Bạn đang đọc Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta FULL – Chương 96: Phiên Ngoại 26
Hôn?
Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều đều tròn mắt vì đề nghị của hồ ly.
“Không muốn sao? Vậy thì hai ngươi đừng mong lấy được lá Chu Miên ra khỏi đây” Hồ ly thấy khuôn mặt của hai người trước mắt, xem ra bọn họ đang lưỡng lự.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, điều kiện này quá dễ dàng so với việc năm đó ta bắt tên nam nhân kia phải đổi mười năm linh khí.
“Chờ đã, ta chấp thuận” Bạch Diệp Thanh vừa nghe thấy không lấy được lá Chu Miên liền sợ hãi mà ngay lập tức đồng ý.
Nhìn Hắc Linh Kiều, thấy khuôn mặt bất mãn của người kia, Bạch Diệp Thanh an ủi, tất cả vì hài tử của cả hai, mong Hắc Linh Kiều đừng giận nàng, nàng cũng không vui vẻ gì nhưng việc này là bất đắc dĩ.
Khuôn mặt bừng bừng sát khí của Hắc Linh Kiều nhìn về phía con hồ ly, bao nhiêu lựa chọn tại sao lại là cái này.
Hồ ly nhìn khuôn mặt Hắc Linh Kiều thì thích thú, cười mỉa mai, nó tiến lại gần cả hai người, hướng Bạch Diệp Thanh định hôn.
Hắc Linh Kiều trơ mắt nhìn người khác hôn nương tử của mình mà không thể làm gì, trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng vẫn phải kiềm chế mà nhẫn nhịn.
Bạch Diệp Thanh cũng chẳng khá hơn nàng là bao, mặc dù ngày xưa tính cách của nàng có chút buông thả cũng đã cưỡng hôn rất nhiều nam nhân nhưng bây giờ nàng đã có Hắc Linh Kiều, nàng không muốn có hành động thân mật với ai khác ngoài Kiều.
Cái tình huống này đúng là muốn cho Hắc Linh Kiều khuôn mặt quỷ dị tức đến phát khóc mà, hồ ly sau khi môi gần chạm đến môi của Bạch Diệp Thanh bỗng nhiên nó liền đổi ý bất thình lình quay sang cưỡng hôn Hắc Linh Kiều khiến cho cả hai người kia còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắc Linh Kiều khi nhận thấy hành động này liền nhanh chóng đẩy hồ ly ra sau đó lấy vạt áo lau lau môi của mình.
Bạch Diệp Thanh thì ngây người đứng nhìn phu quân của mình bị một nữ nhân khác cưỡng hôn, mặc dù biết phải chiều theo ý của hồ ly để đổi lấy hài tử nhưng mà trong lòng không thể không đau đớn khi nhìn thấy cảnh này.
“Hahaaa…!chưa gì đã lau đi như vậy, ngươi chê ta sao? Dù sao nhân hài của ta cũng là một mỹ nữ đấy.” Hồ ly liếm môi mình sau đó cau mày không vừa lòng với hành động của Hắc Linh Kiều.
“Ngươi!!!….” Hắc Linh Kiều tức giận.
Nhưng rồi bị Bạch Diệp Thanh với khuôn mặt buồn bã kéo lại thì nàng đành nhịn.
“Chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, bây giờ ta cần lá Chu Miên” Bạch Diệp Thanh trầm mạc nói.
Hồ ly cũng không phải hạng người nuốt lời, ngay sau đó trên tay của hồ ly xuất hiện một vệt sáng, lá Chu Miên xuất hiện, một chiếc lá to bằng bàn tay hình cánh phượng.
Hắc Linh Kiều nhận lấy chiếc lá rồi kéo tay Bạch Diệp Thanh ra khỏi hang.
Cả hai người cả đoạn đường trở về đều không ai nói một câu gì, dù không phải lỗi của mình nhưng Hắc Linh Kiều cũng cảm thấy là do mình không phòng bị nên mới để hồ ly bức hôn.
Bạch Diệp Thanh cũng không hề trách Hắc Linh Kiều nhưng trái tim nàng vẫn không hề dễ chịu một chút nào mỗi khi hình ảnh người mình yêu hôn người khác xuất hiện.
Bốn loại thảo dược quý đã được thu thập đủ, Huấn Sinh nói Bạch Liên Hoa cũng đã được ông canh giữ và hái giúp hai người vào đêm nó nở rộ.
Nguyên liệu bây giờ đã đủ cả, Huấn Sinh cũng bắt tay vào việc chế thuốc.
Thực ra trong lúc luyện đan thì cũng cần một vài giọt máu của hai người, có như vậy thì mới thực sự hoàn thành, bởi vì cần thời gian luyện thuốc nên cả hai đều ở lại nhà của Huấn Sinh một ngày.
Kể từ khi ra khỏi hang động, cả hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau một câu nào, cứ mỗi lần nghĩ lại hình ảnh hồ ly cưỡng hôn Hắc Linh Kiều trước mắt mình là Bạch Diệp Thanh lại thấy đau ở lồng ngực.
Hắc Linh Kiều cũng bởi vì biết người kia đang buồn vì việc ở trong hang động, nàng muốn bắt chuyện lại nhưng đều bị đối phương né tránh, muốn an ủi cũng đều bị nàng cự tuyệt.
“Thanh Nhi, nàng đừng né tránh ta như vậy có được không?” Hắc Linh Kiều buổi tối ở trong rừng thấy Bạch Diệp Thanh vô hồn cứ đi lang thang, lo lắng đuổi theo.
