Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 42: Thần Một Lòng Một Dạ Yêu Thương Điện Hạ
Lục Khải Phái sớm biết có Kỳ Dương ở giữa hòa giải, chính mình nhất định có thể sẽ được hoàng đế triệu kiến, chỉ là không nghĩ tới thời điểm lại lần nữa đến nhanh như vậy.
Buổi sáng phải xử lý chồng chất sự vụ còn tồn sau kì nghỉ phép, giữa trưa thì nghe chuyện phiếm, buổi chiều đang định tiếp tục thẩm duyệt thư bản thảo, kết quả lại có ý chỉ tuyên triệu nàng.
Những ánh mắt đàm tiếu của nhóm đồng liêu ngay lập tức tập trung ở trên người Lục Khải Phái, chỉ là người sau đã không có thời gian để ý tới những chuyện này.
Lục Khải Phái tạm gác sự vụ, vội vàng đi theo cung nhân truyền triệu vào cung.
Hai người một trước một sau, xuyên qua cửa cung, một mạch đến Tuyên Thất Điện.
Trên đường được nhìn thấy Vũ Lâm uy phong hiển hách, cung nhân ngay ngắn trật tự, cùng thường ngày cũng không có gì khác biệt.
Chỉ có thiếu niên đang đi lại trong cung, nhìn thấy Tuyên Thất Điện uy nghiêm càng thêm gần, thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng tiếng lòng căng chặt vẫn rất khẩn trương.
Mãi đến khi đi tới bên ngoài Tuyên Thất Điện, Trương Kiệm tự mình ra đón, dáng vẻ cười tủm tỉm, nói: “Bệ hạ đang xử lý chính vụ, Lục đại nhân chờ ở thiên điện một lát.
Đến khi bệ hạ xử lý sự vụ thỏa đáng thì sẽ tự triệu kiến.”
Mắt thấy tư thế này, lại là muốn không để ý nàng.
Lục Khải Phái còn có thể nói gì? Nàng đương nhiên cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, bị cung nhân dẫn tới thiên điện.
Nhưng thật ra, ở thiên điện cũng không thiếu thứ gì, nước trà sớm chuẩn bị tốt, cũng không nhắc lại, ngay cả điểm tâm cũng chuẩn bị vài đĩa.
Chỉ là ở thiên điện to lớn như vậy không còn có người khác, ngay cả cung nhân mới vừa rồi dẫn đường, sau khi đưa nàng tới thì cũng cáo lui.
Lục Khải Phái đứng ở trong điện một hồi, rốt cuộc nhịn xuống sự lo lắng trong lòng, tìm trương ghế dựa ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà.
Nước trà ấm áp, rất vừa miệng, điểm tâm bên cạnh cũng tản ra mùi thơm mê người.
Nếu không phải thời gian và địa điểm không thích hợp, được ở đây phẩm trà ăn điểm tâm trong khoảng thời gian tuyệt vời này, kỳ thật càng thích ý hơn là ở Hàn Lâm Viện làm mấy công việc buồn tẻ.
Chỉ là phần thích ý này chú định không thuộc về Lục Khải Phái của ngày hôm nay, dần dần trà hương cũng vô pháp che dấu sự khẩn trương của nàng lúc này.
Nhưng mà hoàng đế cố ý lãnh đạm người ta, này nhất định không thể nào chỉ chờ trong chốc lát.
Lục Khải Phái vào cung sau giờ ngọ, mặt trời đã lên cao, mắt thấy mặt trời dần lặn về phía tây, ánh nắng ngày mùa hè nóng nực chậm rãi xuyên qua ô cửa sổ rọi vào trong điện, thế nhưng ý chỉ triệu kiến vẫn cứ chậm chạp không tới.
Gần như đợi cả một buổi chiều, người dù có kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ trở nên khô kiệt.
Nhưng Lục Khải Phái lại bất đồng, khi nàng bỗng nhiên nhận được truyền triệu vào cung thì quả thật rất hoảng loạn, sợ để cho hoàng đế có ấn tượng không tốt, làm cho hôn sự của nàng và Kỳ Dương càng thêm gian nan.
Nhưng sau khi bị lạnh nhạt hết một buổi trưa, nàng ngược lại đã trấn định, uống nước trà đã sớm lạnh thấu, cũng phẩm ra tư vị trong đó nhiều hơn.
Đang lẳng lặng uống trà lạnh, bên ngoài cung thất trống trải an tĩnh một buổi trưa lại mơ hồ vang lên tiếng bước chân.
