Đọc truyện Công Chúa Đại Phúc – Chương 27: Khế Liệt Tát không cần tiền tài, chỉ cần người
Hắn đi rồi Cảnh Vĩnh Phúc nhỏ giọng dặn dò Tiểu Thúy
vài câu, nàng ta kéo A Căn đi chuẩn bị.
Ngô Tiên Tử cùng Mục Vô Danh đều nghe thấy, một người
trừng mắt một người cúi đầu.
Trương Kỳ Thụy lại phái người đến giục, Cảnh Vĩnh Phúc
biết thời gian quả thật gấp gáp, lập tức mang theo Ngô, Mục mà đi.
Gặp Trương Kỳ Thụy, Cảnh Vĩnh Phúc liền đem kế sách
tiếp theo mà bàn.
Mộc Tang tộc trưởng tốt xấu cũng từng xưng huynh đệ
với Tống Sở, về lý thì không nên thả nhưng về tình lại nên.
Người của bộ tộc Mộc Tang hoàn toàn biến mất tại ba
quận nhưng còn chưa rời khỏi miền Bắc nước Cảnh mà vẫn ẩn núp gần đó chờ thời
cơ cứu tộc trưởng.
Mộc Tang tộc trưởng một khi được thả sẽ hội hợp cùng
bộ tộc, tiếp tục đấu với Hữu Đao Ma Tước Hồng của Tát Nặc Bối Lan, như vậy nội
chiến giữa các bộ tộc Khế Liệt Tát sẽ chính thức bắt đầu.
Trương Kỳ Thụy sau khi nghe xong, cười bạc thi lễ:
“Điện hạ thật là đa mưu, thoạt nghe cứ tưởng là chiêu thả hổ về
rừng!”
Những lời giữa Cảnh Vĩnh Phúc và Mộc Tang tộc trưởng
lúc ấy mặc dù hắn nghe không hiểu, nhưng sau được Tống Sở giải thích, hắn đã
hiểu được ý đồ của nàng.
Đến giờ cơm chiều, Cảnh Vĩnh Phúc theo sau vài thị vệ
đến chỗ Mộc Tang tộc trưởng cùng ăn.
Cảnh Vĩnh Phúc đem tình hình quận Mai Lĩnh nói xong,
Mộc Tang tộc trưởng liền không còn hứng ăn uống.
Cảnh Vĩnh Phúc dùng Khế ngữ an ủi hắn rồi nói:
“Hiện tại quân nước Cảnh bận cố thủ ba quận, tộc
trưởng sao không thừa cơ hội này chạy thoát đi?”
Mộc Tang tộc trưởng cả kinh:
“Làm sao mà chạy? Ta hiện tại tay không binh khí,
lại họ canh gác như vậy, chỉ sợ chưa ra khỏi cửa đã mất mạng rồi!”
Cảnh Vĩnh Phúc trầm giọng nói:
“Ta tuy thân nữ lưu nhưng là vị hôn thê của Bồ Bồ
Nhi, dù nguy hiểm ta cũng muốn giúp người anh em thoát khỏi nơi đây!
Lát nữa ngươi cứ theo ý của ta!
Trước hết không được để lộ thần sắc, làm chúng nghi
ngờ. Mau uống rượu đi.”
Mộc Tang tộc trưởng bán tín bán nghi, nhìn bát rượu
nàng đưa.
“Đây là rượu của người Trung Nguyên, không thích
hợp với chúng ta nhưng cứ tạm thời uống trước, chờ sau khi trở về…”
Cảnh Vĩnh Phúc hít 1 hơi thật sâu rồi nói tiếp,
“Xin tộc trưởng đến gặp Bồ Bồ Nhi hỏi cho rõ …
Mà thôi, tộc trưởng vẫn là không cần nhắc tới ta.”
“Vì sao?”
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
“Nam nhi phải lấy đại sự làm trọng, không nên vì
tư tình nhi nữ mà ảnh hưởng tiền đồ.
Huống chi thân phận ta cũng thật đáng xấu hổ, không
xứng với hắn!”
