Đọc truyện Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế – Chương 48
Edit: Tiểu Ngư
Bởi vì không phải là lăng xê, mà hoàn toàn là hành vi tự phát của fans, nên công ty của Lâu Anh không kêu người gỡ xuống.
Còn về phía Hạ Thanh Xuyên, hắn càng không muốn gỡ, hắn ước gì hai người có nhiều fan CP một chút, nhờ vậy, chờ đến khi công khai không chừng sẽ hợp lý hơn.
Sức mạnh của fan CP, quả thực khiến người ta khiếp sợ, ngay cả khi 《 Họa Quốc 》 chưa ra mắt, không có tài nguyên trên mạng, bọn họ vẫn có thể cắt ghép chỉnh sửa thành một câu chuyện hoàn chỉnh từ bộ phim mà hai người đã tham gia trước đó, và có rất nhiều phiên bản.
Hạ Thanh Xuyên hiếm khi rảnh rỗi, cầm di động lướt xem video CP của hai người họ.
【 Tuy rằng không phải cùng một bộ phim, nhưng thật sự tràn đầy cảm giác CP!!! 】
【 Cái gì người vợ thần tiên*, công nghệ đen quá lợi hại! 】
*Cv là thần tiên thái thái/ 神仙太太: Từ “thái thái” là danh hiệu kính trọng dành cho phụ nữ thời đại bây giờ chỉ danh hiệu kính trọng dành cho phụ nữ đã có gia đình (cùng họ với chồng).
Ngày xưa, các quan chức xã hội thượng lưu hoặc những người quyền lực, giàu có gọi vợ là vợ”.
Ngày nay có người người tôn trọng vợ của họ Có nghĩa, chẳng hạn như “Vợ của bạn đây.” Vợ là danh hiệu chung cho ông cố và bà cố trong một số phương ngữ.
Nguồn: Baidu
【 Mời hai người ngay tại chỗ kết hôn được không……】
Hạ Thanh Xuyên nhìn những làn đạn này, độ cong của khóe môi càng ngày càng rõ ràng.
Chờ đến khi《 Họa Quốc 》ra mắt, không chừng có thể sẽ có càng nhiều video CP như vậy, đến lúc đó, bọn họ mới thật sự ở cùng khung hình.
Một buổi trưa, Hạ Thanh Xuyên đang lướt xem những video này, sau đó, hắn phát hiện có hai người up xuất lượng đặc biệt lớn, biên tập cắt ghép cũng rất tốt, nên đã chú ý bọn họ.
Khi thoát ra, Hạ Thanh Xuyên do dự không biết có nên chia sẻ qua cho cô gái nhỏ không, gõ gõ ngón tay trên màn hình, hắn vẫn gửi nó qua cho cô.
Hắn muốn biết, cô gái nhỏ có phản ứng gì khi xem đoạn video này.
Là xấu hổ? Hay khó xử? Hoặc là vui vẻ?
*
Gần đến cuối năm, không ít gia tộc và công ty đều tổ chức họp mặt thường niên.
Cha Lâu phụ và Lâu Minh là người thừa kế Lâu thị, tức nhiên họ phải mở rộng mạng lưới quan hệ kinh doanh, và tới lui các gia tộc lớn.
Đến cả mẹ Lâu, đương nhiên cũng tham gia nhiều buổi tiệc và giao tiếp với các phu nhân.
Nếu so sánh, Lâu Anh coi như là người an nhàn nhất, chỉ đến nhà hai chị em tốt chơi một chuyến.
Khi Lâu Anh nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Xuyên, cô đang nói chuyện với A Bích và Hoa Hoa.
A Bích tên thật là Triệu Thanh Bích, Bích, tách từ thành Vương Bạch Thạch*, cho nên cô ấy đã dùng Vương Bạch Thạch làm nick name của mình trong nhóm.
Hoa Hoa bên đầu tên Liên Ý, nhưng khi còn nhỏ thân thể cô ấy không tốt, lão nhân gia tin rằng lấy một cái tiên xấu sẽ dễ nuôi, vì vậy bà lấy nhũ danh* cho cô ấy là Tiểu Hoa Nhi.
*Nhũ danh: là tên đặt lúc mới sinh
Lâu Anh lấy di động ra, nhìn thấy link dẫn video do Hạ Thanh Xuyên chia sẻ cho cô.
Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng mà, cô yên lặng cho rằng không xem nó ở trước mặt người khác, hơn nữa hiện tại cô không có đeo tai nghe.
