Bạn đang đọc Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ?: Chương 70 : Lựa Chọn Con Đường (1)
“Tử Nhi ! tại sao mày không chết đi !”
Âm thanh ồn ào, tiếng la hét điên dại gần như xoáy sâu vào màng nhĩ, Bloodmix mặt tái nhợt đứng ngây dại, đơ người nhìn hình cảnh đẫm máu từng quấn lấy một thời tuổi thơ.
Người phụ nữ trong khung cảnh không ngừng gào to, gương mặt bà ta nhăn nhó đầy vẻ điên loạn, những móng tay sắc nhọc không khác gì cây đinh ba của quỷ dữ liên tục trút xuống người cô bé mặc cho cô bé cầu xin, van nài trong vô vọng.
“Mẹ ! Đừng mà ! Tha cho con đi !”
“Mày khiến tao nhục nhã biết chừng nào mà còn dám mở miệng xin tha !”
Người phụ nữ kích động nắm lấy đầu cô bé đập mạnh xuống sàn, máu từ kẻ hở bị toác bắn tung tóe thậm chí có vài giọt bay về phía nó nhưng rồi biến mất trong hư vô. Bloodmix vô thức đưa tay, bên tai vang vẳng khúc nhạc du dương quỷ dị như một lời nguyền vĩnh viễn ám ảnh nó. Tiếng khóc, tiếng gào la khổ sở không ngừng tăng lên theo mỗi trận đánh khủng khiếp, tàn bạo ấy, đến nỗi gần như thính nó bị bịt kín không thể tiếp nhận thêm bất cứ hỗn tạp âm nào nữa, chỉ còn bản hòa ca lẫn trộn giữa phẫn nộ và đau đớn dung hợp vào nhau.
Nếu người đã ghét con như vậy thì tại sao phải sinh con ra…..
*********************
“Bloodmix !”
“Red Fire !”
“Black Moon !”
“Các em đâu rồi !?”
Duncan vừa hét vừa chạy trong mê cung bóng tối vô tận, anh cứ theo con đường rải đầy kim tuyến tỏa sáng lấp lánh mà biết rõ sẽ không bao giờ có lối ra. Nhưng nếu không tiếp tục chạy đi thì những màn đêm ma quỷ phía sau lưng sẽ nuốt chửng anh vào trong bóng tối mãi mãi. Vậy nên, dù mê cung này có phải là nấm mồ chôn cất anh vĩnh viễn thì chí ít hãy để anh gặp lại người quan trọng nhất của cuộc đời anh dù chỉ một lần.
“Hự !”
Duncan kêu lên, mũi chân va chạm một thứ gì đó liền té ngã, nhưng thứ đón tiếp anh là một vòng ôm mềm mại quen thuộc, lan tỏa hương thơm ngan ngát đã từng sưởi ấm trái tim anh.
Duncan giật mình, liền phản ứng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sững sờ kinh ngạc là một nụ cười dịu hiền, đậm chất tình mẫu tử.
“Duncan ! Con lại té rồi !”
Người phụ nữ lấy tay xoa đầu anh, in một nụ hôn trên vầng trán nhỏ. Bờ môi hồng hào mịn màng với giọng nói trong vắt mờ ảo khiến bao cảm xúc bị chôn vùi bỗng trỗi dậy một cách mãnh liệt, làm khóe mắt anh rưng rưng. Duncan nhanh chóng giơ tay gạt đi những giọt nước mắt, anh rất muốn thoát khỏi bóng hình ký ức không thể nào phai nhạt này nhưng cơ thể bỗng nhiên nhỏ xíu, hóa thành một đứa con nít từ bao giờ.
Không ! Không ! Không thể nào.
Rõ ràng đây chỉ là ký ức, sao có thể tác động được đến mình.
Một ngàn câu hỏi nghi vấn tích tụ thành mớ hỗn độn trong đầu óc. Duncan cau mày giãy dụa, cố hết sức thoát khỏi sự cám dỗ đánh lừa do mê cung tạo ra. Tuy nhiên, người phụ nữ có vẻ không nhận ra sự phản kháng của anh, ngược lại còn ôm thật chặt như sợ mất đi một báu vật quý giá.
Hành động kỳ lạ bất thình lình thình của người phụ nữ khiến vô thức anh dừng lại, đưa đôi mắt nâu vàng, anh nhín thấy những giọt nước mắt đang từ từ rơi xuống, thấm vào khóe môi anh.
“Duncan ! nếu sau này mẹ không còn gặp được con thì con hãy nhớ rằng ! DÙ MẸ CÓ CHẾT NHƯNG ÍT NHẤT KHÔNG PHẢI VÌ BA CON YÊU NGƯỜI PHỤ NỮ KIA MÀ LÀ VÌ………HUYẾT-CÔNG-CHÚA !”
ĐOÀNG !
Một âm thanh nổ vang trời làm điếng cả màng nhĩ, Duncan há miệng trợn mắt, tinh thần sốc tột độ khi lời của người mẹ đã khuất vừa thốt ra. Nụ cười cuối cùng thay cho lời chia tay khắc sâu vào tâm trí anh, ký ức loang lổ quay về với màn đêm vũ trụ vô tận .
Anh không tin….
Tại sao là vì em ấy…..
Người anh yêu nhất….
Người quan trọng nhất trong tim anh…
Lại là người bức mẹ anh tới con đường chết .