Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 18: Nhiều Hơn Một Bài Thi
Mưa xuân liên miên, mưa rơi liên tiếp mấy ngày khiến cho hứng thú đi ra ngoài du ngoạn của con người ta cũng theo đó mà biến mất.
Lục Khải Phái ở Lục phủ đã nhiều ngày thế nhưng vẫn rất an bình, mới đầu nàng còn lo lắng Tề bá sẽ hỏi chuyện nàng mất tích mấy ngày nay, nàng vì thế ở trong lòng đắn đó một lần lại một lần.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, cũng không ai hỏi tới việc này.
Sau đó, Lục Khải Phái ngẫm lại thì cũng minh bạch, đối với những người này mà nói, những lời nàng nói có lẽ càng ít đáng tin hơn những gì bọn họ chính tay điều tra.
Lục Khải Phái không biết bọn họ đã tra được cái gì, cũng không nghĩ tới công chúa điện hạ sẽ đặc biệt vì nàng dọn dẹp tất cả, nhưng dù sao thì tình hình trước mắt cũng không tồi, nàng đương nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng để rồi mất mặt, càng không muốn những người này lại lần nữa chú ý đến Kỳ Dương.
Ngày qua ngày, trong lòng Lục Khải Phái dần dần an tĩnh lại, thậm chí chủ động đi hỏi Tề bá chuyện về quê.
Rốt cuộc Lục Khải Thành cũng đã bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, lưu tại kinh thành “Ở nhờ” nhà người ngoài cũng không ổn.
Tề bá chỉ nói là chờ một chút, cũng không giải thích nhiều.
Lục Khải Phái thấy vậy thì không nói cái gì nữa, thỉnh thoảng thì đến xem Lục Khải Thành nhưng cũng hoàn toàn không dám đến gần hắn.
Chỉ là ngoài dự đoán của Lục Khải Phái, sau lần “nổi điên” đó, Lục Khải Thành gặp lại nàng thì đã khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như ngày xưa, không thấy sự điên cuồng như lúc đó.
Nói tóm lại, mấy ngày này Lục Khải Phái trải qua cũng tính là không tệ, chỉ là thỉnh thoảng khi đọc sách hay ngắm mưa thì lại có chút thẩn thờ mà nhớ tới một người khác…
Thời gian trôi qua thật nhanh, nếu như bên trong Lục phủ bình yên thì ở trường thi lại là bận tối mày tối mặt.
Kỳ thi mùa xuân là cuộc khảo nghiệm hội tụ những tài năng trên toàn quốc, không bao lâu đã có mấy nghìn người tham khảo, lâu ngày số người thậm chí đã vượt hơn vạn [1].
Các thí sinh bị nhốt ở trường thi tra tấn chín ngày, sau khi bọn họ rời khỏi phòng thi, người bị nhốt ở trường thi tra tấn lại biến thành giám khảo.
[1] Vạn: mười nghìn
Tháng hai thi hội, tháng ba thi đình, thời gian không đầy một tháng, việc chấm bài thi không thể trì hoãn được.
Hàng ngàn hàng vạn bài thi được chép lại rồi dán lại tên, phân chia đến những người chấm bài thi, trải qua một vòng hai đợt luân phiên chấm ba lần mới có tư cách đưa đến tay chủ phó giám khảo.
Nhưng tuy là như thế, công việc cũng đều rất nặng nề, đặc biệt mỗi người đều có thiên hướng phán xét bất đồng, mỗi khi có tranh chấp, một bài thi đều có thể mất rất nhiều thời gian.
Chủ khảo năm nay là Lễ Bộ Thượng Thư Phương Trình Việt, tuổi đã hơn nửa trăm, ở trường thi nửa tháng khiến cho cả người không thể chịu nổi.
Hơn nữa ngoại trừ bài thi, còn phải phê duyệt công văn Lại Bộ đưa tới khiến cho hắn vội đến sứt đầu mẻ trán.
Thật vất vả hơn nửa tháng qua đi, công tác chấm bài thi cũng sắp kết thúc.
Hai trăm bài thi được lựa chọn sẽ được sắp xếp lại cho thỏa đáng, tìm tới bài thi nguyên bản để đối chiếu.
