Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 142: Phiên Ngoại Một


Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 142: Phiên Ngoại Một


Phiên ngoại một
Cuối tháng ba, cảnh xuân vừa lúc, là thời điểm thích hợp để đạp thanh du ngoạn.

Khi Kỳ Dương trả lại quyền phụ chính, Lục Khải Phái lập tức đi theo từ quan, thuận tiện cũng một lần nữa trả lệnh bài Vũ Lâm cho thiếu đế.

Nói thật, nàng không hề không nỡ, nàng vốn không phải là người ham quyền, nhưng lại còn phải mệt mỏi sống chết thay tiểu hoàng đế bảo vệ giang sơn.

Lục Khải Phái ngẫm lại, đều cảm thấy kiếp trước của mình nhất định là nợ hoàng gia, nhưng chợt nhớ tới kiếp trước nàng xác thật nợ Kỳ Dương, rốt cuộc đành phải nhận mệnh.

Thật vất vả chịu đựng đến khi thiếu đế thành tài tự mình chấp chính, vợ chồng son y hệt như nhau, ai ai cũng vui mừng khôn xiết.

Người khác còn nói, công chúa điện hạ dứt khoát trả lại quyền phụ chính, chắc chắn là do phò mã của nàng khuyên nhủ, thậm chí là công chúa đảng thật sự đến cầu trước mặt nàng.

Nhưng có trời mới biết, nàng còn muốn chạy hơn cả Kỳ Dương!
Từ chức quan, thoái thác quyền lợi, cả người Lục Khải Phái đều nhẹ nhàng.

Kỳ Dương không bằng nàng.

Tuy rằng đều trả lại quyền lực, nhưng một Đại Lý Tự Thiếu Khanh từ quan và một công chúa phụ chính giao quyền, có thể giống nhau sao? Tất nhiên là không giống nhau.

Lục Khải Phái giao ra ấn quan và lệnh bài thì không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Kỳ Dương thì khác, trong tay nàng có quá nhiều quyền lợi, muốn trả lại thì còn phải rõ ràng, trước mắt cần phải giao lại từng cái cho thiếu đế, còn phải bận rộn.

Vì thế, ngày xuân tươi đẹp như vậy, Lục Khải Phái lại có thời gian rảnh rỗi.

Nàng ở trong phủ hai ngày, liền có tới bảy đếm tám người cầu kiến, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là “công chúa đảng” bị động đến quyền lợi, còn chưa từ bỏ ý định nên muốn cầu nàng đi khuyên Kỳ Dương.

Lục Khải Phái để ý sao? Tuy nói những người này đều mang danh của công chúa đảng, nhưng thực tế ra sao Lục Khải Phái lại không rõ lắm.

Từ lúc bắt đầu, phu thê các nàng đã không muốn lưu luyến quyền bính, tất nhiên sẽ không cố ý nâng đỡ thế lực giằng co với đế đảng.

Ngoại trừ thế lực của tiên đế đã bị hai người thu nạp, sau này những người đó tất cả đều là đến nhờ cậy, từ một phân thành hai phái.


Đối với thế lực chính mình thu nạp, Kỳ Dương và Lục Khải Phái còn có một phần trách nhiệm, cho nên một năm nay các nàng đã lần lượt an bài tốt đường lui.

Đến nỗi sau này, cái gọi là công chúa đảng thấy tình thế như vậy nên muốn đến dựa nào, trong lòng hai người kỳ thật rất vô cảm, cũng hoàn toàn không muốn để ý tới.

Lục Khải Phái không có tâm tư cùng những người này phí miệng lưỡi, đơn giản đóng cửa không thấy.

Nhưng nàng nhốt mình ở trong phủ mấy ngày, lại đột nhiên trở thành người rảnh rỗi, trong lúc nhất thời thật đúng là cảm thấy không thoải mái, lại không thú vị.

