Công Chúa Quý "Tính"

Chương 72


Đọc truyện Công Chúa Quý “Tính” – Chương 72

Hô hấp của ta vẫn chưa lấy lại được, hỏi: “Vô Mẫn Quân, ngươi đang sợ hãi sao?”

Vô Mẫn Quân không trả lời ta.

Ta cười: “Ngươi đang sợ hãi sao?”

Vô Mẫn Quân dùng lực một chút, đặt cả người ta lên giường, hắn nhìn xuống
ta từ trên cao lại không nói gì như trước, ta vẫn đang cười, cười nhìn
hắn.

Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn ta như vậy mà thôi khiến
cho ta cười lâu như vậy, lại khiến cho ta cảm ta rất vô dụng, nhưng cũng cũng không nghĩ nên làm thế nào được.

Vô Mẫn Quân nhìn ta, bỗng nhiên cũng lộ ra mỉm cười nhẹ: “Bẩn như vậy, còn cười ngốc như vậy.”

Ta có chút ngượng ngùng: “Cái này là vì nghiêng ngửa dọc theo đường đi tới đây, có thể không bẩn sao… Kỳ thật hôm nay ta vừa đến nơi đây, mới tắm
rửa một chút! Chẳng qua là vừa mới đi đánh giặc… Hừ, tốt thôi, nếu ngươi ghét bỏ ta liền…”

Nói còn chưa nói xong, Vô Mẫn Quân đã nuốt
trọn câu nói của ta, cắn lấy môi dưới của ta, bức ta hé miệng ra, đầu
lưỡi mềm nhẹ lưu luyến ở môi, dần dần tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn trán ta một cái, sau đó chạm vào mũi ta, ánh mắt, cuối cùng tới bên tai ta
lại dùng một chút lực, hơi miết nhẹ lại cắn cắn một chút.

Ta nhịn không được thở hổn hển mấy hơi thở, tay chân không biết nên để ở chỗ
nào, Vô Mẫn Quân lại ngựa quen đường cũ đã tháo bỏ khôi giáp của ta ra,
vừa vặn ta đang không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng học hắn giúp hắn cởi khôi giáp, khôi giáp của hắn là ta lúc trước từng cái từng cái mặ
vào, nay lại là ta từng cái từng cái cởi ra, thật sự là ý trời.

Không còn khôi giáp lạnh như băng, thân thể hai người dán sát vào nhau, mà
tay chân ta vốn không biết làm gì kia giờ quấn quít ôm lấy hắn, nhẹ
nhàng miết ở trên lưng hắn, đôi môi của Vô Mẫn Quân trượt theo một đường đi xuống, dừng ở trên cổ ta, hơi thở của hắn hổn hển, thanh âm có chút
khàn khàn.


Hắn nói: “Đúng”

Trong đầu ta hoàn toàn hỗn độn, vạn vạn cũng không biết hắn bỗng nhiên nói một câu “Đúng” là có ý gì,
hơn nữa ngày, trước ngực cảm thấy lạnh lẽo, biết là quần áo đã bị hắn
cởi bỏ, ta mới bỗng nhiên phản ứng lại, hắn nói câu “Đúng” này làcố gắng trả lời cho câu hỏi lúc mới đầu của ta “Ngươi đang sợ hãi sao” .

Sửng sốt trong chốc lát, ta nhìn về phía hắn: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Nhưng thanh âm vừa phát ra, ngọt ngào đến mức chính bản thân ta cũng không
ngờ được, giống như những lời này được tẩm mật đường vậy.

Ta bị chính mình dọa, vội vàng ngậm miệng lại không dám nói nữa.

Vô Mẫn Quân khẽ cười một tiếng, đi xuống hôn lên xương quai xanh của ta,
hai tay lưu luyến đặt bên hông ta, ta cắn môi, theo bản năng cảm thấy
mình bị bắt nạt, nhưng mà vừa mới bị giáo huấn, quyết định không dám mở
miệng lại.

Có thể Mẫn Quân cũng rất tự giác, nói: “Ta nói… Ta đang sợ hãi.”