Mộc Tang tộc trưởng quả quyết nói:
“Cô nương, ta mặc dù không quen Bồ Bồ Nhi huynh
đệ, nhưng thảo nguyên hùng ưng không phải là loại người đứng núi này trông núi
nọ.
Cho dù ngươi cùng Hỉ vương có làm ra chuyện gì, thậm
chí là sanh con, Bồ Bồ Nhi hắn cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!
Bồ Bồ Nhi tuổi tuy nhỏ nhưng cũng đang đảm đương công
việc của một tộc trưởng, ngươi có thể yên tâm!”
Cảnh Vĩnh Phúc mặt ửng hồng lên, nói:
“Ngày mai Hỉ vương sẽ trở lại kinh thành, sẽ mang
ta theo, ta không còn cơ hội về Khế Liệt Tát.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau chạy!” Mộc Tang
tộc trưởng lớn tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc ra dấu bảo hắn thấp giọng một chút.
Nàng nhìn ra cửa, nói “May là Tống đại nhân không
ở đây!”
Mộc Tang nhíu mày giận dữ nhưng cũng cố gắng kiềm chế.
Cảnh Vĩnh Phúc thấp giọng:
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trốn sao?
Nhưng nếu chúng ta cùng trốn thì sẽ chẳng ai thoát
được!
Dù sao đi nữa ta cũng không thể so với nam tử, nếu
cùng chạy sẽ chỉ có liên lụy ngươi thôi…”
Thị vệ trong phòng nghi ngờ tiến tới: “Các ngươi
đang nói cái gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc làm bộ giật mình đánh rớt chén cơm cúi
xuống phóng ra một chiếc đũa.
Thị vệ kia cúi người né, nàng xoay người, dùng ánh mắt
ra hiệu cho một thị vệ khác, rồi rút ra con dao đâm vào lưng thị vệ đang cúi
người.
Con dao của Bồ Bồ Nhi cực kỳ sắc bén, nhưng Cảnh Vĩnh
Phúc đâm rất nhẹ, sâu vào khoảng nửa thanh. Máu loang hồng áo lông cừu, viên
thị vệ hừ một tiếng rồi lăn ra đất.
Mộc Tang tộc trưởng vừa thấy nàng lấy con dao ra liền
đứng dậy nhằm phía hai thị vệ khác, người đứng gần chưa kịp rút đao, đã bị hắn
một quyền đánh trúng mặt, ngất đi.
Thị vệ kia sau khi trấn tĩnh thì xuất đao, chém trúng
khuỷu tay của Mộc Tang tộc trưởng, Mộc Tang tộc trưởng lui để tránh.
Cảnh Vĩnh Phúc kinh hoảng chạy tới, vừa vặn chặn được
viên thị vệ.
Con dao lại lẳng lặng đâm vào bụng thị vệ, thị vệ hé
miệng thì bị nàng dùng tay bịt miệng, chỉ nghe một tiếng “Ô” rồi thấy
hắn chậm rãi ngã xuống.
Mộc Tang tộc trưởng kinh ngạc nhìn Cảnh Vĩnh Phúc,
nàng giống như Tiểu Thúy năm đó, buông con dao, bối rối nói: “Ta… Ta
giết người!”
Đợi Mộc Tang tộc trưởng nhặt con dao lên, Cảnh Vĩnh
Phúc lại giành lấy, ôm vào trong ngực nói:
“Thực xin lỗi, con dao này ta không thể cho
ngươi… Đây là kỷ vật duy nhất ta giữ bên người.”
Mộc Tang tộc trưởng ngẩn ra, lại nghe nàng nói:
“Không nên chậm trễ, ngươi nhanh chạy đi. Đi theo
ta.”
Mộc Tang tộc trưởng cầm theo trường đao của 1 thị vệ
đang nằm dưới đất, Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt con dao, lặng lẽ dẫn hắn ra sân.
Né qua 1 toán thị vệ tuần tra, nàng đưa hắn tới chỗ
một con ngựa đã sắp sẵn yên cương.
