Bạn đang đọc Công Chúa Của Thế Giới Đêm – Chương 167: Tìm Lại Kí Ức
*Trong giấc mơ của nó*
Một cô bé và một cậu bé 8 tuổi vui đùa với nhau. Bầu trời hoàng hôn rực rỡ nắng, cánh đồng hoa hồng nhạt phất phơ trong gió. Khuôn mặt hai đứa trẻ, hai nụ cười như sáng bừng lên. Hai đứa trẻ ngây thơ, không lo nghĩ gì cả, cười đùa vui vẻ.
– Moon…..
– Anh Sun….
………..
Buổi tối không trăng…..
– Cậu…. Chết đi…… – Giọng nói một cô bé tuy nhẹ nhàng nhưng thật đáng sợ
– Đừng…. Đừng….. – Nó lắc đầu – Cậu đừng đến đây…. Tôi sợ cậu lắm…. Tránh ra đi……
– MOON!!! EM ĐỪNG LÙI NỮA!!!!!!!!! – Hắn và Sam gào lên
– Anh Sun, chị Sam…. Em sợ…. Cứu em….. Á!!!!!!!!!!!
Nó sẩy chân lao xuống vực, chỉ còn tiếng hét hòa lẫn với tiếng khóc xé toạc màn đêm
– MOON!!!!!!!!! – Hắn trợn tròn mắt chạy đến
– Em…. Em… Em xin lỗi….. Em không cố ý…… – Anna cúi đầu
– Em…… – Sam giận dữ – Không cố ý?????? Em đừng có hòng nói chuyện với bọn chị nữa…….
——————-
– ANH SUN…. ANH SUN….. EM…. EM SỢ LẮM…. MAU CỨU EM…. – Nó nói mớ rồi giật mình tỉnh dậy
Anh Sun…. Chị Sam…. Em còn sống mà……. Em….. Anh Sun….. Anh Sun….. Anh giờ đang ở đâu????? Anh còn nhớ em không????? Em còn sống đây anh….. Anh có nhận ra em không????? Anh Sun…. Anh đâu rồi….. Anh Sun….. Anh Sun….. Em đi tìm anh nhé…. Anh còn ở cánh đồng hoa không?????? Em đến tìm anh đây…..
Nó bật dậy chạy ra khỏi phòng như người mất hồn
– Anh Sun…. Anh Sun….. Anh không có ở đây….. Anh đi đầu rồi????Anh bỏ em mà đi rồi sao, anh Sun….. Anh Sun…..
– WEN!!!!!! – Sam chạy theo nó -Em sao lại ra đây?????
– Chị Sam…… – Nó ôm lấy Sam – Anh Sun…. Đi đầu rồi????? Chị gọi anh ấy đến cho em….. Anh Sun….. Anh ấy còn nhớ em không?????? Anh ấy còn thương em không hở chị?????
– Ngốc…. Sun lúc nào cũng nhớ em và yêu thương em cả….. – Sam mỉm cười – Em về phòng đi, lát chiều Sun về. Em sẽ bất ngờ lắm đấy…….
– Vâng…..
Nó mỉm cười bước đi
– Con bé…. Nhớ lại tất cả rồi sao?????? – Sam khẽ thở dài một lúc lâu rồi mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho hắn. “Wen tỉnh rồi.”
———-
“Anh Sun…. Anh Sun là ai nhỉ….. Anh Sun…. Là em chị Sam…. Không lẽ, là Win sao????? Thật à….. Là Win…..”
– WEN!!!!! TÔI HÔM QUA EM TỰ DƯNG BẤT TỈNH LÀM ANH THẤY LO LẮM…… – Hắn chạy xốc vào phòng
– Anh Sun…. – Nó nhìn hắn mỉm cười
– Moon…. – Hắn sững người – Em….. Em….
– Em là Moon là anh……
– Moon…. – Hắn chạy lại ôm chầm lấy nó – Em còn sống à?????? Em chưa chết??????? Anh đang mơ phải không????
– Mơ nè! – Nó nhéo má hắn
– Em…. – Hắn ôm chặt lấy nó – Em là Moon….. Người anh yêu chính là Moon……
– Ngốc….. – Nó cười nhẹ – Moon nhớ anh lắm….
– Anh yêu em….
