Đọc truyện Công chúa phải ngoan một chút – Chương 1:
Chương 1: Chúc Yểu
Chúc Yểu bị vú Phương đánh thức.
Tấm rèm màu trắng sữa được kéo ra, những tia nắng ban mai xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh rơi vào trong phòng, tràn ngập ấm áp. Chúc Yểu ngồi dậy từ trên giường, tóc dài mềm mại có chút lộn xộn. Cô nâng tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm xong liền xốc chăn lên rời giường, mang đôi dép bông vào rồi đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.
Bàn chải đánh răng màu hồng nhạt, lông chải mềm mại tinh tế, kem đánh răng vị bạc hà lan tràn trong miệng, mát lạnh mà sảng khoái.
Đánh răng rồi đến rửa mặt, trải qua một thời gian luyện tập thì cuối cùng Chúc Yểu cũng đã thích ứng được với cuộc sống hiện tại này. Vắt khô khăn mặt treo lên giá, sau đó từ trong ống kim loại trên bồn rửa mặt lấy ra một sợi dây chun, buộc cao mái tóc dài ngang vai.
Ở bên ngoài, vú Phương đã thay cô chuẩn bị tốt quần áo hôm nay cần mặc, là áo trắng ngắn tay và váy dài lam thẫm.
Cô đi qua nhặt lên chiếc váy xếp li trên giường rồi đặt ở bên hông ướm thử. Hai mặt trước sau váy đã được ủi phẳng, chất liệu rất tốt, với ánh mắt của cô mà nói thì nó thực sự là rất đẹp, chỉ là… quá ngắn.
Cuối cùng Chúc Yểu cũng không mặc váy mà chỉ bước đến phòng giữ quần áo, từ trong một dãy rực rỡ muôn màu lớn chọn ra một cái quần đồng phục rộng thùng thình mặc vào.
Sau khi đổi xong quần áo xuống lầu, trên bàn ăn lúc này đã có Chúc Tấn Ung và Tiêu Minh Châu đang dùng bữa sáng.
Bữa sáng là cháo trắng thơm ngào ngạt cùng với chút thức ăn và vài đĩa điểm tâm tinh xảo.
Chúc Tấn Ung mặc đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng, tay trái ngắt một miếng bánh bao kim sa, nhìn đến chỗ vợ mình đang ngồi ở ghế chủ vị chỉ mới ăn một nửa đã cúi đầu xem báo, ông nhịn không được nói: “Tập trung ăn hết không được à?”
So với dáng vẻ lúc ở nhà của Chúc Tấn Ung thì Tiêu Minh Châu hai mươi bốn giờ đều duy trì tư thái nữ cường nhân giỏi giang, khuôn mặt được trang điểm nghiêm túc tinh xảo, tóc ngắn sạch sẽ chỉnh tề. Khi Chúc Tấn Ung vừa nói xong câu này, một ánh mắt sắc bén lập tức bay tới, giọng điệu nghiêm nghị: “Lo ăn của ông đi.”
Chúc Tấn Ung há mồm nhét nửa cái bánh bao còn lại trên tay vào miệng, giận mà không dám nói gì.
Nhìn vẻ mặt Chúc Tấn Ung như người đang gặp phải cảnh khốn cùng thì cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một tháng trước vị này còn là một nam tử trung niên mình mặc tơ lụa, dáng vẻ buồn ngủ ngồi trên long ỷ hoàng cung Đại Ngụy để tiếp nhận triều bái của quần thần.
Lúc đó, Chúc Tấn Ung là đế vương đời thứ sáu của Đại Ngụy, mà người diện âu phục giày cao gót bên cạnh ông là Tiêu Minh Châu lại chính là hoàng hậu hiền thục trang nhã, ung dung cao quý của ông. Mười bốn tuổi vào cung làm hậu, lần lượt sinh hạ một đôi trai gái — Đầu tiên là thái tử Chúc Hằng, kế tiếp là tiểu công chúa Chúc Yểu.
Khi đó Chúc Tấn Ung là đế vương, Tiêu Minh Châu là người phụ nữ cai quản hậu cung. Tuy đã từng là nữ nhân diễm tuyệt hoàng thành nhưng đối với vị đế vương có mới nới cũ kia mà nói thì bà sớm đã là hoa tàn ít bướm. Hoàng đế trăng hoa bất tài, sủng ái nhất chính là vị Từ quý phi xinh đẹp quyến rũ kia. Cho nên mới nói, ông đối với hoàng hậu cả luống tuổi của mình một cái liếc mắt cũng không buồn cho.
