Đọc truyện Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận – Chương 49
Chuyển ngữ: Mic
Trong đô thành dạo gần đây xảy ra chút phong ba: An Bình trước hạ chỉ đề bạt Lâm Dật làm Hộ bộ lang trung, kế đó lại đột nhiên đề nghị muốn xây dựng nữ học trong kinh đô.
Nghe tin này, chúng đại thần nhất thời đều nghẹn họng trân trối, bệ hạ Ngài định biến Đại Lương thành Thanh Hải quốc trước kia à?
Làn sóng phản đối vẫn rất cao, chẳng qua cũng không thiếu người ủng hộ, vì thế An Bình ‘thuận theo dân ý’, hạ chỉ thành lập Nữ học đầu tiên, hết thảy đều mô phỏng theo Quốc Tử Giám, toàn quyền giao cho Thẩm Thanh Tuệ và Chu Liên Tương đảm trách.
Nhất thời ánh mắt của trên dưới Đại Lương đều dời hết lên việc này. Mà vào lúc ấy, thái giám chính trực Viên Hỉ cũng được An Bình bệ hạ ủy thác trọng trách.
An Bình nét mặt ôn hòa vỗ vai hắn nói: “Thay Trẫm để ý kỹ Song Cửu, bất kể ngươi dùng biện pháp gì, không được rời mắt khỏi hắn, không thể để hắn xuất cung hay có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.”
Viên Hỉ vừa nghe liền cảm thấy nhiệm vụ này thực hợp với hắn, đích thực là tạo ra cho mình mà! Lập tức gật đầu như giã tỏi chấp nhận: “Bệ hạ an tâm, nô tài vạn chết không từ!”
Từ đó về sau Song Cửu phát hiện bên cạnh mình không hiểu vì sao lại mọc thêm một âm hồn bất tán. ==. Thi thoảng ở trong cung gặp mấy Cấm vệ quân đi tuần, thân là đồng liêu ngày xưa, Song Cửu đương nhiên muốn tới trước chào hỏi, thế nhưng còn chưa tới gần thì Viên Hỉ đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông ra, khoanh tay nhìn như cung kính, nhưng miệng lại phun ra một đống lời càm ràm châm chọc: “Ôi cha, đường đường là thị vệ thân cận lại không biết bảo vệ bệ hạ mà lại đi nói chuyện phiếm nhể, có cần cho ngài đây hột dưa luôn không?”
“……………..” Song Cửu ngậm miệng chạy lấy người.
Khó khăn lắm mới có được nửa ngày nghỉ ngơi rảnh rỗi định xuất cung đi dạo, Viên Hỉ cũng sẽ cước bộ thong dong, khoan thai nhàn nhã như đại lão gia đi tới trước mặt hắn, phất trần trong tay kết hợp với nụ cười run run trên gương mặt: “Ây da, thời tiết tốt thật, Song thị vệ, chúng ta cùng đi ngắm cá vàng bệ hạ nuôi nhé?”
“………………” Song Cửu cực kỳ muốn đem hắn đánh thành cá vàng luôn!
Viên Hỉ thế nhưng cũng chả thèm để tâm đến bụng dạ hắn, lúc trước ngại chức quan của hắn nên chỉ dám âm thầm liếc mắt khinh thường mà thôi, ngoài mặt thì vẫn phải thực hiện đủ cấp bậc lễ nghi. Nhưng bây giờ khác rồi nha, bốn chữ ‘bệ hạ khâm điểm’ kim quang lấp lánh che phủ đỉnh đầu, sợ gì chứ?
Song Cửu ít nhiều cũng có thể cảm giác được chút ý tứ, vì vậy dứt khoát nơi nào cũng không đi. Thực ra trong lòng hắn đã hơi hoảng, nghĩ rằng An Bình đối với hắn đã bắt đầu có lòng phòng bị. Mà hắn lại vừa đúng lúc đang chờ người khác từ phương xa gửi tin về, mặt khác, hắn cũng rất muốn biết Tề Tốn Chi dạo gần đây đi đâu rồi.
