Đọc truyện Công Chúa Đón Dâu – Chương 33: Ba Người Đồng Hành
Đản Đản cùng Phạm Ngưng Toa một trước một sau lên lầu, Tư Vực đã chở sẵn trong phòng [ ngồi nghe được hai người nói chuyện Tư Vực đã biết trước nên nàng lên phòng chờ đợi]. Phạm Ngưng Toa bước vào phòng chỉ thấy có Tư Vực, liền do dự, một chút cũng không giống trước.
” Cô nương mời ngồi!” – Tư Vực trang trọng nói với Phạm Ngưng Toa, sau quay sang nói với Đản Đản – ” Ngươi ra ngoài trước đi, trông cửa, đừng cho người khác nghe lén, ta không gọi cũng đừng vào trong.”
Đản Đản nghe xong trong lòng trăm phần không muốn, bình thường đã là người hầu, giờ lại thành người giữ cửa, hơn nữa Tư Vực lại nói chuyện khách khí với mình như thế, ở chung nhiều ngày như vậy, ăn ngủ đều cùng một chổ, giờ lại làm bộ như vậy, thật là đau lòng mà!
Tư Vực nhìn Đản Đản không nguyện ý, chỉ là có một số việc còn chưa tới lúc thẳng thắn nói ra, cho nên chỉ đành cho một cái tát ngọt ngào, vì thế Tư Vực nghiêm túc nói với Đản Đản: ” Còn nghĩ gì nữa! Còn không mau ra ngoài!”
Đản Đản nghe vậy, trong lòng không tức giận nhưng lại ủy khuất, Hừ! Dặm chân bỏ ra ngoài, đóng cửa rầm…..bỏ đi.
Qua hơn một canh giờ, Tư Vực mới gọi Đản Đản vào, hơn nữa là gọi y phân phó cho tiểu nhị chuẩn bị rượu thịt đem tới đây. Chỉ qua thời gian nửa nén hương mọi thứ đã chuẩn bị xong hết thảy. Bận việc cả nữa ngày Đản Đản thấy bàn tiệc rượu như vậy, liền lập tức chạy tới ngồi cầm bát định ăn, nhưng thói quen lâu ngày này bị kẻ bên ngoài ngăn cản.
” Láo xược! Ngươi là ai chứ? Thật là vô lễ!”- Phạm Ngưng Toa quát lớn.
” Hừ!”- Đản Đản liếc xéo Phạm Ngưng Toa.
” Ngươi…………..”- Phạm Ngưng Toa muốn tiếp tục cãi nhau lại bị Tư Vực ngăn cản. ” Đậu Đậu! Không cần quản, cứ đề tùy y đi!” – Tư Vực nói.
Lại quên nói, Phạm Ngưng Toa đúng là bạn thời thơ ấu của Tư Vực, Đâu Đâu là nhủ danh của Phạm Ngưng Toa, bời vì nàng sinh non, mẫu thân nàng qua đời sau khi sinh hạ nàng, thuở nhỏ thể nhược nhiều bệnh, dáng người giống như một hạt đậu đỏ nhỏ, cho nên mọi người gọi nàng là Đậu Đậu. Hơn nữa phụ thân của Đậu Đậu cả ngày chạy ngược chạy xuôi không rảnh chăm sóc nàng, thành thử lúc nhỏ nàng được gởi đến ở nhà của Tư Vực.
” Tùy ý hắn! Lại nói đùa gì đấy! Nô tài không thể vô lễ với chủ tử như vậy!”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Ngươi nói ai là nô tài chứ!”- Đản Đản phản bác.
” Chính là ngươi! Ngươi là cẩu nô tài!” – Phạm Ngưng Toa hét lên.
” Ngươi!! Cái lão ác bà nhà ngươi! Kẻ nào lấy phải ngươi không phải mù thì cũng là ngu ngốc!” – Đản Đản gào thét.
” Ngươi! Ngươi nói cái gì!? Tên thái giám chết bầm này!”- Phạm Ngưng Toa gào lên.
” Ngươi nói ai chứ! Ngươi mới là thái giám đó! Ta là người bình thường! Không tin ngươi hỏi Tư Vực đi!”- Đản Đản tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Chuyện này mọi người đều hiểu, nam nhân sợ nhất là ngươi khác nói mình không phải nam nhi, càng sợ nhất chính là bị nói xấu mình là thái giám, Đản Đản của chúng ta đường đường là ” Nam tử hán” đương nhiên cũng không ngoại lệ, chính là y biện giải không minh bạch, thực khiến cho người khác hiểu lầm mà!!
Đản Đản vừa nói xong, làm cho Phạm Ngưng Toa đem bao nhiêu thứ muốn nói tiếp nuốt hết trở vào. Tư Vực cũng bị lời nói này làm cho nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, nàng muốn lập tức giải thích chuyện này, nhưng Đản Đản lại càng tô càng đen ra thêm.
“Hừ! Ta cùng Tư Vực mỗi ngày đều ăn một mâm cùng ngủ một chổ! Ngươi tính toán gì! Mà lại chạy đến đây nói xấu ta!”- Đản Đản nói.
