Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 32: Nàng Không Hối Hận


Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 32: Nàng Không Hối Hận


Lục Khải Phái đồng ý, nhưng kỳ thật cũng chưa từng xin Kỳ Dương giúp đỡ điều gì.
Đương nhiên nàng cũng không cần xin giúp đỡ, bởi vì từ ngày Lục Khải Thành tới viện của nàng nháo thì nàng cũng không còn nhìn thấy hắn.


Cuộc sống ở Lục phủ trở nên gió êm sóng lặng, người hầu đối với nàng tựa hồ càng cung kính thêm hai phần.
Mà nàng hoàn toàn không quan tâm đến Lục Khải Thành, cũng chỉ có lúc ở đêm khuya nằm mơ, Lục Khải Phái mới có thể nhớ tới người đệ đệ đã hoàn toàn thay đổi kia.
Tình cảm tỷ đệ sớm đã theo hai chén canh độc biến mất hầu như không còn, nàng vì hắn lựa chọn cách chết không thống khổ nhất, nhưng từng bước không lùi mà sẽ dần tử vong.


Cho đến khi đầu tháng năm, thời tiết dần dần nóng bức lên, đơn bạc xuân sam trên người cũng đổi thành y phục mùa hạ thoải mái thanh tân.


Một ngày nọ, khi mặt trời dần chạng vạng, Lục Khải Phái vẫn như thường đến đêm khuya mới trở về.
Tâm tình của nàng thậm chí còn thực không tồi, bởi vì gần đến Đoan Ngọ, trong triều sẽ có một ngày nghỉ phép, Kỳ Dương đã mời nàng cùng nhau đi xem thuyền rồng bên bờ sông ngày Đoan Ngọ.


Tuy nhiên, tâm tình tốt như vậy cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì xe ngựa vừa mới dừng ở bên ngoài Lục phủ, Lục Khải Phái xốc lên màn xe liền thấy ở cửa treo cờ trắng.
Đây là khi trong phủ có người mất đi thì mới có thể treo lên, Lục Khải Phái cơ hồ không cần nghĩ cũng biết người chết chính là ai.


Nàng trong nháy mắt có chút hoảng hốt, ngay cả bàn tay xốc lên màn cũng đều đang run rẩy.


Mãi đến khi Tề bá đi ra, vải bố trắng thắt trên eo, sắc mặt trầm ngưng: “Công tử, thiếu chủ hắn…đi.”

Tay Lục Khải Phái hung hăng run lên một chút, đang xốc lên màn xe cứ như vậy mà buông trở về, cách ly hoàn toàn bên ngoài.
Ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm đi, trong xe cũng không biết khi nào đã trở nên mờ mịt u ám.


Như vậy một lúc, sắc mặt Lục Khải Phái tái nhợt vô cùng, trong đầu cũng chỉ còn một chỗ trống trong tâm trí.
Nàng nghĩ nàng vẫn là thương tâm, cho dù là nàng tự mình xuống tay, cho dù tình cảm tỷ đệ sớm không còn như lúc trước nữa, thế nhưng khi chân chính đối mặt giờ khắc này, trong lòng nàng vẫn là ngăn không được khó chịu.


Sau đó nàng lại nhịn không được mà suy nghĩ, kiếp trước sau khi nàng chết, Lục Khải Thành biết được tin rồi thì có từng đau lòng hối hận một chút nào không?


Có lẽ là không đi.
Nàng cũng không hối hận, vừa ý vẫn là nhịn không được co rút đau đớn một chút.


Ngồi yên ở trong xe một lát, cũng không có trì hoãn nhiều thời gian, Lục Khải Phái thực mau thu liễm tốt cảm xúc rồi lại lần nữa xốc lên màn xe.


Tề bá còn chờ ở bên ngoài, vẻ mặt vừa vặn đau thương.
Thấy Lục Khải Phái thu thập tốt cảm xúc lại lần nữa xuất hiện, liền đem vải bố trắng trong tay cũng đưa qua: “Công tử, nén bi thương.
Thiếu chủ đi ở trong mộng, nghĩ là cũng không thống khổ.”