Phàm là bài thi có thiếu sót, bút tích không hợp thì sẽ bị điều chỉnh thứ bậc, cuối cùng những giám khảo có liên quan sẽ tranh luận không thôi để cho ra thứ bậc cuối cùng, sau đó là lúc bóc tên bài thi và ghi chép lại.
Kỳ thi mùa xuân lần này, dù có xuất chúng đến đâu thì các vị giám khảo đều có thiên vị riêng của mình, vì thế theo lý cố gắng.
Tuy nhiên có một phần bài thi lại không có người nghi ngờ, trực tiếp được mọi người xếp hạng cao nhất.
Nguyên nhân không cần phải nói, bài thi quá xuất chúng, không người có thể bắt bẻ.
Sau khi mọi người xếp xong thứ bậc, việc bóc tên bài thi tất nhiên là do quan chủ khảo Phương Trình Việt thực hiện.
Phương Trình Việt đối với việc này nhưng thật ra lại rất vui.
Thứ nhất khoa cử tuyển chọn người tài vì nước, đây vốn là một việc rất vinh quang.
Thứ hai, những người này sau khi thi đình tuy là môn sinh thiên tử, nhưng hắn làm chủ khảo thi hội luôn không ít thân cận được chỗ tốt.
Thứ ba, tới ở trường thi lăn lộn đã lâu, hắn cũng thực sự rất mệt, chỉ muốn chạy nhanh kết thúc chuyện khổ sai này.
Hầu hết những người ở đây đều suy nghĩ như vậy, nét mặt của họ vừa thả lỏng vừa dễ chịu.
Chỉ có thư lại ở bên đề bút, tính toán ghi nhớ thứ bậc.
Phương Trình Việt cũng không trì hoãn, một mặt bóc tên bài thi đứng nhất, một mặt hướng mọi người cười nói: “Kết quả thi hội liền ở trước mắt, mấy ngày này làm phiền chư vị, đợi cho biết xong kết quả thì có thể trở về tắm gội, nghỉ ngơi một phen.”
Mọi người ngoài miệng vội khiêm tốn vài câu nhưng hai con mắt lại đều nhìn chằm chằm bài thi đó.
Bọn họ đã nghe nói tới “Nhân vật phong vân [2]” từ khắp các nơi dự thi ở cuộc thi hội, hiện nay càng muốn biết phần bài thi có thể thuyết phục mọi người đến tột cùng là xuất từ tay ai?
[2] Nhân vật phong vân: nhân vật quan trọng, người có tầm ảnh hưởng
Nhưng mà khi Phương Trình Việt bóc tên dán, mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.
Bởi vì dưới phần dán tên của bài thi này tuyết trắng một mảnh, căn bản không có tên hay là quê quán!
Tuy đã trải qua không biết bao nhiêu bão táp nơi cung đình, từng kiến thức qua nhiều điều kì lạ chốn trường thi, nhưng tất cả giám khảo cũng không khỏi mở to hai mắt, tựa như không thể tin được những gì mình thấy.
Qua một hồi lâu mới có người run giọng nói: “Này, người này thế nhưng sơ ý như vậy, ngay cả tên đều quên viết?!”
Một lời vừa nói, lúc này mọi người mới bừng tỉnh, bao gồm Phương Trình Việt sắc mặt đều thực cổ quái.
Nhưng cũng may thi hội có ba đợt, rất nhiều bài thi, trên mỗi bài thi đều sẽ viết tên quê quán, nếu chỉ là một phần bài thi đã quên viết tên thì cũng không đáng ngại, chỉ là sẽ làm mọi người ít cảm tình hơn.
Lúc này bọn họ đã hoàn toàn quên, nếu là ngay cả tên cũng chưa viết thì làm sao toàn bộ bài thi của ba đợt lại có thể ở cùng một chỗ?
Nhưng dù thế nào, Phương Trình Việt vẫn nhanh chóng lật tra xét, kết quả tất cả ba bài đều không viết tên.
Ngoại trừ nét chữ thẳng tắp và cứng cỏi kia, dường như vô pháp chứng minh bài thi này thuộc về một người.
