quả táo]
-MẸ TÔI KHÔNG BAO GIỜ MUA TÁO HAY LÊ ĐÓ KHÔNG PHẢI MẸ TÔI
-cô làm cái quái gì thế hả đây là giả sử thôi mà
-xì thế thì đổi qua ki wi đi
-ok ok thế cô trả lời đi
-tôi sẽ ăn được hết 30 quả ki wi đó
-cô điên à
-chưa chắc chưa chắc
-cái gì nữa
-trong nhà này ai dám giành ăn với tôi hả không có chia ai hết tất cả là của tôi ha ha ha
mạnh khương ánh mắt xa xăm :
-khoảng thời gian tôi bên em là những ngày vui nhất trong đời tôi và cũng là những ngày em làm trái tim tôi tan nát em có biết không nguyệt tử hàn
tử hàn tỉnh dậy đầu cô vẫn còn nhức như búa bổ nhìn lên trên tường tử hàn cười lạnh :
-hai ngày nữa thôi sao .
cánh cửa bật mở dì Thanh bước vào :
-tiểu thư tỉnh rồi ạ mới nảy cậu khương đến tìm tiểu thư rồi về liền
-mạnh khương đến à
tử hàn thở dài :
-biết rồi bà đi nấu cho tôi 2 tô cháo đi
-ơ tiểu thư có khách ạ
-không ta ăn
-dạ
dì thanh ra ngoài lẩm bẩm :
-bệnh mà còn ăn dữ tiểu thư có khác
TIỆM ÁO CƯỚI
-triết vũ anh thấy cái áo này sao đẹp chứ
-ừ
triết vũ trả lời mà mắt vẫn còn nhìn vào cuốn sách. Nhã kỳ khó chịu :
-này anh đi lựa đồ với em hay đi đọc sách vậy
triết vũ nhìn cô :
-anh xin lỗi
-ờ không sao lựa xong mình đi ăn kem nha
-anh co việc bận em đi mình ơn đi
-đi mà chỉ 5 phút thôi mà
-thôi dc chỉ 5 phút thôi đấy
-uhm
đứng trên lan canb của bờ hồ nhã kỳ hỏi :
-anh không thích em phải ko
-…
-không sao vì em sẽ làm anh thích em đấy
-…
-em biết anh có chút để ý con quỷ cái tử hàn
-….
-anh biết vì sao tử hàn sợ bóng tối không
triết vuc nhìn nhã kỳ cô nói :
lúc tụi em còn rất nhỏ em và nhỏ chơi rất thân một hôm tử hàn rủ em chơi đánh bóng :
-nhã kỳ tao với mày chơi quăng bóng nè
-ok chơi thì chơi sợ gì
quả bóng nhã kỳ quăng lên vướng vào một cái cây cao :
-trời ơi quả bóng của taoooo….
tử hàn hét lên nhã kỳ bực mình :
làm gì la dữ tao trèo lên lấy là dc chứ gì
-ừ té gãy cổ ráng chịu nha
-xì
nhã kỳ leo lên cây tới chỗ quả bóng một cách dễ dàng :
-ha ha mày thấy tao tài chưa
tử hàn nhìn nhã kỳ cười gian :
-ha
cô đứng phía dưới rung cây :
-á mày làm gì vậy té té
tử hàn nhìn nhã kỳ khoái chí cười lớn
-hu hu mẹ ơi con sợ mẹ ơi
triết vũ bật cười :
-không hổ danh…
nhã kỳ nhún vai :
-thế là em báo thù giờ con nhỏ đó sợ bóng tối còn em thì sợ độ cao
-uhm
nhắc đến tử hàn tim anh lại đau nhói