Chết ngoài dự đoán, nhưng muốn nói không có thống khổ có lẽ là không hẳn vậy.
Lục Khải Phái lúc trước không nghĩ tới việc muốn tra tấn Lục Khải Thành, nhưng nàng bởi vì không muốn bị lộ rõ ràng nên lựa chọn độc tính chậm, một ngày ngủ say tất nhiên là không có gì thống khổ, nhưng sau khi tỉnh lại rõ ràng ý thức được chính mình không ngừng gần Tử Thần thêm một chút, rồi lại là một loại tra tấn tinh thần khác.


Lục Khải Phái một tháng này cũng chưa gặp qua Lục Khải Thành, cũng không biết hắn cuối cùng sụp đổ cùng điên cuồng.
Giờ phút này nghe Tề bá nói xong, nàng chỉ là trầm mặc gật gật đầu, rồi sau đó xuống xe ngựa, tiếp nhận vải bố trắng trong tay Tề bá, thắt ở bên hông mình.


Lần nữa nói thì thanh âm của nàng có chút khàn khàn, kìm nén những cảm phúc không tên phức tạp mà có lẽ ngay cả chính nàng đều không rõ: “Ta đi xem hắn.”

Tề bá chưa nói cái gì, hắn dẫn nàng vào cửa liền thấy đã bố trí linh đường xong xuôi.


Lục Khải Phái lại thấy Lục Khải Thành, hắn lẳng lặng nằm trong quan tài chật hẹp, khuôn mặt bình tĩnh, thần thái an tường, thậm chí ngay cả sắc mặt vẫn còn duy trì khí sắc như lúc sinh thời.
Ngoại trừ đã ngừng thở, cơ hồ khiến người ta cho rằng hắn còn đang ngủ say.


Nhưng mà đã chết chính là đã chết, trên đời này không còn người cùng nàng giống nhau như đúc, cũng không còn người đã từng gọi nàng một tiếng “A tỷ”.
Nàng không biết bọn họ vì cái gì sẽ đi đến bước đường như hôm nay, nhưng nàng không muốn chết, cho nên nàng mất đi đệ đệ – người cùng nàng từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, cũng mất đi người thân cuối cùng của chính mình.


Lục Khải Phái như cũ không hối hận, nhưng trong thoáng chốc vành mắt nàng đỏ lên khi nhìn thấy Lục Khải Thành.
Làn hơi nước trong mắt ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một giọt lệ rơi xuống, nện vào trong lòng, phát đau chua chát.

– —

Kỳ Dương biết tin cũng không muộn hơn Lục Khải Phái, bởi vì nàng quan tâm Lục gia nên thám tử truyền lại tin từ trước đến nay luôn kịp lúc.


Lúc đó nàng cùng Lục Khải Phái mới vừa tạm biệt không lâu, vẫn còn trên đường hồi cung, sau khi biết được tin thì lập tức liền kêu ngừng xe ngựa.


Chỉ Đinh đang ngồi chung với nàng, thấy Kỳ Dương kêu ngừng xe ngựa thì liền hỏi: “Điện hạ, ngài muốn đến Lục phủ phúng viếng sao?” Nói xong không chờ Kỳ Dương trả lời, lập tức lại khuyên một câu: “Lục công tử vừa mới trở về, hiện tại tới cửa có lẽ là có chút sớm.”

Nhưng mà Kỳ Dương sau khi nghe xong thì chỉ liếc nhìn nàng một chút, sau đó phân phó xa phu ở bên ngoài: “Quay đầu, đi tới phố Vinh Hoa.”

Xa phu ở bên ngoài nghe vậy thì lập tức thay đổi đầu ngựa, đối với sự phân phó của công chúa điện hạ không có nửa điểm do dự.
Mà Chỉ Đinh ở trong thùng xe nghe như vậy lại là có chút sửng sốt, bởi vì phố Vinh Hoa cách rất xa Lục phủ, là nơi tập trung những cửa hàng nổi tiếng trong kinh.


Dáng vẻ này của điện hạ, không giống như là muốn phúng viếng, ngược lại như là muốn đi dạo phố?!