Tới giờ phút này, Phương Trình Việt làm sao còn không phát hiện ra mánh khóe trong đó?
Lập tức không đợi những người khác có phản ứng, hắn liền trầm khuôn mặt đem bài thi giao cho thuộc hạ tâm phúc của hắn, thấp giọng phân phó nói: “Tra, đối sánh với danh sách thí sinh dự thi kỳ thi mùa xuân, nhìn xem bài này là của ai!”
Việc này nếu xử lí thì rất phiền toái, hàng ngàn hàng vạn bài thi đều cần đối chiếu từng tờ một, lại nhìn xem có hay không để sót bài thi của thí sinh nào.
Nhưng mà hiện tại, ai ai cũng nhận thấy có chuyện cổ quái đang diễn ra, mà chuyện liên quan tới khoa cử cũng không phải là việc nhỏ.
Nếu như thật sự có chuyện gian lận, e rằng không ai trong số bọn họ có thể tốt đẹp, Phương Trình Việt là quan chủ khảo càng phải đứng mũi chịu sào.
Vì vậy, khi Phương Trình Việt hạ lệnh giữ kín miệng, tất cả mọi người đều lựa chọn im miệng không nói, có trời mới biết khi bọn họ phản ứng lại thì quần áo phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Lại bị gió lạnh mùa xuân gió lạnh thổi tới, càng là nhịn không được rùng mình.
– —
Kỳ Dương đã sớm phái người giám sát trường thi, ngay khi Phương Trình Việt trầm khuôn mặt mang theo bài thi vào cung diện thánh, nàng đã sớm một bước đến Tuyên Thất Điện.
So với nàng sớm hơn còn có Thái Tử, thấy nàng còn hướng nàng cười cười.
Huynh muội hai người đứng gần một nơi, Thái Tử liền nhẹ giọng hỏi nàng: “Hoàng muội có cần vi huynh tương trợ?”
Kỳ Dương biết, Thái Tử đây là nhìn trúng Lục Khải Phái, muốn trước tiên bày tỏ hữu ý mời chào.
Nàng đương nhiên sẽ không từ chối hảo ý của Thái Tử, chỉ là hiện tại cũng không cần hắn nhúng tay, nàng cũng đồng dạng thấp giọng trả lời: “Việc này ta làm liền được, như vậy sẽ không cho hoàng huynh thêm phiền toái.”
Thái Tử nhìn nàng, cũng biết nàng không phải cố tình xa cách, ngẫm lại chính mình nếu liên lụy đến chuyện khoa cử cũng rất phiền toái, liền quyết định không cần phải nhiều lời nữa.
Phương Trình Việt này thật sự nhanh, khi thấy Kỳ Dương cùng Thái Tử đều ở Tuyên Thất Điện hắn cũng có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không biết có nên hay không mở miệng trước mặt hai người.
Hoàng đế thấy vậy cũng nhìn về phía Kỳ Dương, ánh mắt ra hiệu nàng tạm thời lui ra, đối với Thái Tử thì cũng chưa nói cái gì.
Tuy nhiên, Kỳ Dương đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, nàng nhìn ống tay áo phình phình của Phương Trình Việt thì liền nói: “Phương đại nhân chủ trì khoa khảo, hiện giờ lại nhàn hạ vào cung, có lẽ là đã có kết quả kỳ thi mùa xuân? Phụ hoàng cũng đừng đuổi nhi thần đi, nhi thần còn muốn ở lại nghe một chút thứ bậc đây.”
Hoàng đế nghe vậy nhịn không được cười nói: “Ngươi nghe cái này làm chi? Còn có thể có người ngươi nhận thức tham gia kỳ thi mùa xuân sao?”
Kỳ Dương đương nhiên vẫn nhận thức những người này, không đề cập tới những cái khác, nàng ít nhiều đều từng nghe thấy con cháu thế gia trong kinh.
