Đọc truyện Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em Lần Nữa? – Chương 96: Rút Lui
Hắn…hắn…hắn ta vừa nói cái gì !?
Sự kết hợp giữa con người với Ma Cà Rồng !?
Làm sao có thể !!!!!
“Chủ nhân ! Tên này ăn nói hồ đồ gì vậy !? làm sao con người có thể kết hợp với Ma Cà Rồng cơ chứ !? Hắn ta bị đám nhân loại tẩy não rồi, tốt nhất là để thần giết hắn luôn đi !”
Rosy tức giận phản đối kịch liệt, bà ta quát tháo còn tự mình đưa mình đưa ra quyết định , giơ kiếm chỉ vào mặt Đinh Thiên.
Lúc đầu Huyết Xích Tử chỉ định xử lý Sum xong sau đó liền bỏ về, nhưng ai ngờ mọi chuyện bỗng dưng càng trở nên rắc rối, ông không những đắn đo trước lời cầu xin của Đinh Thiên mà còn phải giải quyết xung đột trong nội bộ.
Chết tiệt ! Nội tâm ông bắt đầu bị dao động rồi.
“Chủ nhân !!!”
” Thôi đi ! ROSY !!!!!!!!”
Cứ nghe mãi cái âm thanh đang đá chát của Rosy lải nhải bên tai , Huyết Xích Tử cũng dần dần thấy bực.
Bầu không khí ồn ào, đau thương ban nãy cuối cũng cùng trở về chốn im lặng, đầy nỗi buồn.
Hắc Đinh Thiên vẫn im bặt, cúi đầu quỳ rạp, nhìn tư thế van xin thấp hèn của người cận thần trung thành nhất luôn luôn bên mình khiến cho Huyết Xích Tử cảm thấy xót xa.
Dường như, nếu ông không có ý định thay đổi quyết định của mình thì có lẽ Hắc Đinh Thiên sẽ ngồi quỳ ở đây cho tới sáng hoặc là hy sinh tính mạng để bảo vệ con người.
Rốt cuộc ! Phải là gì mới đúng đây !?
Tâm trạng ông hiện giờ rất rối loạn, mớ cảm xúc hỗn độn cứ xoay vòng vòng.
Ông hết nhìn đám thuộc hạ rồi nhìn sang những con người đang gồng mình chiến đấu.
Sự tin tưởng , kỳ vọng và nỗi xót xa, cầu xin khiến cho ông không biết phải lựa chọn như thế nào, hai con đường nhưng biết đi về đâu.
Thời gian im ắng bao trùm kéo dài mãi cho đến khi một con quạ đen đâm sầm vào cửa sổ xuất hiện, tiếng mảnh vỡ kêu loang xoảng kéo hết sự chú ý của tất cả về một phía.
Huyết Xích tử là người đầu tiên nhanh tay đến trước, ông rút cái mảnh giấy được buộc chặt dưới cái chân con quạ, ngón tay miết phẳng hai bên mặt giấy rồi chậm rãi đọc, con ngươi đầy sự trầm tư.
Một lúc sau…….
Phừng !
Đột nhiên, mảnh giấy trên tay bỗng dưng bị đốt.
Mùi khói khét lẹt xông vào khoang mũi từng người, cho thấy nội dung trong bức thư chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì mới khiến cho chủ nhân có biểu hiện đáng sợ như vậy.
Huyết Xích Tử phẫn nộ nghiến răng, ánh mắt đỏ rực đó còn kinh khủng hơn cả ban nãy.
Không đợi cho Rosy hỏi chuyện gì, ông đã ra lệnh rút quân.
Điều này làm cho Rosy với Hắc Đinh Thiên vô cùng ngỡ ngàng.
Lúc đầu bà ta còn định phản bác ý kiến , nhưng sau khí thấy con ngươi lườm tóe lửa, dữ tợn nhìn mình.