Cảnh Vĩnh Phúc bắt chéo hai cánh tay dưới ngực nói:
“Còn lại phải trông vào chính ngươi rồi, xin Lạt
Triệu Thần phù hộ ngươi!”
Lạt Triệu Thần tương truyền là thần minh của tám bộ
tộc Khế Liệt Tát.
Mộc Tang tộc trưởng cũng làm động tác giống nàng và
nói:
“Cũng nguyện Lạt Triệu Thần phù hộ ngươi!”
Hắn xoay người lên ngựa, trước khi rời đi còn hỏi,
“Cô nương, còn chưa biết tên ngươi!”
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt nhưng rất nhanh nói: “Ta
gọi là Thúy Phúc!”
“Thúy Phúc!”
Mộc Tang tộc trưởng thận trọng nói,
“Ngươi an tâm chờ, một ngày nào đó, tám bộ tộc
Khế Liệt Tát chúng ta sẽ cứu ngươi ra!”
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng lại nhắc lại: “Xin tộc
trưởng không nhắc về ta với Bồ Bồ Nhi!”
Mộc Tang tộc trưởng nhận lời rồi đi.
Nhìn theo hắn biến mất cho bóng đêm, Cảnh Vĩnh Phúc
bỗng nhiên ý thức được không thể tin tưởng Mộc Tang tộc trưởng.
Bất luận nàng diễn hay cỡ nào, chỉ cần Mộc Tang tộc
trưởng thẩm tra lại sẽ phát hiện vấn đề.
Nàng chỉ có thể cầu nguyện hắn không hỏi Bồ Bồ Nhi
nhiều lắm, mà Bồ Bồ Nhi cũng không hỏi lại hắn nhiều lắm.
Nhưng thật ra cho dù hai người sinh nghi đối với nàng
thì nội chiến Khế Liệt Tát cũng đã không thể tránh.
Hiềm khích giữa tám bộ tộc Khế Liệt Tát vốn đã tồn
tại, nếu không như vậy, nàng cũng không có khả năng chỉ bằng mưu kế mà có thể
dễ dàng mở rộng mâu thuẫn của bọn họ.
Sau Cảnh Vĩnh Phúc mới biết được cuộc sống du mục cực
kỳ tàn khốc.
Mặc dù tám bộ tộc cùng là người Khế Liệt Tát nhưng
phải cạnh tranh gay gắt mới có thể sinh tồn vì họ đều không thể sống nhờ vào
nông canh.
Cảnh Vĩnh Phúc trở lại phòng giam lỏng Mộc Tang tộc,
Tiểu Thúy đang cứu tỉnh các “Tử thi”.
Mặc dù họ đều mặc nhiều lớp áo da rất dày, con dao lại
đâm tới túi đựng máu huyết chuẩn bị sẵn, nhưng vì dao quá bén nên vẫn là đâm bị
thương da thịt.
Miệng vết thương không sâu nhưng vẫn có chảy máu.
“Để các vị chịu khổ !” Cảnh Vĩnh Phúc vi thi
lễ.
Hai thị vệ lập tức cung kính nói:
“Điện hạ nói quá lời, chúng tôi chịu đựng được
mà!”
Tiểu Thúy cảm thán nói: “Cây dao nhỏ đó thật đúng
là đồ tốt!”
Cảnh Vĩnh Phúc trêu ghẹo nói: “Nó vốn là của
ngươi, nếu muốn ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Tiểu Thúy lập tức mặt đỏ lên: “Ai thèm chứ! Đồ là
ngươi nhận, giữ lấy mà phòng thân!”
Cảnh Vĩnh Phúc từ từ nói:
“Hắn cũng không phải là người bình thường, là tộc
trưởng của một trong tám bộ tộc Khế Liệt Tát, phụ thân là thảo nguyên hùng ưng
nổi tiếng của Khế Liệt Tát! Ngươi thực không thèm sao?”
Tiểu Thúy chưa kịp trả lời, một thị vệ kinh ngạc hỏi:
“Con dao đó là của Bà La tộc ?”