Kể từ ngày hôm ấy ở trước Đông Cung gặp hắn một lần, Song Cửu cảm thấy dường như có điều gì đó đã thay đổi, hiện giờ hắn lại biến mất không tung tích, lẽ nào đã cắt đứt quan hệ với An Bình?
Nghĩ tới điểm này, tâm trạng chợt trở nên nhẹ nhõm, nếu là vậy, thì chính là cơ hội tuyệt hảo để bám vào cây đại thụ Lương quốc hoàng đế này….
Khi đó trên quan đạo đi về phía Tây Bắc, Tề Tốn Chi đã phái hai binh sĩ đóng vai bảo tiêu hộ tống Nhã Vân tới kinh thành.
Tần Tốn đối với việc này tỏ vẻ không hiểu, mặc dù nói đối phương là nữ tử yếu đuối, nhưng dù gì trên người đang có nhiệm vụ, cho chút ngân lượng để lương tâm an ổn là được, hà tất nhất định phái người tự mình hộ tống chứ?
Đáng tiếc, bất kể hắn ở bên này rối rắm khổ não thế nào, Tề Tốn Chi cũng không giải đáp cho hắn, đại đội nhân mã cứ như thế đi hết nửa con đường phía trước, rồi dừng chân tại dịch trạm duy nhất trong vòng trăm dặm.
Dịch trạm rất nhỏ, tối hù hù cô đơn trơ trọi đứng giữa khu vực hoang vu không người, tựa như một đồi cỏ xác xơ mọc lên giữa đồng không mông quạnh, đến nỗi ngay cả cơm nước cũng là đội ngũ tự mình giải quyết.
Đêm đến, một đám người ngồi trong sân nhóm lửa nướng thức ăn thôn dã, nháy mắt hương thơm lan tỏa khắp mười dặm, ngay cả quản sự dịch trạm cũng chạy qua tranh thủ kiếm chác, náo nhiệt vô cùng. Tề Tốn Chi cũng để mặc họ ồn ào, chỉ căn dặn cấm rượu rồi rời đi.
Hắn ngồi một mình dưới mái hiên, nhìn đám người vui cười kia, phần lớn mặt mũi hãy còn trẻ, dưới ánh sáng bàng bạc của vầng trăng lẻ loi toát lên nét phấn chấn thanh xuân, nhưng lại là quân chủ lực cho kế hoạch to lớn này.
Tầm mắt dịch chuyển lên trên, nhìn vàng trăng tròn trên trời kia, thử tính ngày, bất quá cũng chỉ mới hơn một tháng không gặp mà thôi, vì sao lại như đã trải qua rất lâu rồi?
Ngày thường không tương tư, vừa tương tư thì đã nhớ nhung vô vàn. Thế nhưng lúc ta đang nhớ đến nàng, nàng liệu có từng nghĩ tới ta chút nào?
Tần Tôn sắm vai huynh đệ tốt này cũng diễn đến là đạt, thấy hắn cô đơn lẻ loi ngồi đấy, lập tức cầm một cái đùi gà rừng thơm mềm đến đưa cho hắn: “Tử Đô huynh, ăn chút gì đi.”
Tề Tốn Chi nói cảm ơn nhận lấy, nhưng lại thấy hắn khoanh chân ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Đại khái là vì nguyên do trước đây mập mạp, cho dù hiện giờ đã có vóc dáng cao ráo, nhưng lúc hắn làm động tác này thì vẫn có chút vụng về, nhưng lại lộ ra một tia đáng yêu: “Nữ tử tên gọi Nhã Vân kia ấy, đệ thấy có hơi kỳ lạ, Tử Đô huynh huynh tốt bụng thử giải thích cho đệ với.” Hắn vừa nói vừa cắn một miếng thịt gà trong tay.
Hiện thời hai người ở vào hoàn cảnh hỗ trợ lẫn nhau, Tề Tốn Chi cũng không muốn giấu hắn, hiếm khi có dịp tĩnh tâm trò chuyện như vậy, liền gật đầu một cái, rủ rỉ nói: “Đệ ước chừng không biết, Tây Nhung vương thất chuyên bồi dưỡng một dạng nữ thám tử, võ nghệ không nhất định quá cao cường, nhưng tâm tư nhất thiết phải nhanh nhạy, giỏi dịch dung, hơn nữa từ nhỏ bồi dưỡng thuật mị nhân. Ta từng cho rằng đây chẳng qua là truyền thuyết, hôm nay vừa gặp, mới phát hiện thật sự có người như vậy.”
