Đọc truyện Công Chúa Đón Dâu – Chương 82: Gặp Được Phan An (Ngũ)
**Trong phần này, từ đoạn Hoàng Hậu nói chuyện với Tư Vực mình sẽ xưng Đản Đản là “nàng” vì cơ bản Hoàng Hậu đã biết chuyện Đản Đản là nữ nhi. Nếu các bạn không thích có thế phản hồi phía dưới mình sẽ Fix lại nhé!
Từ sau đại điển sắc phong Thái Tử Phi, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng bớt phần lo lắng, nhưng vẫn còn có chút tâm sự, không cần phải nói thì mọi người cũng biết, đó chính là chuyện chọn Phò Mã cho Công Chúa. Theo ý Hoàng Đế, có thể xứng với Tư Vực chỉ có biểu điệt của Hoàng Hậu – Huyễn Linh Sa, tức Phan An. Mặc dù sớm đã biết hắn cùng Phạm Ngưng Toa đã có hôn ước, nhưng là sự kiện hai người đào hôn khiến Hoàng Đế có một cái cớ tốt, cái gọi là lưỡng tình tương duyệt! Nếu đã đào hôn, nói cách khác là hai người cơ bản không có duyên phận, vừa vặn có thể đem Phan An trở thành con rể của mình.
Hơn nữa, như vậy Trấn Tây Hầu cũng không thể nói gì. Có điều là, về chuyện này Hoàng Hậu lại không đồng ý, không phải là nói Tư Vực tánh tình cương liệt, người nhất định là phải để nàng chọn, vã lại nàng từ nhỏ đã cùng Sa Nhi lui tới, chưa bao giờ từng nói qua thích, bây giờ Hoàng Đế lại muốn phối hôn! Lại còn tranh dành con rể với thần tử, thế là Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu dứt khoát đánh cuộc một phen —— ngày mai lâm triều sẽ đem chọn Phò Mã nói cho Tư Vực, cho nàng ba ngày cân nhắc, nếu là không có ý trung nhân, thì Huyễn Linh Sa chính là ứng viên độc nhất; nếu như Tư Vực đã có ý trung nhân, thì coi như dù là ăn mày Hoàng Đế cũng phải phong hắn làm Phò Mã!
Vốn là việc đánh cuộc này Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu hai người quyết định, nhưng là một bên bị đoạt con rể cả người khó chịu Trấn Tây Hầu lại nói một câu ” động tới lòng người”.
“Thần cho là, Công Chúa từ nhỏ tánh tình cương liệt, làm việc quả quyết, nếu là đã có ý trung nhân nhất định sẽ hướng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu bẩm báo, nhưng là… Là nữ nhi thì cũng sẽ có lúc ngượng ngùng, Hoàng Hậu cũng là người từng trải, cho dù là khi lập tức phải gả cho người mình yêu mến, trong lòng cũng sẽ có chút lo lắng, thậm chí có chút sợ hối hận. Công Chúa từ trước đến giờ làm việc đều suy đi nghĩ lại, nếu như trong giờ phút quan trọng này cũng đang lo lắng, xấu hổ, vì nếu gả sai rồi lang quân chính là tiếc nuối suốt đời, vậy Hoàng Thượng nếu không ngại thì thêm một điều nữa là ” cho dù trong ba không thể đưa ra được ý trung nhân, thì người trong chiếu thư ban bố trước kia cũng có thể thoái hôn” ” Trấn Tây Hầu nói.
Hoàng Hậu nghe vậy dĩ nhiên thập phần tán thành, thế nhưng Hoàng Thượng trong lòng cho rằng Trấn Tây Hầu nhất định là không muốn đem con rể nhường lại, bất quá, mình là Hoàng Đế, nếu đã muốn nhất định phải lấy được, bây giờ đáp ứng trước, sau sẽ nghĩ biện pháp, nhất định phải để cho Tư Vực trong ba ngày không có câu trả lời. Ngoài ra, từ ánh mắt Hoàng Hậu cũng biết, nữ nhi của mình nhất định đã có ý trung nhân, hơn nữa không phải là Huyễn Linh Sa, tám chín phần là tên ngốc tử Đản Đản kia, ngươi đừng tưởng kéo theo nữ nhi hòng lừa dối ta, tri tử mạc nhược phụ*, lão tử sớm nhìn ra nha đầu nhà ngươi tâm địa gian xảo!