Lục Khải Phái đột nhiên tỉnh táo tinh thần, tưởng cung nhân truyền triệu rốt cuộc tới, nhưng lại ngưng thần vừa nghe thì cảm thấy không đúng.
Tuyên Thất Điện phần nhiều đều do hoạn quan hầu hạ, cung nhân truyền chỉ dẫn đường lúc nãy cũng là nội thị, nhưng tiếng bước chân này lại bất đồng, uyển chuyển nhẹ nhàng mềm mại, có thể là nữ tử.
Đang nghĩ ngợi, Lục Khải Phái tìm theo tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn xem, thấy được một mảnh góc áo vụt qua ở ngoài điện.
Góc áo đó thêu hoa văn tinh xảo, nhan sắc diễm lệ, lại là cung trang.
Lục Khải Phái nháy mắt liền nghĩ tới Kỳ Dương, nàng đột nhiên đứng dậy, theo bản năng liền bước đến cửa điện.
Chỉ là đi hai bước rồi lại dừng, nghĩ đến tình cảnh trước mắt, cân nhắc một lát vẫn là lui trở về, một lần nữa ngồi xong.
Thế nhưng trong lòng đã bình tĩnh rất nhiều.
Này chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, hoàng đế chung quy không thể để người lưu lại qua đêm trong cung.
Vì vậy, chờ đến khi mặt trời lặn về phía tây, Trương Kiệm vẫn tới.
Hắn vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm, một đôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo, đảo qua người Lục Khải Phái: “Lục đại nhân, bệ hạ tuyên triệu, còn mời đi theo ta.”
Lục Khải Phái nghe vậy thì đứng dậy sửa sang lại quần áo, lập tức đi theo Trương Kiệm, nhìn qua so với khi mới vừa vào cung thì càng thong dong thêm vài phần.
Những điều này đều bị Trương Kiệm xem thấu, vì tâm tính của người thiếu niên này mà âm thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt lại không có nửa phần thất lễ.
Hắn là người thông minh, tự nhiên biết dụng ý hoàng đế lạnh nhạt Lục Khải Phái, cũng biết vị này tám phần là phò mã, không thể nào thoát được.
Kỳ Dương công chúa hoàn toàn khác biệt với các công chúa còn lại, hoàng đế có nhiều nữ nhi, nhưng duy nhất được thánh sủng cũng chỉ có một mình Kỳ Dương mà thôi.
Ít nhất Trương Kiệm chưa từng thấy hoàng đế vì hôn sự của các công chúa khác mà nhọc lòng, chỉ đến khi gặp Kỳ Dương điện hạ, phò mã mà nàng tự mình tuyển lại bị hoàng đế bắt bẻ rất nhiều, thế nhưng không phải vì đối phương không đủ ưu tú, đơn thuần chính là hoàng đế luyến tiếc gả nữ nhi mà thôi.
Trương Kiệm nhìn đến đây cũng đã minh bạch, Kỳ Dương điện hạ độc sủng thánh tâm, không phải người khác có thể so sánh.
Bởi vậy những gì liên quan tới Lục Khải Phái, hắn cũng trịnh trọng rất nhiều, từ lúc bắt đầu chưa từng dám thất lễ với nàng.
– —
Mỗi ngày hoàng đế đều cần phải xử lý rất nhiều chính vụ, nhưng đăng cơ mười năm, hắn cũng không phải ngày nào cũng nằm ở trên bàn, không được nghỉ ngơi.
Trên thực tế, hôm nay hắn đã sớm xử lý xong chính vụ, còn nói chuyện cùng Kỳ Dương suốt một buổi trưa, thế nhưng không chịu triệu kiến Lục Khải Phái đang chờ ở thiên điện.
Mãi đến khi không thể kéo dài được nữa, hắn mới xua tay về phía Kỳ Dương, nói: “Đi đi đi, ngươi nếu thật không muốn đi thì đến sau bình phong chờ.”
Kỳ Dương đương nhiên là không chịu đi, nàng nghe theo lời Thái Tử, hôm nay hạ quyết tâm phải được tứ hôn.
Lập tức tự mình đưa chung trà tới trước mặt hoàng đế, hết lấy lòng lại làm nũng: “Phụ hoàng, nhi thần đã nhận định nàng làm phò mã.
Ngài muốn làm khó thì làm khó, thế nhưng đừng quá khi dễ người, dọa nàng chạy rồi thì ta sẽ đến tìm ngài để đòi người!”
