Đọc truyện Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng – Chương 37: Hoa Xuân Các (tiếp)
Phượng Ánh Tuyết vừa nghe Liễu Tiểu Nhu kể vừa đỏ bừng cả khuôn mặt quả thật là “mất mặt Các chủ ta quá!”.
“Được rồi! Được rồi! Nhiêu đó đủ rồi hôm nay đến đây thôi, còn sổ sách tháng nay lần sau ta sẽ tới xem xét! Nếu còn chuyện gì nữa cứ việc nói với Tiểu Hắc là được rồi!” Phượng Ánh Tuyết vội vàng cắt ngang lịch sử hào hùng mà Liễu Tiểu Nhu đang kể về nàng, nếu để cho Liễu Tiểu Nhu nói nữa “càng nói càng làm mất hình tượng nàng a!”.
“Sao vậy tiểu muội muội xấu hổ rồi à! Không để cho đại ca ca của muội biết nhiều về vị Hoa Các chủ này à!” Phượng Dạ Hàn nhướng đôi mắt hoa đào quyến rũ chúng sinh của mình về phía nàng.
“Nếu như đại ca đã có ý muốn tìm hiểu Hoa Các chủ như vậy…” nói đến đây Phượng Ánh Tuyết khẽ dừng lại, đôi môi khẽ nhếch lên tạo ra nụ cười quyến rũ kèm theo chiếc mặt nạ thần bí khiến cho ai kia…bắt đầu lạnh sống lưng còn Liễu Tiểu Nhu thì lại cười rạng rỡ a! Trong lòng thầm nghĩ “tiểu Tuyết bắt đầu nổi bão! Mà nổi bão…thì sẽ có người không có mạng để về a!”
Phượng Dạ Hàn thầm kêu trong lòng “không ổn!” định đứng lên chạy nhưng muộn rồi a~aaa!
Chỉ thấy Phượng Ánh Tuyết vừa vỗ tay ba cái lập tức hàng ngàn oanh oanh yến yến đá tung cửa bay vào chỗ Phượng Dạ Hàn đang ngồi.
“Đại ca cứ việc tận hưởng mà Các chủ ta đây ban tặng nha! Nên nhớ đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha!”
Nói xong Phượng Ánh Tuyết nhảy qua cửa sổ mất hút trong màn đêm để lại Phượng Dạ Hàn với đống oanh oanh yến yến không ngừng rót rượu, không ngừng sờ soạt thân thể hắn mặc dù hắn chỉ mới là nam hài tử còn muốn bảo vệ sự trong trắng của mình a!!!! Phượng Dạ Hàn vội quay đầu tìm kiếm Liễu Tiểu Nhu mong vị mama có tiếng nói trong Hoa Xuân các này đem đống oanh oanh yến yến này đi nhưng trái lại với sự mong mỏi của hắn Liễu Tiểu Nhu đứng ngoài ra vẻ mặt hết cách nhưng ánh mắt mang nét cười lại bán đứng nàng a! “ai biễu ngươi trêu chọc ai không trêu chọc lại trêu chọc Các chủ làm gì! Rõ là khổ thân a!”
— ——-Ta là đường cách tuyến—- ——
Một mình đi trên đường vắng trở về cung, Phượng Ánh Tuyết vẫn chưa nguôi hết giận a! Trong lòng thầm cầu “mong là người ở Hoa Xuân các hầu hạ hắn cho tốt vào!”. Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng dù sao thì có hắn nàng mới trở nên vui vẻ hơn trước và lòng lại ấm ấp hơn. Phượng Ánh Tuyết vừa đi vừa suy nghĩ vui vẻ hơn nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống và ngày càng lạnh hơn nhất là đôi mắt lạnh đến thấu xương.
“Là kẻ nào?! Mau xuất hiện đừng để ta ra tay!”
Từ trong bóng tối xuất hiện ra một hắc y nhân với đôi mắt màu xanh lam lạnh buốt thấu xương a.
“Chủ nhân! Là thuộc hạ!” hắn y nhân cất giọng nói trầm thấp của mình.
“Là Tiểu Hắc à!” Phượng Ánh Tuyết sau khi nghe hắc y nhân nói mới dần thả lỏng người và sát khí từ từ rút bớt đi.
“Vâng! Chủ nhân!” hắc y nhân vừa nói vừa tháo chiếc khăn bịt mặt ra.
Lúc này…ưm phải ta sao nhỉ? Sở hữu đôi môi bạc mỏng kèm theo đó là góc cạnh hoàn mỹ của một nam thần phải có.Mặc dù chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nhưng trên khuôn mặt lại toát ra vẻ trưởng thành hơn nữa đôi mắt lại là màu xanh lam càng toát ra vẻ lạnh lẽo nhưng đầy thần bí. Nhưng nếu ai đã từng đọc qua “Chủng tộc đại lục” thì sẽ biết đến Thiên tộc người có sở hữu đôi mắt xanh lam chỉ có thuộc tầng lớp quý tộc mới có mặc dù thiên tộc này đã không còn dấu hiệu của sự sống từ ngày tộc tinh linh biến mất.
(Mèo: Ta cạn lời cái khúc tả khuôn mặt. Kiến thức tả người của mèo hạn hẹp!)