Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 73: Đều Là Quân Cờ Mà Thôi


Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 73: Đều Là Quân Cờ Mà Thôi


Hoàng đế nói muốn lưu lại hành cung ba ngày, quả nhiên chỉ lưu lại ba ngày.

Trong lúc đó, không ít người đến cầu kiến, nhưng hoàng đế không gặp ai, vì thế mọi người quả nhiên chạy đến hỏi công chúa, Kỳ Dương cũng chỉ phải lấp lửng lộ ra chút tin tức.

Tới ngày thứ ba, Kỳ Dương luôn có chút bất an, nói với Lục Khải Phái: “Quả thực sẽ không liên lụy đến ngươi chứ?”
Lục Khải Phái an tâm uống trà, nghe vậy thì cười trấn an: “Tất nhiên sẽ không.” Nàng nói, bỗng nhiên từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Kỳ Dương: “Vừa lấy được tin tức, bọn họ giấu cũng thật kĩ.”
Kỳ Dương có chút kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ tiếp nhận tờ giấy, mặt trên viết quả nhiên là ba ngày này ở trong kinh ám lưu dũng động.

Chỉ là nàng sau khi xem xong cũng không có hỏi nội dung trên tờ giấy, ngược lại hỏi: “Nàng từ đâu có được tin tức?!”
Kỳ thật Kỳ Dương nghĩ tới, Lục Khải Phái có thể thu được tin tức, đơn giản chính là nhờ Lục gia và Tề bá.

Nàng cũng biết mấy tháng qua, Tề bá càng thêm coi trọng Lục Khải Phái, ngay cả thân thế bí mật cũng tiết lộ cho nàng.

Nhưng nơi này là hành cung, dù cho Tề bá muốn truyền tin tức cấp Lục Khải Phái, thì cũng không thể lặng yên không một tiếng động như vậy, trừ phi ở hành cung cũng có người Lục gia…!
Chỉ nghĩ như vậy, Kỳ Dương liền cảm thấy không rét mà run.

Nếu là ngay cả hành cung xa xôi ở Viên Khâu đều có mật thám ẩn núp, vậy thì hoàng cung, triều đình thì sao? Những gì mà các nàng biết, chẳng lẽ chỉ là một phần nổi của tảng băng?!
Lục Khải Phái nhìn thần sắc nàng cũng biết nàng hiện đang suy nghĩ gì, không khỏi bật cười: “A Ninh suy nghĩ nhiều.

Hiện giờ hành cung không chỉ có cung nhân, người đi theo cũng không ít, tin tức này là do một quan viên tôi tớ đưa tới.”
Kỳ Dương nghe xong cũng không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không, nàng có chút đau đầu xoa xoa thái dương, luôn cảm thấy càng tra xét thì càng phát hiện thế lực sau lưng rắc rối đan xen.

Đến lúc này, nàng thậm chí đều cảm thấy bản thân kiếp trước bị chết không oan, chỉ là người ai ai cũng đều muốn sống.

Lục Khải Phái thấy thế thì buông chung trà, chủ động đứng dậy thay nàng xoa xoa huyệt thái dương, lại thở dài: “Thời gian còn dài, nàng sốt ruột như vậy làm gì?” Nàng nói, hơi hơi cúi đầu, dùng cằm cọ cọ mái tóc Kỳ Dương: “Ta cảm thấy, tiến triển như hiện tại còn tính không tồi.”
Ít nhất so với kiếp trước vô lực, nàng giờ đây đã từng bước nắm giữ thế lực trong tầm tay.

Thân mình Kỳ Dương thả lỏng, hơi ngả ra sau dựa vào lòng Lục Khải Phái, sự nôn nóng trong lòng một chút đều bị Lục Khải Phái vuốt phẳng.

Hai người hiện giờ đã là một thể, nàng đối với tương lai của hai người không khỏi càng nhiều chờ mong.

Nhưng vô luận Tạ Viễn hay vẫn là hoàng đế, đều có thể dễ dàng phá hủy hạnh phúc nhỏ bé và tương lai của các nàng, cho nên không thể thả lỏng, cũng không dám thỏa hiệp, tất yếu chỉ để tranh được một con đường sống.


Nhưng như lời Lục Khải Phái nói, nàng tựa hồ có chút quá khẩn trương, chỉ là hoàng đế thoáng biểu lộ dị sắc, liền khiến cho nàng mấy ngày nay chưa từng an tâm.