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu, hỏi lại: “Vị huynh đệ này
chẳng lẽ có nghe qua Bà La tộc rồi sao?”
Thị vệ kia cả kinh, nói: “Điện hạ đừng gọi ta
huynh đệ, ta nhận không nổi!”
Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười, lại nghe thị vệ nói:
“Tiểu nhân vốn là người quận Song Thành, từ khi
Cảnh Khế còn hòa hoãn.
Tiểu nhân có theo gia phụ đến thảo nguyên giao dịch
hàng hóa, từng chính mắt gặp qua thảo nguyên hùng ưng Thác Tắc Ngươi.
Đêm đó chúng ta bị một đàn sói tấn công …”
Theo lời hắn, trước mắt Cảnh Vĩnh Phúc như đang xuất hiện
một vi anh hùng.
“Giữa lúc bầy sói gầm ghè đoàn người, chuẩn bị tấn
công, làm mọi người vô cùng sợ hãi, hắn lẳng lặng xuất hiện cùng thủ hạ.
Khế tộc cùng chúng tôi liên hợp lại, đánh lui bầy
sói…
Đó chính là phụ thân của Bồ Bồ Nhi!”
Thấy Tiểu Thúy tập trung mà nghe, Cảnh Vĩnh Phúc đưa
con dao cho nàng, nàng nhất thời do dự, nhưng vẫn đẩy ra.
Thị vệ cảm thán nói:
“Tuy rằng tiểu nhân là người nước Cảnh, nhưng đối
với Thác Tắc Ngươi thật sự rất kính nể như một vị anh hùng!
Đáng tiếc sau lại nghe nói hắn bị người ra hại chết ,
một người giỏi như vậy, nhưng lại sớm ra đi…”
Cảnh Vĩnh Phúc thu hồi con dao, cười nói:
“Hổ phụ chắc sẽ không có khuyển tử! Tiểu Thúy cô
nương của chúng ta tương lai sẽ thật là có phúc!”
Tiểu Thúy bĩu môi với nàng rồi bỏ lại bọn thị vệ mà
chạy.
Một ngày nữa đã tới.
Buổi sáng, Cảnh Vĩnh Phúc cùng đám người Tiểu Thúy
khách khí tiễn đưa Cảnh Thân Uẩn.
Ở trước cửa thành, Tiểu Thúy hướng về phía đám người
Hỉ vương rắc hương phấn, Cảnh Thân Uẩn không kịp phòng bị, thủ hạ của hắn quay
sang trách cứ:
“Các ngươi muốn làm gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
“Đây là mong Hỉ vương lên đường bình an, về tới
kinh thành!”
Thủ hạ Cảnh Thân Uẩn giận tím mặt, Cảnh Thân Uẩn ngược
lại, phủi tay bảo hắn lui ra.
“Đa tạ Huệ Phúc, bổn vương đi trước một bước, đến
kinh thành chờ tin tốt của ngươi cùng Trương tướng quân!”
Cảnh Thân Uẩn mang khuôn mặt tươi cười vào xe ngựa,
cuối cùng còn buông lại một câu,
“Sau khi Huệ Phúc trở lại kinh thành, nhất định
sẽ cùng bổn vương đánh mấy ván cờ nhé!”
Cảnh Vĩnh Phúc không trả lời, nhìn theo hắn đi dần xa,
trong lòng suy nghĩ người này vì sao mà bại ?
Tiểu Thúy nhìn Cảnh Vĩnh Phúc cười đắc ý.
Ngô Tiên Tử mặc dù đã nghe những lời Cảnh Vĩnh Phúc
dặn Tiểu Thúy hôm trước nhưng cũng còn chưa rõ, Cảnh Vĩnh Phúc phải giải thích
lại cho bà.
Nàng hiện tại tạm thời không rảnh quản Cảnh Thân Uẩn,
nhưng cũng không thể để mặc hắn tác oai tác quái.
