Đọc truyện Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế – Chương 27
Edit by Tiểu Ngư
*Họa sĩ tâm hồn/灵魂画手: Họa sĩ tâm hồn, có nghĩa là bức tranh rất trừu tượng, nhưng nó không thể giải thích được giống như thứ được vẽ.
Người ta gọi đùa những người cống hiến tâm hồn cho hội họa.
Nguồn: Baike
Vất vả lắm mới mời được Hạ Thanh Xuyên, ban tổ chức chương trình hận không thể cắt hết tất cả cảnh quay thành của hắn.
Tóm lại, lần cuối cùng hắn tham gia một chương trình tạp kỹ, đã rất lâu rồi, nói không chừng khi tập này được phát sóng, bọn họ có thể tạo ra một kỉ lục mới trong lịch sử.
Hạ Thanh Xuyên dịu dàng cười, “Như lời đạo diễn nói, chính là mỗi ngày học thuộc lời thoại, tìm ra cách diễn, nếu một ngày đẹp trời nào đó đạo diễn tốt bụng sẽ kết thúc công việc sớm, có thể cùng đi ăn cơm, hoặc ra ngoài đi dạo.”
Hạ Thanh Xuyên nói không chỉ rất chính thức*, giọng điệu cũng không có phập phồng, thật sự không có cảm giác phong phú.
*Ngôn ngữ chính thức là đã được xác nhận tình trạng pháp lý riêng tại mỗi, mỗi, hay tổ chức.
Thường thường là được dùng trong các cơ chế của một quốc gia cho dù tại nhiều nước bắt buộc các tài liệu của chính phủ phải ghi bằng các ngôn ngữ khác.
Nguồn: wikipedia
Tuy nhiên, có cảm giác phong phú hay không không quan trọng, quan trọng là người nói chuyện chính là hắn.
Cho dù hắn không nói gì, chỉ cần đứng ở chỗ đó, là có thể khiến cho vô số người thét chói tai.
“Vậy cuộc sống bình thường có chuyện gì thú vị không?” Phạm Như Phỉ vẫn không cam lòng, tiếp tục cười hỏi.
Hạ Thanh Xuyên yên lặng, nụ cười trên mặt nên chân thành hơn, trong mắt có vài phần ấm áp khó phát hiện, “Có, tôi đã nhận một đồ đệ nhỏ ở phim trường.”
Nói xong, mắt hắn còn nhìn về phía Lâu Anh, ý tứ rõ ràng hơn ban ngày.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, đem tập trung vào người Lâu Anh.
Lâu Anh kinh ngạc, ngay sau đó liền tươi cười, không luống cuống, cũng không tranh nổi bật.
Nếu là nghệ sĩ khác, nói về mình vào lúc này, khẳng định họ đã sớm tận dụng nói câu tiếp theo rồi, tranh giành chiếm nhiều khung hình cho mình, nhưng Lâu Anh giống như không có “ý thức” này.
Phạm Như Phỉ thấy cô yên lặng đứng sang một bên, cô ta chủ động đưa microphone qua, “Đồ đệ nhỏ mà Thanh Xuyên là Anh Anh sao?”
Lâu Anh cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Hạ lão sư đang nói giỡn, nhưng mà, khi đóng phim Hạ lão sư có hướng dẫn tôi không ít.”
Cô không ngốc, nếu cô tự thừa nhận mình là đồ đệ của Hạ Thanh Xuyên, không chừng lập tức sẽ có người nói cô buộc chặt hắn muốn ôm đùi hắn.
Kế tiếp, người dẫn chương trình hỏi Lâu Anh một số câu hỏi về vấn đề ở chung giữa cô và Hạ Thanh Xuyên, thái độ của Lâu Anh, hoàn toàn là tôn kính với tiền bối.
