Đọc truyện Công chúa phải ngoan một chút – Chương 4:
Chương 4: Đi học
Có Tưởng Điềm Nha canh chừng, Chúc Yểu bắt đầu công cuộc sao chép bài tập về nhà đầy căng thẳng và kích thích.
Trong lúc đó, Tưởng Điểm Nha thấy dáng vẻ xa lạ vụng về của cô, nhịn không được lấy một thân kinh nghiệm phong phú mà mở miệng chỉ đạo: “Bài này bước đầu tiên đừng viết giống nhau, như vậy giáo viên sẽ phát hiện. Tớ đã lược bỏ bước này, cậu viết thêm ở giữa đi… Ai nha, chỗ này tớ viết sai bước nên cậu đừng cố ý viết theo.”
Thì ra sao chép bài cũng là một công việc cần nhiều kỹ thuật như vậy… Điều này làm cho tiểu công chúa đến từ Đại Ngụy xem như mở rộng tầm mắt.
Lúc cô sao chép đến một bài cuối cùng, phòng học vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu nổi lên tiếng xôn xao ồn ào. Chúc Yểu cầm bút ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia bước vào, bắt đầu thu vở bài tập toán của học sinh.
Các nam sinh đã ngoan ngoãn chuẩn bị bài tập toán từ lâu, các nữ sinh còn đỏ mặt dâng lên vở bài tập trong tay.
Tay Chúc Yểu chợt khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc mới gặp thái phó —
Khi đó cô còn nhỏ tuổi, trong tay cầm một quả mận đào lớn gần bằng khuôn mặt mình, là do tiểu quốc ở biên giới tiến cống, rất ngọt.
Cô yên lặng ngồi ở cạnh bình phong phía sau long ỷ của phụ hoàng. Mà lúc này trong điện đang tiến hành trực tiếp khoa cử, đề là do Hoàng đế tự nghĩ, chủ yếu là kiểm tra chính trị các thời hoặc lịch sử lập quốc.
Các sĩ tử dâng bài thi lên, đến quan chủ khảo nhận xét rồi cuối cùng hoàng đế sẽ là người quyết định lựa chọn ra trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa.
Người đọc sách tuy đầy bụng kinh luân nhưng phần lớn đều cổ hủ cứng ngắc, những người như vậy ở trong mắt tiểu công chúa mà nói, mỗi người nhìn qua đều ngơ ngơ ngác ngác như khúc gỗ, thật giống con ngỗng suốt ngày chỉ biết kêu cạc cạc, vừa ồn ào lại không thú vị.
Chỉ có thiếu niên kia, mặt như bạch ngọc, dáng người thẳng tắp.
Giống như một cây trúc độc lập, hiên ngang lẫm liệt.
Khi đối mặt với hoàng đế, người này vẫn rất bình tĩnh, đối đáp trôi chảy, ngôn từ hoa mỹ.
Tiểu công chúa tám tuổi năm ấy làm sao hiểu được những thứ văn tự rắc rối đó, chỉ cảm thấy giọng nói thiếu niên tựa như thần tiên kia rất dễ nghe, lọt vào tai như phá tan băng tuyết, cảnh xuân tràn ngập. Cảnh đẹp ý vui như vậy làm cho cô ngay cả trái đào cầm trong tay cũng quên ăn, thật hận không thể trừng đôi mắt tròn xoe của mình lớn hơn nữa.
Sau này, Chúc Yểu mới biết được, vị thiếu niên tuấn mỹ đó chính là cháu đích tôn của Nguyên Hầu – lão thần tam triều, tên Nguyên Trạch, mười lăm tuổi.
Nghe nói cháu đích tôn này của Nguyên Hầu lúc năm tuổi không chỉ biết làm thơ, tinh thông kinh sử, mà còn tập võ, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, kiếm thuật xuất chúng. Văn võ song toàn lại thêm khuôn mặt tựa như thần tiên, đây chính là tác phẩm mà vị Nguyên Hầu cả đời luôn nghiêm khắc bắt bẻ kia tâm đắc nhất.
……
Ngày xưa cô vì ngắm thái phó mà quên gặm đào, bây giờ cô thấy thái phó dường như cũng đã quên chép bài tập. Đến tận khi thu xong vở bài tập hai tổ thì Chúc Yểu mới giật mình hoàn hồn, vụng về cầm vở chép xong dòng cuối cùng của lời giải.
Thấy đôi giày thể thao trắng bóng đi đến bên cạnh mình, Chúc Yểu ngước mắt nhìn.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt Chúc Yểu chính là chồng vở thật dày, sau đó là cánh tay thon dài đang bê chồng vở của anh, móng tay được cắt gọt sạch sẽ và khỏe mạnh. Anh cứ như vậy đứng ở trước mặt của cô, cảm giác áp bách nháy mắt đánh úp tới, giọng nói của anh lại ôn hòa trong trẻo: “Đề nghị giao vở bài tập.”