…….
– Không thể để chúng nó như vậy được. Phải cho con bé đính hôn ngay, – Ông Phong đứng ngoài cửa nhìn vào
– Em cháu…. Có gì không tốt sao ạ????? – Sam hỏi nhẹ
– Ông không nói em cháu….. – Ông Phong thở dài – Chuyện này rất khó nói…. Vào thư phòng ông đi…..
————–
– Cháu biết chuyện ba mẹ con bé mất sau một vụ hỏa hoan chứ??????
– Vâng ạ…..
– Cháu có biết ai là hung thủ đứng đằng sau không????
– Có hung thủ????? Cháu cứ nghĩ là vụ tai nạn thôi chứ…..
– Không đâu…… Cháu hãy xem cái này đi….. – Ông Phong đưa cho Sam một tập hồ sơ
– Là….. Là….. – Sam như không tin vào mắt mình – Không thể nào…..
– Sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày…. Nếu hai đứa còn tiếp tục mối quan hệ này thì chúng nó sẽ là người chịu tổn thương nặng nhất thôi, cháu à…..
– Vâng ạ…. Cháu hiểu rồi…. – Sam cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng
“Win, Wen, chị xin lỗi hai đứa….. Nhưng có lẽ, chị phải ngăn cản mối quan hệ này thôi…..”
————
– Anh, giữa Wendy và Moon, anh yêu ai???? – Nó nghịch ngợm trêu hắn
– Anh yêu cả hai….. – Hắn đùa nó
– Tham lam…..
– Bởi vì cả hai là một, người con gái anh yêu suốt cuộc đời này….. – Hắn ấn nhẹ nó xuống giường
– Thú tính anh phác tán rồi à….. – Nó đẩy hắn rồi ngồi dậy – Ông em có ở nhà nhé…… Chị Sam nữa…..
– Có sao đâu mà…. – Hắn mỉm cười rồi cúi xuống hôn nó – Anh sẽ ôm em thật chặt, mãi mãi không buông. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh đâu, vì em đã là của anh rồi.
– Anh…. Ai nói em là của anh đấy?????
– Anh nói…..
– Bằng chứng đâu?????
– Bằng chứng đây nè…. – Hắn cúi xuống hôn nó, một nụ hôn sâu, tay thì bắt đầu…..
– Win ơi, về thôi, cho con bé nghỉ ngơi nữa em…. – Sam ngoài cửa vọng vào
– Em không về…… – Hắn ngồi dậy nhưng tay vẫn không rời
– Anh đi đi…. – Nó co chân đá vào đùi hắn – Ây, trật rồi…..
– Con nhóc này…. – Hắn véo mũi nó – Đuổi anh đi à?????
– Đúng…. – Nó nhe răng cười
– Đuổi thì đi…. – Hắn vờ mếu – Em nhớ đó, anh giận luôn…..
– Đi đi….. Chị Sam chờ kìa…. – Nó phì cười – Trẻ con….
Hắn mở cửa bước ra khỏi phòng rồi đột nhiên xoay người lại hôn nó
– Tạm biệt em yêu….
– Hứ…. – Nó hất hàm – Đi đi, khồng tiễn nhá….
Sam đứng khoát tay nhìn hai tụi nó tình cảm, nước mắt chực òa ra
“Chị xin lỗi, chị biết là hai đứa yêu nhau nhiều lắm, nhưng vì không muốn hai đứa chịu tổn thương, nên chị đành phải tách hai đứa ra…. Chị xin lỗi…..”
– Sao chị lại khóc???? – Nó hỏi
– À, không sao, bụi bay vào mắt thôi mà…. – Sam lấy tay lau nước mắt
– Chị….. Bụi à….. – Nó nhíu mày. Nó biết Sam nói dối, nhưng có lẽ, Sam muốn giấu điều gì đó nên mới vậy. Chị nói dối dở tệ…. Nhà em ngày ba lần được người quét dọn tỉ mỉ cẩn thận, bụi đâu ra mà bay vào mắt chị…… – Tạm biệt, em vào phòng đây, bác quản gia sẽ mở cửa cho hai người. – Nó mỉm cười bước vào phòng.
“Chị Sam nãy nói chuyện với ông mà…. Có chuyện gì vậy……”