Chỉ Đinh lén lút nhìn Kỳ Dương, ngoài ý muốn phát hiện tâm tình của công chúa điện hạ tựa hồ không tồi, khóe môi lại nở nụ cười…
Nhưng kịch bản này thì không đúng a, đệ đệ người trong lòng đã chết, tuy rằng không đến mức đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng sao có thể vừa cười vừa đi dạo phố thế này?!

Đi theo bên người Kỳ Dương nhiều năm, Chỉ Đinh lần đầu tiên cảm thấy tâm tư điện hạ nhà mình khó dò.
Nàng vì thế mà rối rắm một chút, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, liền nói: “Điện hạ nếu không đến Lục phủ phúng viếng thì nên trở về cung, lúc này đến phố Vinh Hoa làm chi?”

Kỳ Dương lười nhác dựa vào thùng xe, cũng không giấu nàng, khóe môi mỉm cười nói một câu: “Trên đường Vinh Hoa có một cửa hàng bán pháo hoa không tồi.”

Hỏi một đằng nhưng nàng lại trả lời một nẻo càng khiến cho Chỉ Đinh thêm bối rối, thật cẩn thận theo Kỳ Dương hỏi: “Điện hạ muốn xem pháo hoa?”

Kỳ Dương lại hướng nàng lắc lắc ngón tay, đáp: “Không, ta muốn đi mua một chút pháo trúc, thả chúc mừng chúc mừng.”

Chỉ Đinh rốt cuộc bị câu trả lời này làm cho hít thở không thông, vẻ mặt nàng khó có thể tin mà nhìn điện hạ nhà mình, tựa như hoài nghi lỗ tai của bản thân bị hỏng rồi, bằng không chính là tâm của điện hạ nhà nàng hỏng rồi.
Chân trước còn cùng Lục công tử tình chàng ý thiếp, sau lưng nghe được đệ đệ nhân gia chết lại muốn đốt pháo trúc chúc mừng, điện hạ nhà nàng đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ căn bản chỉ là vui đùa?!


Nhưng mà mặc kệ Chỉ Đinh trong lòng nghĩ như thế nào, sắc mặt lại kì quái ra sao, một chút cũng không ảnh hưởng được quyết định của Kỳ Dương.


Nàng thật sự đi đến phố Vinh Hoa mua hai chuỗi pháo trúc, lại lệnh xa phu tìm một nơi trống trải, tự mình đốt đến vui sướng vô cùng.


Tuy rằng chơi xong công chúa điện hạ tự mình cũng cảm thấy làm như vậy có chút ấu trĩ, nhưng tâm tình lại thật sự vô cùng tốt.
Lòng căm thù của nàng đối với Lục Khải Thành sớm đã ăn sâu bén rễ, không phải một ly rượu độc kiếp trước là có thể chấm dứt, có thể lại thấy hắn chết thêm một lần thật sự không thể tốt hơn!

Hơn nữa người này vừa chết, trở ngại vắt ngang nàng cùng Lục Khải Phái tựa hồ lại mất đi một tầng…


Phóng xong pháo trúc chúc mừng, công chúa điện hạ vỗ vỗ tay, chỉ cảm thấy thanh thản sảng khoái, sau đó xoay người lên xe ngựa hồi cung.


Chỉ Đinh đầy mặt hoảng hốt đi theo.
Nàng ngơ ngác đi theo phía sau Kỳ Dương bước lên xe ngựa, lại hoảng hốt cùng trở về Cảnh Thần cung.


Cảnh vật quen thuộc xung quanh rốt cuộc làm cho nàng hoàn hồn một chút, nhưng mà không đợi Chỉ Đinh sắp xếp tốt tâm tình đã lại nghe điện hạ nhà nàng phân phó: “Chỉ Đinh, ngươi đi giúp ta tìm xem một kiện xiêm y mộc mạc một chút, ngày mai chúng ta còn phải đến Lục phủ phúng viếng đây.”

Chỉ Đinh sau khi nghe xong thì hô hấp cũng ngưng trệ giây lát, ánh mắt mờ mịt cực kỳ, hoàn toàn không hiểu nỗi mạch não của điện hạ nhà nàng?

