Đọc truyện Công Chúa Đón Dâu – Chương 74: Rừng Hắc Ám (Tam)
Cả khu rừng như cũ một mực yên tĩnh, Đản Đản cùng Ngu Hoàng bắt đầu hướng vào sâu trong rừng, cảnh trí dọc theo đường đi từ từ phát sinh biến hóa, những bụi cỏ trên mặt đất càng ngày càng cao hơn, thật giống như nhấn chìm các nàng vậy, thực vật mọc chọc trời đan xen lẫn nhau, Đản Đản cùng Ngu Hoàng chỉ cảm thấy mình càng ngày càng nhỏ bé.
“A!” Đi theo ở phía sau, Ngu Hoàng kinh hô một tiếng.
“Làm sao vậy?” Đản Đản lập tức lại gần.
“Không có sao, chẳng qua là nhìn thấy một con nhện, có chút quá to lớn.” Ngu Hoàng.
Đản Đản nhìn theo ánh mắt của Ngu Hoàng quả nhiên nhìn thấy một con nhện lớn màu xám đen, ước chừng lớn nhỏ bằng đầu mình.
“Ách… Cái này…” Đản Đản có chút bận tâm nói, “Ngu Hoàng, cái ngươi nhìn thấy chẳng qua là một “tiểu tử”* như vậy sao?”
“Tiểu tử sao?!” Ngu Hoàng trợn to hai mắt, trong lòng cũng bắt đầu bàng hoàng, “… Bất kể như thế nào, chuyện tiếp theo chính là cứ tiếp tục đi, chúng ta bây giờ lui về, chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng tại đây.”
*:ý nói đây là con nhện con thôi.
Đản Đản nghe vậy chỉ đành phải tiếp tục bước đi, dù sao cũng là chết, không bằng nhìn thêm một chút vài dị loài trong rừng rậm này. Vì vậy, hai người như cũ kẻ trước người sau bước đi. Ước chừng đi một giờ, hai người ngừng tại lối rẽ.
“Mới vừa rồi vẫn luôn không có đường đi, làm sao ở nơi này lại xuất hiện ngã ba chứ?” Ngu Hoàng.
“A a… A… Vậy chúng ta dù sao cũng phải lựa chọn một hướng đi!” Đản Đản.
“Dĩ nhiên, nhưng mà cũng phải cẩn thận suy tính một chút đã.” Ngu Hoàng vừa nói, liền nhìn một chút hai con đường này. Chỉ thấy phía bên trái sương mù tràn đầy, cảnh trí cùng với đoạn mới vừa đi qua không sai biệt lắm, bên phải lại rất là yên tĩnh, chẳng qua là… Hai người cũng không hẹn mà cùng nhìn thấy được mấy con nhện to bò qua…
“Ta, ta nói… Chúng ta hay là đi bên trái đi!” Đản Đản nhìn những con nhện kia liền run run, suy nghĩ một chút những con nhện kia chẳng qua là nhện con, nếu là nhện thành niên không biết sẽ bao lớn đây!
“Ừ! Kia chúng ta đi thôi!” Ngu Hoàng tự nhiên cũng là hết sức sợ hãi, xưa nay chưa từng thấy lại đồng ý với lựa chọn của Đản Đản.
Vì vậy, Hai người liền nơm nớp lo sợ hướng đường bên trái đi tới, thân ảnh dần dần biến mất vào trong làn sương mù. Mà một đôi mắt theo sát các nàng cũng nhanh chóng di động tới.
Đường mòn quanh co lại rất sạch sẽ, không thấy được bất kỳ côn trùng chim muông nào, chỉ có khắp nơi hoa dại càng tranh nhau mọc. Dọc theo đường Đản Đản cùng Ngu Hoàng thưởng thức những thứ hương diễm thoát tục này, nhìn thấy những hoa cỏ đa dạng hình thái tâm tình cũng biến thành vui vẻ hớn hở, càng cho rằng lựa chọn đi con đường này đúng là lựa chọn sáng suốt biết bao.
Đi đi, số lượng thực vật bắt đầu nhiều vô số kể, màu sắc hình thái lại thêm đa dạng, Ngu Hoàng dần dần đi tới phía trước vẻ mặt bình tĩnh, vết thương trên đùi thương hẳn đã không đáng ngại, mà đi ở phía sau, Đản Đản thì – mới vừa rồi vui vẻ bây giờ lại biến thành có chút rợn cả tóc gáy, y luôn cảm thấy không khí chung quanh có điểm không đúng, thật giống như có vật gì một mực đi theo y, sợ hãi theo sát phía sau Ngu Hoàng, hận không thể dán lên người người ta luôn.
Nhưng mà, Ngu Hoàng tự nhiên cảm giác được hành động Đản Đản, nhiều lần còn đạp phải chân mình. Vốn Ngu Hoàng đoán được Đản Đản là bởi vì sợ mới như vậy, nhưng mà cứ đạp phải nhiều lần như vậy thử hỏi có ai không sinh khí chứ, vì vậy, Ngu Hoàng đột nhiên dừng lại, quay đầu đối diện với Đản Đản quát: “Ngươi đạp đủ chưa!!!”