Tần Tôn lập tức phản ứng, nghe Tề Tốn Chi cố gắng hạ thấp âm lượng, cũng thông minh theo đó nhỏ giọng nói: “Cho nên Nhã Vân kia chính là nữ thám tử của Tây Nhung?”
“Hẳn là vậy, cổ áo trong của nàng ta là mặt trái, nghe nói nhân sĩ Tây Vực cho dù vào Trung Nguyên cũng giữ thói quen này, bởi vì áo trong của Trung Nguyên phần lớn màu trắng, chế tác không được chú trọng như ngoại sam, người ngoại tộc không phân biệt rõ nên vẫn theo phong tục vốn có mà mặc, đến độ chuyện áo trong mặc ra ngoài với đai lưng thắt không xong vẫn thường xuyên xảy ra.”
Tần Tôn thoáng suy nghĩ liền thấu hiểu, chả trách hôm đó hắn nhìn chăm chăm cổ áo Nhã Vân, thì ra là do mình nghĩ xấu về hắn. “Khụ khụ, Tử Đô huynh đích thực kiến thức sâu rộng nha, ha ha….” Hiện giờ hắn cũng chỉ biết dùng lời nói đùa để che giấu sự chột dạ.
Tề Tốn Chi liếc nhìn hắn một cái: “Khác Miễn, thế gian có một loại gọi là đọc sách.”
Năm đó Nhiếp Chính Vương tác chiến với Tây Nhung, nắm được rất hiều kinh nghiệm và bí mật không để người khác biết, sau này sau khi về triều liền lệnh cho biên soạn thành sách, trình lên triều đình. Lúc đầu Tề Tốn Chi ở trong cung cùng đọc sách, luôn có thể bắt gặp An Bình đọc mấy điển tịch tài liệu trân quý, hắn cũng được hưởng ké. Tây Nhung là kẻ địch lâu năm của Lương quốc, những ghi chép trong đó lại cực kỳ kỳ lạ, hắn càng đặc biệt khắc sâu.
Tần Tôn nào biết chuyện này, chỉ nói bản thân đọc sách quá ít, ủ rũ chuyển đề tài: “Có điều nàng ta nếu như là thám tử của Tây Nhung, hà tất lại muốn vào kinh thành? Tây Nhung vương rõ ràng đang ở Thanh Hải mà.”
Nghe hắn hỏi thế, Tề Tốn Chi nhíu mày: “Chỉ sợ trong kinh thành có người của Tây Nhung, cho nên bất luận thế nào, đều phải cắt sợi dây đó đi.”
Tần Tôn giật mình: “Cho nên huynh mới phái người hộ tống nàng ta đến kinh thành?”
Tề Tốn Chi gật đầu, thế nhưng lúc ngước mắt lên, bỗng kinh ngạc.
Trong viện đột nhiên có một bóng người xông vào, cơ thể gầy gò bọc trong chiếc áo choàng hắn tặng, không bao lâu đã tới trước mặt hắn và Tần Tôn, lảo đà lảo đảo gục xuống dưới chân hắn bắt đầu gào khóc: “Công tử, xin làm chủ cho nô gia…”
Rõ ràng là Nhã Vân vài canh giờ trước được tiễn đi.
Tần Tôn theo bản năng định rút kiếm, nhưng Tề Tốn Chi kịp thời đưa tay đè cánh tay hắn, nghe Nhã Vân dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nghẹn ngào nói: “Nô gia cảm kích ân cứu mạng của công tử, tiếc là hai vị tiêu sư ngài an bài thực ra lại là cầm thú, đợi khi ba người chúng tôi rời khỏi tầm mắt ngài, nô gia liền…. liền bị làm nhục………”
Đầu mày Tề Tốn Chi chau lại, đôi đồng tử trâm trầm dưới ánh trăng phản chiếu tầng tầng sát khí. Sớm biết thế này thì phải giết nàng ta từ trước, bây giờ trái lại trở thành mầm họa, chỉ sợ hai binh sĩ kia cũng bị nàng ta hạ độc thủ rồi. Nàng ta hiện giờ khăng khăng nói như vậy, thực khiến những người có mặt bắt đầu hoài nghi, ngược lại không thể lập tức ra tay trừ khử nàng ta.