Tiểu Thúy rắc hương phấn sẽ làm Cảnh Thân Uẩn có lòng
nghi ngờ Cảnh Vĩnh Phúc phái người đuổi giết hắn.
Như vậy dọc đường đi hắn sẽ luôn bất an.
Sau khi trở về, Trương Kỳ Thụy đưa Cảnh Vĩnh Phúc đến
chỗ chế tạo vũ khí của bộ binh.
Dùng cơm trưa xong, Cảnh Vĩnh Phúc phải cùng xem và
bàn bạc về bản vẽ các loại vũ khí.
Cảnh Vĩnh Phúc thầm than khổ, so với phu nhân cùng Tư
Mã Thu Địch, tài vẽ của nàng cũng như gà vịt mà so với phụng hoàng.
Lập tức, nàng chuyển sang dùng lời giảng giải về những
chỗ muốn thay đổi trên bản vẽ.
Nói tới qua ngọ, tới miệng khô lưỡi khô mà những người
chugn quanh mới hiểu được ba bốn phần, cũng may thay đổi quân giới không phải
việc cần làm ngay trong chốc lát.
Liên tiếp hai ngày sau đó, chỉ nghe báo Mộc Tang tộc
trưởng mang theo tàn quân tới nương tựa vào Tát Nặc Bối Lan, cùng đóng quân
trong quận Tần Thổ.
Tình hình không có gì mới.
Cảnh Vĩnh Phúc đánh giá việc thương nghị giữa hai bộ
tộc này vẫn chưa có kết quả, vì vậy mà phía Khế Liệt Tát chưa động binh đao.
Nàng cùng Trương Kỳ Thụy nhất trí, trước mắt cần củng
cố lực lượng tại ba quận, chờ thời cơ đến là sẵn sàng ra trận.
Chuyện làm Cảnh Vĩnh Phúc cao hứng là sau khi Thủy tỷ đại
phá quận Mai Lĩnh, uy tín trong quân tăng lên rất nhiều.
Những tướng sĩ ban đầu có thái độ khinh miệt nữ tướng
cũng đã có cái nhìn kinh trọng với nàng ta.
Chuyện tốt theo nhau mà đến, ngày thứ ba Cảnh Vĩnh
Phúc nhận được thư của Nhược phu nhân, kể tỉ mỉ cho nàng chuyện bà đi nước Tiếp
thế nào, ở nhà của Tư Mã Thu Địch ra sao – cũng là do Cảnh Vĩnh Phúc ban đầu
chọn nhà ở cạnh nhà họ, giờ thành ra có nhiều chuyện tư tình phát sinh.
Tư Mã Thu Địch trải qua những biến cố nguy hiểm ở nước
Cảnh, đã trưởng thành lên rất nhiều.
Sau khi về kinh thành, không phải là mỗi ngày đến gặp
Nhược phu nhân, mà là mỗi ngày thỉnh an hai lần, lúc đến đều là đi chung với Tư
Mã Tĩnh Ngạn.
Nhưng người buồn phiền nhất trong chuyện này là Tư Mã
Tĩnh Tùng.
Hắn phụng mệnh bảo hộ Nhược phu nhân, mỗi ngày đều bị
bắt học thi thư cầm họa mà trước kia vốn khinh thường.
Cảnh Vĩnh Phúc xem xong thì cười, hỏi Mục Vô Danh thư
này làm sao mà đến.
Hắn chỉ nói: “Nhận.”
Cũng giống như chưa nói.
Không hổ là người của Lý Phỉ.
Lúc nhận được thư cũng là lúc có vài vị khách không
mời mà đến xin gặp Trương Kỳ Thụy.
Khi ấy, Cảnh Vĩnh Phúc đang nghe hắn đàm luận tình
hình ở bộ tộc Hồi Lan thì có quân sĩ vào báo:
“Ngoài thành có Khế Liệt Tát cầu kiến!”
Trương Kỳ Thụy nhìn ra cổng cách đó không xa đã thấy những
người Khế Liệt Tát kia được đưa vào.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử không tiện gặp người
Khế Liệt Tát nên tránh ra phía sau.