Thật không ngờ, ngày ấy tại cung yến trong Vũ Anh Điện, mọi người đang ăn uống linh đình, yến tiệc xa hoa lộng lẫy, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên bên tai, cảnh tượng phồn hoa giống như đang ca múa mừng cảnh thái bình. Nào biết ngay sau đó, từ trên bầu trời đột nhiên rớt xuống một viên thiên thạch bự chà bá, vừa vặn nện trúng vị trí chủ tọa ở Vũ Anh Điện…
Ngay sau khi trước mắt tối sầm, cặp vợ chồng hoàng thất cứ như vậy mang theo cả nhà chuyển hộ khẩu — tới thành phố Tấn, thế kỷ 21.
Mà vị hoàng hậu từng bị ông vứt bỏ như một chiếc giày rách kia nay lại lắc mình biến thành tổng giám đốc tập đoàn Bích Mậu, là nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy trong giới bất động sản.
Mà ông, thân là đế vương một thời nay lại biến thành một tên ở rể của Tiêu gia.
Kết hôn ba năm, cũng đã sinh ra một đôi trai gái, Tiêu Minh Châu bắt đầu tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc, ném người chồng này ở nhà làm tên ăn bám.
Theo lý thuyết là luân hồi chuyển thế, nhưng thực tế thì tất cả mọi người lại vẫn giữ được ký ức lúc ở Đại Ngụy…
Điều này làm cho vị hoàng đế sinh ra đã ngậm thìa vàng nào đó không thể nào làm như không có việc gì mà nuốt trôi cục tức Tiêu Minh Châu để cho ông làm một tên ăn bám này được.
Tiêu Minh Châu rất hưởng thụ thân phận nữ tổng giám đốc bá đạo hiện giờ.
Hiện tại, Chúc Tấn Ung đã không còn là hoàng đế cao cao tại thượng ở Đại Ngụy kia nữa, con trai và con gái có thể theo họ của ông đã là ân huệ lớn nhất rồi. Mỗi khi nhớ tới những ngày sinh hoạt trong cung đình lúc trước, Tiêu Minh Châu lại càng không thể cho Chúc Tấn Ung sắc mặt tốt được.
Cho nên trước mắt ông phải thật ngoan ngoãn làm tròn chức vụ ăn bám của mình, nếu có chút ý kiến gì thì chỉ cần một tập giấy thỏa thuận ly hôn nện xuống là có thể đảm bảo cho ông về quê trồng trọt với ông bà.
Chúc Yểu chân mang dép lê từ trên lầu xuống, cảm thấy việc cha mẹ ầm ĩ đã quá quen rồi, cô bèn ngoan ngoãn ngồi xuống dùng bữa sáng.
So với mấy người Chúc Tấn Ung có được ký ức hai đời thì ký ức của Chúc Yểu lại không hoàn chỉnh. Ký ức về hoàng cung Đại Ngụy kia rất rõ ràng, dường như chỉ mới ngày hôm qua. Còn ký ức về thành thị hiện đại lại có chút mơ hồ, có đôi khi gặp phải một vài người hoặc đồ vật quen thuộc thì bản thân mới có thể nhớ lại đôi chút.
Việc này rất có thể có liên quan đến việc cô chuyển thế.
Ngày thiên thạch rơi xuống ấy, rõ ràng cô đã ngồi ngay ngắn ở bên người mẫu hậu, theo lý thuyết cũng nên đồng thời rời đi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại sống lâu thêm bảy ngày ở Đại Ngụy.
Tuy Tiêu Minh Châu lạnh nhạt với Chúc Tấn Ung nhưng lại cưng chiều cô con gái duy nhất của mình hết mực. Cho dù là ở hoàng cung Đại Ngụy hay tại thành phố Tấn hiện đại bây giờ thì Chúc Yểu vẫn là khối thịt ở đầu quả tim của bà.
Nhìn thấy cô đi xuống, Tiêu Minh Châu lập tức lộ ra tươi cười, tự mình gắp một cái bánh bao kim sa để vào bát của Chúc Yểu.