Bạch Diệp Thanh vẫn đi như thể không nghe thấy tiếng gọi của Hắc Linh Kiều, cho đến khi gốc cây đào nơi hai người lần đầu nói ra lòng mình mới dừng lại, nơi đây lúc nào cũng đẹp như phong cảnh trong tranh vẽ vậy, cả nụ hôn đầu tiên của hai người cũng vậy.
“Thanh Nhi, nàng đừng như vậy” Hắc Linh Kiều đuổi tới nơi, không chậm một khắc lao vào ôm lấy Bạch Diệp Thanh vào lòng, giọng nói khàn khàn, đôi tay run rẩy.
” Kiều…!ta xin lỗi, ta biết đấy không phải lỗi của Kiều nhưng ta không thể khống chế bản thân mình quên nó đi được, càng nghĩ ta càng đau đớn” Bạch Diệp Thanh ở trong lòng Hắc Linh Kiều nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đặt tay vào sau eo Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều kéo người kia lên, điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Bạch Diệp Thanh, nàng biết bây giờ muốn Bạch Diệp Thanh quên đi chuyện xảy ra ở trong hang động cũng không được vậy nên chỉ còn cách khiến cho nàng ấy cảm thấy mình toàn tâm toàn ý hướng về một mình nàng ấy thôi.
Nụ hôn bất ngờ ấy cũng không khiến Bạch Diệp Thanh quên đi chuyện đã qua nhưng mà nó cũng làm dịu đi nỗi đau đang hành hạ trong mình, vòng hai tay qua cổ Hắc Linh Kiều, cả hai người triền miên một hồi rất lâu.
Hắc Linh Kiều còn liều lĩnh áp Bạch Diệp Thanh vào thân cây sau đó tiếp tục nụ hôn ngọt ngào vừa rồi.
Thân nhiệt của cả hai nhanh chóng nóng lên rất, Bạch Diệp Thanh bị Hắc Linh Kiều ép vào thân cây, trong đầu đã nghi hoặc người kia sẽ mấy việc không đúng đắn tại nơi này.
Đúng như dự đoán, tay của Hắc Linh Kiều tiếp tục không yên phận mà bắt đầu chạm đến hai khỏa mềm trước ngực Bạch Diệp Thanh.
“Kiều, đừng như vậy, không phải ở đây” Bạch Diệp Thanh nhìn hành động càn rỡ của Hắc Linh Kiều liền ngượng ngùng nói.
Hắc Linh Kiều lúc này cũng không có chú ý đến lời nói của Bạch Diệp Thanh, đôi tay vẫn tiếp tục trêu đùa thân trên của người trong lòng.
Những hành động của Hắc Linh Kiều rất nhanh làm bùng một ngọn lửa hưng phấn trong người Bạch Diệp Thanh, một vài âm thanh ái mị bắt đầu được phát ra nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén để không phải phát ra những tiếng kêu xấu hổ ấy quá nhiều.
Nhưng mà đối phương đâu có hiểu cho nàng đang phải cố gắng đến mức nào, Hắc Linh Kiều cũng không kiêng nể gì liên tục chui vào cổ Bạch Diệp Thanh mà cắn mút, đôi tay cũng không ngừng nâng niu hai khỏa mềm mại của Bạch Diệp Thanh.
Hắc Linh Kiều càng nghe thấy tiếng Bạch Diệp Thanh rên rỉ thì nàng lại càng hung hăng, cở nhẹ chiếc ngoại y ra, sau đó tháo nhẹ chiếc yếm mỏng của người kia xuống, Hắc Linh Kiều vùi đầu vào giữa hai ngọn đồi to lớn kia mà không ngừng hôn lên.
“Kiều…!đừng lại….!không phải ở đây” Bạch Diệp Thanh không thể chịu đựng được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng cũng người kia sẽ không kiềm chế được tại nơi này mà làm ra mấy hành động đáng xấu hổ, sợ rằng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Bạch Diệp Thanh dùng lực đẩy Hắc Linh Kiều ra, sau đó sinh khí đối với người trước mặt.
Chỉnh lại y phục của mình, Bạch Diệp Thanh đứng dậy kéo Hắc Linh Kiều trở về.
“Nàng đừng giận ta nữa, ta cũng thực là cực khổ a” Hắc Linh Kiều đang hưng phấn, liền bị sự dứt khoát của Bạch Diệp Thanh làm cho mất hứng, kế tiếp lại phải chịu đựng khuôn mặt tức giận của nương tử liền giở trò trêu chọc Bạch Diệp Thanh cho người kia bớt giận.
” Về hoàng cung Kiều muốn làm gì cũng được, nhưng ở giữa rừng như vậy mà Kiều cũng có thể…” Bạch Diệp Thanh đang trất vấn bỗng nhiên đôi tay bị người kia dùng lực kéo về, môi của Hắc Linh Kiều không để Bạch Diệp Thanh nói xong đã chặn lấy đôi môi của nàng.
” Kiều…” Bạch Diệp Thanh lại định nói, Hắc Linh Kiều lại tiếp tục hôn.
…
…
…
Không biết đến bao nhiêu lần như vậy Bạch Diệp Thanh mới nguôi giận, nở một nụ cười hạnh phúc đối với mấy trò nũng nịu của Hắc Linh Kiều, cả hai lại vui vẻ như cũ, nắm tay nhau trở về y quán.