*: Con không bằng cha.
Hoàng Đế nghĩ thầm, cũng đáp ứng điều kiện, vì vậy, quả nhiên vào ngày thứ hai Hoàng Đế báo cho Tư Vực về chuyện này. Nàng vốn định lập tức nói cho Hoàng Đế biết người trong lòng nàng chính là đầu đất kia, nhưng lời vừa đến miệng, thật đúng là liền ngượng ngùng! Mặt đặc biệt đỏ bừng, trong lòng vốn rất trấn định, rất rõ ràng, nhưng lại không nói ra được, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lo lắng.
Hơn nữa, Tư Vực phát hiện mình không có thời gian, mỗi ngày đều bận bịu để không thở nổi. Từ lúc trở về cung đến nay vẫn như ngồi trên đống lửa, mặc dù nàng cùng Phạm Ngưng Toa, Huyễn Linh Sa đã cố tình vì Đản Đản mà báo công, dù đã được công danh – Thần Dũng Thận Dụng Đại Tướng Quân, nhưng sau này nếu nói về “sự tích” danh hiệu kia của Phò Mã tuyệt đối sẽ làm mất thể diện. Bản thân mình mất thể diện thì thôi, còn khiến Phụ Hoàng mất thể diện đến chết, thế nên người luôn ngăn trở Đản Đản. Cho dù, là Hoàng Huynh, Mẫu Hậu đều đồng ý, nhưng Phụ Hoàng vẫn một mực chán ghét.
Trong khi Tư Vực đang bận bịu rối tung, Hoàng Hậu cũng đem việc cùng Hoàng Đế đánh cuộc nói cho các con và cả đôi tiểu tình nhân —— Phạm Ngưng Toa cùng Huyễn Linh Sa biết. Vì vậy, mọi người đều như kiến trên chảo nóng, đến nổi Đản Đản, tự nhiên cũng biết điểm này, mặc dù mọi người cùng nhau giúp y nghĩ biện pháp, nhưng là trong lòng y như cũ còn không chắc, mắt thấy kỳ hạn ba ngày gần kề, Tư Vực lại ở ngự thư phòng bận bịu quốc sự cùng các đại thần. Cuối cùng, cũng không thấy nói qua gì với Hoàng Đế cả.
“Vực Nhi, kỳ hạn trẫm cho ngươi đã đến, bây giờ Sa Nhi chính là con rể của trẫm, nếu không có dị nghị gì trẫm ước chừng phải ra ban chiếu thư.” Hoàng Đế đắc ý nói.
“Vực Nhi.” Ngồi ở bên người Hoàng Đế, Hoàng Hậu khẽ gọi cau mày hướng đến Tư Vực đang cúi đầu không nói.
“Phụ hoàng! Vực Nhi không thích biểu ca! Người Vực Nhi thích là… Thích là Đản Đản!” Trầm mặc hồi lâu Tư Vực nói, “Hơn nữa, người biểu ca người yêu chính là vị hôn thê của hắn —— Phạm Ngưng Toa. Nếu như Phụ Hoàng muốn hạ chiếu, vậy hãy ban Đản Đản làm Phò Mã của nữ nhi đi!”
Lời này vừa nói ra, Phan An tương đối cảm kích hướng Tư Vực hành lễ. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu một cái, rất ăn ý với chuyện hai người định trước vĩnh viễn là huynh muội.
“Nga? Phải không? Vậy không cần đâu! Y đã đi rồi!” Hoàng Đế nói.
“Cái gì? Không thể nào!” Tư Vực kinh ngạc nói, vừa mới sáng còn trông thấy mà!
“Này… Vực Nhi, Phụ Hoàng ngươi nói là sự thật.” Hoàng Hậu bất đắc dĩ nói.
