Đọc truyện Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng – Chương 15: Di nương
Lãnh cung vẫn như mọi ngày toả ra không khí u ám trầm thấp, nơi đây không có một ánh sáng lọt vào, ở đây giống như là một bãi tha ma không bóng người nhưng ở đây trên thực tế lại có người.
Phượng Ánh Tuyết lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ nướng ngon như thế này nhưng trên thực tế Phượng Ánh Tuyết trưa ngủ được bao lâu lại có kẻ phá đám.
“Á!!! Bà già này đâu ra vậy đúng là hù chết người khác mà”
Tiếng của một cung nữ này hét lên kèm thao sau đó là tiếng chửi rủa mắng nhiết. Từ tiếng hét của cung nữ vốn dĩ chỉ có một người bắt đầu hai người ba người sau đó là gần một chục người xúm lại tụm năm tụm ba mắng nhiết bà lão. Có người còn quá đáng hơn dùng gậy đánh bà lão mặc dù bà không kêu rên nhưng người bà lão cuộn trọn như con tôm đang khư khư ôm một vật gì đó trong lòng.
“Đúng là bà già xấu xí đánh chết bà ta đi! Sống tổ chỉ thêm chật đất.”
“Phải đó! Đánh đi! Đánh cho chết bà tại sao lại xuất hiện trong lãnh cung này chứ lại còn là ngày trọng đại của hoàng thượng nữa chứ.”
Lúc này Phượng Ánh Tuyết đang rất bực mình khi có người phá giấc ngủ của cô nhưng khi nghe đến hai chữ bà già trước cổng lãnh cung của mình cô biết đã có chuyện xảy ra. Vù!!! Một tiếng như cơn gió khi quay lại chiếc giường đã trống trơn mà ngay cổng lãnh cung đã xuất hiện một bóng trắng tỏa ra hàn khí đáng sợ khiến cho người ta không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Phượng Ánh Tuyết vừa bước ra tới cổng đã thấy di nương của mình nằm ở đó co rúm lại như con tôm lại mặc cho người ta đánh.
Phượng Ánh Tuyết lúc này chỉ có một chữ để tả giận. Phải cô đang rất tức giận chỉ muốn bạo phát giết chết hết đám người này cho hả cơn giận.
Phong nguyên tố nồng đậm xung quanh Phượng Ánh Tuyết đang giao động mạnh liệt chỉ chờ cô bùng nổ.
Gió thổi rào thét bên tai, làn váy trắng ngã màu của cô đang bay phần phật trong gió, mái tóc dài ngang lưng của cô cũng bay phất lên, gương mặt vặn vẹo của cô chỉ vì có vết sẹo nay càng trở nên dữ tợn hơn, cặp mắt của cô bắt đầu lạnh hơn khi nhìn đám người đang đánh di nương của cô. Giờ nhìn cô trông chẳng khác nào là bạch phát ma nữ.
Một cung nữ trong đó vừa thấy Phượng Ánh Tuyết thì sắc mặt trắng bệt, cổ họng đóng cứng lại như có cái gì đó đang mắc ở cổ. Chỉ thấy cung nữ này đưa đôi tay rung rung kéo áo cung nữ kế bên. Cung nữ kế bên thấy có ai kéo áo mình thì bực mình quay sang định mắng kẻ đó nhưng vừa quay lại thấy Phượng Ánh Tuyết thì sắc mặt trắng bệt tay chân rung rung như muốn ngất tại chỗ.
Có mấy cung nữ đang đánh bà lão cũng bắt đầu có cảm giác kì quái vội nhìn quay lại cổng lãnh cung nơi chỉ cách mình có vài mét. Không quay đầu thì vừa quay đầu lại cả bọn cung nữ như chết đứng tại chỗ.
“M…ma..! Hoàng hậu đã xuất hiện!!!”
Không biết ai trong đám cung nữ hét lên khiến cho đám cung nữ kia tỉnh hồn bỏ chạy trối chết quên cả bà lão đang bị bọn cung nữ đánh.
Sau khi thấy cung nữ đi hết Phượng Ánh Tuyết vội quay sang đỡ di nương của mình.
“Di nương sau người lại ra đây?” Phượng Ánh Tuyết vừa đỡ bà dậy vừa nói.
“Ta không sao chẳng qua là…”
Vừa nói bà vừa đưa thứ trong tay mình ôm thật chặt ra cho Phượng Ánh Tuyết xem. Chỉ thấy trên tay bà đang cầm là một túi vải bên trong là mấy quả lê vàng ươm tươi xanh mát. Lúc này Phượng Ánh Tuyết nhớ phía sau lãnh cung này là một ngọn núi nơi đây có rất nhiều cây, lúc rảnh cô thường hay tới đây chơi và luyện công.
“Ta chỉ muốn đem một ít thứ này cho hoàng thượng thôi.”
Phượng Ánh Tuyết hốc mắt đã hơi cay cay vội ôm chặt di nương hơn. Phượng Ánh Tuyết khẽ đưa tay lau đi những giọt lệ của di nương, di nương của cô chỉ mới có bốn mươi nhưng thoạt nhìn giờ đây trông chẳng khác nào bà lão sáu bảy mươi tuổi.
“Được, con sẽ giúp người đưa những quả lê này cho hoàng thượng.”
Di nương mở mắt nhìn cô một lác sao đó khẽ gật đầu. Phượng Ánh Tuyết đỡ di nương về lãnh cung cũng đồng thời đưa mắt về nhìn về phía góc cây nào đó không xa nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt lại. Xem ra cũng đã tới lúc đi gặp mặt hoàng thượng cũng như phụ thân trên danh nghĩa của cô rồi.