Đọc truyện Công Chúa, Ngoan Một Chút – Chương 35: Thể hiện tình cảm
Tên nhóm chat là do Chúc Hằng nghĩ ra, lúc đầu định đặt là [Tập thể ưu tú hoàng gia Đại Ngụy]nhưng bị Tiêu Minh Châu chê vì thiếu sự ấm áp nên đổi thành [Gia đình hoàng thất Đại Ngụy].
Nhom chat này gồm 4 người, Chúc Hằng là trưởng nhóm, Tiêu Minh Châu và Chúc Yểu là quản trị viên. Bây giờ Nguyên Trạch gia nhập, Chúc Yểu nhanh chóng nhận được thông báo: “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm đã mời Nguyên Trạch tham gia nhóm”.
Ăn cơm tối xong, hiếm hoi lắm mới thấy Tiêu Minh Châu không vào thư phòng xử lý công việc, Chúc Hằng không chơi game, Chúc Yểu cũng không vội lên lầu làm bài tập. Cả nhà tập trung tại sô pha phòng khách, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, mắt cứ canh chừng WeChat. Còn Chúc Tấn Ung thì nhàm chán nhấn điều khiển tivi chuyển từng kênh một, mắt đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Minh Châu bên cạnh mình, thấy mặt bà nở nụ cười hiền từ, ông cũng lặng lẽ đưa tay lấy chiếc điện thoại đang cắm giữa khe ghế sô pha ra, len lén nhìn màn hình.
Trước giờ Tiêu Minh Châu luôn có phong cách mạnh mẽ, quyết đoán, bình sinh hiếm khi kính phục ai, duy chỉ có vị thái phó này là được bà cực kỳ tôn trọng. Sau khi Nguyên Trạch tham gia nhóm, Tiêu Minh Châu gần như là nhắn liên hồi trong nhóm chat, câu cú lộn xộn, vô cùng kích động. Ngược lại Nguyên Trạch ở phía bên kia thì vẫn luôn bình tĩnh, trò chuyện với Tiêu Minh Châu rất ăn ý. Thỉnh thoảng Chúc Yểu cũng sẽ chen vào một hai câu khi được hỏi về tình hình ở trường.
Trên tivi đang chiếu bộ phim về cuộc sống thường ngày của một gia tộc lớn, Chúc Yểu đặt điện thoại của mình lên bàn, lấy một trái nhãn từ trong đĩa trái cây ra, bóc vỏ. Nhét phần cơm quả trong trẻo ngọt lành vào miệng, Chúc Yểu nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Châu, thấy bà và Nguyên Trạch trò chuyện với nhau vui vẻ thế, Chúc Yểu không khỏi mừng thầm trong bụng. Vốn âm thầm mừng rỡ nhưng không biết sao khóe môi cũng bất giác cong lên thấy rõ. Vừa nở nụ cười, mắt cô lướt qua Chúc Hằng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, thấy cậu đang nhìn mình, ánh mắt chằm chặp như đang đi guốc trong bụng cô, Chúc Yểu vội vàng tắt nụ cười, cúi đầu tiếp tục bóc nhãn.
Nhưng cô vẫn rất muốn cười.
Cuối cùng, Tiêu Minh Châu từ từ đặt điện thoại xuống, cười nhiều đến nỗi mặt hơi đơ, bà quay sang nói với Chúc Yểu. “Mẹ đã nói với thái phó rồi, ngày mai sau khi tan học, cậu ấy sẽ cùng con về nhà mình.”
Chúc Yểu đã đọc được tin nhắn trong nhóm chat nên gật đầu. “Dạ.”
Chúc Hằng nhìn lịch sử trò chuyện một lát rồi bắt đầu chơi game. Lúc này hai tay cậu bấm bấm màn hình điện thoại, mày nhíu chặt, chỉ có thể trút giận lên nhân vật trong trò chơi. Nghe thấy những lời Tiêu Minh Châu nói, cậu vẫn cúi đầu, bất mãn đáp trả vài câu: “Mẹ, như thế có phải nhiệt tình quá không? Tuy nói anh ấy là thái phó của con trước kia nhưng bây giờ chỉ bằng tuổi Yểu Yểu, chúng ta đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, hà tất phải níu kéo chuyện đời trước chứ?”
Tiêu Minh Châu lập tức đáp lại một câu: “Không lương tâm”.
Nhắc đến những chuyện trước kia, vẻ mặt Tiêu Minh Châu trở nên nghiêm túc. “Thái phó có ơn dạy bảo con, còn liều mạng bảo vệ hạnh phúc của em gái con. Trong mắt mẹ, dù có qua vài kiếp nữa thì ân tình này cũng chưa thể báo đáp hết.”