Phạm Ngưng Toa đứng cứng đơ ngoắc cổ ra nhìn Tư Vực, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghị hoặc, tò mò, ra vẻ mặt không đáng cùng miệt thị, tóm lại Tư Vực cũng không biết cách nào để giải thích cho bằng hữu nhiều năm không gặp này như thế nào. Đột nhiên Phạm Ngưng Toa suy nghĩ đến. Đầu tiên nàng nghĩ đến, tên tiểu độc nhãn trước mắt và ” Ngự tỷ” dính sát vào nhau! Tiếp đến nghĩ bọn họ có khi đã gạo nấu thành cơm, hơn nữa ngự tỷ vẫn là cam tâm tình nguyện, sau đó chính là……..Ngự tỷ không phải đào hôn mà bỏ trốn. Bởi vì phụ mẫu cùng huynh trưởng của ngự tỷ nhất định sẽ không đồng ý! Cuối cùng chính là, làm thế nào mà tên kia có thể khiến cho ngự tỷ của mình mắt luôn mọc trên trán lại đầu hàng y chứ!
” Đậu….Đậu Đậu! Đừng nghe hắn nói lung tung, ngươi hiểu lầm rồi!”- Tư Vực ánh mắt chân thật nói với Phạm Ngưng Toa.
” Các ngươi………..” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Không phải! Không…….là…! Ây dà! Nói không rõ ràng được!”- Tư Vực.
” Rốt cuộc có phải sự thật không!”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Ấy dà! Tóm lại ngươi đừng nghe hắn nói lung tung là được!” – Tư Vực nói.
” Tư Vực! Ngươi sao lại như thế! Ngươi sao lại không thừa nhận! Trước bữa cơm trưa ngươi còn oán giận nói ta ngáy ngủ mà!” – Đản Đản nói.
” Ngáy ngủ?”- Phạm Ngưng Toa chất vấn nhìn sang Tư Vực.
” Không phải! Ngươi đừng nghĩ lung tung!”- Tư Vực biện giải – ” Tên đầu đất nhà ngươi, ngươi nói cái gì vậy hả!”
” Ta nói cái gì! Ta sẽ không ngáy ngủ nữa!” – Đản Đản nói.
” Ha ha! Đậu Đậu……..Ta……..”- Tư Vực nói.
” Hừ! Ta nói ngươi nhé ở nhà ngây ngốc đến mù rồi sao, ta còn nghĩ ngươi dẫn theo tiểu thái giám cho thuận tiện! Thì ra là các ngươi……..Các ngươi…….”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Ây cha! Đậu Đậu! Ngươi nghĩ đi đâu vậy! Thứ nhất, ta đi tìm Dược Vương, thứ hai Đản Đản không phải nam hài tử; thứ ba càng không phải là thái giám, ngươi có bao giờ gặp qua thái giám nào có một mắt chưa? Hơn nữa ngươi cũng biết trước giờ cạnh ta chỉ có nha hoàn, không có thái giám.” – Tư Vực nói.
” Hừ! Người đừng có lừa gạt ta! Còn không phải vì ngươi từ nhỏ đều cùng bọn tiểu thái giám xưng huynh gọi đệ, Hoàng di ngương mới không sắp xếp thái giám bên cạnh ngươi sao!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Hoàng di nương?” – Đản Đản kinh ngạc. – ” Hoàng di nương”
” Oái……..Ha ha! Thân mẫu ta…………” – Tư Vực nghe xong lúng túng.
” Ồ! Ta biết rồi! Thì ra mẫu thân Tư Vực họ Hoàng à!”- Đản Đản nói.
” Hả? Đây là cái quái gì chứ?”- Phạm Ngưng Toa ngớ người.
” Ái chà! Được rồi! Được rồi! Chúng ta dừng đi càng tô càng đen mà. Đậu Đậu, hôm nay ngươi ở lại đây, ta còn nhớ trước đây chúng ta cũng ở cùng một phòng như thế, tỷ muội chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, về phân ngươi!” – Tư Vực chỉ Đản Đản nói -” Đi về phòng đi, đều là tại tên đại đầu đất nhà ngươi nói hưu nói vượn, hôm nay không cho ngươi đến gần phòng này nữa bước!”
” Đừng mà…… Đản Đản biết sai rồi!”- Đản Đản nói.
” Ít lời một chút đi, ta còn không rành tên đại đầu đất nhà ngươi bình thường quật cường thế nào sao, bảo ngươi nhận sai còn khó hơn lên trời, giờ lại nhận sai nhanh như vậy, chắc chắn là không phục! Cho ngươi đêm nay nằm gác tay lên trán mà suy ngẫm, ngay mai mới đến nhận sai! Mau đi đi!”- Tư Vực nói.
” Hảo tỷ tỷ! Thương lượng chút đi!”- Đản Đản cầu xin.
” Không thương lượng gì hết!” – Tư Vực quả quyết.
Lâm vào đường cùng, Đản Đản xem như hiểu rõ, chỉ cần Tư Vực hạ quyết tâm thì chuyện này sẽ không thể thay đổi, thế nên Đản Đản đành phải trở về phòng của chính mình.
Sau đó Tư Vực cùng muội muội của nàng, hàn huyên tâm sự suốt cả một đêm, cuối cùng cũng đem hết chân tướng việc rời khỏi nhà của cả hai ra thổ lộ. Lúc sau, cả hai tỷ muội cùng tìm cách giải quyết vấn đề. Tư Vực thì phụ mẫu nàng đã phái người truy tìm nàng, còn Phạm Ngưng Toa thì cha cùng gia đi phu quân cùng đang khẩn trương tìm kiếm này, đương nhiên cũng có chú rễ bị đào hôn. Bởi vì Tư Vực muốn dẫn Đản Đản đi tìm ” Cổ Vương Thiên Giả”, mà Phạm Ngưng Toa lại lưu lạc không biết điểm đến, thế là nàng quyết định đi theo Tư Vực, có ngự tỷ là chổ dựa thì sợ gì bị bức hôn chứ? Do đó, thêm một người sẽ chung đường với Tư Vực và Đản Đản.