Vẽ tranh, chạm vào cầm, nấu trà, hợp hương…!Mỗi ngày đều ở một mình trong phủ, dựa vào những thứ này để giết thời gian, thật sự không thú vị.

Vì thế ngày nọ, nhìn thấy hoa đào trong phủ nở rộ, Lục Khải Phái lại nổi lên tâm tư.

Rời khỏi công chúa phủ từ cửa sau, Lục Khải Phái phi mã một đường ra khỏi thành, cố ý đi đến rừng hoa đào bên bờ Thanh Hà, chiết một nhánh hoa đào về cho Kỳ Dương.

Ba năm nay, hai người các nàng thật sự rất bận rộn, Kỳ Dương còn phải lý chính, chu toàn rất nhiều thế lực trong triều, còn phải dạy dỗ chất nhi.

Tuy rằng Lục Khải Phái chỉ nhậm chức quan Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự, nhưng làm sao có thể nhìn đến tức phụ một mình bận rộn? Hai người cùng nhau bận bịu, đã không có thời gian dạo chơi ở ngoại thành hay đạp thanh xem hoa, cho nên hằng năm Lục Khải Phái sẽ đi đến rừng hoa đào bên bờ Thanh Hà thay Kỳ Dương chiết một nhánh hoa đào.

Năm nay có lẽ là lần cuối cùng, mùa xuân năm sau các nàng đều sẽ không ở kinh thành, cũng không biết đến lúc đó công chúa điện hạ còn muốn đi trích hoa ở nơi nào?
Lục Khải Phái chiết hoa, nghĩ về một số chuyện, sau lại cưỡi ngựa quay trở lại.

Lúc này, nàng không nên lưu lại lâu ở chỗ nào, sợ không cẩn thận thì sẽ bị người phát hiện rồi quấn lấy, nên đơn giản xem một chuyến này như phi ngựa giải sầu.

Trở lại công chúa phủ, cũng không nghĩ Kỳ Dương hôm nay trở về sớm, hai người gặp nhau ở đình viện.

Lục Khải Phái hiếm khi thấy nàng về sớm, tất nhiên cao hứng, nàng đưa qua đóa hoa mà nàng mới hái trở về: “A Ninh, ta đặc biệt đi ngoài thành hái cho nàng, nàng xem hoa đào năm nay nở có đẹp không?”
Phóng ngựa quay lại, suốt một đường nàng đều cẩn thận che chở, lại vì nhanh chóng trở về nên nhánh hoa vừa hái được bảo quản rất tốt.

Một nhánh có mấy chục đóa hoa nhỏ phấn nộn, tất cả đều nở rộ, dáng dấp hồng nhuỵ nhiều đóa khác nhau, vừa thấy đã biết là được tỉ mỉ chọn lựa.

Kỳ Dương duỗi tay nhận lấy.


Lục Khải Phái trông mong nhìn nàng, còn chờ nàng cười tươi như ngày xưa, thuận tiện lại thân thân xem như là thù lao.

Nhưng công chúa điện hạ nhận lấy, tuy nàng cười nhưng không có thân thân như Lục Khải Phái chờ đợi, ngược lại còn bị nhánh hoa không nhẹ không nặng đánh trên trán một chút.

Kỳ thật không đau, nhưng Lục Khải Phái vuốt cái trán, nhìn cánh hoa rơi rụng lại có chút đau lòng và khó hiểu.

Kỳ Dương thấy dáng vẻ nàng nhất thời ngớ ngẩn thì nhịn không được cười, mi mắt cong cong: “Xem nàng có ngốc hay không, đi một chuyến như vậy chỉ vì chiết một nhánh hoa.” Nói chuyện, còn vuốt vuốt những cánh hoa dính trên đầu vai ngọn tóc nàng.

Lục Khải Phái nghe vậy thì có chút ủy khuất: “Ta mỗi năm đều chiết hoa, điện hạ nàng rõ ràng đều thích.” Sao năm nay lại thay đổi tâm?
Kỳ Dương dường như nghe ra mấy lời nàng chưa nói hết, giơ tay liền dùng nhánh hoa trong tay nâng cằm Lục Khải Phái, tư thái kia có chút tuỳ tiện, dường như đùa giỡn.