Mẫu phi Kỳ Dương mất sớm, nàng từ nhỏ được hoàng đế tự tay nuôi dạy, lại được Thái Tử dạy vỡ lòng, cảm tình của ba người, người khác không thể nào so sánh được.
Hoàng đế vẫn luôn vô cùng thích Kỳ Dương làm nũng với hắn, Kỳ Dương biểu hiện càng thân cận tự nhiên, trong lòng hắn càng bằng lòng dễ chịu.
Chỉ là nữ nhi chung quy sẽ trưởng thành, sẽ vì một tiểu tử thúi mà làm nũng làm nịu với hắn, vì thế trong lòng hoàng đế càng thêm hụt hẫng.
Nghĩ vậy, hắn nghiêm mặt rồi lại đuổi người: “Đi đi đi, phụ hoàng còn có thể ăn hắn hay sao? Tiểu tử này nếu đúng là nhát gan như vậy, cũng không xứng với con ta.”
Kỳ Dương cũng biết chừng mực, lập tức không cần phải nhiều lời nữa.
Chỉ cười lấy lòng với hoàng đế, lại nhìn bên ngoài điện một chút, lập tức đi ra sau bình phong ngồi chờ.
Lục Khải Phái rất nhanh đã tới.
Khí chất người thiếu niên trong sáng, cử chỉ thong dong, cho dù là đối mặt đế vương vẫn mang khí độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh..
Từ lần đầu gặp mặt, hoàng đế đã phát hiện.
Hắn ở địa vị cao, uy nghi bức người, người bình thường thấy đều phải khiếp sợ ba phần.
Cũng chỉ có thiếu niên trước mặt này, từ lúc bắt đầu nhìn thấy hắn đều vẫn bình thường, tuy là có cung kính, nhưng lại không thấy chút nào nhút nhát sợ sệt.
Mà hôm nay gặp lại, lạnh nhạt nàng suốt một buổi trưa, người khác chỉ sợ càng thêm kinh hồn táng đảm, chỉ có nàng còn có thể có khí độ như lúc ban đầu.
Nói thật, nếu không phải tiểu tử này bắt cóc nữ nhi của hắn, hoàng đế vẫn sẽ rất thưởng thức nàng.
Chỉ tiếc có Kỳ Dương xen vào, hoàng đế xem nàng cũng chỉ có thể là cha vợ xem con rể, ngoại trừ bắt bẻ thì chính là không vừa mắt.
Lục Khải Phái khom mình hành lễ, hoàng đế đợi một hồi lâu mới cho phép nàng đứng dậy, thế nhưng sau cũng chưa nói gì thêm, lời đầu tiên nói ra là đã muốn khảo vấn rõ ràng.
Hoàng đế không tiếp xúc nhiều với Lục Khải Phái, ngoại trừ phần bài thi kỳ thi mùa xuân làm kinh diễm hắn, thì cũng chỉ là khi nàng giảng kinh cách đây hai ngày, triển lộ ra tài hoa thiên bẩm.
Này đều có thể chứng minh nàng ưu tú, nhưng đối với hoàng đế thì còn chưa đủ, hắn dù sao cũng phải vì nữ nhi hắn sủng ái chọn ra một người tốt nhất.
Một phen khảo vấn từ trời nam cho đến biển bắc, từ triều cục nói đến dân sinh, Lục Khải Phái không kiêu ngạo không siểm nịnh đĩnh đạc đáp lời.
Xem bộ dáng của thiếu niên, thật đúng là một tài tuấn hiếm có, ngay cả hoàng đế vốn muốn bắt bẻ, nhưng sau khi nghe được nàng trả lời, trong mắt cũng dần dần hiện ra chút thưởng thức.
Hai người chính là đang nói đến thế cục ở Bắc Cương, hoàng đế bỗng nhiên trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng biết trẫm hôm nay tuyên ngươi vì chuyện gì?”
Nếu là người khác, sau khi nghe vậy thì sẽ châm chước lời nói, nhưng Lục Khải Phái lại không chút suy nghĩ, liền nói thẳng: “Thần hôm nay ở Hàn Lâm Viện đã nghe được lời đồn đãi, bệ hạ bỗng nhiên tuyên triệu, hẳn là vì Kỳ Dương điện hạ.”
Hoàng đế thấy nàng thản nhiên như vậy, kinh ngạc nhướng mày: “Vậy ngươi nhưng có gì lời muốn nói?”