Cứ thế mãi, huyền căn trong lòng có thể đứt đoạn…!Buồn cười nàng còn từng muốn làm chỗ dựa cho Lục Khải Phái, có thể khiến nàng ấy đơn thuần như cũ.

Lục Khải Phái thấy nàng thả lỏng lại, liền cũng không tiếp tục đề tài này, ngược lại tiếp tục nói đến tin tức trong tờ giấy kia: “Ngoài ra bệ hạ đã ly kinh bốn ngày để tế thiên, hơn nữa vào đêm đông chí còn suốt đêm truyền triệu ngự y tới hành cung.

Hiện giờ trong kinh đã có lời đồn đãi, nói là bệ hạ bệnh nặng, mà Thái Tử lại ở xa Bắc Cương.

Lòng người dao động, thật đúng là một cơ hội tốt.”.

Đam Mỹ Hài
Hoàng đế tự mình tạo cơ hội, vì để khiến người tự cho mình là đúng vừa xem có thể hiểu ngay.

Hiện giờ còn lưu tại trong kinh, cũng chỉ có Tam hoàng tử bị cấm túc nên không thể đi tế thiên mà thôi.

Hắn ở trong triều tranh quyền đoạt thế, cũng bại trận ở Bắc Cương, thế nhưng những cái này đều không phải là nguyên nhân hoàng đế nhằm vào hắn.

Có lẽ cũng không nên nói là nhằm vào, nói là thử thì càng đúng hơn.

Việc ở Bắc Cương đã làm hoàng đế sinh nghi, nhưng hắn cũng minh bạch tính tình của Tam hoàng tử.

Nếu sau lưng hắn cũng không có âm mưu thúc đẩy, thì hắn chỉ dám nhẫn nhịn thôi, tất nhiên sẽ không dám làm gì.

Nhưng nếu là có người xúi giục quạt gió thêm củi, như vậy lần này hắn ly kinh “Bệnh nặng”, trong kinh sinh biến là điều hiển nhiên.

Tâm tư đế vương lãnh khốc, nếu là người trước, nhi tử hắn còn có thể được bảo toàn.

Nếu là người sau, có thể nghĩ được kết cục của Tam hoàng tử ra sao.

Lục Khải Phái và Kỳ Dương xem qua tin tức trên giấy liền minh bạch, Tam hoàng tử đã nhập bộ.

Vụng về như hắn nhập vẫn là hai người bộ.


Hoàng đế dò ra dị tâm, chắc chắn tru sát người phản quốc.

Tạ Viễn lại là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, mắt thấy Lương Quốc nội loạn.

Sớm liền nói, hiện giờ Lương Quốc thịnh thế.

Thịnh thế thái bình lại như thế nào là có thể dễ dàng đảo lộn? Cho nên, nhất định muốn sinh loạn, chiến loạn từ biên cương là một phương diện, phản loạn nơi kinh sư lại là một phương diện khác.

Một lần không được liền hai lần, hai lần không được liền ba lần, này non sông gấm vóc luôn có thể bị đảo loạn, khiến cho người khác thừa cơ chiếm được…!
Ngẫm lại kiếp trước rồi đến kiếp này, Lục Khải Phái và Kỳ Dương cơ hồ có thể thông suốt ý đồ Tạ Viễn.

Nhưng thì tính làm sao? Các nàng cũng không thể ngăn cản, bố cục mấy chục năm liền như hồng thủy thúc đẩy thế cục đi về phía trước.

Kỳ Dương cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, thuận tay đem tờ giấy kia ném vào chậu than để nó thiêu rụi: “Xem như ta cũng báo được thù.”
– —
Kỳ Dương nói lời này một chút cũng không còn sớm.

Đêm cùng ngày, trong kinh liền truyền đến tin tức phản loạn.

Nghe nói còn có một đoàn nhân mã ra kinh chạy về phía hành cung, ý định bắt lấy hoàng đế bức vua thoái vị, chỉ là đoàn binh mã này ngay cả cửa lớn hành cung cũng chưa kịp nhìn thấy, liền đã biến mất ở trước mặt mọi người.

Rất nhiều người buổi tối ngủ sớm, ngày thứ hai mới cảm thấy có gì đó thay đổi.

Hoàng đế rốt cuộc lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, tinh thần phấn chấn sắc mặt hồng nhuận, nơi nào giống như bệnh nặng một hồi? Mọi người lúc này mới ý thức được hết thảy đều là hoàng đế bày ra.