Nàng cười, nhìn người trước mặt: “Ta là chê nàng một chuyến tay không, đương nhiên là bởi vì năm nay ta có thể đi cùng nàng a.”
Vừa dứt lời, Kỳ Dương không chờ Lục Khải Phái phản ứng, liền thoải mái nói: “Ta đều đã bàn giao chính vụ xong hết rồi, chúng ta ngày mai đi đạp thanh đi!”
Nghe được một câu này, Lục Khải Phái vốn có chút thẹn thùng vì bị Kỳ Dương đùa giỡn nhưng cũng không rảnh lo mặt đỏ, càng không rảnh lo bên cạnh còn có thị nữ nhìn, nàng cao hứng tiến lên ôm lấy Kỳ Dương xoay một vòng.

Những ngày tháng phòng không gối chiếc cuối cùng cũng kết thúc!
– —
Cuối tháng ba, thời tiết này hơi muộn để ngắm hoa đào, hoa cũng đã nở gần hết.

Kỳ Dương mới vừa hoàn toàn bàn giao chính vụ cho thiếu đế, là lúc đang cảm thấy thoải mái, lại bị nhánh hoa đào của Lục Khải Phái gợi lên hứng thú, tất nhiên sẽ không lại chọn ngày tháng.

Vừa nói sẽ đi đạp thanh, ngày thứ hai hai người quả nhiên dắt bảy tám người hầu, mang theo hơn mười hộ vệ rồi đi đến ngoại ô.

Công chúa điện hạ tự mình ra cửa, một đám “công chúa đảng” lúc trước cầu kiến phò mã không được ngược lại không có xuất hiện nữa.

Có lẽ là đã khuyên qua, có lẽ là biết Kỳ Dương đã giao ra quyền lực trong tay, tóm lại hai người ra cửa còn rất thanh tĩnh.

Rừng hoa đào bên bờ Thanh Hà cũng rất thanh tĩnh.

Phiến rừng hoa đào lọt vào trong tầm mắt vẫn là một mảnh hải dương hồng nhạt, chớ nói đến ngọn cây, ngay cả nền đất đen bên dưới cũng đều trải một tầng phấn, tựa như trải lên một tấm thảm hồng nhạt.

Càng trùng hợp chính là thời kì hoa nở rộ đã kết thúc, người tới du ngoạn ngắm hoa đều đã tới, lại không năm, không tiết, không phải ngày hưu mộc, cho nên hôm nay rừng hoa đào cũng không có bao nhiêu du khách.


Cũng không phải hai người không thích náo nhiệt, nhưng người khác phấn khích thì lại có liên quan gì đến các nàng đâu? Hành tẩu còn phải băn khoăn ánh mắt của người khác, không hảo thân cận lại không tiện nói nhỏ, như thế không bằng thanh thanh tĩnh tĩnh đi một chuyến.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều nghĩ như vậy, cho nên khi nhìn thấy rừng hoa đào quạnh quẽ còn rất cao hứng.

Bỏ xuống người hầu và hộ vệ, hai người tay trong tay bước đi bên trong hoa đào ngập trời.

Tầm mắt có thể nhìn thấy, ngay cả dưới chân đều có thể dẫm lên cánh hoa mới mẻ điêu linh, hương hoa đào nhàn nhạt quấn quanh mũi, cảm giác có một phen tư vị khác.

Hai người tản bộ đi tới, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, cánh hoa bay lả tả xuống, rơi xuống khắp đầu hai người.

Kỳ Dương một bên phất đi cánh hoa trên mặt, một bên nói: “Hồi lâu không có tới, thăm lại chốn cũ, nơi này vẫn đẹp như vậy.” Dừng một chút, nàng lại cười: “Hoa đào nơi này vẫn dính người như vậy.”
Lục Khải Phái nghe nàng nói như vậy, nhịn không được cười rộ lên, tùy ý giơ tay tiếp được một cánh hoa hồng nhạt theo gió tung bay, tư thái thanh thản lại tốt đẹp.

