Đọc truyện Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế – Chương 37
Màn hình di động đột nhiên sáng lên, trong phòng tối rất dễ thấy, Lâu Anh muốn bỏ qua cũng không được.
Khi nhấn vào nhìn thấy, là tin nhắn của Hạ Thanh Xuyên gửi, Lâu Anh tay run, thiếu chút nữa làm điện thoại đập vào mặt.
Cầm chắc di động, Lâu Anh lại lâm vào suy nghĩ, mình có nên trả lời hay không?
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ trả lời không hề do dự, chỉ là……!Nghĩ đến lời tỏ tình khi nãy của anh, Lâu Anh có chút không biết nên làm thế nào để ở chung* với hắn.
*Ở chung đây có nghĩa là ở gần, nhắn tin thân mật bla bla các thứ chứ không phải là ở chung một nhà đâu nha:)))
Lâu Anh rối rắm và rối rắm, cuối cùng trả lời bằng tốc độ gõ như ốc sên: Tôi đang chuẩn bị ngủ, nhưng chưa ngủ.
Rất nhanh, Hạ Thanh Xuyên lại gửi đến một tin nhắn nữa: Tôi còn nghĩ rằng bởi vì chuyện lúc nãy, mà em không muốn nói chuyện với tôi nữa.
Trong lòng Lâu Anh lại trào ra áy náy, nhìn xuyên qua những dòng chữ mỏng manh này, giống như cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt và giọng điệu mất mát của Hạ Thanh Xuyên.
Cô vội vàng chỉnh sửa một tin nhắn khi nãy: Không có, tôi không có không muốn nói chuyện với anh.
Hạ Thanh Xuyên nhận được câu trả lời của cô, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Vừa rồi hắn chỉ là thử một chút mà thôi, muốn xem thái độ của cô gái nhỏ, xem ra, tình huống tốt hơn hắn dự đoán.
Hạ lão sư: Vậy thì tốt, tôi sợ tôi sẽ gây bối rối cho em.
Cô gái nhỏ: Không có, Hạ lão sư không cần lo lắng.
Có bối rối, nhưng Lâu Anh không dám nói, dù sao đối phương cũng là ân nhân của cô.
Nếu như bị Vương Hi biết Hạ Thanh Xuyên cố ý gửi tin nhắn này cho Lâu Anh, không chừng anh ta sẽ chỉ vào hắn và mắng hắn tâm cơ.
Hắn rõ ràng là lợi dụng Lâu Anh áy náy với hắn, muốn nhân cơ hội lừa cô gái nhỏ nhà người ta tới tay.
Cô gái nhỏ: Hạ lão sư miệng vết thương của anh còn đau không?
Hạ lão sư: Có một chút, nhưng không phải rất đau, em đừng lo lắng.
Lâu Anh cảm thấy, miệng vết thương lớn như vậy anh còn có thể nói thành vết thương nhỏ, anh nói có một chút đau nhất định không chỉ là một chút đau.
Vì thế, Hạ Thanh Xuyên đã lừa thành công sự đau lòng và áy náy của cô gái nhỏ.
Lâu Anh mở nhóm bạn thân ra, đây là những người bạn thân nhất của cô ở ngoài giới.
Hôm nay thiếu chút nữa cô xảy ra chuyện, bọn họ còn gửi tin nhắn hỏi thăm cô trước tiên.
“Mọi người có loại thuốc nào trị hiệu quả vết thương không?” Lâu Anh hỏi trong nhóm.
Những người trong nhóm này cơ bản là những người có quen biết với nhà cô, họ tiếp xúc với nhiều thứ, nên Lâu Anh muốn hỏi một chút xem có loại thuốc nào có hiệu quả tốt hơn không.
Nhiều người trong đây là cú đêm, Lâu Anh vừa nói, lập tức có rất nhiều người xuất hiện.
Con cá nhỏ: Sao vậy, Anh Anh cậu bị thương sao?
Anh Anh: Không phải, là hỏi cho người khác.
Vương Bạch Thạch: Oh, chị đã biết, chính là Hạ Thanh Xuyên người đã cứu em hôm nay phải không?
Lâu Anh hơi xấu hổ khi bị cô ấy nói trúng, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận.