Cảnh Vĩnh Phúc nghe thấy một giọng nói có vài phần
quen tai:
“Tại hạ là Khế Liệt Tát Bà La tộc – Tả Đao Khâm
Khắc – Bà La thị, có chuyện quan trọng muốn cùng Trương Kỳ Thụy tướng quân
thương nghị.”
Thì ra là hắn!
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức nhớ tới năm đó trên Diệp Bắc
bình nguyên, sau khi gặp phải tên quỷ chết đói và hiếu sắc thì xuất hiện Tả
Đao.
“Bà La tộc?” Trương Kỳ Thụy kinh nhạ, hắn đã
nghĩ người đến có thể là sứ giả của Mộc Tang hoặc Tát Nặc Bối Lan, không ngờ
lại là Tả Đao của Bà La bộ tộc.
“Ngươi là Trương tướng quân sao?” Khâm Khắc
chất vấn.
“Bản tướng chính là Trương Kỳ Thụy, không biết Bà
La tộc Tả Đao đến có chuyện gì?”
Chỉ nghe Khâm Khắc tinh tường nói:
“Người Khế Liệt Tát chúng ta thẳng thắn, nói
chuyện không quanh co.
Khâm Khắc ta tới đây, là thay bộ tộc ta hỏi xin Trương
tướng quân mười vạn lượng bạc trắng, một ngàn vóc gấm lụa.
Trương tướng quân đồng ý thì Bà La tộc chúng ta lập
tức rút quân, đem quận Diêu Thị trả lại cho các ngươi!”
Đại sảnh rơi vào trầm mặc.
Cảnh Vĩnh Phúc ở phía sau nắm chặt tay.
Bồ Bồ Nhi thật là gian xảo!
Mộc Tang thất thủ ba quận, cùng là người Khế Liệt Tát,
hắn lại phái người đến quân doanh nước Cảnh đòi tiền đòi vật!
Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu thế cục, dự cảm được tình
hình bất lợi nên đã chọn lựa sáng suốt, chiếm lấy tiện nghi?
Trương Kỳ Thụy trầm giọng hỏi:
“Nếu bản tướng không đồng ý thì sao?”
Khâm Khắc cứng rắn nói:
“Thì đánh! Đánh nhau thì sẽ có người chết, nước
Cảnh trợ cấp cho gia đình binh lính chết trận hẳn không phải chỉ là con số
này?”
Trương Kỳ Thụy đe dọa:
“Ngươi không sợ bản tướng bắt ngươi để áp chế tộc
trưởng của ngươi? Thậm chí giết ngươi?”
Khâm Khắc cười một tiếng:
“Ta đã tới đây thì không sợ chết!
Huống chi tướng quân giết ta, Bà La tộc ta liền gia
tăng dũng khí, quyết chiến đầu tới cùng với các ngươi để trả thù.
Nước Cảnh muốn thu hồi quận Diêu Thị cũng sẽ không dễ
dàng!
Bà La tộc chúng ta không giống như Hồi Lan, Mộc Tang,
tuy rằng ít người nhưng chắc chắn không phải loại sợ chết!
Tộc trưởng của ta chính là coi trọng ta gan lớn không
sợ chết mới phái ta đến,
Tướng quân hiểu chưa?”
Trương Kỳ Thụy trầm tư.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng đã tính toán qua việc dùng tài vật
mua chuộc một bộ tộc Khế Liệt Tát tốt hơn nhiều so với đánh nhau.
Chỉ là một khi có tiền lệ thì các tộc Khế Liệt Tát
khác cũng sẽ vòi vĩnh theo không ngớt!
Khâm Khắc lại nói:
“Tộc trưởng ta cũng không muốn làm tướng quân khó
xử.
Nếu không có tiền tài thì có thể lấy nữ nhân thay thế.
Một ngàn lượng một nữ nhân.
Chỉ cần là đàn bà mông lớn sinh được con. Tuổi quá
không câu nệ!”