Thậm chí có khi, những câu hỏi của Phạm Như Phỉ có phần hơi khuynh hướng, kiểu như “Hạ lão sư có rất chăm sóc bạn không?” “Bạn có cảm nhận gì khi đối diễn với Hạ lão sư?” Những câu hỏi này, đều bị Lâu Anh khéo léo tránh đi chỗ ái muội.
Nghe câu trả lời của Lâu Anh, fans bên dưới yên lòng, cho rằng cô biết thức thời, không nể nang nam thần của bọn họ.
Hạ Thanh Xuyên biết, câu trả lời của cô là tốt nhất không dễ bị mắng, nhưng tâm lý vẫn có chút mất mát.
Chẳng qua, hắn khống chế biểu hiện của mình rất tốt, không ai phát hiện ra, ngược lại còn phối hợp với Lâu Anh.
Màn phỏng vấn kết thúc, tiếp theo chính là chơi trò chơi.
Sau khi đổi trang phục thể thao, fans bên dưới lại thét chói tai một trận.
Bộ đồ thể thao màu xanh trắng kết hợp vô cùng đơn giản mặc trên người Hạ Thanh Xuyên, lại có một khí chất cao quý, xa cách, giống như hoàng tử vườn trường trong manga anime.
Lâu Anh cũng không kém, chẳng qua cô ít fans, thét không bằng fans Hạ Thanh Xuyên.
Cho dù là khí chất hay ngoại hình của hai người đều chiếm phần lớn hơn so với người khác, rõ ràng đều là đồ thể dục, nhưng bọn họ mặc, lại như một cặp đôi.
Trò chơi được chia thành hai nhóm, các đội được lập ra nhờ việc bóc thăm.
Đương nhiên, tổ đội này đã được quyết định từ trước, hiện tại chỉ là diễn cho khán giả xem.
Cuối cùng, Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh thực sự chia thành một tổ.
Nam nữ chính chắc hẳn nên cùng một đội phải không?
Rất nhiều đoàn phim vì tuyên truyền, sẽ cố ý tung scandal về nam nữ chính để nổi tiếng!
Trò chơi đầu tiên là nhìn hình đoán chữ, mấu chốt chính là hai người ông nói gà bà nói vịt, thậm chí còn có một số người rõ ràng có thể đoán được, vì để tạo hiệu ứng hài hước, phải cố ý đoán sai, cuối cùng khiến người xem cười ra nước mắt.
Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh cùng một đội, kỹ năng vẽ của Hạ Thanh Xuyên đẹp hơn Lâu Anh rất nhiều, cuối cùng lại chọn Lâu Anh vẽ cho hắn đoán.
Trong thời gian quy định, đoán trúng càng nhiều, điểm sẽ càng cao, đội có điểm thấp nhất sẽ bị phạt.
Lâu Anh có chút bồn chồn trong lòng, kỹ năng vẽ của mình, trong lòng cô hiểu rõ.
“Nếu lát nữa tôi kéo anh thua, hãy để mình tôi chịu phạt!” Lâu Anh đã tính xong cho tình huống xấu.
Trong giai đoạn hậu kỳ của chương trình, cô sẽ được tặng cho một cái dây cột tóc, trên đó ghi”Tôi đã ôm quyết tâm phải chết”.
Hạ Thanh Xuyên mỉm cười sờ sờ đầu cô, “Yên tâm, chúng ta không phải là người cuối cùng.”
Đây chỉ là một động tác an ủi đơn giản, nhưng, khi hậu kỳ chỉnh sửa, ban tổ chức sẽ cố ý dành cho bọn họ một tình yêu màu hồng.
Lâu Anh không biết sự tự tin của Hạ Thanh Xuyên ở đâu ra, nhưng, do dù thua cũng như vậy.
Đội đầu tiên là Phạm Như Phỉ và một người dẫn chương trình khác, bọn họ có kinh nghiệm phong phú trong các gameshow, sớm biết cách làm sao để hài hước.
Trong ba phút ngắn ngủi, khiến mọi cười cười nhiều lần.
Tiếp theo đến lượt Lâu Anh.