Chúc Hằng tiếp tục tranh luận, lầu bầu một câu nhẹ hẫng: “Mẹ cũng đừng nghĩ người ta tốt quá.”
Vừa nói xong, Tiêu Minh Châu bèn cầm chiếc gối dựa sau lưng ném về phía Chúc Hằng. Chúc Hằng phản ứng lanh lẹ, lập tức nhích người sang một bên, chiếc gối bay lướt qua người cậu, rơi thẳng xuống tấm thảm. Tiêu Minh Châu trừng mắt, chống tay lên hông, mắng: “Chúc Hằng, con là thầy cãi hở? Ở trường không học được gì hay ho, chỉ giỏi tranh cãi thôi.”
Chúc Hằng rất oan ức, lập tức thu hai chân về, ngồi xổm trên sô pha bắt chước điệu bộ của một chú chó đáng thương, ngửa đầu hiền lành nói: “Đâu có đâu mẫu hậu. Mà thôi được rồi, mẹ nói sao cũng đúng cả. Có điều, con cũng rất nhớ thái phó.”
Chúc Tấn Ung đang nghịch di động ở bên cạnh hừ một tiếng, ra vẻ khinh thường. Ông quay sang hỏi Chúc Yểu. “Yểu Yểu, ở trường thái phó đối với con thế nào?”
Hả? Bàn tay đang lột nhãn của Chúc Yểu dừng lại, mặt đơ ra. Cô vô thức nhìn Chúc Hằng một cái, hơi mím môi. Sau đó tròng mắt đảo một vòng, khuôn mặt bầu bĩnh trông rất ngoan ngoãn, từ tốn nói: “Dạ rất tốt. Thái phó học rất giỏi, đứng đầu cả khối đấy, đã giúp đỡ con rất nhiều, còn thường cho con mượn vở nữa…”
Tiêu Minh Châu nâng cao giọng, nói cho Chúc Hằng nghe. “Thái phó qquan tâm em gái con như thế, con còn nói xấu người ta.”
Chúc Hằng rất muốn trả lời: Thái phó không phải đang quan tâm em gái con, mà là thích em gái con, hai người đang yêu sớm biết không.
Tiêu Minh Châu lẩm bẩm: “Với thành tích của thái phó, có lẽ không cần thi mà sẽ được tuyển thẳng vào đại học Tấn Thành luôn. Để mai mẹ hỏi xem, nếu cậu ấy đồng ý phụ đạo cho hai đứa thì tốt quá…” Chúc Hằng vốn sợ Nguyên Trạch, nếu Nguyên Trạch chịu dạy nó, chắc chắn nó sẽ học được.
Chúc Tấn Ung ở bên cạnh không đồng ý cho lắm. “Con trai mình thì thôi cũng được, nhưng Yểu Yểu dù sao cũng là con gái, nam nữ có khác, để thái phó dạy…” Ông bĩu môi, dưới khí thế của Tiêu Minh Châu vẫn cố gắng nói cho trọn câu: “…Không thích hợp cho lắm.”
Tiêu Minh Châu khoanh hai tay trước ngực, đáp trả một câu: “Ông biết cái khỉ gì!”
……
Cửa phòng khép lại. Đèn trong phòng ngủ mờ mờ ấm áp. Chúc Yểu cứ thế tựa vào cánh cửa, lặng lẽ lấy điện thoại ra, bắt đầu nhập chữ vào khung chat. “Nguyên Trạch, cậu đang làm gì vậy?”
7 giờ rưỡi, lúc này chắc hẳn anh đang học bài.
Một giây sau, điện thoại bắt đầu rung lên liên hồi. Bàn tay cầm điện thoại bỗng siết lại, Chúc Yểu nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Cô đứng thẳng người dậy, tằng hắng vài tiếng, cảm thấy cổ họng hơi khô bèn vội vội vàng vàng chạy đến bên bàn, mở bình nước ra, không màng chuyện nước đã lạnh cóng, uống ừng ực vài ngụm.
Cảm thấy cổ họng đã thông hơn, cô mới vội vã nghe điện thoại. “Alo…”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của tiểu công chúa. Nguyên Trạch đứng trước cửa sổ, mặc bộ đồ ở nhà màu lam nhạt, nở nụ cười nhẹ, trò chuyện với cô. “Về phòng rồi à?”
Sao anh lại biết nhỉ? Khuôn mặt mềm mại dán sát vào màn hình điện thoại, Chúc Yểu mím môi. Cánh môi vừa được tưới mát nên căng mọng tươi tắn. Cô khẽ gật đầu, nhưng nghĩ lại thì anh không nhìn thấy mình nên mới lên tiếng: “Ừm, vừa lên phòng.”