Cảnh Vĩnh Phúc nhếch môi. Đây là chủ ý của quỷ háo sắc
kia sao?
Trương Kỳ Thụy hiển nhiên có chút phẫn nộ, lớn tiếng
nói:
“Bà La Tả Đao, ngươi đừng nói càn !”
Khâm Khắc cười nói:
“Hay là tướng quân không ra được chủ ý?
Vậy hãy xin chỉ thị của Dự đế quý quốc, chúng ta có
thể chờ!
Chỉ là nếu để lâu quá, sau một năm nữa, nữ nhân quận
Diêu Thị sẽ sinh hạ toàn hài tử họ Bà La !”
“Hừ!” Ngô Tiên Tử nhịn không được hừ một
tiếng.
Bà là nữ nhân nước Cảnh, những lời như vậy thật khó
nghe.
“Ai?” Khâm Khắc nghe thấy thì hỏi,
“Phía sau là ai?”
Cảnh Vĩnh Phúc bất đắc dĩ phải cùng Ngô Tiên Tử đi ra.
Khâm Khắc liếc mắt một cái, nhận ra Cảnh Vĩnh Phúc,
lập tức hành lễ theo quy củ Khế Liệt Tát, lớn tiếng nói:
“Thì ra là ân chủ! Hơn hai năm không thấy, ân chủ
còn xinh đẹp hơn ngày đó!”
Trương Kỳ Thụy, Ngô Tiên Tử cùng những người hầu tại
đó đều kinh hãi nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc giải thích với Trương Kỳ Thụy:
“Ta từng gặp qua Bà La tộc Tả Đao!”
Trương Kỳ Thụy khẽ gật đầu.
Ngoài cửa lại có người lớn tiếng nói:
“Bạc trắng, gấm vóc ta đều không cần ! Đại Phúc,
ta chỉ muốn ngươi gọi ta hai tiếng — phu quân!”
Vừa trấn tĩnh mọi người lại được phen trố mắt há mồm,
mà kinh ngạc nhất vẫn là Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng chậm rãi quay người lại, trong đám tùy tùng của
Khâm Khắc có Bồ Bồ Nhi.
Vẫn là cặp mắt sáng ánh lam quang năm đó, vẫn là khuôn
mặt cân đối, thân phôi càng thêm cao lớn, cả người tràn đầy khí thế tiêu sái
của người Khế Liệt Tát.
Thật là to gan, cư nhiên dám tự mình đến đây!
Cảnh Vĩnh Phúc hiểu ra, bạc trắng hay gấm vóc cũng chỉ
là cái cớ, Bà La tộc hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dừng lại ở quận Diêu Thị.
“Ngươi là ai?”Trương Kỳ Thụy quát hỏi.
Bồ Bồ Nhi không để ý đến hắn, bước tời trước Cảnh Vĩnh
Phúc, nói:
“Ngươi trước mặt Mộc Tang tộc trưởng ngu ngốc kia
thừa nhận là vị hôn thê của ta, bây giờ sao không gọi phu quân đi?”
“Bồ Bồ Nhi – Bà La!”Trương Kỳ Thụy lúc này mới
biết người trước mắt đúng là tộc trưởng Bà La bộ tộc.
Ngô Tiên Tử thú vị nhìn hai người, Bồ Bồ Nhi đi đến
trước mặt Cảnh Vĩnh Phúc, bà cũng không ngăn trở.
Bồ Bồ Nhi cao hơn Cảnh Vĩnh Phúc một cái đầu, đang
nhìn đăm đắm vào mắt nàng, lời nói lại càng làm nàng rung động:
“Lần trước ta quên nói, ai nhận sính lễ của ta
thì chính là Bà La – A Cơ Na của Bồ Bồ Nhi.”
A Cơ Na tương đương với chính phi trong hoàng thất.
“Mau gọi ta phu quân.
Ta không muốn bạc trắng hay gấm vóc!
Ngươi còn không mau kêu?”
Cảnh Vĩnh Phúc nín thở.
Hoang đường.