Tiếp theo, cô đương nhiên là bị buộc hỏi một phen, hỏi cô vì sao lại quan tâm người ta đến như vậy.
Lâu Anh nói bởi vì cô nên người ta mới bị thương, cô đương nhiên muốn bồi thường cho đối phương.
Tuy nhiên, bọn họ rõ ràng không tin, sôi nổi cắn định có gian tình bên trong.
Hoa Hoa: Tớ đang ở nước ngoài, tớ sẽ gửi hai chai cho cậu vào ngày mai.
Anh Anh: Cảm ơn Hoa Hoa.
Nói xong câu này, cô liền rời khỏi nhóm chat, không muốn nói chuyện với nhóm nữ bát quái.
Hạ lão sư: Em ngủ chưa?
Hạ Thanh Xuyên đợi vài phút không thấy cô trả lời, nên đã gửi thêm một tin nhắn khác.
Lúc này Lâu Anh mới nhớ, cô vừa đi hỏi chuyện thuốc, nên quên trả lời hắn.
Vừa nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ, nếu là ngày thường, cô đã ngủ sớm rồi.
Cô gái nhỏ: Tôi đi ngủ đây, Hạ lão sư cũng nghỉ ngơi sớm một chút!
Hạ lão sư: Được, Anh Anh ngủ ngon.
Cô gái nhỏ: Hạ lão sư ngủ ngon.
*
Hành trình phía sau bị hủy bỏ, Lâu Anh muốn trực tiếp về nhà, Hạ Thanh Xuyên cũng vậy, chỉ là hắn không có an nhàn như Lâu Anh.
Mấy năm trước hắn kiếm tiền, sau đó cố ý bắt đầu đi đầu tư, mấy năm sau, tích lũy được không ít tài sản, cho nên hắn mới dám tùy hứng như vậy.
Bằng không, nghệ sĩ nhà ai dám nhàn nhã như hắn?
Lâu Minh không yên tâm về Lâu Anh, nên anh đã tự mình lái xe đến đón cô vào sáng sớm hôm sau.
Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh cùng nhau đi xuống thang máy, không đến một lát đã nhìn thấy một chiếc Bentley đang chạy chậm đến và dừng ở cửa.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn đẹp trai từ trong xe bước ra.
Anh ta trông không đến 30 tuổi, khí chất lãnh đạo không thể bỏ qua, trên mặt anh ta không có bao nhiêu biểu cảm, càng khiến người khác cảm thấy sâu không lường được.
Hạ Thanh Xuyên đoán được thân phận của anh ta khi vừa nhìn thấy, Lâu Minh.
Ngũ quan của anh ta có vài phần giống với Lâu Anh, chẳng qua đường nét của Lâu Anh mềm mại hơn.
Khí thế lạnh lùng của Lâu Minh, sau khi đến gần Lâu Anh, đã biến thành ôn nhu sủng nịch.
“Anh, sao anh lại đến đây, không nói trước với em một tiếng.” Lâu Anh bước tới một bước mỉm cười nắm lấy tay anh.
“Em không bao giờ làm cho người khác bớt lo được, nên anh đến đây.”
“Em đâu có?” Lâu Anh tự biện hộ cho mình.
Tuy nhiên Lâu Minh bơ cô, anh liếc nhìn Hạ Thanh Xuyên, vươn tay ra với hắn, “Xin chào Hạ tiên sinh, tôi là Lâu Minh.”
Lâu Minh vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nhưng Hạ Thanh Xuyên không sợ anh ta, thái độ rất tự nhiên bắt tay với anh, “Chào Lâu tiên sinh.”
Hai người đều là những người đàn ông cực kỳ xuất sắc, đứng chung một chỗ, không biết ai chiếm ưu thế hơn, chỉ có thể nói rằng họ có đặc điểm riêng, không cách nào phân ra cao thấp.
“Cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu Anh Anh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì, anh có thể liên hệ với tôi.” Lâu Minh lấy từ trong túi ra một danh thiếp cá nhân, có viền vàng nền đen, chỉ có một chuỗi số điện thoại và tên.
Ban đầu anh định tặng quà cảm ơn cho anh ta, coi như chấm dứt ân tình này, nhưng khi nhìn thấy người, anh đã thay đổi ý nghĩ của mình, ngược lại cho danh thiếp.