Kỳ Dương không thể dời mắt khỏi người nàng, nghiêng đầu lại nói một câu: “Người trong rừng hoa đào cũng vẫn đẹp như vậy.”
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Kỳ Dương vừa ý Lục Khải Phái chính là vì gương mặt kia, sau đó lại là một thân phong hoa.

Hiện giờ tính toán ngày tháng, kiếp trước kiếp này hai người ở chung cũng có tám chín năm, hiện giờ Lục Khải Phái cũng hai mươi bốn, nhưng nhìn gương mặt của nàng, xem một thân phong tư của nàng, nơi nào lại kém hơn thiếu niên lúc vừa quen biết? Thậm chí còn có thời gian trưởng thành cùng lắng đọng lại, nàng cũng trở nên càng thêm mê người.

Phò mã của nàng vẫn rất phong độ, vẫn có thể mê hoặc khiến cho tiểu cô nương không dời mắt được.

“Tiểu cô ngương” quyền cao chức trọng, lại nhỏ hơn Lục Khải Phái một tuổi – Kỳ Dương nghĩ như thế.

Lục Khải Phái hiện giờ đã bớt đỏ mặt mỗi khi Kỳ Dương đùa giỡn dăm ba câu với nàng, nhưng lời như vậy nàng vẫn không nghĩ tiếp, vì thế liền nói một câu sát phong cảnh: “Điện hạ hiện giờ cũng giao lại chính vụ xong rồi, chúng ta cũng đến lúc rời kinh.

Năm nay từ biệt, sau này chỉ sợ cũng khó trở về, e rằng đây là lần cuối cùng tới nhìn rừng hoa đào này.”
Nói tới đây, Lục Khải Phái chớp chớp mắt với Kỳ Dương: “Điện hạ mỗi năm đều thu một đóa hoa đào, sau này sợ là đều thu không được.”
Đâu đâu đều có hoa đào, Kỳ Dương nếu như cao hứng, nàng có thể ở đất phong của nàng trồng một rừng hoa đào lớn hơn thế này.

Nhưng không giống nhau vẫn là không giống nhau, Kỳ Dương đã nhận chuẩn nơi này là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, nàng cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn hoa đào trong công chúa phủ, cũng không có thu thập hoa khô.

Kỳ Dương nghe vậy cũng không khó chịu, nhìn hoa đào ở bốn phía rồi nhướng mày, hào phóng nói: “Tình hình trước mắt như vậy, chúng ta rời kinh cũng không thể lập tức đi du ngoạn khắp nơi, dù giả vờ cũng phải trước tiên về đất phong trụ một hai năm, không bằng liền dời mấy cây đào trở về, A Phái nghĩ như thế nào?” Nói xong, nàng suy tư lại nghĩ tới công chúa phủ, nói thêm: “Còn có nho trong phủ đều do nàng tự mình chọn, ăn còn rất ngọt, cũng đều dời đi?”
Lục Khải Phái nghe được cũng dở khóc dở cười, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng, thời điểm chuyển nhà ngay cả cây cối, dây leo đều bị dọn đi là phong cách gì.

Nếu người khác nhìn thấy, e rằng sẽ nghĩ công chúa phủ nghèo đến mức ngay cả cây dây nho đều luyến tiếc bỏ lại?
Ngẫm lại thực sự có chút buồn cười, nàng vội không ngừng xua tay, nói: “Đừng đừng, quất sinh Hoài Nam tắc vì quất [1], nho ở kinh thành chuyển qua chỗ khác còn không biết sẽ có mùi vị như thế nào, chúng ta phí sức để làm gì chứ? Nhưng mà cây hoa đào, nếu điện hạ thật khăng khăng, vậy thì đào hai cây mầm mang đi cũng không sao.” Chính là không biết nàng chấp nhất có ý tứ gì?
[1] Câu đầy đủ là: Quất sinh Hoài Nam tắc vì quất, quất sinh Hoài Bắc tắc vi chỉ.