Hôm nay là ngày đến trường đầu tiên của Chúc Yểu, Tiêu Minh Châu lo lắng dặn dò: “Nếu tới trường bị bạn bắt nạt thì cứ nói với anh hai con.”
“Vâng.” Chúc Yểu ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi thưa mẹ.”
Nơi này khác với Đại Ngụy, cho dù cô là thân con gái thì cũng có thể cùng những con trai khác danh chính ngôn thuận đến trường đi học.
Không những vậy, Chúc Yểu còn cùng anh trai của cô là Chúc Hằng học chung một khối, chung một trường cao trung. Thực ra thì Chúc Hằng phải học trên cô một lớp, nhưng do lúc còn ở năm hai cao trung hắn bị bệnh nặng một trận, phải nghỉ hết tận một học kỳ nên bây giờ mới phải ở lại lớp.
Vừa đúng lúc năm nay hai anh em bọn họ lại cùng bước vào năm ba cao trung.
Trên lầu truyền đến tiếng vang, là tiếng bước chân của ai đó dẫm lên sàn nhà.
Tiếp đó là tiếng nói vang dội của một thiếu niên truyền tới: “Ai dám khi dễ em gái của con, cứ thử xem xem con có tẩn chết bọn chúng hay không!”
Cho dù hắn là thái tử ăn chơi trác táng lúc trước hay là thiếu niên bất lương của hiện tại thì Chúc Hằng vẫn cứ trước sau như một, luôn bao che khuyết điểm của người nhà.
Hắn vắt áo phông qua vai rồi tiến lại gần bàn ăn, một tay sờ sờ đầu em gái, một tay khác kẹp một cái bánh bao chấm chấm giấm chua rồi nhét vào trong miệng, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Mẹ yên tâm, ở trường học đã có con bảo vệ Yểu Yểu, đảm bảo sẽ cho em ấy mặc sức tung hoành.”
Tiêu Minh Châu rất vui mừng, mở điện thoại di động rồi nhập vào một chuỗi số, khoản tiền tiêu vặt cứ như vậy được chuyển đi.
Di động phát ra tiếng chuyển tiền lanh lảnh, Chúc Hằng cười nịnh nọt: “Cảm ơn mẫu hậu đại nhân.”
Hừ! Chúc Tấn Ung đã sớm nhìn quen cái loại tươi cười này, so với Cao Đức lúc trước hầu hạ hắn thì không khác chỗ nào. Chỉ là hiện tại Chúc gia đã mất đi quyền thừa kế ngôi vị, ông biến thành một kẻ nhàn hạ giúp việc trong nhà, phải dựa vào phí sinh hoạt bà vợ phát cho hàng tháng để sống qua ngày.
Trải qua một khoảng thời gian ngoan ngoãn như gà, hiện tại ông cũng không có tư cách trách cứ con trai.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Lúc này, trên xe riêng của Chúc gia, hai anh em một lớn một nhỏ ngồi ở ghế sau. Tối hôm qua Chúc Hằng chơi game đến khuya nên bây giờ đang khoanh tay trước ngực ngửa mặt vào ghế dựa mà ngủ gật.
Chúc Yểu thì lại khác, cô được học lễ nghi cung đình từ nhỏ nên đã đi vào khuôn phép, dáng ngồi đoan trang, nơi cổ áo đồng phục màu lam lộ ra cần cổ mảnh khảnh.
Ngoài cửa sổ xe là nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, xe cộ qua lại tấp nập, trên đường người qua kẻ lại, cái này cùng với những thứ cô thấy trong TV thật giống nhau, không như hoàng thành Đại Ngụy rực rỡ xanh vàng, đủ loại đồ vật đặc sắc.
Chúc Hằng chậm rãi mở mắt, ánh mắt khi nhìn em gái lập tức biến thành tràn đầy yêu chiều, giọng điệu cũng không giống bình thường mà lại trở nên hết sức ôn hòa: “Nơi này rất tốt có phải không? Lúc trước ở trong hoàng cung, tuy chúng ta là hoàng tử và công chúa nhưng nào có được cái gọi là tự do như hiện tại đâu?”
Vì không bị phụ hoàng răn dạy, mẫu hậu cũng rất bận rộn nên không có thời gian quản thúc bọn họ.
Nói xong hắn như lại nghĩ tới cái gì, Chúc Hằng gối hai tay ra sau đầu, giọng nói biếng nhác: “Cũng không có ép buộc anh phải cưới cô gái mình không thích.”