“Làm sao người biết! Mẫu hậu! Làm sao ngay cả người cũng lừa gạt ta!… Coi như, coi như là y thật rời đi, thế hẳn là ý của Phụ Hoàng rồi!” Tư Vực gần như bùng nổ kêu to.
Mùi thuốc súng thập phần tức giận cùng oán khí, quả thực khiến Hoàng Đế cả kinh. Đây chính là lần đầu tiên Tư Vực giận mình!
“Vực Nhi, ngươi vẫn luôn thích nàng Mẫu Hậu biết, chuyện của ngươi và nàng Mẫu Hậu cũng biết, nhưng Vực Nhi à, ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng lại luôn làm chuyện quả quyết như nam nhi, chưa bao giờ dông dài. Còn chuyện cảm tình này là việc phải cẩn thận tính toán. Ngươi giữ chặt Đản Đản không buông, cũng để nàng biết ngươi thích nàng, thế nhưng ngươi chưa từng cho nàng một đảm bảo nào. Nàng ở cạnh ngươi không có thân phận gì, càng không có địa vị gì. Nàng là một hài tử ngoan ngoãn, hiền lành, luôn làm mọi việc ngươi muốn, nàng có thể là cảm thấy nếu nàng ở cạnh ngươi, sẽ khiến ngươi phiền toái, sẽ vì nàng mà làm ngươi bị bôi nhọ, cho nên…” Hoàng Hậu lời nói thành khẩn.
Tư Vực nghe thế, bất giác nghĩ tới mình vẫn luôn là đang hành hạ Đản Đản, vốn tưởng rằng Đản Đản dưới sự bảo vệ của mình, trong lòng bàn tay của mình, nhất cử nhất động của nàng mình đều biết, đều tỏ tường, nhưng cho tới giờ bản thân mình vẫn không hề hay biết, là nàng luôn nhân nhượng mình, luôn chiếu cố mình. Nàng một mực vì mặt mũi của mình mà lo nghĩ, một mực yên lặng bảo vệ mình, còn bản thân mình lại nghĩ đã ăn chắc tóm được nàng mà lơ là nàng, nàng nhất định đã một mình trong góc mà yên lặng thương tâm, hao tổn tinh thần. Chẳng trách mấy ngày gần đây nàng có gì muốn nói lại thôi, chẳng trách buổi sáng ánh mắt nàng nhìn mình không thôi như vậy, thì ra nàng là một mực không có được khẳng định cùng bảo đảm của mình, mới lẳng lặng chọn rời đi…..
Tư Vực đứng ở đó càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng tự trách, thế nhưng mà! Với tính tình cương liệt của mình, lại khiến cho nàng nghĩ đến! —— Là ai luôn miệng nói yêu ta?! Là ai mặt dày mày dạn tuyên bố ta là mỹ nhân của nàng! Là ai hằng ngày chiếm giường của ta?! Là ai sau khi say rượu chiếm tiện nghi của ta?! Lại là ai chẳng biết xấu hổ dám nhìn người của ta chứ?!…
Tư Vực nghĩ đến đây, lửa giận ngút cao ba trượng, hai mắt giống như giống như dã thú hung hãn! Ba người (Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Phan An) đang nhìn nàng cũng bị dọa sợ không dám nhúc nhích. Trong khi mọi người chờ đợi giây phút tiểu vũ trụ kia bùng nổ, nàng quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vô cùng bùng nổ! Chỉ thấy Tư Vực không nói một lời, quay đầu hướng đến ngự thư phòng, một hơi trở lại Thanh Phong Cư, cưỡi thiên lý mã của mình, uy phong lẫm lẫm. Kèm theo một tiếng hí của tuấn mã, như tia chớp lao ra khỏi hoàng cung, chạy đuổi theo hướng Đản Đản rời đi, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người vô tội bị đánh bay…
Trong gió táp, một câu chấn động thiên địa —— ” Ta Tư Vực xin thề với trời, cái tên đáng chết nhà ngươi cả đời cũng đừng hòng chạy khỏi ta! Ta đã chọn trúng ngươi!”
– ——————————————————