Tần Tôn cũng tức giận vô cùng, nếu không phải Tề Tốn Chi ngăn lại, chỉ sợ một câu ‘gian tế’ kia đã thốt ra khỏi miệng.
Đôi bên tựa như rơi vào tử cục, Nhã Vân không ngừng khóc nức nở, lại còn mò mẫm bò lên người Tề Tốn Chi, trực tiếp vùi vào trong lòng hắn.
Điều này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Tần Tôn, nhất thời đều thần ra.
Nửa khuất trong bóng tối, nét mặt Tề Tốn Chi khiến người ta nhìn không rõ, trên thực tế hắn hiện thời đã cực kỳ phản cảm, vừa định đưa tay đẩy nàng ta ra nhưng cảm thấy trước ngực chạm phải một vật cứng bén nhọn, cúi đầu nhìn, quả nhiên đối diện với gương mặt tươi cười đắc ý của Nhã Vân.
“Nô gia cho rằng công tử thật sự chỉ là một thương nhân, không ngờ hai vị tiêu sư kia của ngài lại bán đứng ngài, cũng thật tốt, để nô gia bắt được rồi?” Nàng thổi khí như lan, giọng nói mềm mại nhỏ giọng mơn trớn bên tai hắn, ngay cả Tần Tôn cách đó chỉ mấy tấc cũng cho rằng nàng ta đây là đang làm nũng nhảy vào ôm Tề Tốn Chi.
Tề Tốn Chi gần như không chút ngoài ý muốn mỉm cười, nhấc tay đặt lên vai nàng, từng chút từng chút di chuyển xuống, như thể âu yếm giữa tình nhân, dịu dàng vô cùng, thế nhưng không một ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt âm trầm kia ẩn chứa sương giá nặng nề.
Tần Tôn áng chừng nhất thời nhìn không ra, lại ngượng động đến hắn, đành phải đi lên trước một bước chắn trước hai người, ngăn ánh mắt thăm dò của chúng binh sĩ.
Tề Tốn Chi nhẹ nhàng lùi về sau một chút, tránh đi ánh sáng chiếu ra từ đống lửa và bên trong dịch trạm, cả người đều chìm trong bóng tối, tay cũng vừa vặn chạm nơi eo Nhã Vân, bất ngờ dùng lực ấn một cái liền nghe thấy nàng ta kêu lên một tiếng, kế đó cả người từ trên người hắn nhảy bật lên, ngã nhào ra đất.
Một màn này đột ngột xảy ra, Tần Tôn đứng trước mặt tỏ vẻ trấn định, đương nhiên cũng không tiện quay đầu nhìn, mà binh sĩ bên ngoài đã tự giác vẽ lên trong đầu đủ loại cảnh tượng hương diễm…. Chỉ có Nhã Vân không thể tin nổi há hốc miệng nhìn về phía bóng người trong bóng tối ấy, lòng chợt kinh hãi.
Nàng sớm đã nhìn ra Tề Tốn Chi là người đứng đầu đoàn người này, chỉ cần mê hoặc hắn, toàn bộ thương đội mặc cho mình sai sử cũng là điều có thể thực hiện, thế nhưng cái ấn vừa rồi đã chứng minh hắn nắm rõ vị trí huyệt đạo. Cũng tức là nói, tên tàn phế này biết võ công!
Tề Tốn Chi cầm chủy thủ cướp từ trên tay nàng, không có bất kỳ hành động nào. Nhã Vân há lại có thể kìm chế, dễ dàng cong lưng từ trên đất nhảy bật lên, lao thẳng qua, có điều còn chưa tiếp cận hắn thì đã cảm thấy một trận gió lướt tới, người liền mềm nhũn quỵ xuống.
Nhanh chóng, không một tiếng động.