Bà ta mới an phận cúi đầu, theo chủ nhân rút lui.
Tuy nhiên, chuyện nợ nần giữa con người với Ma Cà Rồng chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua, hôm nay , bọn chúng quá may rồi.
………………………………………………………………………………………………………
Mấy ngày nay, tụi hắn đã trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tồn……Ngỡ rằng những tai ương, quả báo, chết chóc sẽ chầm chầm đến, nhưng….càng nhĩ như vậy, chúng càng xuất hiện và mỗi lúc đến nhanh hơn.
Hắn vẫn chưa hết bàng hoàng về vụ việc ngày hôm nay, nhưng đa số sự đau đớn và nỗi thất vọng chiếm nhiều nhất.
Hình ảnh phẫn nộ , cơn giận dữ của ba nó lúc muốn giết hắn đã khiến hắn nhụt chí đi rất nhiều, nhưng mỗi khi nhớ tới lời bày tỏ từ tận đáy lòng của nó là hắn lại không thể kìm chế được cảm xúc bên trong mình.
Hắn muốn gặp nó ngay lập tức !
Bloodmix…!
Anh phải làm sao đây !?….
“Sum ! Đỡ đau chưa con !?”
Hoàng Dung chậm rãi tiến lại gần Sum, đưa bàn tay đặt lên vết thương ân cần hỏi.
Hắn chỉ vô thức gật đầu sau đó tiếp tục chìm trong im lặng, tràn ngập nỗi cô đơn.
Bà biết, bà biết hắn lại nhớ đến cô gái tóc đen đó, cơ mà sau nhiều chuyện phức tạp và suýt chút nữa mất đi tính mạng này, bà không dám mạo hiểm để cho con trai mình gặp cô bé ấy nữa.
Mặc dù bản thân…phải nói là vô cùng thích nó, nhưng tính mạng con mình thì luôn luôn ưu tiên lên hàng đầu.
“Mẹ !”
“Gì vậy con !?”
“Mẹ biết gì về vị bá tước đó !?”
Hoàng Dung mệt mỏi câm bặt quay sang hướng khác không có ý định trả lời , những bí mật càng cố gắng giấu kín thì tổ chỉ kích thích nỗi tò mò của con người càng dâng cao hơn.
Sum khó chịu, ngồi bật dậy khỏi ghế nắm lấy vai bà, hắn không muốn bất cứ ai trong gia đình che giấu hắn chuyện gì nữa cả.
Hắn cần phải biết về quá khứ của mình, hắn không muốn sống trong lớp vỏ bọ của ba mẹ mãi như thế.
“Mẹ đừng im lặng nữa ! Đừng có giấu con nữa ! Tại sao mẹ cứ phải xem con như một đứa con nít như thế !!!!!”
“Không ! Mẹ không muốn trả lời ! Con thôi đi !!!!!”
Bà đau đớn quyết liệt kháng cự hắn, bên tai ong ong lên những tạp âm rùng rợn khiến cho hình ảnh đẫm máu năm nào một lần nữa hiện lên.
Lúc đó, trời mưa rất dày, rất nặng, rất đáng sợ, Hoàng Dung một thân một mình đấu với con quỷ tàn ác muốn lây mạng con trai bà.
Khi lưỡi kiếm sắc bén gần đâm trúng ngực của con quỷ đó , ngay tức khắc vang lên một tiếng kêu thất thanh vang trời, máu nhuộm đỏ loang lổ trên nền đất, bức tranh ám ảnh này vĩnh viễn không bao giờ phai trong ký ức Hoàng Dung.
“AAAAAAAAA !!!!!!!”
Hoảng sợ ôm đầu, bà thất thanh hét to, tiếng kêu này đã ảnh tới phòng làm việc bên cạnh của Hải Trình.
Ngay tức khắc, Hải Trình nhanh chóng đạp cửa đi vào.