Cô cầm bút vẽ, trên mặt có chút khóc không ra nước mắt.
Hạ Thanh Xuyên nhìn cô, với sự cổ vũ và tin tưởng.
Sau khi bắt đầu tính giờ, Lâu Anh nhanh chóng vẽ bức tranh đầu tiên theo gợi ý.
Khi cô vẽ xong giơ ra, đã khiến cho mọi người ầm ầm cười to.
“Khó trách vừa rồi Anh Anh lo lắng như vậy,cuối cùng hôm nay tôi cũng biết họa sĩ tâm hồn là gì.” Ngụy Lương ở một bên nói chêm chọc cười.
Hạ Thanh Xuyên đã thấy nhiều nên không trách, nhanh chống đoán ra ý cô muốn biểu đạt, “Gió thoảng bên tai.”
Lâu Anh vừa kinh ngạc vừa thích thú, cười gật đầu, tiện đà bắt đầu vẽ một bức khác.
Phạm Như Phỉ lại bắt đầu nói thầm, “Thanh Xuyên nhìn ra như thế nào? Chẳng lẽ thêm vài sợi tóc vào một kế con lỗ tai là có thể đoán được gió thoảng bên tai? Hơn nữa, nếu anh ấy không nói, tôi căn bản không nhìn ra cái lỗ tai của Anh Anh vẽ.”
Lâu Anh rất nhanh vẽ xong bức tranh tiếp theo, năm bông hoa với tám khoanh tròn.
“Nhiều loại hoa khác nhau.” Hạ Thanh Xuyên khẳng định nói.
Sau đó, hai người một người vẽ một người đoán, khiến mọi người như “cẩu ngốc”.
Chờ đến khi hai người kết thúc, Phạm Như Phỉ làm bộ như thật sự không nhịn được, chạy đến trước mặt Hạ Thanh Xuyên, “Thanh Xuyên, tôi nhất định phải phỏng vấn bạn một chút, làm sao bạn có thể đoán chính xác những gì mà Anh Anh vẽ vậy?”
“Khi ở trong đoàn phim, tôi thường xuyên có thể nhìn thấy Anh Anh vẽ.” Hạ Thanh Xuyên nhịn không được mỉm cười.
Lâu Anh đã chết lặng, tranh cô vẽ khó coi lắm sao? Ai cũng có điểm yếu mà? Cô không biết, phải làm gì.
Trong trò chơi này, Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh thắng tuyệt đối.
Kế tiếp có mấy trặn chơi đua thể lực và khả năng phản ứng, Hạ Thanh Xuyên dựa vào ưu thế của mình, đưa Lâu Anh cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 đồng lên ngôi vương.
Hai người sống sót vượt qua các trận mà không gặp khó khăn gì, và không có bị trừng phạt.
Cuối cùng, là một trò chơi truyền âm thanh, lần này không thể theo đội hai người, mà một tổ đến năm người.
Rất may mắn, thông qua chơi đoán số quyết định thứ tự, Lâu Anh là người cuối cùng.
Ngoại trừ hai người bọn họ, đội bọn họ còn có đạo diễn, Ngụy Lương và một nữ MC khác là Hình Nguyệt.
Ngụy Lương là người đầu tiên truyền lời, anh ta từ trong rương rút ra tờ giấy, mở ra vừa xem, tức khắc mặt khóc tang, “Anh em, mọi người nhất định phải chịu đựng.”
“Bên ngoài miếu có một con mèo trắng đang ngồi xổm, bên trong miếu có cái mũ trắng.
Mèo trắng bên ngoài miếu thấy mũ trắng, chạy ra khỏi miếu với chiếc mũ trắng.” Anh ta truyền những lời này cho Hạ Thanh Xuyên.
Hạ Thanh Xuyên đại khái nghe hiểu đây là một câu nói líu lưỡi, truyền nó cho đạo diễn với phát âm tiêu chuẩn.
La đạo:???.