Bạn đang đọc Công Chúa Lạnh Lùng và Hoàng Tử Lạnh Lùng – Chương 22
chap 22:
Bây giờ là 5h chiều , tức là lúc hoàng hôn buông suốt , Nhi vẫn còn ngồi đó xem lại các mẫu thiết kế của mình , cô cứ xé bỏ , vứt xung quanh phòng. Bây giờ căn phòng của cô như là 1 bãi rác , Huỳnh Anh đi vào lắc đầu ,anh chàng ngồi xuống lụm từng tờ giấy xếp lại . Nhi thì cứ xé bỏ mãi , làm chẳng được gì , cô hét
” Mệt quá đi…….. ” – Nhi bỏ bút xuống , cô ngã ra ghế , quả thật là rất mệt . Công việc của 1 nhà thiết kế không có đơn giản 1 tí nào cả
” Mình về thôi Nhi ” – Huỳnh Anh nhje nhàng nói , Nhi nhắm mắt một lúc rồi đứng dậy quay sang cửa sổ , nhìn hoàng hôn
” Huỳnh Anh về trước đi, lát Nhi sẽ đi về sau ” – Nhi nói , Huỳnh Anh đành khép cửa lại và bước ra xe đi về, trong công ty giờ chỉ còn có mình Nhi ở lại , cô không muốn về nhà ngay lúc này mà muốn đi đâu đó , cô khao khát có 1 cơn mưa rơi xuống trôi đi những nỗi buồn của cô . Nỗi nhớ người thân và nỗi nhớ người yêu
Nhi bây giờ cũng cầm giỏ xách đi ra xe , cô lái xe đến một khu công viên . Nhìn thấy nhìu đứa trẻ nô đùa vui vẻ khiến cô ước mình có được 1 đứa con để thủ thỉ ở nhà . Cô mong sao thời hạn 5 năm học tập kết thúc để cô được trở về bên cạnh Nam , là một người vợ , 1 người mẹ chăm sóc cho gia đình , chăm lo cho chồng con . Đã thấm thoát 3 năm trôi qua rồi , không biết mọi người giờ đã ra sao , Nhi cảm thấy buồn và cô đơn khi hằng ngày cứ đến công ty , đêm về thì ăn ngủ . Dù bây giờ có H.Anh bên cạnh chia sẻ công việc cho cô , nhưng cô cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng
Trời tối đến:
Nhi mới lát xe về nhà , cơm nước đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi cô vào ăn . Nhi đi vào , cô bước đến nhà ăn và ăn cơm , Nhi ăn chỉ có 1 chén thôi , dạo gần đây Nhi bị sút cân trầm trọng , do công việc và bị stress nhiều , có lần do công việc khiến cô nằm viện suốt 2 tuần
Sau khi ăn xong, Nhi đi lên phòng thay đồ và tắm . Sau khi tắm xong thì cô tiến lại bàn máy tính , bắt đầu xem lại các mẫu vẽ , nhưng Nhi không tập trung được vào công việc nên cô đành bỏ dở đó và bước ra ngoài ban công ngồi
Gió thổi xào xạc , Nhi ngồi nhìn lên bầu trời , cô nhớ về kỉ niệm lớp 11 . Năm nay cô đã được 21t rồi , đáng lẽ cô đã kết hôn ở cái tuổi 17 nhưng vì ngày kết hôn cô đã xảy ra tai nạn . Nhi biết ai đã hại mình nhưng cô không muốn chơi hội đồng , cô muốn 1 chọi 1 , cô sẽ dành lấy lại được Nam chứ không cần ai giúp đỡ . Nếu Nam yêu cô thì Nam sẽ là của cô dù có ai phá hoại tình cảm 2 người đi nữa
” Người ta nói đừng quá yêu ” đó chính là lời bài hát ” NGƯỜI TA NÓI ” mà Nhi thích nhất , cô nghe bài này cả ngày không biết chán . Mỗi lần cô nhớ Nam thì cô đều lôi bài này ra nghe , vì chính Nam đã mở bài này cho cô nghe mà , những lúc nghe bài này nước mắt cô không ngừng rơi
Reng…..reng….
Chiếc điện thoại di động của Nhi khẽ rung lên , Nhi bắt máy
[alo]
” Huỳnh Anh hả , gọi Nhi có gì không??? ” – Nhi hỏi
[ Mình định hẹn Nhi đi chơi , Nhi đi không ?? ]
” Uhm, cũng được , mình cũng đang chán đây ” – Nhi trả lời
[ Vậy 15 nữa H.Anh qua rước Nhi nhé ]
” Uhm ” – Nhi nói
[ Pye ]
” Pye” – Nhi nói xong rồi cúp máy , cô cũng muốn đi hóng gió đêm xem sao, từ nhỏ đến giờ cô chưa được đi hóng gió vào ban đêm vì ba mẹ cô không cho phép ( vì sức khỏe của Nhi khá là yếu nên pa mẹ không cho ra gió )
15 sau :
Huỳnh Anh lái chiếc BWM ( haizz, LaLa không rành về xe nên lấy đại) đến , Nhi lúc này cũng vừa ra tới , H.Anh lái xe đến biển
Nhi vốn thích biển nên vừa ra tới là cô chạy đi ngay , sóng đánh ào ạt , trời nổi gió . Nhi quên đem áo khoác nên bây giờ cô co rúm lại . H.Anh biết Nhi lạnh nên anh cởi áo khoác của mình ra và đưa cho Nhi mặc
” Cám ơn ” – Nhi nói
” Không có gì ” – H.Anh mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Nhi , 2 người ngồi đó ngắm biển
” Nhi có nghe biển hát bao giờ chưa ?? ” – H.Anh nhìn sang Nhi hỏi
” Biển mà cũng hát à, bất ngờ đấy ” – Nhi trả lời
” Sao lại không , Nhi cố nghe xem nhé ” – H.Anh nói
2 người ngồi lặng im , biển đêm nay thật đẹp , Nhi ngồi ngắm mãi đến lúc ngủ trên vai H.Anh lúc nào không hay
” Anh sẽ bảo vệ em…. ” – H.Anh khẽ nói thầm rồi bế Nhi ra xe chở về nhà Nhi