Ta lẳng lặng nhìn hắn, hắn chống tay cũng nhìn lại ta, đôi trong mắt đen
như mực lại u tĩnh dường như cũng có cảm xúc đang dâng lên.

Ngay sau đó, hắn lại hôn lên ánh mắt của ta: “Không có lần sau nữa.”

Dừng một chút, hắn còn nói: “Nếu lại có lần sau, ngươi cứ đá ta đi.”

Thanh âm mang theo ý cười, ta lại nghe ra cảm xúc khác.

Không biết sao, trong mắt ta lại thấy nóng lên, nước mắt không hề có dấu hiệu gì chảy ra, Vô Mẫn Quân hôn lên nước mắt ta, nói: “Khóc cái gì… Ta nói
lung tung , ngươi muốn đá, cũng đá không xong.”


Ta nhắm mắt lại,
hai tay ôm cổ của hắn, hôn lung tung lên, Vô Mẫn Quân chuẩn xác không có lầm đưa môi của mình lạ đây, ta hung hăng cắn một cái, cho đến khi cảm
giác có một vị ngọt dâng lên, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve vết
thương.

Vô Mẫn Quân im lặng thừa nhận , hai tay hạnh kiểm xấu sờ
soạn lung tung trên người ta, ta dần dần bị hắn làm cho không hề có khí
lực, lại một lần từ chủ động biến thành bị động, tùy ý Vô Mẫn Quân hôn
môi mang theo độ ấm nóng rực từ đôi môi đi tới chỗ xương quai xanh ở
phía dưới.

Ta vươn tay, cởi bỏ đai lưng của hắn giống như hắn cởi bỏ quần áo ta, áo khoác dễ dàng cởi ra, nụ hộn của hắn càng trở nên
hạnh kiểm xấu hơn, hai tay ta vô lực chỉ có thể do dự cởi bỏ trung y hộ
hắn, giơ tay vuốt ve tấm lưng cong mạnh mẽ mà duyên dáng của hắn. Ta
vuốt xuống một chút, cảm thấy có chút gợi cảm, vì thế dùng đầu ngón tay
nhẹ nhàng theo dấu vết sờ xuống bên dưới, hắn dừng một chút, hai tay
dường như trừng phạt bóp nhẹ phần eo của ta, nụ hôn càng thêm cực nóng,
ta thở hổn hển vài tiếng, hai tay vô lực khoát lên trên người hắn, không dám xằng bậy tiếp.

Bỗng nhiên, Vô Mẫn Quân dừng động tác lại, hắn dương như là dùng hết khí lực, hít sâu một hơi, sau đó nói với ta: “Vân Kiểu…”

Ta hỗn loạn : “Làm sao vậy…”

Vô Mẫn Quân nói: “Lần đầu tiên của ngươi sẽ chảy máu… Hoàn cảnh nơi này
quá kém, ta không thể để cho ngươi chịu khổ sở như vậy… Chúng ta hồi
cung… lại…”

Hắn nói đứt quãng, hiển nhiên dùng hết toàn bộ khí
lực, ta tuy rằng cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng lại nảy sinh một chút lo lắng, ta mở to mắt, nhìn hắn anh tuấn còn mang theo khuôn mặt
hơi hơi khó có thể bình phục **, cảm giác rất là thỏa mãn.


Ta nói: “Được.”

Vô Mẫn Quân rời khỏi người ta, cứng ngắc quay người, ngồi quay lưng về phía ta, nói: “Mau mặc quần áo.”

Nét tươi cười của ta toàn bộ lộ ra trên mặt, thanh âm tận lực đứng đắn: “Được.”

Tay chân ta vẫn còn hơi yếu, nhẹ nhàng mặc quần áo vào, đẩy đẩy Vô Mẫn
Quân: “Được rồi… Ta đi ra ngoài trước, ngươi, khụ, tự mình… nghĩ biện
pháp…”

Vô Mẫn Quân không chừng có chút hỏng mất, hắn nói: “Làm cho người mang một bồn nước lạnh từ dòng suối bên cạnh tới đây.”