Nhưng mà sau khi quay đầu, xuất hiện trước mặt Ngu Hoàng cũng không phải là Đản Đản, mà là mấy nhánh cây to lớn uốn lượn thành hình Cự Trảo (móng vuốt to)! Mà Đản Đản đáng thương sớm bị một cái Cự Trảo khác bắt đang hướng đến một cây hoa màu đỏ có miệng to như chậu máu. Ngu Hoàng trong lòng căng thẳng, biết đây là thực vật ăn thịt người trong truyền thuyết, cho nên không muốn cùng cái Cự Trảo này dây dưa. Nhưng võ công Ngu Hoàng vốn cũng không phải xuất sắc gì, hơn nữa vũ khí trong tay cũng không hoàn hảo (là cây gậy chống đi đường ấy), vì vậy sau mấy hiệp liền bị Cự Trao kia bắt được. Đản Đản ở đó gào khóc kêu to, Ngu Hoàng bên này cũng là sợ đến hồn phi phách tán khóc không ra nước mắt. Mắt thấy hai người sẽ bị đưa vào cái cây miệng rộng kia rồi kết thúc sinh mạng tuổi trẻ, tư vị trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, không có dũng khí đối mặt, lại càng hối tiếc không chịu nghe lời Cầu Cầu cảnh cáo.
Thực vật cuối cùng đem hai người Đản Đản nuốt vào bụng, dầu gì cũng theo dõi hai người thời gian thật lâu, nhưng chỉ khi thực vật kia thu hồi Cự Trảo, giải trừ hết thảy trạng thái tấn công cùng phòng ngự, lập tức không biết từ chỗ nào chạy ra mấy vị khách không mời mà đến tới. Chỉ thấy đao quang trên không trung lóe sáng, thực vật ăn thịt người liền bị đánh thành mấy mảnh.
Phốc!!! Một tiếng vang thật lớn, thực vật kia tựa như nổ tung, màu đỏ rực của thực vật kia tràn lan khắp nơi, mấy vị khách không mời mà đến liền ở trong đống đỏ tươi kia truy tìm được Đản Đản cùng Ngu Hoàng, sau đó liền đánh hôn mê hai người nhanh chóng rời đi.
Lại nói về Tư Vực, chuyện chiến sự nơi này so với Đản Đản ngược lại là hết thảy thuận lợi, vẫn kế hoạch cũ tiến hành, không quá nửa tháng có thể công đến phía dưới Hoàng thành của địch nhân. Nhưng cũng đã thật lâu không có tin tức của Đản Đản, ngược lại mà nói trong quân mọi người đều cảm thấy lo lắng, không nói đến Tư Vực cùng Đản Đản tình cảm thâm hậu, chỉ nói ngày thường quân y đi theo Đản Đản cùng binh lính được Đản Đản cứu cũng sẽ không khỏi kính ngưỡng, tưởng nhớ. Trong quân trướng không có bóng dáng Đản Đản, hết thảy thật giống như đều biến thành tĩnh mịch. Phan An cùng Phạm Ngưng Toa cũng trốn tránh Tư Vực, sợ mình một lúc vô ý nhắc tới Đản Đản khiến nàng ruột rối tơ vò, thế nhưng, chẳng nhắc nhắc, cũng không đề cập tới Đản Đản, Tư Vực cũng sẽ ruột rối tơ vò mặt ủ mày ê. Mọi người cũng có thể thấy Công Chúa Đại Nhân là đang nhung nhớ, luôn thấy nàng thỉnh thoảng lấy ra mẫu linh cẩn thận nhìn ngắm, mong muốn cho Thái Y Đại Nhân an toàn tánh mạng. Vốn Công Chúa thân thể đơn bạc, nay vì người lại thêm hao gầy, sao lại không khiến người khác trông thấy mà không khỏi thương tâm.
Quay lại phía Đản Đản cùng Ngu Hoàng từ trong ác mộng tỉnh lại, cả người sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Chăm chăm nhìn chung quanh một chút, hai người đang ở trong một hang động rộng lớn, nhìn ra phia ngoài trời cũng đã mờ mịt tối, thầm nghĩ lúc này cũng đã là đêm khuya rồi.
Trong hang động trống không, dưới người chỉ có chút cỏ khô.
“Đây là nơi nào?” Đản Đản hỏi, “… Nga! Bất luận như thế nào, xem ra chúng ta là được cứu rồi! Hì hì!”
“Các ngươi đã tỉnh!” Lúc này từ lỗ trống trên nóc động một vật thể nhảy vào cao hứng nói. (Nhảy từ trên cao như diễn viên ấy @@)
“Cầu Cầu!” Đản Đản nhìn thấy vật nhảy vào chính là Cầu Cầu, cũng cao hứng đem Cầu Cầu ôm vào trong lòng, “Cầu Cầu! Ta thật là nhớ ngươi a!”
“Ta cũng vậy! Ngươi không có sao thì tốt rồi!” Cầu Cầu lại kêu “miêu miêu” chui vào lòng Đản Đản.
Ngu Hoàng ở một bên nhìn cảnh tượng gặp lại này chỉ đành phải bất đắc dĩ yên lặng, ai kêu mình nghe không hiểu Cầu Cầu nói chứ! Chỉ có điều, tuy nói nghe không hiểu, nhưng ít nhất biết Cầu Cầu không có ác ý, lần này rất hiển nhiên là Cầu Cầu đã cứu mình cùng Đản Đản, nói không chừ có lẽ sẽ còn “làm người tốt thì làm tới cùng”, “tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên”, đem hai người các nàng thoát khỏi rừng rậm này!
Đang lúc Đản Đản cùng Ngu Hoàng mỗi người có một niềm vui riêng trong lòng, đột nhiên cũng từ lỗ trống trên nóc động lại nhảy vào một quái vật vóc dáng kinh người, quả thực khiến hai người, một vật bọn họ sợ đến ngây người!
– ———————————-