Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 93: Phiên Ngoại 23


Bạn đang đọc Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta FULL – Chương 93: Phiên Ngoại 23


Cuối cùng thì cả hai cũng lên được đến đỉnh núi, nhưng bây giờ công việc khó khăn nhất mới bắt đầu.

Nấm Sơn Linh chỉ duy nhất có một cây, mà ngọn núi này lớn như vậy có lẽ tìm đến sáng mai cũng chưa thấy, cả hai cùng chia ra tìm kiếm.

Bạch Diệp Thanh tìm hướng đông, Hắc Linh Kiều tìm hướng tây, đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, cả hai đều đã thấm mệt vậy mà vẫn không thể tìm thấy nấm Sơn Linh.

Trời tối ở trên núi rất nguy hiểm, hơn nữa ở qua đêm trên đỉnh núi này cả hai sẽ chết vì lạnh mất, lương thực đem đi cũng không quá nhiều, hai người đều không nghĩ nấm Sơn Linh khó tìm đến vậy.
Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều đang đau đầu tìm kiếm thì bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh ở phía sau lùm cây.
Chạy thật nhanh đến nơi phát ra âm thanh ấy, Hắc Linh Kiều thấy một tiểu tử đang nằm dưới đất ôm chân đau đớn, lại gần xem xét thì mới biết tiểu tử này là A Luân vừa mới lên núi để hái quả chẳng may bị trượt chân lăn từ trên dốc xuống.
Bạch Diệp Thanh lại gần nhìn khuôn mặt đau đến tái xanh của A Luân thì lo lắng, nàng nâng đầu tiểu tử kia dậy xem kĩ vết thương của A Luân, bởi vì bị cành cây đâm vào nên chân không ngừng chảy máu, Hắc Linh Kiều nói hai người ở đây đợi, bảo Bạch Diệp Thanh chấn an A Luân còn mình thì sẽ nhanh chóng quay trở lại.


Trong lúc tìm kiếm Sơn Linh, Hắc Linh Kiều để ý thấy trên núi này cũng có rất nhiều lá thuốc mà ngày trước từng hái cho Huấn Sinh, đi theo Huấn Sinh bao nhiêu lâu như vậy nàng cũng học được một chút y thuật đơn giản từ ông ta.

Hắc Linh Kiều trở về trên tay cầm một túm lá mình vừa hái được, vặt vài chiếc lá để lên một tảng đá phẳng gần đấy sau đó dùng một viên đá giã nát.

Thuốc đã chuẩn bị xong, Hắc Linh Kiều không ngần ngại xé một miếng vải trên y phục của mình, đắp thuốc vào chân cho A Luân.

Bởi vì có một lực tác động vào vết thương A Luân đau đớn hét lớn, tiếng hét của tiểu tử này to đến mức chim chóc trên cây đều sợ hãi bay hết đi, lấy mảnh vải quấn quanh vết thương, tạm thời sơ cứu như vậy đã ổn, Hắc Linh Kiều làm xong mới dám thở phào nhẹ nhõm.
” Ngươi tạm thời mấy ngày đừng đi lại nhiều, lát ta cõng ngươi trở về nhà sau đó sẽ rửa vết thương cho ngươi” Hắc Linh Kiều nhìn A Luân an ủi.
Một hồi lâu sau, vết thương ở chân đã ngưng chảy máu, cơn đau cũng đã giảm đi rất nhiều, Bạch Diệp Thanh để A Luân ngồi dựa vào một thân cây sau đó lấy nước và một chút bánh đưa cho kêu A Luân ăn.
Lần đầu tiên trong đời tiểu tử này được ăn miếng bánh ngon đến như vậy, đôi mắt liền sáng lên, khuôn mặt vui sướng tưởng chừng như không hề cảm nhận được sự đau đớn nữa vậy.

Nhìn thấy vậy Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều hướng nhau cười lớn.
Trời cũng đã dần tối đen, A Luân cảm ơn hai người rồi ngỏ lời mời ân nhân về nhà mình nghỉ qua đêm, Hắc Linh Kiều nhìn sắc trời cũng không thể tìm kiếm được nữa, đành nhận lời mời của A Luân nghỉ ngơi qua đêm rồi ngày mai tìm tiếp.
Cõng tiểu tử kia lên vai, Hắc Linh Kiều một tay đỡ lấy A Luân, một tay không quên nắm lấy tay của Bạch Diệp Thanh, dưới sự chỉ đường của A Luân, một con đường xuống núi rất dễ đi liền xuất hiện sau đó không lâu sau cũng đến một thôn nhỏ.
Đến một căn nhà nhỏ, A Luân liền lớn giọng gọi bà cùng tiểu muội.

