Bạn đang đọc Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta FULL – Chương 86: Phiên Ngoại 16
Cả tứ quốc từ trên xuống dưới, bốn nước lớn nhỏ ai ai cũng biết đến tin Bạch Đế của Bạch Quốc thông báo tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, khắp các ngõ ngách, gian hàng, cửa tiệm cứ hễ có người đứng nói chuyện với nhau là sẽ nói về vấn đề này.
Y quán cũng không khác là bao già trẻ trai gái ai đến xem bệnh đều nói chuyện với Huấn Sinh về Bạch Đế, có lẽ người dân đều đã chờ ngày này từ lâu, thử hỏi có ai muốn đất nước của mình tận diệt chỉ vì một nữ nhân lên làm đế vương.
Hắc Linh Kiều đã khóa mình trong phòng một tuần, Tiểu Hoa đến khuyên bảo, Huấn Sinh cũng đã nói đến gãy lưỡi mà nàng vẫn không ăn không uống nhốt mình trong phòng chẳng tiếp xúc với bất kì ai, báo hại y quán mất đi một người giúp việc thuốc thang.
Tại chính điện Bạch Quốc.
“Hoàng thượng, bây giờ khắp cả tứ quốc đều biết đến hôn sự của người nhưng trong tất cả chúng thần chưa ai biết đến vị hôn phu này.
Hôn lễ kia hoàng thượng có thật sự nghiêm túc?” Một vị quan đại thần đi ra giữa cúi người nói.
Tất cả mọi người trong triều đều nhìn nhau sau đó nhìn lên trên cao phía ngai vàng của Bạch Diệp Thanh.
” Ngươi nghĩ một bậc đế vương như ta mà lại đem chuyện cả đời mình ra để đùa giỡn sao?” Bạch Diệp Thanh đập bàn tức giận nói.
Mấy vị quan liền giật mình sợ hãi cúi người đồng thanh xin lỗi, bọn họ chỉ là quá thắc mắc người sắp kết hôn với nữ đế nên mới hỏi như vậy, từ trước đến giờ ngoài cận vệ Tô Dĩ Tịch ra thì không hề thấy một nam nhân nào đi bên cạnh hoàng thượng, cũng chẳng thấy ai có thể xứng để kết hôn với Bạch Đế, cho nên mọi người đều rất tò mò.
Xử lý ổn thỏa mọi thứ ở trong cung, Bạch Diệp Thanh lại cải trang thành dân thường, một bạch y nữ tử nho nhã, một mình cưỡi ngựa lên núi hương y quán mà đi, trong lòng thực vui vẻ, bởi vì nàng biết đây là cách duy nhất để cho Hắc Linh Kiều một danh phận.
Tại y quán.
Người đến xem bệnh lúc nào cũng rất đông đúc, Huấn Sinh chẳng lúc nào có thể ngơi tay, may mắn là có thêm Tiểu Hoa cô nương đến giúp đỡ không thì một mình ông thật sự quá nhiều việc không thể làm hết.
” Huấn đại phu, Tiểu Kiều đâu? nàng không giúp ông sao?” Một đại nương lâu ngày mới trở lại y quán hỏi, bà vốn rất thích Hắc Linh Kiều, lúc nào cũng muốn nàng gả cho con trai mình.
“Đừng nhắc đến nàng nữa, ta đã nói hết lời rồi” Huấn Sinh đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi mệt mỏi lắc đầu khi có người nhắc đến Hắc Linh Kiều.
Đứa nhỏ này chỉ vì một nữ nhân mà không thèm quan tâm đến thân thể mình lấy một chút, đã một tuần rồi nàng chưa ăn uống gì, nếu không phải nàng là nữ nhân đặc biệt có hai trạng thái khác nhau thì có lẽ đã chết vì đói rồi.
Trời bắt đầu sẩm tối, người dân đến y quán xem bệnh cũng đã về gần hết, Tiểu Hoa cũng đã nấu xong cơm cho Huấn Sinh cùng Hắc Linh Kiều, mỗi bữa đều để lại thức ăn cho người kia nhưng vẫn là phải đem dọn dẹp, bởi Hắc Linh Kiều ngoài ban đêm đợi mọi người ngủ hết nàng mới thẫn thờ ra ngoài tắm rửa, thà chết đói chứ không muốn mình bị hôi hám mà chết, Huấn Sinh thật sự muốn chắp tay lạy nàng.
Một tiếng ngựa chạy đến, Huấn Sinh đang dùng bữa tối liền nhìn ra ngoài, là Bạch Diệp Thanh, chỉ có người này mới nói được Hắc Linh Kiều thôi.
“Huấn đại phu, đã lâu không gặp” Bạch Diệp Thanh nhún người hành lễ với Huấn Sinh.
Mời Bạch Diệp Thanh vào trong nhà, sau đó bảo nàng dùng bữa tối cùng mình nhưng việc đầu tiên Bạch Diệp Thanh vẫn là hỏi về Hắc Linh Kiều.