Lâu Anh chuẩn bị yên lặng cất lại điện thoại, nhưng Hoa Hoa phát hiện sắc mặt cô không ổn.
“Anh Anh, cậu vừa mới xem gì vậy, sao lại đột nhiên nở cười như gió xuân vậy?” Vẻ mặt của Hoa Hoa trêu chọc, còn đem thân thể của cô ấy thò qua, muốn biết cô đã nhìn thấy gì.
Lâu Anh có tật giật mình, vội vàng tắt màn hình điện thoại, “Không có gì, chỉ là một truyện cười khôi hài mà thôi.”
“Truyện cười gì, cho tớ xem một chút đi?” Hoa Hoa không tin cái cớ của cô.
Bằng khứu giác nhiều chuyện nhạy bén của mình, cô dám cam đoan, nếu Anh Anh không có chuyện gì, cô sẽ livestream ăn bàn phím.
Lâu Anh chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, đâu biết đâu cô ấy sẽ nắm không buông, chỉ có thể một mực chắc chắn không có gì.
“Tớ không tin, trừ phi cậu đưa điện thoại của mình cho tớ xem.” Hoa Hoa giả vờ định giật di động của cô, Lâu Anh đành phải tránh né móng vuốt của cô ấy.
“Em giật di động của em ấy làm cái gì.” A Bích lên tiếng.
Lâu Anh rất vui khi có người giúp mình, nhưng cô không ngờ câu nói tiếp theo của chị ấy ngược lại đẩy cô xuống vực sâu.
“Nhìn dáng vẻ này của em ấy liền biết là yêu đương.”
Lâu Anh bị nói ra suy nghĩ của mình, động tác như cơm bữa, vẻ mặt càng thẹn quá thành giận, “A Bích, sao chị cũng học hư vậy?”
“Đây không phải là sự thật sao? Chị chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” A Bích nhìn cô cười nhẹ.
“Anh Anh, nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng với tớ, tớ sẽ không để cậu đi.” Cuối cùng Hoa Hoa đã thành công dùng bạo lực trấn áp Lâu Anh, ấn cô xuống ghế ngồi không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Lâu Anh căn bản không phải đối thủ của hai người, hiện tại cô là một phạm nhân bị nghiêm hình bức cung*, đơn giản là từ bỏ giãy giụa.
*Nghiêm hình bức cung: là dùng hình để lấy lời khai, mấy bạn xem phim cổ trang kiểu xét án chắc biết nhỉ^^
“Nói đi, có phải là nam ngôi sao tên là Hạ Thanh Xuyên không?” A Bích nhắc cằm của Lâu Anh, sống khỏe như quỹ nam nhân bắt vợ lừa.
Cô ấy không quan tâm nhiều đến giới giải trí, nhưng những tin tức về Anh Anh, cô sẽ coi trọng.
Gần nhất động tĩnh của fan CP không nhỏ, họ cố ý chỉnh sửa video tương tác của hai người, dù là tương tác trong phim, chăm sóc trong chương trình tạp kỹ hay là cứu giúp trong rohow, đều chỉ ra mối quan hệ ái muội giữa hai người.
Lâu Anh bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, áp lực như núi lớn.
Đến lúc này, cho dù cô lại phủ nhận, không chừng hai người họ cũng sẽ không tin, hơn nữa……!Hình như cũng không cần thiết phủ nhận.
“Chúng em vẫn chưa chính thức ở bên nhau.” Lâu Anh đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Đây là gián tiếp thừa nhận mối quan hệ giữa hai người! A Bích và Hoa Hoa liếc nhau, sự tò mò trong mắt càng thêm đậm.
“Tiểu Anh Đào của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt, ban đầu chị cho rằng ít nhất phải đợi vài năm nữa! Cưng đã cho chị gái một bất ngờ!” A Bích chạm vào khuôn mặt và cằm trắng nõn của Lâu Anh, giống như lưu manh.
Lâu Anh chớp mắt, “Em đã giải thích hết rồi, hai người buông em ra được không?”
“Giải thích? Còn xa lắm? Nếu cậu không nói rõ ràng mọi chuyện, tớ sẽ không buông cậu ra.” Hoa Hoa hừ nhẹ.
“Thật là không có nghĩa khí, nếu không phải chúng ta phát hiện, cậu định khẽ meo meo ở bên nhau mà không nói cho chúng ta biết một tiếng?”.