Một bóng đen đứng ngay phía trước Tề Tốn Chi, tựa như ma quỷ, sau khi thoáng dừng lại thì quay người hành lễ với hắn, định trốn vào bóng đêm.
“Đợi đã.” Giọng hắn hơi run, ngừng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ai phái ngươi tới?”
Bóng đen đi về phía hắn hai bước, thanh âm còn đè thấp hơn so với hắn: “Thân phận thuộc hạ không tiện, không thể nhiều lời với người khác, nhưng Duệ công tử từng dặn trước, nếu như hiện thân bị phát hiện thì chuyển cáo Tề đại công tử một tiếng, mọi việc chỉ làm như không biết, không cần nhúng tay.” Nói rồi hắn không dừng bước nữa, thân hình lóe lên biến mất không tung tích.
Ám vệ hoàng thất, khinh công xuất thần nhập hóa, nhưng không thể xuất hiện trước ánh sáng. Cho dù là hoàng đế nắm đại quyền sinh sát trong tay đối với chuyện này cũng giữ kín như bưng, sẽ không thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của thị vệ như vậy, nhưng hiện giờ lại phái một người ở cạnh Tề Tốn Chi.
Chả trách hắn lại cảm thấy bên cạnh có người.
Hắn cơ hồ có chút ngây dại ngồi đó, chiếc áo trắng đơn bạc trên người cô quạnh thê lương, thế nhưng dần dần lại dường như trở nên ấm áp. Ánh sáng từ đống lửa trước mắt phảng phất hóa thành đèn hoa rực rỡ trong cửu trùng cung khuyết, người kia toàn thân vinh hoa, sừng sững nơi cao, khẽ xoay người, hào quang trong mắt như nhật nguyệt chiếu rọi.
Nàng dùng phương thức của mình dõi nhìn hắn, mặc dù chưa từng nói rõ.
Tần Tôn ở phía trước do dự gọi hắn một tiếng, đại khái là hoài nghi vừa rồi sau lưng có ai nói chuyện. Tề Tốn Chi không trả lời, Nhã Vân nằm bên dưới chợt bò dậy, nhanh chóng hướng bên ngoài dịch trạm bỏ chạy. Hắn lúc này mới hoàn hồn, vội quát: “Bắt nàng ta lại!”
Tần Tôn như mới tỉnh mộng, lập tức đuổi theo, ngang qua đống lửa bên cạnh tiện tay phất một cái, tức thì có một nhóm người theo hắn lao ra khỏi viện tử của dịch trạm.
Quả nhiên giảo hoạt, vậy mà lại giả chết. Tề Tốn Chi nhíu chặt đầu mày, tâm tình không chút nới lỏng. An Bình bảo hắn chuyện gì cũng coi như không biết, liệu có phải cũng gồm cả chuyện này? Hay là nói……..Nàng đã giăng lưới chờ đợi?
Đương nghĩ thì đám người truy đuổi trước đó đã huyên náo ầm ĩ trở về, hắn đẩy xe lăn hướng phía trước mà đi, thấy Tần Tôn cúi đầu ủ rũ lắc đầu với hắn.
Tề Tốn Chi thở dài, nữ tử này xảo quyệt như vậy, muốn bắt quả thật cũng khó khăn. Nếu đã như thế, quả thật cũng chỉ đành làm như chuyện gì cũng không biết.
“Tề đại công tử, hiếm khi tình cờ gặp gỡ, cùng đi đến Thanh Hải đi.”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Tề Tốn Chi kinh ngạc, ngước lên nhìn, trông thấy có người nét mặt tươi cười từ sau lưng Tần Tôn đi tới.
Trang phục tay hẹp xanh thẫm, lưng đeo một thanh trường kiếm, trên mặt là ý cười ôn hòa lại khôn khéo, không phải Tiêu Trữ thì còn ai?
“Tại hạ kiếm khách Tiêu Diễn Ninh, không biết Tề đại công tử có vui lòng cùng tại hạ đồng hành?” Hắn nháy mắt với Tề Tốn Chi, nghịch ngợm như một đứa trẻ.
Trong lòng Tề Tốn Chi thả lỏng, bật cười: “Vinh hạnh vô cùng.”