Người như Hạ Thanh Xuyên, cũng giống như anh.
Hạ Thanh Xuyên nhận lấy danh thiếp, sắc mặt không thay đổi, “Đây là chuyện nên làm.”
Chỉ một lần gặp mặt, hai người đàn ông đã có đánh giá sơ về đối phương.
Lâu Minh gật đầu, “Tôi còn có việc, nên về trước, hẹn gặp lại.”
Từ trước đến nay anh luôn mạnh mẽ và vang dội,ngoại trừ việc có kiên nhẫn với người nhà, người bình thường đều việc công xử theo phép công.
Sau khi nói xong việc, anh không cần thiết lãng phí miệng lưỡi của mình.
“Gặp lại.”
Sau này nhất định sẽ gặp lại.
Hạ Thanh Xuyên nghĩ.
Lâu Anh còn nghĩ rằng bọn họ sẽ nói thêm vài câu nữa, không ngờ không có chuyện đó.
Cô bị Lâu Minh kéo đi, vội nghiêng người vẫy tay với Hạ Thanh Xuyên, “Hạ lão sư, tôi về đây, tạm biệt.”
Hạ Thanh Xuyên cũng vẫy tay với cô, nói “Tạm biệt.”
Sau khi lên xe, Lâu Anh có chút bất mãn, “Anh, sao anh lại thờ ơ với Hạ lão sư như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân của em.”
Lâu Minh liếc cô một cái, không để ý lắm nói: “Không phải cho danh thiếp rồi sao? Hắn có việc gì tìm anh, anh tự nhiên sẽ giúp hắn.”
Lâu Anh chán nản, quay mặt không để ý tới anh.
Đây vấn đề sao? Mấu chốt ở chỗ thái độ tốt?
Hơn nữa, không chừng Hạ lão sư không có việc gì cần anh giúp!
Lâu Anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Hạ Thanh Xuyên để xin lỗi, xin lỗi thay anh trai cô.
Hạ Thanh Xuyên cũng ngồi trên xe của mình đi về, nhận được tin nhắn của Lâu Anh, trả lời nói không sao, nói hắn cũng không để ý.
Hạ Thanh Xuyên nhìn chằm chằm nhìn vào tấm danh thiếp do Lâu Minh đưa đang kẹp giữa những ngón tay thon dài cân xứng của mình, giống như suy nghĩ gì đó.
“Lâu không phải họ không thường thấy!” Hắn giống như đang hỏi ai đó, hình như đang tự lầm bầm lầu bầu.
Hắn chưa bao giờ hỏi gia cảnh của Lâu Anh thế nào, chỉ đoán hẳn là tốt, chỉ là sự xuất hiện của Lâu Minh, đã thay đổi phán đoán ban đầu của hắn.
Đây không phải là người do kẻ có tiền có thể bồi dưỡng ra được, hơn nữa, ảnh chụp của Lâu Minh cũng chưa từng xuất hiện trên mạng, điều này càng khiến cho người khác nghi ngờ là do anh ta cố ý không cho người khác truyền ra.
Lâu? Hạ Thanh Xuyên đang thưởng thức tấm danh thiếp đen thuần này.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó.
Chẳng lẽ là Lâu gia kia?
Lúc trước hắn có nghe nói qua về Lâu gia thần bí này, bọn họ nói rằng nó được lưu truyền từ thời kỳ dân quốc.
Chẳng qua gia tộc này rất ít lộ diện, chưa bao giờ lộ mặt trước người ngoài, cũng không cho tung ảnh chụp của bọn họ lên mạng, thế cho nên rất nhiều người không biết có sự tồn tại của một gia tộc như vậy.
Hạ Thanh Xuyên cũng chỉ là nghe nói qua, chưa gặp qua người.
Hơn nữa, hắn không nghĩ tới, gia đình ít lộ diện như vậy, sẽ cho phép con gái nhà mình đi đóng phim, cho nên, ngay từ đầu hắn không nghĩ đến điều này.
Hiện tại xem ra, không khó giải thích vì sao trên mạng bôi đen Anh Anh, công ty của cô ấy đã lập tức giải quyết.