Có người nhân cơ hội truyền tin tức trong kinh, đại thần thân cận với Tam hoàng tử trong lúc nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi hột, chỉ sợ chính mình hồi kinh không phải đi xe ngựa, mà là phải ngồi xe chở tù nhân.

Vạn hạnh, hoàng đế cũng không có bắt người ngay tại trận, chỉ là tuyên bố với mọi người Tam hoàng tử mưu nghịch phạm tội, liền hạ lệnh trực tiếp hồi kinh.

Vì thế đội ngũ tế thiên trì hoãn ba bốn ngày, rốt cuộc mênh mông cuồn cuộn một lần nữa về tới kinh thành.


Khí thế cổ kính nơi đô thành nhìn qua cũng không có gì khác thường, chỉ là không biết có phải mọi người bị ảo giác hay không, luôn cảm giác trong không khí tràn ngập giết chóc cùng huyết tinh.

Đội ngũ tế thiên về thành, vốn sau khi về kinh mọi người sẽ tản đi, thế nhưng lần này hiển nhiên không ai dám đi.Tất cả tông thất và đại thần đều trực tiếp vào hoàng cung, mới vừa tiến vào cửa cung không lâu, rất xa liền có thể nhìn thấy khoảng đất trống bên ngoài Tuyên Chính Điện, một tòa lồng giam thình lình lọt vào trong tầm mắt.

Người bên trong lồng giam tất nhiên là Tam hoàng tử, hắn đều đã bị người giam giữ.

Chỉ thấy hắn ăn mặc một thân giáp nhẹ ngồi ở góc lồng, vào đông gió lạnh thổi thấu xương khiến hắn có chút co rúm lại.

Mái tóc dài được buộc có chút tán loạn, áo giáp vốn màu bạc tựa như lây dính nghèo túng, trở nên quang mang ảm đạm……!
Phát hiện hoàng đế cùng chúng thần xuất hiện, Tam hoàng tử tựa hồ có chút kích động.

Hắn đột nhiên từ trên mặt đất bò lên, khi sắp vọt với nhà giam, hắn tựa như nghĩ tới gì đó, nhút nhát dừng lại bước chân.

Hoàng đế đi đến trước nhà giam, cách nửa trượng thì dừng lại bước chân: “Trẫm quả thật là xem nhẹ dã tâm của ngươi!”
Tam hoàng tử nhìn hoàng đế vẫn bình an thì chợt khiếp đảm, rũ đầu không dám nói lời nào.

Hoàng đế lại cực kì giận dữ, thấy hắn như thế càng là nhịn xuống lửa giận, chợt đi về phía trước hai bước, cách hàng rào một chân liền đá Tam hoàng tử trong lồng giam ngã trên mặt đất.

Hắn sớm đã có an bài, đương nhiên không phải tức giận Tam hoàng tử dã tâm, mà là đau lòng với trận này tai họa mang đến kinh thành bao nhiêu tổn thất.

Binh lực trong kinh đại khái phân thành ba chỗ, Vũ Lâm là cấm vệ trong cung, kỵ binh dũng mãnh tuần tra trong kinh, ngoài kinh lại có mười vạn vệ quân.

Hoàng đế trăm triệu không nghĩ tới chính là, ở dưới tình thế hắn sớm có phòng bị, ba chỗ binh mã này thế nhưng đều có liên lụy đến phản loạn.

Không đề cập tới việc này ảnh hưởng cùng hoàng đế nghĩ mà sợ, chỉ cần lần này phản loạn tổn thất, đã đủ khiến cho lòng hoàng đế rỉ máu.

Tam hoàng tử bị đá cũng không dám hô đau, chỉ là lúc này mới phục hồi tinh thần, bắt đầu nhận sai xin tha.

Hoàng đế làm sao sẽ tha cho hắn? Phất tay áo một cái, dứt khoát cất bước liền đi, đi được hai bước mới quay đầu lại, hỏi: “Lần này phản loạn, rốt cuộc là ai mê hoặc ngươi, lại là ai giúp ngươi liên lạc tướng lĩnh tam quân?”
Tam hoàng tử nghe vậy, trong mắt trống rỗng, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Là phụ tá, là phụ tá trong phủ nhi thần.

Phụ hoàng ngươi phải tin tưởng nhi thần, nhi thần tuyệt không có tâm mưu nghịch, đều là những tên phụ tá kia xảo ngôn mê hoặc, nhi thần nhất thời không chú ý mới làm ra chuyện sai trái…”
Hắn cho rằng hoàng đế là muốn cho hắn bậc thang, lưu lại một mạng cho hắn.