Nhìn bầu không khí căng thẳng trong phòng, không cần suy nghĩ ông cũng thừa biết đã xảy ra chuyện gì.
Cấp tốc đi đến chỗ giường ngủ, ông thấy Hoàng Dung sắc mặt tái nhợt , nằm mê mang trên giường trông vô cùng khổ sở, nhưng may ra, bên cạnh vẫn còn có hắn.
“Chuyện gì vừa xảy ra !?” – Ông lên tiếng, nghiêm túc hỏi.
Hắn mặt mày mệt mỏi, ngước lên nhìn ông.
Hai đôi mắt xanh biển mãnh liệt đối nhau, dường như cả ông lẫn hắn đều nhìn thấu được tâm tư của đối phương nhưng đồng thời cũng là đang nhìn mình.
Cho đến khi hắn là người cắt đứt cuộc hội thoại không lời này, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
Nhưng trước khi đi, hắn vẫn không quên để lại những lời nói.
“Mặc dù con không biết mẹ giấu con chuyện gì ! Nhưng quá khứ của mẹ, ắt hẳn ba biết rất rõ ! Nếu như hai người không định nói cho con biết thì con bắt buộc dùng trái tim ký ức !”
( Tiểu Nhã : vũ khí trong thiếu nữ tuyệt vọng.
)
……………………………………………….
Dưới phòng khách, Sum như kẻ vô hồn, mất đi sức xống ngồi phịch xuống ghế.
Khung cảnh hỗn độn, đẫm máu ấy vẫn còn lưu lại trong trí nhớ, chẳng thể nào phai.
Hắn muốn tạm thời quên đi một số chuyện nên đi ra sân, hưởng thụ không khí mát lành một chút.
Nhưng bước chân mới chạm đến cửa, hắn bỗng dưng thấy một con quạ tương tự như con lúc nãy, chỉ là lần này nó là màu trắng , trông vô cùng hiền lành, thuần khiết chứ không dữ tợn , hắc ám như con quạ đen lúc nãy.
Theo phản ứng, Sum lập tức chạy đến bên con vật tuyệt đẹp ấy.
Con quạ trắng thấy vậy liền nhanh chóng dẫn hắn ra khỏi cửa rồi sau đó thả một sợi lông vũ lên tay hắn, bóng hình tức khắc biến mất vào trong hư vô.
Sum không hiểu, chỉ thơ thẩn đứng nhìn , vuốt ve sợi lông vũ mềm mượt một cách vô thức.
Đột nhiên, mùi hương thơm ngát quen thuộc của hoa tử đằng đâu đó xuất hiện, xoa dịu cảm giác u sầu, nặng trĩu bao lâu nay.
Lúc này, hắn mới phát hiện, phía hai mặt của chiếc lông vũ có một dòng chữ cổ khá mờ mờ.
Không chút chần chừ, hắn liền mở ra đọc, não bộ hoạt động phân tích lý giải.
Lúc đầu, bản thân có hơi ngây ngốc , khó hiểu một chút, nhưng mấy phút sau, nội tâm hắn mơ hồ dậy sóng dữ dội.
Một cảm giác ấm áp vô hạn, tựa dòng suối nhẹ nhàng ập đến, chúng dường như không có giới hạn, cứ liên tục lấp đầy bên trong cho đến khi không thể chứa được nữa, những giọt nước ấy từ từ ngưng đọng, hóa thành những giọt mưa to dần , lớn dần và cuối cùng là rơi xuống.
Tong !
Bloodmix ! Em là đồ ngốc !
Hắn lấy tay che đi đôi mắt ướt đẫm , khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc xen lẫn nỗi buồn.
Chiếc lông vũ đang cầm trên tay bỗng dưng biến thành những quả bong bóng trong suốt, bay lơ lững giữa không trung, và mỗi lần có một quả nổ đi là xuất hiện một tiếng nói chuông bạc mơ hồ, hư vô mà ấm áp.
Sum ! Em yêu anh !