Cây quýt mọc ở phía nam sông Hoài thì là cây quýt, mọc ở phía bắc sông Hoài sẽ thành cây chỉ.


Ẩn dụ để chỉ môi trường thay đổi thì bản chất của sự vật cũng thay đổi.

Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm, tản bộ mà đi, đã nói đến những ngày tháng sau khi đến đất phong.

Bởi vì đã sớm tính toán phải về đất phong định cư, ba năm trước đây Kỳ Dương đã lệnh người ở bên kia kiến công chúa phủ, năm trước lại lệnh Chỉ Đinh qua thu thập.

Cho tới bây giờ, các nàng nếu phải đi, đất phong bên kia cũng đã sớm bố trí tốt, tùy thời đều có thể khởi hành.

Mang theo sự khao khát về tân gia, hai người nói chuyện kỳ thật rất ăn ý, bất tri bất giác đã đi sâu vào rừng hoa đào.

Một đường cũng chưa gặp được người nào, hai người vừa đi vừa tán gẫu còn rất nhàn nhã, mãi đến khi Lục Khải Phái mơ hồ nhìn thấy sau đại thụ trước mặt có một mảnh góc áo, biết sau cây nhất định có người, nàng lúc này mới dừng lại câu chuyện, không tiếp tục nói chuyện với Kỳ Dương.

Nhưng mà hôm nay rừng hoa đào quạnh quẽ, tiếng hai người nói chuyện phiếm vô hình bị phóng đại, khi dừng lại rõ ràng đã kinh động người đằng sau cây.

Hai người chưa nói lời gì không nên nói, cũng không có gì quá xấu hổ.

Chỉ là chợt bị người xa lạ bắt gặp được phu thê nói chuyện phiếm, nhiều ít có chút không được tự nhiên mà thôi, vì thế Kỳ Dương và Lục Khải Phái dự định đổi hướng khác rồi rời đi.

Đúng vào lúc này, người đằng sau cây cũng ra tới, lại là hai nữ tử, sau khi bọn họ gật đầu với hai người thì trước rời đi.

Lục Khải Phái quay đầu lại nhìn bóng dáng hai người, như đang suy tư gì.

Kỳ Dương thấy thế liền hỏi: “Như thế nào, nàng nhận thức sao?”
Lục Khải Phái liếc nhìn Kỳ Dương, cảm giác trong không khí mạc danh có hương hoa đào trộn lẫn vị chua.

Nàng có chút buồn cười, lại nghiêm trang gật đầu nói: “Xác thật gặp qua.” Nói xong liền cảm giác vị chua trong không khí tựa hồ càng đậm, vì thế lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Nàng cũng đã gặp qua, mấy năm trước khi mà chư vương và công chúa ăn tiệc bên bờ Thanh Hà.”
Đó là chuyện của bốn năm trước, hai người đi dạo trong rừng hoa đào, khi chuẩn bị trở về thì gặp được hai cô nương.

Một người đè một người khác ở trên cây hôn môi, lúc ấy khiến cho Lục Khải Phái cả kinh đến mặt đều đỏ.

Lại không nghĩ mấy năm qua đi, bọn họ lại tình cờ gặp nhau ở rừng hoa đào.

Người vẫn là hai người kia, chỉ là Lục Khải Phái chú ý tới, hai người hiện giờ đều sơ búi tóc phụ nhân.

Thói đời như vậy, nơi nào dung hai nữ tử lẫn nhau khuynh tâm, lẫn nhau phó thác? Tóm lại vẫn phải bị thế tục sở trói!
Lục Khải Phái bỗng nhiên có chút may mắn, may mà nàng lúc trước giả nam trang, may mà nàng gặp Kỳ Dương….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.