Huấn Sinh không biết nói gì, chỉ đành vuốt râu thở dài, chỉ về phía căn phòng của Hắc Linh Kiều.
“Từ khi hay tin Bạch Đế sẽ cử hành hôn lễ, nàng đã nhốt mình bảy ngày trời không ăn không uống, không tiếp xúc với ai hết, ta đã nói hết lời nhưng đứa nhỏ này vẫn thật cứng đầu không nghe.
Có lẽ chỉ có mình ngươi là giúp được nàng.” Huấn Sinh nói.
“Cái gì? nhốt mình bảy ngày không ăn?” Bạch Diệp Thanh vừa nghe xong liền quát lớn, trong lòng tức giận đan xen lo lắng.
Đi về phía cửa phòng Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh dùng sức đập cửa, vừa đập cửa vừa nói lớn.
“Hắc Linh Kiều ngươi ra đây cho ta!!!!”
Vẫn không hề nghe thấy động tĩnh gì, Bạch Diệp Thanh bây giờ lại càng tức giận, một lực vận công đá bay cánh cửa phòng vỡ thành từng mảnh.
Bên trong phòng, Hắc Linh Kiều đang thơ thẩn như người mất hồn, cánh cửa bị đá văng xuống đất tạo thành một tiếng động thực lớn khiến nàng giật nảy mình hoảng hốt, vốn dĩ không muốn tiếp chuyện với Bạch Diệp Thanh nhưng lại không ngờ nàng dùng cách này.
Hắc Linh Kiều giữ tay đặt lên trước ngực điều hòa lại nhịp tim vì bị Bạch Diệp Thanh làm cho tim nàng như muốn bắn ra ngoài.
Bạch Diệp Thanh đi vào nhìn quanh căn phòng tối tăm, không cả thèm châm đèn lên, mỗi ngày đều ở trong căn phòng tối như vậy thử hỏi người bình thường làm sao sống được.
Nhìn thấy một thân ảnh gày gò ngồi ở góc giường, Bạch Diệp Thanh vốn tức giận nhưng vừa nhìn thấy nữ nhân đại ngốc kia liền đau lòng, vừa mới không gặp vài ngày mà nàng ấy đã gầy đi không ít, hai bên má liền hóp lại, đôi mắt thì thâm quầng, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi.
“Ngươi bị điên sao? tại sao lại nhốt mình không ăn không uống như vậy? Ngươi đã sống hơn hai mươi năm rồi mà tại sao suy nghĩ vẫn giống một tiểu hài tử như vậy hả?” Bạch Diệp Thanh tức giận trách móc, nhưng trong lòng nàng nhìn thấy thân ảnh này thì đau lòng không ít, muốn đưa tay nắm lấy tay người kia nhưng lại bị nàng cự tuyệt.
” Ta không cần ngươi lo lắng, ngươi sắp có hôn phu rồi, đừng tới tìm ta nữa, đừng cho ta thêm hi vọng” Hắc Linh Kiều nhìn thấy Bạch Diệp Thanh, trong tim lập tức liền nhói đau, nàng vẫn không thể kiềm chế được bản thân mình đối với nữ nhân xinh đẹp trước mắt.
Bạch Diệp Thanh lại gần vươn tay muốn ôm lấy Hắc Linh Kiều nhưng người kia không ngừng muốn thoát ra, Bạch Diệp Thanh biết ngay là Hắc Linh Kiều hiểu nhầm nàng tổ chức hôn sự với người khác, đến bây giờ thì vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh không nhịn được muốn trêu chọc nàng.
“Ngươi đến đây mời ta đến dự hôn lễ của ngươi sao? Ngươi nghĩ ta sẽ chúc phúc cho hai ngươi ?”Hắc Linh Kiều thấy Bạch Diệp Thanh im lặng liền giận dữ nói tiếp.
Câu này đúng thật là khiến Bạch Diệp Thanh muốn phì cười nhưng vẫn phải cố gắng giữ cho bản thân thật nghiêm túc.
“Sao? ngươi không chúc phúc thì ngươi sẽ làm gì? cướp dâu sao?” Bạch Diệp Thanh đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt Hắc Linh Kiều lên khiêu khích.
Hắc Linh Kiều đôi mắt như thể bừng tỉnh ngộ ra thứ gì đấy, đúng rồi cướp dâu, tại sao nàng không nghĩ ra nhỉ?.
“Ta chưa nghĩ đến chuyện đấy, ta mới chỉ nghĩ đến sẽ đồ sát tên hôn phu kia của ngươi” Hắc Linh Kiều độc ác nhìn Bạch Diệp Thanh nói.
Đúng thật là Bạch Diệp Thanh không thể chịu được nữa, nàng vừa nhìn Hắc Linh Kiều vừa bật cười thành tiếng, nữ nhân này đầu óc đúng là bị hỏng rồi.