Không lâu sau hai thân ảnh một già một trẻ xuất hiện, một lão nương ăn mặc giản dị khuôn mặt phúc hậu lại gần, tiểu muội muội cũng thoăn thoắt theo sau.
“A Luân! Con làm sao vậy?” Lão nương nhìn vết thương trên chân sợ hãi hỏi.
“Nãi nãi, con ở trên núi không may bị thương, may mắn có hai vị ân nhân đây cứu giúp”.

Nghe xong lão lương kia liền hướng Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều chắp tay cúi lạy cảm kích, nhưng hai người đối với hành động này vội vàng ngăn lại.
Lão nương kia mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi, trong đây là một ngôi nhà nhỏ có hai gian phòng, bên ngoài là một sân lớn có nuôi vài con vật nhỏ.

Được biết lão nương kia là bà nội của A Luân, bố mẹ đều đi xa làm ăn để lại A Luân cùng tiểu muội cho bà chăm sóc.
Sau khi nghe đại khái sự việc thì lão nương liên tục cảm ơn, còn xuống bếp nấu cơm thiết đãi hai người.

Ở trên nhà Hắc Linh Kiều cởi vết thương cho A Luân sau đó rửa sạch rồi lại đắp thuốc băng bó lại, rất nhanh nãi nãi liền bưng cơm lên.
Một bữa cơm ấm cúng và náo nhiệt, nãi nãi cùng A Luân liền hỏi lý do hai người lên núi.
Bạch Diệp Thanh kể lại là muốn đi tìm nấm Sơn Linh nhưng cả hai đã tìm cả một ngày mà không thấy.

Vừa nghe xong A Luân nhanh chóng nói bản thân mình từng nhìn thấy một cây nấm ở vách núi rất sâu có màu sắc rất lạ nhưng bởi vì vách núi quá nguy hiểm nên vẫn không thể hái được nó.
Vừa nghe xong Hắc Linh Kiều cùng Bạch Diệp Thanh nhìn nhau đôi mắt sáng rực vui mừng không tả, Hắc Linh Kiều nhanh chóng nhờ A Luân dẫn mình đến đó, mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng A Luân cũng lập tức đồng ý.
Đêm đến, nãi nãi sắp xếp cho hai người một gian phòng còn mình cùng tiểu muội thì sang nằm cùng A Luân.
Ban đêm trời trở lạnh, Hắc Linh Kiều vì lo lắng Bạch Diệp Thanh đắp một tấm chăn mỏng không đủ ấm liền lấy áo choàng của mình đắp lên người cả hai, còn lấy tay mình làm gối cho nàng ấy, cả hai ôm lấy nhau sau một ngày mệt mỏi tìm kiếm không ngừng.

“Nhìn dáng vẻ cứu người của Kiều ta thực thích a” Bỗng nhiên Bạch Diệp Thanh ở trong vòng tay Hắc Linh Kiều ngước lên nhìn đối phương rồi mỉm cười nói.
“Tại sao?” Hắc Linh Kiều khó hiểu.
“Ta thấy Kiều rất tập chung như thể không được để chậm một giây nào, khuôn mặt vội vàng của Kiều lúc ấy khiến người khác nhìn rất say đắm” Bạch Diệp Thanh nói xong lại vươn tay lên xoa xoa hai bên má của Hắc Linh Kiều không kiềm được cảm xúc yêu thích dành cho đối phương, đôi môi liền đặt một nụ hôn lên môi người kia.
Nhận được nụ hôn ấy, chẳng cần nói cũng biết trong lòng Hắc Linh Kiều dâng lên cảm giác hạnh phúc cao đến mức nào, đôi bàn tay lại càng ôm chặt lấy Bạch Diệp Thanh, tiếp nhận nụ hôn của người kia sau đó liên tục hôn lên khuôn mặt của Bạch Diệp Thanh, không để trống một chỗ nào.
“Ta nhận ra mình càng ngày càng yêu Kiều mất rồi, thực là muốn dành cả ngày dài ở cạnh Kiều” 
“Ta không ngại mỗi ngày đều bám dính lấy nàng đâu” Hắc Linh Kiều trêu chọc.
“Kiều đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò đấy, còn nghĩ mình là tiểu hài tử hay sao?” 
” Từ khi ở cạnh nàng ta chưa bao giờ lớn” Hắc Linh Kiều chui đầu vào ngực Bạch Diệp Thanh trốn.
Thật sự là muốn á khẩu với người kia, Bạch Diệp Thanh không nhịn được liền véo hai má của Hắc Linh Kiều.
Cả hai người ở trong chăn cười khúc khích sau đó nhận ra là có người ở gian phòng bên cạnh liền ngượng ngùng ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.