Như vậy cũng tốt, có người nhà bảo vệ, cô ấy sẽ không bị tổn thương.
*
Lâu Anh bị tấn công, Hạ Thanh Xuyên bị thương, việc hủy bỏ rohow sau đó dường như về mặt tình cảm có thể tha thứ, các fan tuy rằng thất vọng, nhưng không phải không thể hiểu được.
Thuốc của Hoa Hoa gửi cho cô đã đến, ngoại trừ trị thương, còn có thuốc trị sẹo.
Lâu Anh bị lệnh cưỡng chế phải ở nhà, trong khoảng thời gian ngắn không thể ra ngoài, cô chỉ có thể kêu Tiểu Thi chân chạy đưa giùm.
Cha Lâu mẹ Lâu đương nhiên không hy vọng Lâu Anh đi đóng phim nữa, vất vả còn nguy hiểm, lại luôn bị người ta bôi đen.
Nhưng Lâu Anh không muốn, cô thật sự thích diễn xuất, hơn nữa, cô đã đồng ý với Hạ lão sư sẽ không lỡ hẹn.
Vì thế, sau một tuần đấu tranh, hai vợ chồng vẫn không thể bẻ con gái bảo bối của họ.
Chẳng qua, họ nói, sau này sẽ không bao giờ cho phép cô tham gia hoạt động nguy hiểm như vậy, phải mang theo bảo tiêu bất cứ khi nào ra ngoài, như vậy họ mới thỏa hiệp.
Ở nhà rảnh rỗi không có gì để làm, Lâu Anh bắt đầu xem kịch bản, cô còn nhờ Hàn Thời Hân tìm thầy dạy võ thuật cho cô.
Lúc xem kịch bản, cô sẽ giao lưu với Hạ Thanh Xuyên.
Chẳng qua, trước kia là giữa những người bạn đơn thuần, hiện tại đã ái muội hơn vài phần.
Đương nhiên, Lâu Anh cảm thấy đơn thuần, chỉ là cô cảm thấy mà thôi.
“Vết thương của Hạ lão sư đã lành chưa?” Lâu Anh ngồi xếp bằng ngồi trên giường call video với Hạ Thanh Xuyên.
“Dùng thuốc của em đưa, đã khá hơn nhiều.” Hạ Thanh Xuyên kéo tay áo lên, đem miệng vết thương trên cánh tay cho cô kiểm tra.
Cô gái nhỏ luôn cảm thấy hắn vì cô nên mới bị thương, quan tâm vết thương của hắn hơn bản thân mình.
“Chờ rớt vảy, anh nhớ kỹ phải dùng thuốc trị sẹo, miệng vết thương sâu như vậy, nhất định sẽ để lại sẹo.” Lâu Anh dặn dò nói.
“Em sẽ ghét bỏ có sẹo rất xấu sao?” Hạ Thanh Xuyên cười hỏi, giọng điệu nói ra có chút ái muội.
“Đương nhiên là không phải.” Lâu Anh đỏ mặt phủ nhận, “Tôi chỉ là lo lắng sau này anh sẽ khó coi khi lên hình thôi.”
“Lên hình khó coi cũng không sao, miễn em không chê là được.”
Giọng nói từ tính trầm thấp truyền qua di động truyền, Lâu Anh cảm thấy mình lại bị trêu ghẹo.
Cô muốn che lỗ tai lại, lại cảm thấy như vậy quá giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt mơ hồ vài lần, chính là không dám lại nhìn chằm chằm hắn.
Hạ Thanh Xuyên phát hiện, chỉ cần cô gái nhỏ thẹn thùng, ánh mắt sẽ mơ hồ không dám nhìn hắn.
Hơn nữa, bởi vì làn da trắng nên càng rõ ràng hơn, cô luôn đỏ mặt không nhúc nhích, thật là muốn khiến người……!
*Editor có chuyện muốn nói:
Không bao lâu nữa đâu chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng Hạ*Lưu manh*lão sư:)))
À hiện tại mọi người có thể chăm chỉ comment để sau này lấy pass ngoại truyện mà không cần chơi quiz nha:33
Chơi quiz dạng tự luận á nên mọi người cần chú ý hihi^^.