Ta không biết tại sao lại rất cười, ta nói: “Rốt cuộc chúng ta vẫn cũng
không có thể làm cái kia, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ đối với ngươi
không tốt đi, ha ha ha ha ha.”

Vô Mẫn Quân: “…”

Ánh mắt hắn bắn lại phía này, thế này ta mới nghĩ tới tình cảnh bản thân, vì thế ngượng ngùng nói: “Khụ, ta đi ra ngoài…”

Vô Mẫn Quân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đỡ lấy cái trán.

Ra khỏi doanh trại, ta vươn tay sờ sờ gò má của mình, vẫn còn hơi nóng
nóng, đi được vài bước, một người cũng không gặp, lại đi một đoạn về
phía bên dòng suối, bỗng nhiên có một người nhỏ giọng gọi: “Hoàng hậu
nương nương.”

Ta hoảng sợ, xoay người nhìn thấy là Khâm tướng
quân, ông ta đứng ở cách đó không xa, ánh mắt vô cùng xấu hổ: “Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng Thượng… Khụ, cần gì?”

Ta so với ông ta còn xấu hổ hơn, ngơ ngác nói: “Hoàng thượng cần nước lạnh cho tỉnh táo.”

Khâm tướng quân: “… … …”

Ta phát hiện bản thân mình lại nói trắng ra, vì thế càng thêm xấu hổ, nói lắp ba: “À, ta tự mình đi lấy là được…”

Khâm tướng quân nói: “Không cần không cần, thần vừa thấy Hoàng Thượng cùng
hoàng hậu vào doanh trướng, liền đuổi lấy mấy người xung quanh đi. Bây

giờ thần đi gọi mấy người đến là được.”

Ta nói: “À, được.”

Thẩm Khâm xoay người muốn đi gọi người, chỉ chốc lát lại xoay người quay
lại, hết sức ngượng ngùng nói: “Hoàng hậu nương nương, người… Tốt nhất
vẫn nên sửa sang lại một chút.”

Ta ngẩn người, đi đến bên dòng
suối, nhìn nhìn, kết quả dọa chính mình —— quần áo tuy rằng rất sạch sẽ , nhưng toàn bộ mái tóc rối loạn, hầu hết đều rơi hết ra, vừa thấy là
biết là nữ nhân, mà ở chỗ cổ còn có mấy dấu hôn rõ ràng giống như tuyên
thệ lãnh địa.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân đáng chết…

Ta
nhanh chóng sửa sang lại một hồi, đem cổ áo dựng lên cao, che khuất hết
các dấu vết, chỉ chốc lát sau Khâm tướng quân mang theo vài người bê một thùng nước lạnh lớn vào trong doanh trướng của Vô Mẫn Quân, sau đó lại
nhanh chóng đi ra, ta bỗng nhiên nghĩ đến Lưu Lương, vừa mới xảy ra
nhiều chuyện lộn xộn như vậy không biết hắn có chạy mất hay không.

Trở lại doanh trướng của mình, ta phát hiện quả nhiên không thấy Lưu Lương!

Kích động chạy tới doanh trướng của Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân đưa lưng về
phía ta, hai tay đang khoát nước trong thùng lên, đang tắm nước lạnh, ta kêu lên với hắn: “Vô Mẫn Quân! Không tốt ! Không thấy Lưu Lương!”

Một lúc lâu sau Vô Mẫn Quân mới chậm rãi nói: “Là ta bảo Khâm tướng quân đưa Lưu Lương đi giam giữ.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến lúc mới đầu khi chúng ta nói chuyện với nhau, hắn bỏ ra ngoài, chắc hẳn chính là khi đó.

Sau đó, Vô Mẫn Quân chậm rãi nói: “Nhưng… vì sao lúc này ngươi lại chạy tới… Ta thật vất vả…”

Ta: “… …”

“Thật sự là thực xin lỗi, ta không phải cố ý , ngươi… tiếp tục bình tĩnh một chút…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.