Chúc Yểu đưa vở bài tập đã sửa sang xong xuôi cho anh.
Anh cụp mi mắt, duỗi tay nhận lấy vở bài tập của cô, sắp xếp lại chồng sách, ngay sau đó đột nhiên ngước mi. Chúc Yểu không kịp phòng bị, ánh mắt rơi thẳng vào trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tiểu công chúa hiếm khi tiếp xúc với người khác phái nên gương mặt lập tức đỏ bừng, đến lỗ tai cũng trở nên nóng bỏng.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Tiết đầu tiên là môn toán.
Giáo viên dạy toán tên là Tiêu Thục Tuyết, cũng đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đeo một cái kính gọng đen, tóc quấn thành một búi tóc sau đầu, thoạt nhìn nghiêm túc lại trí thức.
Tiêu Thục Tuyết vừa giảng mẫu xong một số ví dụ của đạo hàm, bà vô thức nhìn đến chỗ học sinh tâm đắc nhất của mình.
Nguyên Trạch là lớp trưởng kiêm đại diện môn toán, cũng chính là kiêu ngạo của ban 9 bọn họ.
Thiếu niên với gương mặt như ngọc, lông mày dài đậm, cứ mỗi lần nhìn Tiêu Thục Tuyết lại không nhịn được cảm khái, trên đời này sao lại có học sinh hoàn mỹ như vậy, không nói đến thành tích tốt mà chỉ riêng giá trị nhan sắc cũng đã ở bậc siêu cấp rồi.
Quả nhiên là được ông trời ưu ái, hơn nữa còn là loại cưng chiều đến tận trong xương cốt.
Tiêu Thục Tuyết vừa lòng gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới nữ sinh bên cạnh Nguyên Trạch.
Tuy rằng Chúc Yểu đi cửa sau, thành tích cũng không tốt, có một bộ phận giáo viên không thích cô nhưng Tiêu Thục Tuyết vẫn rất thích cô bé này. So với anh trai Chúc Hằng lâu lâu lại đánh nhau trốn học thì Chúc Yểu quả thực là ngoan ngoãn đến lạ.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá ít nói.
Bài tập toán của Chúc Yểu bà cũng có chú ý đến, nếu nghiêm túc thì bài giải rất tinh tế, nhưng mà, đáp án lại sai.
Áp lực học tập lớn làm cho cô gái nhỏ này quá mức tự ti. Mỗi lần bà dạy học, sau khi giảng xong ví dụ mẫu, lúc ra đề luyện tập chuẩn bị gọi vài người trả lời thì cô bé này đều cúi thấp đầu xuống như là sợ bà sẽ gọi đến cô.
Dạy học gần hai mươi năm, trong lòng bọn học sinh nghĩ cái gì bà chỉ cần nhìn cái ót là biết được.
Chúc Yểu vốn dĩ tự ti, nếu cô không muốn làm thì bà cũng không cố ý làm cô khó xử. Xem ra phải chuẩn bị tìm thời gian nào đó cùng con bé nói chuyện đàng hoàng, khuyên bảo một chút.
Hiện tại, Tiêu Thục Tuyết ra đề xong, khi chuẩn bị gọi học sinh lên bảng trả lời thì lại nhìn thấy Chúc Yểu bên cạnh Nguyên Trạch với dáng ngồi đoan trang, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy sức sống, tinh thần phấn chấn. Ban đầu còn chưa nhìn kĩ, bây giờ vừa thấy, cô gái nhỏ này dường như trở nên tự tin, xinh tươi đến lạ kỳ. Thân là giáo viên, nhìn cô như vậy trong lòng bà cũng có chút an ủi. Tiêu Thục Tuyết đương nhiên biết — đây là học sinh muốn có cơ hội để biểu hiện.
Cô gái nhỏ luôn tự ti hôm nay lại không giống như thường ngày chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt của bà liền cúi đầu, một đôi mắt to ngập nước nhìn mình, phảng phất như đang chứa chút ý cười.
Trong ánh mắt kia lại như muốn nói: “Cô giáo, đề này em biết làm, hãy để em lên.”
Ban đầu, bà chỉ muốn tạo sự tự tin cho cô gái nhỏ này nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ học sinh nóng lòng muốn thể hiện bà liền ngầm hiểu. Vì thế, bà hơi hơi mỉm cười, cầm phấn viết bảng nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, rất hiểu ý mà nói: “Chúc Yểu, đề này em lên giải đi.”
Ah?
Mười bảy năm làm công chúa Đại Ngụy hiếm khi có người gọi thẳng tên của cô nên Chúc Yểu vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng được, nhưng mà vừa rồi cô ngồi ở phía dưới cũng có nghe vị giáo viên dạy toán này giảng bài, tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết được đây là một giáo viên đầy thông tuệ.