Há biết hoàng đế nghe xong lời nói lảng tránh, hoàn toàn không nắm được trọng điểm của hắn thì càng tức giận đến đau đầu, cuối cùng vẫn là phất tay áo bỏ đi, cũng chưa nói muốn xử trí hắn như thế nào.

Thị vệ cung nhân thấy thế cũng không dám tiến lên, các đại thần đi theo càng là tránh rất xa lồng giam, phảng phất e sợ tránh còn không kịp.


Tam hoàng tử nhìn hoàng đế cứ như vậy mà đi thì cũng ngây ngốc, ngay sau đó càng lớn tiếng xin tha.

Đáng tiếc nói đến nói đi, đều là chút lời thoái thác mà thôi, trọng điểm mà hoàng đế hỏi liền nửa câu cũng không có, lời cầu xin của hắn cũng chỉ có thể phiêu tán ở vào gió đông lạnh thấu.

Kỳ Dương và Lục Khải Phái đều đứng ở xa nhìn xem, rồi sau đó liền không để ý tới hắn.

Chỉ là Kỳ Dương nhìn thấy Tam hoàng tử nghèo túng như vậy thì nhớ tới kiếp trước, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hai phần phức tạp.

Kiếp trước người này kiểu gì khí phách hăng hái, kiếp này lại rơi vào nghèo túng bất kham, bất quá đều là quân cờ mà thôi, thì ra cũng không thể tốt hơn người khác.

Lục Khải Phái phát hiện Kỳ Dương có tâm sự, nắm tay nàng hơi hơi dùng sức, nhắc nhở nàng hoàn hồn.

Kỳ Dương cũng đã thu liễm tốt cảm xúc, cảm giác được động tác của Lục Khải Phái, liền quay đầu cười với nàng.

Hai người đối diện, thân mật tự nhiên, dường như hoàn toàn không bị tình thế trước mặt quấy nhiễu.

Dáng vẻ thản nhiên lại thoải mái như vậy, dừng trong mắt người có tâm, sự nghi ngờ kiêng kị trong lòng cũng mất đi hai phần, hết thảy ám lưu dũng động hoàn toàn trở lại bình tĩnh.

Tam hoàng tử xin tha chung quy không có tác dụng gì, hắn phản nghịch mưu phản thậm chí còn dám phái binh đến hành cung đã hoàn toàn chọc giận hoàng đế, ở trong lồng giam bên ngoài Tuyên Chính Điện bị thổi gió lạnh một ngày, hắn chung quy vẫn bị một ly rượu độc tiễn đi.

Mà Tam hoàng tử chết chắc chắn liên lụy đến tiền triều, những người đã từng cùng phe với Tam hoàng tử đều bị liên lụy, hoặc biếm trích hoặc hạ ngục, khiến cho lòng người nhất thời hoảng sợ.

Chỉ là những chuyện này, đều cùng Kỳ Dương can hệ không lớn, rốt cuộc công chúa cũng không có quyền tham chính.

Ngẫu nhiên có người tuyệt vọng đến cầu trước mặt nàng, nàng cũng bế phủ không để ý tới, có thể nói là hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Tất nhiên đó đều là lời phía sau, lúc này hai người rốt cuộc đã rời khỏi không khí áp lực nơi hoàng cung, Lục Khải Phái bỗng nhiên dắt lấy tay Kỳ Dương, cười cười với nàng: “Được, chúng ta cuối cùng đã trở lại, cũng là thời điểm nên chuyển nhà!”
Kỳ Dương sửng sốt, khuôn mặt chợt giãn ra, lại nhìn bầu trời âm u áp lực, lên tiếng: “Được, ngày mai liền dọn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (thở dài): Nhìn thấy kết cục của Tam hoàng huynh, cảm giác phía sau lưng có chút lạnh…!
Lục Khải Phái (tích cực): Đừng lạnh đừng lạnh, có ta che chắn cho nàng đây!
Kỳ Dương (…): Đã nói rõ phò mã thiên chân đơn thuần, cần có ta che chở cho nàng, nhưng vì sao lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng?
Lục Khải Phái (chớp mắt): Ta liền đơn thuần đảm nhiệm che chở cho nàng a, có cái gì không đúng chứ.

(Nói xong còn vỗ vỗ giường).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.