Lương Quốc trọng sĩ, giữa quân thần cũng ít hành đại lễ quỳ lạy, Lục Khải Phái nghe vậy lại đột nhiên nhấc lên quần áo rồi quỳ xuống.
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt đen trong suốt nhìn thẳng hoàng đế: “Thần cả gan, tâm ái mộ điện hạ, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn.”
Lời này cũng quá trực tiếp, ngay cả Trương Kiệm đứng hầu ở một bên đều nhịn không được mí mắt nhảy dựng, nhìn qua.
Kỳ Dương ở sau bình phong nghe được lời này, cũng là đột nhiên đứng lên, đi được hai bước thì bị Chỉ Đinh giữ chặt tay áo, lúc này mới dừng lại bước chân, vẫn nhìn người đang quỳ ở bên ngoài bình phong.
Nàng nhấp môi nhíu mày, hiển nhiên có chút lo lắng.
Bên ngoài bình phong, hoàng đế lại không nói chuyện, hắn lẳng lặng mà ngồi ở trên long ỷ, đôi mắt sắc bén thâm trầm.
Trong điện đột nhiên an tĩnh, dường như ngay cả các cung nhân cũng đều chỉ dám thở nhẹ, uy thế to lớn áp xuống đầu Lục Khải Phái, làm lòng người hoảng loạn.
Trong lòng Lục Khải Phái cũng không bình tĩnh, ngoại trừ việc phải trực diện đối mặt với sự uy nghiêm của bậc đế vương, càng bởi vì người trước mắt là phụ thân của Kỳ Dương.
Nàng có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh khi đối mặt hoàng quyền, nhưng lại không có cách nào không thỏa hiệp với phụ thân Kỳ Dương.
Cho nên nàng hơi hơi cúi đầu, chỉ là sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, thái độ vẫn kiên định, tùy ý hoàng đế đánh giá nàng, yên lặng chờ đợi đối phương phán quyết.
Có lẽ là sau một lúc lâu, hoặc có lẽ là qua hồi lâu, hoàng đế rốt cuộc mở miệng: “Ngươi muốn cưới hoàng nhi của trẫm, dựa vào cái gì?”
Lục Khải Phái nghe vậy thì suy nghĩ, liền đáp: “Không dựa vào cái gì, học vấn của thần đều tận hiến cùng đế vương, cũng không thể xem là lợi thế của thần.
Chỉ là, thần một lòng một dạ yêu thương điện hạ.” Nàng dừng một chút, vẫn là nói thêm: “Điện hạ đối đãi ta cũng như vậy.”
Trương Kiệm hô hấp dừng lại, ánh mắt lén nhìn Lục Khải Phái cũng trở nên quái dị.
Chưa bao giờ có người dám nói chuyện như vậy với hoàng đế.
Cùng hoàng đế nói cảm tình, tựa hồ có chút ngây thơ, nhưng mà Lục Khải Phái lại có tính toán của riêng mình.
Kỳ Dương sớm đã nói qua với nàng, hoàng đế cũng không có ý định liên hôn nàng ấy cho nhà quyền quý.
Thứ nhất là vì bản thân nàng ấy suy tính, vả lại chỉ sợ cũng không muốn Thái Tử đang trẻ trung, khỏe mạnh có thêm trợ lực.
Hắn vốn là muốn chọn con rể trong số kim khoa sĩ tử, sự tự tin cùng tài học của Lục Khải Phái đều vượt qua mọi người, mới vừa rồi hoàng đế khảo vấn nàng thì cũng không có gì bất mãn.
Như vậy xem ra, nàng chính là con rể phù hợp tiêu chuẩn của hoàng đế.
Dưới tiền đề như vậy, còn muốn nàng nói gì đây? Chẳng lẽ thật muốn giống như khi đối mặt với cha vợ bình thường khác, khoe khoang gia thế thân gia của mình? Đừng nói giỡn, nàng nếu thật nói như vậy, e rằng sẽ bị hoàng đế hạ lệnh gạch tên, cút ra ngoài!
Nhưng mà, hoàng đế nghe được đáp án như vậy, tuy rằng không có hạ lệnh ném người ra ngoài, nhưng dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt hắn dần tối lại.
Lục Khải Phái chớp chớp mắt, không biết chính mình lại nói sai cái gì, lập tức nghe thấy hoàng đế nói: “Khanh lui ra đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (mờ mịt): Lại bị cha vợ đuổi đi, ta lại nói sai cái gì rồi?
Hoàng đế ( xốc chậu): Dám ở trước mặt trẫm rải cẩu lương, a…
.