Nhìn Bạch Diệp Thanh cười như thể chuyện vui, Hắc Linh Kiều lại càng tức giận, có gì đáng cười sao? Hôn phu của mình sắp bị giết mà còn có thể đứng đây cười được sao? Bạch Diệp Thanh nho nhã lạnh lùng mà nàng biết không như thế này.
Hắc Linh Kiều càng nhìn càng khó hiểu, nàng ngây ngốc đứng nhìn Bạch Diệp Thanh cười không ngừng còn mình thì chỉ biết đứng im như tượng cùng hàng vạn câu hỏi trong đầu.
“Tại sao ngươi không nghĩ hôn phu của ta là ngươi?” Bạch Diệp Thanh sau đó chỉnh lại y phục, quay lại dáng vẻ thanh cao thường ngày của mình nhìn Hắc Linh Kiều nói.
…..
Hắc Linh Kiều như hiểu ra điều gì, tâm trạng ngay lập tức thay đổi.
” Ngươi đang đùa ta đúng không?” Hắc Linh Kiều như thể được bay lên chín tầng mây vậy, cả người run lên không ngừng chỉ sợ điều Bạch Diệp Thanh vừa nói không phải sự thật.
” Hôn sự cả đời của ta, ta có thể đem ra đùa giỡn sao?” Bạch Diệp Thanh véo má Hắc Linh Kiều nói.
Hắc Linh Kiều nghe xong bởi vì quá hưng phấn, sung sướng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Bạch Diệp Thanh hạnh phúc đến rơi nước mắt sau đó bản thân lập tức vô lực ngất đi.
” Kiều!!!…!Kiều!!!….Hắc Linh Kiều….” Bạch Diệp Thanh sợ hãi đỡ lấy Hắc Linh Kiều sau đó nhìn ra ngoài cửa gọi Huấn Sinh vào giúp mình.
Qua một hồi lâu, Huấn Sinh bắt mạch xong liền lắc đầu thở dài.
” Đúng là đứa nhỏ này yêu ngươi đến hư đầu óc rồi.
Nàng là quá mệt mỏi, không ăn uống gì nên bị kiệt sức ngất đi, ngươi ở lại đây ta đi nấu thuốc lát sẽ quay lại” Huấn Sinh nói xong liền đi ra ngoài, trước khi đi còn nói đùa một câu “đúng là chả khổ ai hết chỉ khổ thân già này”.
Yên tâm hơn phần nào, Bạch Diệp Thanh ngồi xuống bên cạnh giường đưa tay nắm lấy bàn tay người kia, vừa rồi ôm nàng ấy liền cảm nhận được thân hình của Hắc Linh Kiều gầy đi rất nhiều, tưởng chừng chạm vào đâu cũng có thể thấy xương, nhìn Hắc Linh Kiều nằm trên giường Bạch Diệp Thanh trong lòng chua xót, lệ rơi đầy mặt.
Vốn định làm Hắc Linh Kiều bất ngờ nhưng chính Bạch Diệp Thanh lại không nghĩ một nữ nhân đã sống hơn hai mươi năm, từng là người định thao túng tứ quốc, từng một tay giết hết đám hắc y nhân trong hang động để cứu Lan nhi vậy mà lại có suy nghĩ khóa mình nhịn ăn nhịn uống như vậy.
Nhìn bộ dạng chỉ còn da bọc xương của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh đau lòng không ít, sau lần này nhất định sẽ đem Hắc Linh Kiều về hoàng cung chăm sóc thật chu đáo.
Không lâu sau Huấn Sinh bưng một bát thuốc đi vào trong phòng, đưa cho Bạch Diệp Thanh sau đó trở lại phòng ngủ của mình chứ chẳng lẽ đứng đây ăn giấm chua của hai nàng.
Thuốc vẫn còn nóng, Bạch Diệp Thanh từ từ thổi cho nguội sau đó cẩn thận bón từng thìa cho Hắc Linh Kiều uống.
Sáng hôm sau Hắc Linh Kiều cũng tỉnh lại, cơ thể mệt mỏi như thể không còn chút sức lực nào, gắng gượng nâng thân mình dậy Hắc Linh Kiều nhìn quanh không thấy bóng dáng ai liền nghĩ mọi thứ hôm qua chỉ là mơ sau đó lại trưng một khuôn mặt buồn bã.
” Dậy rồi sao?” Tiếng của Bạch Diệp Thanh bên ngoài cửa nói.
Trên tay nàng là một bát thuốc mới được Huấn Sinh đưa cho, nhìn thấy Hắc Linh Kiều tỉnh lại Bạch Diệp Thanh mừng rỡ lại gần đặt bát thuốc kia xuống bên cạnh đỡ lấy Hắc Linh Kiều.
” Ngươi ở đây…!Đây là thực…!Ta không mơ…” Hắc Linh Kiều nhìn thấy Bạch Diệp Thanh liền vui vẻ trở lại sau đó không kiềm chế được bản thân nhào tới ôm lấy Bạch Diệp Thanh hạnh phúc đến rơi lệ.