Tay trái rảnh rỗi, không biết phải làm gì đành vô thức đặt lên cổ tay phải, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da nõn nà phía trong cổ tay.
Mái tóc xõa xuống, cô cúi đầu, hệt như một chú chim nhỏ.
Giọng nói mềm mại cũng chậm rãi thốt ra từ khuôn miệng nhỏ xinh của cô: “Hôm nay thái độ của anh mình không tốt cho lắm, cậu đừng để bụng nhé.”
Nguyên Trạch nói: “Điện hạ cũng chỉ quan tâm công chúa mà thôi.”
“Ừm.” Chúc Yểu gật đầu, biết ngay là anh sẽ không để bụng mà. “Anh ấy không nói với ba mẹ hôm nay mình ra ngoài với cậu.”
Giọng cô rất êm tai, ngoan hiền, lại mang theo chút thẹn thùng. Nguyên Trạch ngước mắt lên, nhìn ánh đèn của những căn nhà san sát nhau ngoài cửa sổ cùng mênh mang tuyết trắng.
Tuyết vừa rơi, cả thế giới như bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nói của cô thì thầm bên tai anh, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua, rồi lướt lại, gây ngứa ngáy. Môi Nguyên Trạch khẽ mấp máy. “Điện hạ có chừng mực mà. Chuyện sau này, thần sẽ bẩm báo với hoàng thượng và nương nương.”
Chuyện sau này… Bẩm báo…
Biết anh định nói gì, Chúc Yểu không nén được vui mừng, bật cười khe khẽ. Giống như vừa được đút một muỗng mật ong, cả ruột gan đều cảm thấy ngọt ngào. Cô thấy rất sung sướng. Trước kia ngắm anh từ xa xa thôi đã cảm thấy đó là chuyện vui vẻ nhất. Chuyển kiếp đến đây, cô cứ ngỡ ngồi cùng bàn với anh đã là chuyện vui vẻ nhất, nhưng sau này… lúc anh ôm cô, nắm tay cô, cô lại cảm thấy đó là chuyện vui vẻ nhất. Bây giờ mới phát hiện, ở bên anh, sẽ còn có rất nhiều chuyện vui vẻ khác.
Sao anh lại… khiến người ta yêu thích thế nhỉ.
Tiếng cười rất khẽ, nhưng rất rõ ràng truyền đến đầu bên này.
Nguyên Trạch gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh ở đầu bên kia, tiểu công chúa đang ôm điện thoại, cúi đầu, vui vẻ trò chuyện với anh, sau đó cười ngây ngô. Cô luôn dồn hết những điều muốn nói vào trong ánh mắt, anh vừa nhìn một cái, không cần cô nói cũng có thể hiểu được.
Anh cũng bật cười khe khẽ theo.
Mặt hơi nóng lên, Chúc Yểu ngồi xuống sô pha, ôm chiếc gối dựa vào trong lòng vân vê, tiếp tục trò chuyện với Nguyên Trạch. Đều là những chuyện vụn vặt linh tinh, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã tán gẫu cả tiếng đồng hồ. Trước khi cúp máy, Chúc Yểu gọi anh. “Nguyên Trạch.”
“Hở?”
Tay trái mân mê chiếc gối ôm, tai Chúc Yểu bắt đầu đỏ lên. Căn phòng rất yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại cũng rất yên tĩnh. Cả một trời yên tĩnh. Còn tim cô thì cứ đập thình thịch, thình thịch, càng ngày càng nhanh, đầu óc cũng quay cuồng cả lên.
Nghẹn cả buổi trời, cô mới bật ra một câu: “Hôm nay hôn mình… cậu cảm thấy… cảm thấy mình có được không?”
Cậu cảm thấy mình có được không?
Cô nhẹ nhàng, lí nhí, dè dặt hỏi một câu như vậy. Đôi mắt đang ngắm cảnh tuyết phía xa xa của Nguyên Trạch bỗng sững lại, vẻ mặt ôn hòa hơn, tai bỗng chốc ửng hồng. Nhưng lúc anh nói chuyện thì giọng rất bình tĩnh, rõ ràng từng tiếng một, dịu dàng lưu luyến: “Công chúa rất tốt.”
Tiểu công chúa nãy giờ vẫn cầm điện thoại nín thở, phấp phỏng vùi mặt vào trong chiếc gối cuối cùng cũng nở nụ cười. Cô từ từ ngước mặt lên, sau đó nghe thấy ở đầu bên kia, Nguyên Trạch chậm rãi nói với chất giọng khàn khàn: “Cho nên, không phải lần nào thần cũng… kìm lòng được.”