Đọc truyện Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái – Chương 24
Chap 24 Lời tỏ tình của Ken. Bí mật dần hé lộ
Nó đã biến mất… Như chưa hề tồn tại… Nó bốc hơi khỏi nơi này… Đã một tuần nay…
– Băng Băng… đã về chưa?_ anh Quân hỏi Ana, giọng rất buồn.
– Chưa anh à_ Ana thở dài_ anh đã hỏi đi hỏi lại câu này suốt từ nãy đến giờ rồg đó!
– Anh phải làm sao bây giờ_ anh ôm đầu buồn bã_ nó biến mất dạng cả tuần nay rồi!
– Anh đừng lo lắng quá_ Ana an ủi_ nó là một đứa tự lập rất cao. Hơn nữa nó còn có võ mà. Ai dám đụng tới nó chứ! Người khác ko đụng tới thì thôi chứ…
– Nhỡ nó làm điều gì dại dột thì sao?_ anh vẫn lo lắng_ anh sẽ chết mất!
Ana thở dài lần nữa. Khổ thân anh Quân. Nhi ơi bà ở đâu mau về đi!
…
Green school, giờ ra chơi.
Hắn đã một tuần rồi ko thấy nó. Bên cạnh ko có hình ảnh của nó khiến hắn cảm thấy trống rỗng. Hắn hỏi Ana xem nó đã đi đâu, nhưng đổi lại chỉ là sự lắc đầu của cô bạn. Hắn muốn đi tìm nó, nhưng Ana đã bảo rằng nó mà đi thì sẽ ko thể tìm thấy. Hắn đành thôi…
– Vẫn ko có tin tức gì của Nhi hả?_ Key hỏi, mặt buồn bã. Anh chàng mĩ nam giờ đây đã mất vẻ vui tươi thường ngày.
– Ko. Ko hề có một chút tin tức nào_ Ana lắc đầu, (lại) thở dài.
– Bảo Nhi ới Bảo Nhi ời bà về ngay đây cho tôi!_ Key nhăn nhó than vãn.
– Ngày nào cũng nói câu đó! Ông ko thấy chán hả?_ Ana giật tóc Key, quát.
– Úi da, mái tóc bạc triệu của tui_ Key kêu lên, tay giữ chặt mái tóc_ mất sợi nào bà ko yên với đám fan của tui đâu!
– Ồ! Tui sợ quá! Gọi fan của ông ra đây!
– Ái ui đau tui bà Ana kia!
– Hahaha!
…
Những cử chỉ vừa rồi đều thu vào tầm mắt của một người nào đó. “ANA? Cô ấy thích Key sao? Mình… hết cơ hội rồi sao?”
– Thích Ana thì tới tỏ tình đi_ hắn bước ra cửa, vỗ vai người đó_ đừng để mình phải hối hận.
“ĐÚNG! Mình sẽ tỏ tình với Ana! Dù kết quả thế nào thì mình cũng ko hối tiếc!”
Nghĩ rồi người đó chạy đi…
~Hôm nay Ken nhận được một lá thư tỏ tình. Phải nói rằng cô bé này rất bạo gan. Dám đưa thư tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ mà ko sợ fan “dìm”. Cô gái này quả là thú vị! Nhưng… phải từ chối cô bé này rồi!
– Anh… Có đi ko Ken?_ Ana ngập ngừng hỏi, tay vân vê vạt áo.
– Đi đâu?_ Ken thắc mắc, rồi như vỡ oà ra_ à, lá thư này ấy hả? Phải đi chứ!
– Hừ. Đúng là loại người thấy gái là tươm tướp_ Ana lẩm bẩm, khó chịu.
Cả buổi học hôm nay hai người họ ko nói với nhau thêm câu nào nữa. Ana thì tức giận lẩm bẩm, còn Ken thì đang mải nghĩ… vấn đề gì đó và cười tủm tỉm, khiến cho ai đó đã tức nay còn tức hơn.
“Tên trời đánh! Đáng ghét! Suốt ngày chỉ biết cưa gái thôi! Ko biết quan tâm tới người khác gì hết! Tên đáng ghét! Trời đánh chết mi đi!” (=.=”)
Tan học. Ken nhanh chóng đến chỗ hẹn, để lại Ana hằn học. “Chết đi! Đồ đáng ghét!”