Muốn nàng kêu hắn là phu quân?
Chỉ vì nàng nhận con dao của hắn?
Cảnh Vĩnh Phúc lấy tay tìm con dao, tính đem trả cho
hắn, hắn lại thừa lúc Cảnh Vĩnh Phúc chưa chuẩn bị, ôm lấy nàng cắn thật mạnh
bên má trái.
Cảnh Vĩnh Phúc đẩy hắn ra, hắn lại cười to rồi quay
đi.
“Khâm Khắc, chúng ta đi !”
Trương Kỳ Thụy bực mình hỏi:
”Bà La tộc có rút lui khỏi quận Diêu Thị không?”
Bồ Bồ Nhi cũng không quay đầu lại nói:
”Đại Phúc không chịu kêu ta phu quân, ta sẽ làm cho
nàng phải kêu.
Quận Diêu Thị các ngươi cứ đến lấy, ta không
cần.”
Cảnh Vĩnh Phúc rốt cuộc nhịn không được, quát:
”Bồ Bồ Nhi!”
“A Cơ Na đừng vội.
Ta còn có việc, chưa thể cưới ngươi.
Ngươi giúp ta nuôi Tiểu Thúy cho tốt.
Chờ ngày sau ta đến cưới các ngươi!”
Những người Khế Liệt Tát còn lại tựa hồ đều nghe hiểu
tiếng Trung Nguyên, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Thấy gã Bà La tộc nghênh ngang mà đi, Ngô Tiên Tử châm
chọc:
”Đáng giá!”
Cảnh Vĩnh Phúc hét to:
”Ngươi đừng có nằm mơ! Bồ Bồ Nhi – Bà La!”
Nàng oán hận lấy tay tát vào má trái của mình, mắng
liên hồi:
”Đồ chết tiệt, sớm biết vậy năm đó đã bỏ mặc ngươi!
Không cho ngươi ăn !”
Bà La bộ tộc trong ngày hôm đó liền rút khỏi quận Diêu
Thị.
Quân của Trương Kỳ Thụy khi đến Diêu Thành được chứng
kiến cũng là một cảnh đau thương.
Bà La bộ tộc không cướp bóc cũng không giết người
phóng hỏa, nhưng lại mang đi hơn phân nửa nữ tử trẻ tuổi của quận Diêu Thị.
Theo tiêu chuẩn của Bồ Bồ Nhi – Bà La, những người bị
mang đi không cần vóc dáng, không cần mềm mại, chỉ cần có khả năng sinh sản.
Đáng thương nhất là những đứa trẻ đỏ mắt khóc mẹ,
những ông chồng mất vợ ôm nỗi hận trầm mặc.
Trương Kỳ Thụy căm giận nói:
”Đây là Bà La gây ra!”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn quanh dân chúng Diêu Thị, nói một
câu làm Trương Kỳ Thụy nghe xong rơi vào trầm mặc thật lâu:
”Cảnh trước mắt có làm tướng quân nhận thấy người nước
Cảnh ta quá mức yếu đuối?”
Những người bị cướp vợ ở đây chỉ biết trầm mặc. Có lẽ
bọn họ sợ hãi trước người Bà La hung hãn.
Mất đi thê tử đương nhiên là đau và nhục nhưng thê tử
còn có thể cưới lại, tánh mạng của mình và gia đình mới quan trọng.
Bồ Bồ Nhi – Bà La thật là lợi hại, theo lời hắn nói,
là hắn tự dựa vào sức mình.
Hắn vừa nói không cần quận Diêu Thị là đi ngay nhưng
là vẫn lấy đi thứ mà người Bà La cần nhất —nữ nhân.
Còn không phải ức hiếp Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc đổ mồ hôi lạnh.
Bất luận Trương Kỳ Thụy có đáp ứng tiền tài gấm vóc
hay không, Bồ Bồ Nhi đều mang đi thứ hắn muốn.
Nếu hắn thực muốn buộc nàng phải gọi hắn là phu quân,
hắn sẽ thực hiện cho bằng được!