– —

Ở trong kinh thành to lớn như vậy, ngay cả Lục Khải Thành đều không tính là tiểu nhân vật, trừ bỏ người Lục phủ sẽ vì hắn chuẩn bị lễ tang ở ngoài thì người đến phúng viếng cũng ít ỏi.
Hiện giờ Lục Khải Thành không phải là kiếp trước phò mã gia ở trong triều hô mưa gọi gió, hắn chỉ là đệ đệ Lục tu soạn mà thôi, cho nên ngoại trừ vài đồng liêu ở Hàn Lâm Viện đến phúng phiếu, có thể nói linh đường Lục gia vắng tanh.


Kỳ Dương lần đầu tiên bước vào Lục phủ lại là trong tình cảnh quạnh quẽ như thế này.


Lục Khải Phái không nghĩ tới nàng sẽ đến, trong nháy mắt có chút khẩn trương, vội vàng tới đón rồi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Kỳ Dương không có lập tức trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng.
Thấy đáy mắt nàng xanh đen liền giơ tay xoa xoa, rồi sau đó mềm mại an ủi một câu: “A Phái, đừng thương tâm, sau này còn có ta bồi ngươi.”

Đây là lời an ủi tốt nhất, cũng là câu hứa hẹn tốt nhất, hung hăng đánh vào ngực Lục Khải Phái, kích đến vành mắt nàng lại đỏ lên.

Một lát sau nàng mới gật gật đầu, lên tiếng: “Ừm, ta biết.”

Bên ngoài linh đường hiển nhiên không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Lục Khải Phái tuy rằng không muốn để Kỳ Dương xuất hiện trong tầm mắt người Lục gia, nhưng hiện tại Lục Khải Thành đã không còn, Kỳ Dương quý vì công chúa cũng không phải hiện giờ Lục gia có thể động đến.


Vì thế, sau một thoáng lo lắng đề phòng, Lục Khải Phái thực mau lại trấn định.
Nàng dẫn Kỳ Dương bước vào linh đường, cũng không để ý tới Tề bá đang chăm chú nhìn chằm chằm, tự mình thắp một nén nhang rồi đưa cho Kỳ Dương.


Công chúa điện hạ không có cự tuyệt, thần sắc bình tĩnh thắp cho Lục Khải Thành một nén nhang, sau đó đưa ra yêu cầu quá đáng: “A Phái, nghe nói đệ đệ này của ngươi cùng ngươi giống như đúc, ta có thể xem hắn sao?”

Yêu cầu như vậy tương đương vô lễ, thậm chí ngay cả Lục Khải Phái luôn luôn bao dung sủng nàng, tại một khắc này đều nhịn không được cau mày.
Người chết đã đi xa, cho dù sinh thời có nhiều lục đục cùng căm ghét thì đều không thể quấy rầy giấc ngủ của đối phương.
Huống chi ở Lục Khải Phái xem ra, Kỳ Dương đưa ra yêu cầu như vậy càng nhiều vẫn là bởi vì tò mò, cho nên lần này nàng cũng không định nhân nhượng nàng ấy.


“Điện hạ, này không…” Hai chữ “thích hợp” còn chưa nói ra, Kỳ Dương cũng đã vòng qua nàng bước nhanh tới phía sau linh đường.


Lục Khải Phái hoảng sợ, vội vàng đuổi theo đến, liền thấy Kỳ Dương đã đứng yên trước quan tài còn chưa đóng lại.


Ánh mắt nàng nặng nề nhìn người trong quan tài, lại ngẩng đầu nhìn Lục Khải Phái đang đuổi theo.
Lục Khải Thành trang dung che lấp vết sẹo trên khuôn mặt thật sự cực kì giống với Lục Khải Phải, tương tự đến mức khiến cho Kỳ Dương bỗng nhiên cảm thấy bất an.


Vì thế còn không đợi Lục Khải Phái đến sau nói cái gì, nàng liền cảm giác được có thêm một bàn tay nhỏ trắng nõn ở trước ngực mình…


Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Dương (nghiêm trang): Ta phải kiểm hàng, miễn cho không cẩn thận lại nhận sai.


Lục Khải Phái (mặt đỏ tai hồng): Ngươi…dời bàn tay!!!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.