Ken tới sân sau của nhà trường. Vẫn nụ cười chết ruồi à nhầm chết người đó tên Ken hỏi một cô gái đang lấy chân di di đất dưới chân:
– Này cô bé! Em hình như là cô gái lúc sáng phải ko?
Cô gái đó quay đầu lại, mặt tỏ vẻ ngại ngùng:
– À… Đúng rồi anh!
– Vậy hả?_ Ken cười hì hì_ anh sẽ trả lời cô bé nha. Anh… Xin lỗi… Anh ko thể làm bạn trai của em được. Anh đã có người trong mộng rồi!
Cô gái đó cố gượng cười:
– Dạ. Em biết rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
– Ừ. Anh đi đây.
Ken đang định đi thì cô gái gọi với lại:
– Khoan đã!
– Sao… Ưm…
Ken chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô gái đó vòng tay lên cổ và hôn lên môi anh…
Trong lúc đó…
Ana đang thu dọn thì đột nhiên rớt chiếc hoa tai. Ana nhặt lên, ko biết kiểu gì mà lại bị văng qua cửa sổ. ” Là chiếc bông tai Nhi tặng mà!”. Nghĩ rồi Ana vội chạy đi tìm kiếm. Tìm thấy chiếc hoa tai cũng là lúc Ana thấy cảnh này…
Ana vội chạy đi. Ken thấy thế cũng vội buông cô gái ra và đuổi theo Ana:
– Ana! Khoan đã! Cô hiểu nhầm rồi!
Để lại một con người mang khuôn mặt đắc ý… Gương mặt dễ thương biến mất trong chốc lát… Cô gái bỏ đi…
“Ko ăn được thì đạp đổ… Đó là châm ngôn của tôi!”
…
– Ana! Đứng lại đi! Ana!_ Ken đuổi theo Ana rất nhanh, thoáng chốc đã nắm lấy bàn tay của cô_ Ana, nghe tôi giải thích!
Ana vung tay Ken ra, giọng bực tức:
– Thả tay tôi ra!
– Tôi ko bỏ!_ Ken vùng vằng_ nghe tôi giải thích!
– BỎ RA!_ Ana khó chịu_ tôi ko cần nghe anh giải thích!
– Cô phải nghe!_ Ken chuyển sang bực tức.
– Tại sao tôi phải nghe?_ Ana bực mình.
– Vì…_ Ken nghẹn họng.
Như được thể lấn tới, Ana nói thêm:
– Vì? Vì cái gì chứ? Anh ko nói được phải ko?
Bị dồn tới mức đường cùng, Ken đành nhắm mắt làm liều:
– Vì… Tôi thích cô! ANA, TÔI THÍCH CÔ!
Ana khựng lại. Chuyện đó… Là thật sao?
– Anh… Anh vừa nói gì?_ Ana lắp bắp, run run.
– Tôi nói là tôi thích cô, Ana_ Ken nhắc lại lần nữa, giọng chắc nịch.
– Anh… Anh nói dối!_ Ana thất thần_ thích tôi… Tại sao lại hôn cô ta?
– Tôi ko nói dối!_ Ken nắm tay Ana, khẳng định_ đó là cô ta chủ động, tôi…
– Anh đừng nói nữa!_ Ana lắc đầu_ tôi ko muốn nghe!
– Nghe tôi giải thích!_Ken nói to hơn.
– Tôi ko biết!
Cuối cùng, Ken ôm lấy Ana:
– Hãy tin tôi, Ana. Hãy tin tôi.
– Anh… Tên trời đánh! Huhuhuhu…!
Ana gọn trong lòng Ken khóc to, ấm ức bây giờ được xả hết qua nước mắt.
…
– Khóc chán chưa? Anh đưa em tới một nơi!_ sau khi thấy Ana khóc xong, Ken kéo tay Ana chạy đi.
…
– OA, Ở ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY? ĐẸP QUÁ!_ Ana hét to, vẻ vui mừng.
– Đây là chỗ anh định tỏ tình với em_ Ken bước tới, tay giấu sau lưng.
Ana quay lại nhìn Ken, vẻ ko tin nổi.
– Thật mà!_ Ken khẳng định, rồi quỳ một chân xuống, tay giấu đằng sau được đưa ra trước, lộ ra một bó hoa hồng đỏ rất đẹp_ làm bạn gái anh nhé, Ana.