Tiểu công chúa vô cùng hiểu lễ phép, ngẩng đầu đứng dậy sau đó nhìn giáo viên, dùng giọng nói ngọt ngào tự nhiên đáp: “Thưa cô giáo, đề này em không biết làm.”
Phụt…
Có bạn học bật cười, tiếp đó là một tràng cười nối tiếp không ngừng. Tất cả ánh mắt gần như đều dừng trên người Chúc Yểu, nhưng thần thái của cô vẫn rất tự nhiên.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào.
Cô gái nhỏ có dáng người mảnh mai lại mềm mại đáng yêu.
Khuôn mặt trắng nõn phủ thêm vầng sáng, lông mi nhỏ dài giống như cánh bướm đang bay, phấp pha phấp phới. Người mà lúc bình thường luôn trốn trong góc phòng im lặng gần như trong suốt giờ đây lại thật giống như đang lấp lánh sáng lên.
“Chúc Yểu hôm nay không giống bình thường đúng không?” Có bạn học xì xào nghị luận.
Nam sinh cùng bàn với Hứa Du Du nhịn không được nhỏ giọng nói một câu: “Thật đáng yêu.”
Hầu hết các học sinh đều có thói quen chuẩn bị bài ở nhà, bởi vì ở lớp học, thành tích đại diện cho địa vị. Đi học, đối mặt với câu hỏi của giáo viên nếu trả lời tốt, được giáo viên khen ngợi thì tự nhiên sẽ được bạn học hâm mộ. Còn nếu không trả lời được, cho dù giáo viên không nói gì thì chính mình cũng tự thấy xấu hổ.
Trường hợp giống như Chúc Yểu bây giờ, thần thái tự nhiên nói không trả lời được, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi hoàn toàn bất đồng với những học sinh khác.
Cô từ chối giải bài cũng không sợ bị người khác cười nhạo mà họ sẽ theo bản năng nghĩ, có phải mình giảng giải không tốt hay không.
Ah? Tiêu Thục Tuyết buông khóe môi, cũng hơi sửng sốt một chút. Nhìn gương mặt mỉm cười của cô gái nhỏ kia làm bà nhịn không được tự mình suy nghĩ, có phải mình ra đề quá khó hay không.
Vị giáo viên thông tuệ lập tức lấy lại tinh thần.
“Cả lớp trật tự.”
Ho nhẹ một tiếng, giơ tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Vậy được rồi, Chúc Yểu em ngồi xuống trước đi…” Sau đó ánh mắt dừng trên những học sinh trong lớp, “Có em nào xung phong lên giải bài hay không?”
Cuối cùng chỉ có Lâm Chỉ Y giơ tay: “Thưa cô, để em lên giải bài này đi ạ.”
Tiêu Thục Tuyết gật gật đầu ra hiệu cho Lâm Chỉ Y lên bảng.
“Những em khác tự viết lời giải vào vở của mình, năm phút sau tôi sẽ chữa bài.”
Chúc Yểu chỉnh sửa áo đồng phục rộng thùng thình một chút rồi một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt đánh bạo hướng về phía thiếu niên bên cạnh. Nhìn từ góc độ của cô thì chỉ thấy được sườn mặt góc cạnh cùng hàm dưới gãy gọn rõ ràng của anh.
Anh cúi đầu, mái tóc đen như mực rũ xuống che khuất vầng trán cùng lông mày, không thấy rõ cảm xúc.
Nhưng mà vừa rồi… anh cười có phải không?
Chúc Yểu nhíu mày.
Hay là cô nhìn nhầm rồi?
Cô không dám khẳng định, chỉ là có cảm giác như vậy. Mặc kệ, thấy không rõ liền không thèm nghĩ nữa.
Thu hồi ánh mắt, cô lấy ra bút đen trong túi bút rồi chép lại ví dụ trên bảng vào vở, chuẩn bị giải đề.
“Thật không hổ danh là Lâm Chỉ Y, chỉ cần vừa nhìn một cái liền biết cách làm, viết thật nhanh.” Có bạn học cảm khái.
Lâm Chỉ Y thành tích tốt, quan hệ tốt, diện mạo lại thanh tú, là hoa hậu giảng đường do cả Hành Trung công nhận, nghe nói cô ta còn là một tay dương cầm giỏi. Từ nhỏ đã là ‘con nhà người ta’ trong miệng các bậc phụ huynh.
Trên bảng đen có một dãy chữ viết nắn nót. Bài luyện tập tuy rằng không khó nhưng nếu có thể giải lưu loát mạch lạc rõ ràng như vậy làm cho Tiêu Thục Tuyết vừa lòng gật đầu, cho Lâm Chỉ Y trở về vị trí.
Rất nhanh sau đó các bạn học cũng đều giải xong đề.
“Được rồi, cô sẽ chữa đề. Những bạn ngồi cùng bàn trao đổi bài cho nhau rồi tự chấm điểm.”