Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 51: Ám Sát


Bạn đang đọc Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta FULL – Chương 51: Ám Sát


Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, Bạch Diệp Nhan liền ném một bình hoa lớn xuống đất, sau đó chạy thật nhanh ra đằng sau cánh cửa mà trốn.

Mấy tên lính canh nghe tiếng đổ vỡ và tiếng thất thanh của công chúa liền lo sợ mở cửa chạy nhanh vào trong phòng xem.
Vừa mở cửa ra, bọn chúng hốt hoảng vì thấy công chúa đang tự treo cổ, sợ đến xanh mặt liền vội vàng chạy đến bế cô xuống nhưng vừa túm vào phần chân liền bị hụt.

Đây là một bộ quần áo thôi, nhìn kĩ chỉ là một bộ quần áo cùng một mảnh vải đen bị cắt nhỏ thành sợi để làm tóc giả.
Công chúa nhân lúc bọn chúng hốt hoảng, cứu công chúa giả liền trốn ra ngoài rồi móc khóa cửa lại nhốt hai tên lính canh bên trong.
Nhanh chóng Bạch Diệp Nhan chạy đến phòng của tỷ tỷ mình kêu cứu, nàng là người duy nhất có thể giúp cô lúc này, vì nàng biết tỷ tỷ mình động tâm với Triệu Phương An.
Mở toang cửa phòng ra, Bạch Diệp Nhan thở hổn hển, đầu tóc rối loạn, nói không ra hơi.

Nhìn thấy Bạch Diệp Thanh đang ngồi đọc sách, Bạch Diệp Nhan vẻ mặt lo sợ chạy đến quỳ xuống cầu xin Bạch Diệp Thanh.
Còn không hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Diệp Thanh đang ngồi yên ổn đọc sách, cửa phòng liền mở toang dọa cô giật nảy mình.

Tiểu muội chạy vào, sau đó quỳ xuống vừa nói vừa khóc.
Kể lại mọi chuyện cho Bạch Diệp Thanh, Bạch Diệp Nhan khóc đến sưng cả hai mắt.


Bạch Diệp Thanh nghe xong cũng sợ hãi, Triệu Phương An vừa đến gặp cô vào buổi sáng, sau khi cô thả tự do cho nàng cứ ngỡ nàng vui vẻ ai ngờ mọi chuyện lại ập đến nhanh như vậy.
Đứng bật dậy, Bạch Diệp Thanh sai Tiểu Tịch cho người đi tìm kiếm Triệu Phương An.

Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi chứ không thể làm gì khác, Bạch Diệp Thanh an ủi tiểu muội của mình, cô không nghĩ phụ hoàng lại làm chuyện này.

Hơn cả còn ép Nhan nhi lấy tam hoàng tử Chu Quốc để liên kết hai nước, hoàng đế mà cô luôn kính trọng lại làm vậy sao?
Từ từ tỉnh lại, trên đầu thật đau nhức, Triệu Phương An cố gắng ngồi dậy, thấy cơ thể mình đang bị trói và vận chuyển trên một chiếc xe ngựa, cô đang bị phi tang xác sao? Nhìn sang bên cạnh, Triệu Phương An suýt bị dọa chết mất vì nằm ngay cạnh cô là hai xác chết, bịt miệng mình lại, Triệu Phương An mà la lớn lên chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại bị như vậy và người nào định ám sát cô…!Bây giờ điều quan trọng nhất là phải thoát được khỏi đây.

Triệu Phương An dùng sức mạnh của mình, đốt cháy dây trói, sau đó đốt cháy tấm vải chùm lên người, rồi thoát ra, Huấn Sinh nói khi là chủ nhân Chu Tước thì lửa sẽ không thể làm hại đến cô.

Mấy tên đánh xe thấy có mùi khét liền quay lại thì bị Triệu Phương An đấm cho một quyền mà rơi ra khỏi xe, con ngựa cũng hoảng loạn mà chạy mất.
Hai tên lính kia thấy Triệu Phương An vẫn còn sống thì sợ hãi, lúc nãy rõ ràng đã đánh chết cô ta rồi mà người vẫn sống được.

Triệu Phương An tiến lại gần hai tên kia, trên tay cô là một ngọn lửa đang bùng cháy, chỉ cần ném vào ai thôi cũng đủ để thiêu chết người đó rồi.
Sợ đến xanh mặt, bọn chúng cứ ngỡ Triệu Phương An là yêu quái vì người bình thường làm sao có thể cầm được lửa.

Triệu Phương An tiến một bước, hai tên kia kêu van, lại bò ra sau sợ hãi đến mồ hôi vã ra như tắm.
” Nói! ai đã ra lệnh cho các ngươi làm việc này? Nếu không ta sẽ thiêu chết” Triệu Phương An lớn giọng dọa dẫm.