Chúc Yểu nhịn không được nói: “Chị Phùng cũng rất tốt mà.”
Lúc Chúc Hằng còn là thái tử hắn rất thích chơi bời lêu lổng, tính tình lỗ mãng, vốn không thích loại cô nương ngờ nghệch ngơ ngác như thế. Trong trí nhớ của hắn, vị cô nương kia mỗi lần nhìn thấy hắn đều rất sợ hãi, dáng vẻ ngốc nghếch như vậy nhất định không phải là người có tri thức lại hiểu biết lễ nghĩa như lời phụ hoàng mẫu hậu hắn nói. Nhưng mà, bây giờ việc này cũng không còn quan trọng nữa… Thái tử Chúc Hằng của Đại Ngụy đã sớm chết rồi, người đó cũng không cần gả cho hắn nữa.
“Chỉ là—”
Chúc Hằng nhướng mày, bỗng nhiên có chút tiếc hận: “Chỉ là không còn gặp được thái phó… anh rất nhớ người.” Tiếng nói càng ngày càng nhẹ.
Bàn tay Chúc Yểu đặt ở trên đùi đột nhiên siết chặt, không nói gì.
Chúc Hằng không chú ý, bản thân vẫn tiếp tục hồi tưởng lại đoạn thời gian thái phó dạy dỗ hắn. Người nọ tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại là người duy nhất mà hắn kính nể. Theo lý thuyết, khi hắn không còn phải tiếp nhận sự dạy dỗ khắc nghiệt của người nọ thì hắn phải nên vui mừng, nhưng đột nhiên thái phó mặc kệ không quản hắn lại làm hắn có chút mất mát.
Cuối cùng hắn nhớ tới một việc, quay qua nói với em gái: “Nhớ trước kia nếu không phải có thái phó ra mặt thì có thể phụ hoàng đã đưa em tới Di Quốc để hòa thân rồi… Chỉ bằng một chuyện này thôi cũng đủ cho Chúc Hằng anh cảm kích người cả đời.”
Lông mi Chúc Yểu run rẩy, cô đương nhiên nhớ rõ…
Lúc cô còn đang chìm vào hồi ức thì xe đã dừng lại, trường học cách nhà không xa nên đi xe không bao lâu đã tới trước cổng trường. Chúc Yểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước cổng đều là một đám học sinh mặc đồng phục, tốp năm tốp ba kết nhóm cùng nhau đi vào.
Điều làm Chúc Yểu chú ý tới nhất là cách ăn mặc của những nữ sinh kia… là áo trắng cùng váy dài lam sậm vừa đến đầu gối. Buổi sáng vú Phương cũng chuẩn bị cho cô một bộ giống như vậy nhưng cô lại cảm thấy váy kia quá ngắn, nhìn trông có chút không đứng đắn cho nên mới đổi thành quần dài. Hiện giờ xem ra cô mặc trang phục như vậy cũng không ổn, ngược lại lại quá mức bảo thủ, có vẻ rất không thích hợp.
Chúc Hằng xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho em gái.
Đầu tiên là giúp Chúc Yểu lấy cặp xách ra, sau đó chờ cô xuống xe rồi đeo cặp sách lên vai cô. Hắn lớn hơn một tuổi so với cô, với khoảng cách một năm này cái đầu hoạt động cũng nhanh hơn. Đóng lại cửa xe, nói với em gái: “Được rồi, em đi vào trước đi.”
Chúc Yểu đang sửa sang lại quai đeo cặp sách thì nghe được lời của Chúc Hằng liền khó hiểu, hỏi: “Anh không đi vào cùng em sao?”
Từ khi nào hắn lại trở thành người ngoan ngoãn đi học? Hắn còn chưa có chơi đủ đâu. Chúc Hằng xoa nhẹ đầu cô, nói: “Ngoan, em đi vào trước.” Sau đó liền tùy ý vắt ba lô của mình lên vai, đi về phía con đường bên cạnh.
Chúc Yểu đeo cặp sách sau lưng nhìn theo bóng dáng anh trai đã đi xa, một lát sau mới xoay người, nhìn phía trên đề bảy chữ — cao trung Hành Trung, thành phố Tấn.
