Đọc truyện Công Chúa Lưu Manh – Lão Nương Thủ Bất Xuất Danh Tự Liễu – Chương 1
Mùng bảy tháng giêng, phụ hoàng chiêu Phò mã cho ta.
Người đó là Vương Thần An con trai lớn của Vương thái phó. Nghe nói Vương Thần An kia tỷ thí cùng sứ giả Tây Tề quốc, văn võ đều thắng, tăng vinh quang cho Nam Hạ ta, phụ hoàng mừng rỡ, liền đem Vương Thần An chỉ cho ta.
Ta là Bảo Châu công chúa được sủng nhất, hôn nhân đại sự, phụ hoàng lại không hỏi ý của ta.
Buổi tối ngài lại hỏi ta, ta nói ta thà chết không theo.
Phụ hoàng lúc này cho ta ba dãi lụa trắng.
……
1
Đêm tân hôn.
Trong tay áo của ta cất giấu vôi trắng, tay phải nắm lấy một thanh chủy thủ.
Đợi vén khăn voan của ta lên, ta liền vung vôi ra, sau đó sẽ nhảy đến phía sau hắn, đạp hắn lên trên giường, ngay sau đó ta nhào tới cắt đứt cây con cháu của hắn.
Từ đó, hắn làm Phò mã thái giám của hắn, ta làm công chúa tiêu dao của ta, cả hai không liên hệ nhau.
Hắn tới……
Hắn đẩy một góc khăn voan của ta ra, ta ngừng lại rồi hô hấp.
Mở ra! Ta nhanh chóng lấy vôi ra, vung về phía trước! Nào có thể đoán được lúc này, không duyên cớ nổi lên một cỗ âm phong.
“A!” Mặc dù ta là người tập võ thân hình kiện tráng, lúc này cũng không tránh thoát toàn bộ.
Ta híp con mắt.
Vương Thần An tự tiếu phi tiếu nhìn ta.
“Láo xược! Lại dám cười nhạo bản công chúa!” Ta chịu đựng mắt đau, năm móng ngón tay trái đánh về phía đầu vai của hắn, muốn ném hắn qua vai đem hắn ngã ở trên giường.
Vương Thần An nghiêng người chợt chân duỗi ra phía trước, tầm mắt của ta bị hạn chế không thể nhìn chung quanh, kết quả không cẩn thận liền bị ngã trên mặt đất, chủy thủ bởi vì dán trong tay, lúc này lại cắt một vết máu trong lòng bàn tay ta.
Vương Thần An chậm rãi đi tới, trong tay hắn cầm một mảnh khăn vuông màu trắng, hắn nắm tay của ta, lực đạo lớn, lại khiến ta không tránh thoát được!
“Càn rỡ! Lại dám cợt nhả bản công chúa!” Ta mới vừa rống xong, liền nhìn thấy hắn dùng khối khăn vuông kia cẩn thận từng li từng tí cuốn lấy tay của ta.
Lòng ta hơi chậm lại, chỉ chốc lát sau quay mặt qua chỗ khác hừ lạnh một tiếng nói:”Ngươi đừng cho là như vậy thì có thể chiếm được cảm tình của bản công chúa!”
“A! Ngươi làm gì?”
Vương Thần An thế nhưng dùng sức bóp một cái trong lòng bàn tay ta, vết thương rách mở thêm ra nữa. Ta cảm thấy được máu tươi chảy ra ào ào.
“Có thể!” Hắn cởi khăn vuông màu trắng kia ra, giũ ra ở trước mặt ta.
Có vết màu máu trên vải trắng.
Ta cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì!”
Hắn đưa tay ra, dìu ta đứng lên.
“Càn rỡ! Đừng có vô lễ với bản công chúa!” Ta quát.
Hắn ném ta lên trên giường giống như ném bao bố!
Ta sợ hãi! Mặc dù ta đánh khắp hậu cung vô địch thủ, nhưng mà ở trước mặt Vương Thần An, lại không hề có lực đánh trả.
Ta che kín ở trước ngực.