Trong đó không ít người tiếng tăm nổi bật, nàng ngẫu nhiên cũng gặp qua vài người, có thể xem như nhận thức nhưng cũng chưa tới mức xem là giao tình,
Tuy nhiên lời đã nói ra, không đợi Kỳ Dương trả lời, hoàng đế tựa như nghĩ đến cái gì, lại nói: “Nói đến hoàng nhi đối với lần khoa khảo này cũng thật là để bụng, ba đợt khai khảo ngươi đều lại đây cầu đề thi, hiện giờ lại muốn tới nghe thứ bậc…”
Hoàng đế không có đa tâm, rốt cuộc mỗi lần Kỳ Dương muốn đề thi đều sau khi trường khi khai khảo.
Hắn chỉ là nghĩ tới, trước đó vài ngày hắn cùng Kỳ Dương nói về việc tuyển phò mã, nghĩ tới Kỳ Dương cũng là vì thế nên mới để bụng như vậy, vì thế trong giọng nói còn có vài phần trêu ghẹo.
Nhưng hoàng đế trêu ghẹo nữ nhi thì trêu ghẹo nữ nhi, Phương Trình Việt lại không biết, nghe lời này trong lòng lập tức sinh ra vô số cân nhắc.
Hắn nhìn Kỳ Dương công chúa, lại nhìn Thái Tử đang đứng ở một bên, nghĩ tới huynh muội hai người từ trước đến nay quan hệ thân mật, hôm nay lại cùng chờ ở nơi này…
Chẳng lẽ là Thái Tử sớm biết tới chuyện ở trường thi nên đặc biệt đến đây chống lưng cho muội muội?
Nhưng chuyện quái gì đang xảy ra? Công chúa cũng không thể nhúng tay triều chính, càng không thể nhúng tay khoa cử!
Phương Trình Việt không ngừng lo lắng trong lòng, bài thi căng phồng trong tay áo cũng có chút phỏng tay.
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám giấu diếm việc này, rốt cuộc khi bóc tên cũng là bóc trước mặt mọi người, người biết quá nhiều, hắn căn bản không có khả năng áp xuống bài thi này.
Bên kia hoàng đế trêu ghẹo nữ nhi, nghĩ là nữ nhi quan tâm đến chuyện tuyển phò mã nên cũng không vội đuổi nàng đi, quay đầu liền hỏi Phương Trình Việt: “Phương ái khanh hôm nay vào cung, chính là vì chuyện khoa khảo?”
Phương Trình Việt đè nèn rất nhiều tâm tư, cúi đầu cung kính nói: “Hồi bệ hạ, đúng là vì kỳ thi mùa xuân.”
Hoàng đế vừa nghe cũng mặc kệ Kỳ Dương, ngược lại cười nói: “Thế nhưng đã có thứ bậc rồi sao? Mau đưa trẫm nhìn xem, khoa cử năm nay lại có thêm bao nhiêu hiền tài.”
Phương Trình Việt nghe đến chợt quỳ xuống, hắn đến lúc này mới lấy bài thi từ trong tay áo trình lên, đồng thời nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thứ bậc đúng là đã định ra, chỉ là sau khi bóc tên lại có sai lầm.
Bài thi này là thần xếp đứng đầu, nhưng khi bóc tên lại phát hiện trên bài thi không tên cũng không quê quán, lại đối chiếu cùng danh sách dự thi, lúc này mới phát hiện…Phát hiện khoa cử năm nay bỗng nhiều hơn một bài thi.”
Hắn cường chống một hơi nói xong, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng ở phía sau lưng.
Hoàng đế cũng không ngốc, nghe vậy tuy là ngẩn ra, nhưng thực mau cũng đem ánh mắt kinh ngạc hướng về cặp nhi nữ đứng ở một bên.
Ánh mắt kia chỉ nhìn thoáng qua Thái Tử, rất nhanh đã dừng lại ở trên người Kỳ Dương.
Kỳ Dương cũng không lảng tránh, lập tức liền đứng ra hành lễ mà thừa nhận: “Phụ hoàng, bài thi này là nhi thần lệnh người đưa đến trường thi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (xoa tay): Trước khi gặp phụ mẫu vẫn là phải tạo hảo cảm và cảm giác tồn tại…
Cảm giác phò mã lại gần thêm một bước.
Thái Tử (trong lòng phức tạp): Sao cô lại cảm thấy hoàng muội hận gả như vậy đây? Nhất định là ảo giác!
.