” Ta nói…ta nói…!Là Tiên công công” một tên lính khuôn mặt trắng bệch sợ hãi nói.
Tiên công công? Lão thái giám lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Bạch Đế sao? Chẳng lẽ lão hoàng thượng đó cho người giết cô? Nhưng cô đâu có làm gì tổn hại ông ta? Tại sao lão hoàng đế đó lại muốn giết cô? Thật sự là lão hoàng đế hay sao? Triệu Phương An nghi ngờ.
” Đừng để ta gặp lại, không sẽ thiêu sống hai ngươi” Triệu Phương An tắt đi ngọn lửa trên tay rồi quay ra nói với bọn chúng.
” Dạ dạ…đa tạ đại hiệp” nói xong liền cong đuôi chạy mất hút.
Triệu Phương An nghĩ ngợi một hồi rồi chạy lên trên núi, cô sẽ đi hỏi Huấn Sinh vài vấn đề.

Ngày mai hội thao sẽ bắt đầu, cô phải vào được trong kinh thành, nhưng nếu bây giờ lão hoàng thượng đó biết cô còn sống, lão ta chắc chắn sẽ lại cho người đi giết cô.

” Huấn Sinh…!Huấn Sinh…” Triệu Phương An chạy đến cửa y quán thì thở hổn hển gọi.

Từ trong nhà, Huấn Sinh nghe giọng đã biết là Triệu Phương An đến, ông ta cũng sớm biết được việc này, vốn dĩ đã chuẩn bị đồ đạc để chuẩn bị xuống núi.
” Tiểu An ta sớm đã biết ngươi sẽ đến, mau mau chúng ta cùng xuống núi.

Ngày mai hội thao sẽ bắt đầu, Hắc Đạo Hội sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Huấn Sinh khoác túi đồ, vội vàng kéo tay Triệu Phương An đi.
Lão nhân này tại sao lại biết cô sẽ đến? Triệu Phương An đối với Huấn Sinh lúc nào cũng có hàng vạn câu hỏi.

” Là Bạch Đế muốn giết ta, nếu giờ ta quay lại hoàng cung thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết” Triệu Phương An kể lại.
” Ta đâu có đưa người đi gặp Bạch Đế, ta sẽ đưa người đi gặp Chu Đế.

Ngươi dù sao vẫn là chủ nhân Chu Tước, Chu Đế chắc chắn sẽ thu nhận ngươi” Huấn Sinh nói như thể ông ta biết trước mọi thứ vậy.
Nghe lời Huấn Sinh, Triệu Phương An cùng ông ta xuống núi, chưa vào đến kinh thành, đường đi đã chật ních người qua lại, bọn họ là từ khắp mọi nơi đến đây.

Phải chen chúc mãi, Triệu Phương An mới có thể vào kinh thành được.

Đi qua một gian hàng bán mặt nạ, Triệu Phương An nảy ra một ý, cô mua một chiếc mặt nạ để che đi khuôn mặt mình.
Lão hoàng thượng chết tiệt đó định ám sát cô, cô sẽ cho ông ta tức chết.

Sau đó Triệu Phương An lại tiếp tục cùng Huấn Sinh đi vào cung.

Huấn Sinh liên lạc với một người quen là Đường tướng quân, ông ta là cận thần trung thành của Chu Đế, vì một lần được Huấn Sinh cứu mạng nên ông ta ghi nhớ công ơn của lão.


Ở bên ngoài cửa hoàng cung đợi Huấn Sinh, Triệu Phương An đội chiếc mặt nạ kia vào, soi qua chiếc điện thoại cũ, như này sẽ không ai biết cô là ai nữa.

Sờ lại đai quấn lưng, khẩu súng lục cũ vẫn ở đây, vẫn còn đủ sáu viên đạn, mang theo thứ này vẫn là có ích vì dù có sức mạnh thì dùng súng vẫn là nhanh gọn lẹ nhất.

” Đi theo ta Tiểu An” Huấn Sinh lát sau quay ra gọi Triệu Phương An đi vào trong.
Theo chân Đường tướng quân, ba người đi đến một nhà căn phòng lớn, đây là phòng mà Chu Đế nghỉ ngơi khi ở lại Bạch Quốc.

Triệu Phương An lại phải đứng ở ngoài đợi Huấn Sinh vào trong tham kiến Chu Đế và bịa ra một câu chuyện mới cho ngài.

Đứng bên ngoài Triệu Phương An đeo mặt nạ nhưng vẫn phải cảnh giác, dù là phòng của Chu Đế nhưng vẫn là ở trong hoàng cung Bạch Quốc người của Bạch Đế vẫn có ở xung quanh đây.
Không biết Bạch Diệp Nhan bây giờ đang làm gì? nàng có xảy ra chuyện gì hay không? Nàng có lo lắng cho mình hay không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Triệu Phương An.
” Tiểu An, vào đây” Huấn Sinh từ bên trong gọi vọng ra.
Triệu Phương An theo lời liền đi vào trong, căn phòng thật lớn, đúng là chuẩn bị cho hoàng đế có khác.
Vừa bước vào một đôi vợ chồng lớn tuổi, người mặc y phục màu đỏ long lanh đúng như màu của xích điểu, khuôn mặt hiền hậu nhưng chứa một nỗi buồn, Triệu Phương An cúi đầu hành lễ một hồi rồi khi ngẩng đầu lên cô liền sợ hãi mà lùi lại mấy bước, đôi chân run rẩy tưởng chừng không thể đứng vững được, một nỗi đau cũ lại bị khơi dậy.

Người kia….!Người kia…không phải là….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.