Buổi sáng học sinh đến trường rất đông, mỗi người nhìn qua đều có tinh thần phấn chấn sung sức của tuổi trẻ. Chúc Yểu đi qua, hoà theo đám người cùng nhau bước vào cổng trường.
Trước cổng trường có thành viên bộ kiểm tra kỷ luật đang kiểm tra thẻ học sinh. Trước ngực nam sinh treo thẻ thành viên, tay cầm một quyển notebook, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng học sinh bước qua cổng.
Thời tiết nóng bức nên mọi người đều mặc áo ngắn tay, nữ sinh cũng đều mặc váy thuần một màu trắng, nam sinh kia lại nhìn thấy bóng dáng ai đó mặc một thân quần áo dài tất nhiên rất bắt mắt, vì thế nhanh chóng gọi cô lại: “Này bạn, thẻ học sinh của bạn đâu?”
Nam sinh đứng trước mặt cô dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện, thấy trước ngực áo đồng phục của cô quả thực không đeo thẻ học sinh nên cậu ta liền cầm bút chuẩn bị ghi tên: “Tên là gì? Học ở ban nào?”
Nhìn tấm bảng tên nho nhỏ kia, phía trên hơi giống cái của cô… Về chuyện thẻ học sinh, tối hôm qua Chúc Yểu còn nhớ rất rõ. Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng khai báo danh tính bản thân: “Mình là học sinh ban 9, năm ba, tên là Chúc Yểu.”
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe làm tay cầm bút của nam sinh kia không tự giác mà ngừng lại.
Năm ba… Nữ sinh mảnh khảnh nhỏ xinh, khuôn mặt so với bàn tay cậu còn nhỏ hơn, mắt nai trong suốt, làn da trắng trẻo tỏa sáng, diện mạo vô cùng xuất sắc.
Cô bé này nhìn sơ qua còn rất nhỏ, nếu nói học năm nhất cậu cũng tin. Bây giờ là thời gian báo danh phân lớp nhưng vẻ mặt cô lại rất bình tĩnh, nhìn qua không có một chút lo lắng nào.
Khi cậu nhìn thẳng cô thì lông mi Chúc Yểu cũng vừa lúc nhấc lên, đôi mắt lóng lánh ánh nước nhìn về phía cậu ta.
Nam sinh bèn tỏ vẻ trấn định ho khan một tiếng nhưng bên tai lại nóng cháy đến đỏ bừng. Tay nắm chặt bút, cúi đầu lẩm bẩm: “Ồ, ban 9, năm ba sao, tên là Chúc… Chúc gì?
“Yểu.”
Chúc Yểu mang theo khuôn mặt mỉm cười, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non, nhẹ nhàng giải thích, “Là ‘Yểu’ trong yểu điệu thục nữ.”
Trời ạ! Thật quá ngoan. Nam sinh yên lặng cảm thán trong lòng.
“Được rồi.” Đôi mắt cậu nam sinh hàm chứa ý cười, không được tự nhiên sờ sờ cái ót, tiếng nói bỗng nhiên trở lên ôn hoà, “Vậy… chị mau vào đi thôi.”
Chúc Yểu gật gật đầu, không nhanh không chậm đi vào.
“Thật xinh quá… Người này không phải là học sinh mới chuyển trường chứ?” Nam sinh nhìn chằm chằm mặt giấy, muốn nhớ kĩ tên người kia. Từ khi nào mà ban 9 lại có nữ sinh xinh đẹp như vậy, tại sao cậu ta lại không biết chứ?
Đang nghĩ ngợi thì quyển sổ trong tay đột nhiên bị đoạt đi.
Cậu chàng ngẩng đầu, khi nhìn thấy một thân ảnh cao lớn trước mặt thì ánh mắt bỗng sáng lên: “Đúng rồi! Bộ trưởng không phải cũng ở ban 9 hay sao?”
Đối phương không trả lời, đôi mắt lại nhìn chằm chằm trên mặt giấy, nhớ rõ cái tên kia, cầm bút lên, im lặng dừng lại hai giây, sau đó ngón tay thon dài cầm bút lông đen “xoạt” một tiếng gạch đi.
———————————————————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
Nội dung phía sau sẽ không thay đổi nhiều. Chương đầu tôi có điều không hài lòng nên hãy để tôi viết nội dung mấy chương đầu đầy đủ rồi sau đó tiếp tục rắc đường nha.