Đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh – Chương 104: Đi Mà Quay Lại
Mãnh hổ to lớn cũng không dễ đối phó, đặc biệt là khi mọi người vốn không hề chuẩn bị ứng đối với nó.
Nhìn thấy mãnh hổ ở phía trước dường như đã bị chọc giận quay đầu lại, mọi người cũng không rảnh lo con ngựa dưới thân không yên, lại tiếp tục bắn một loạt mũi tên.
Khuôn mặt Lục Khải Phái trở nên lạnh lẽo, một bên bắn tên một bên hô: “Bảo vệ điện hạ!”
Người hầu của công chúa phủ cũng là ngàn chọn vạn tuyển, tất nhiên không chỉ biết bắt thỏ thôi.
Ngay khi Lục Khải Phái dứt lời, nhân mã ở phía sau nhanh chóng tiến lên, hộ ở trước hai người.
Mà cùng lúc đó, con hổ cũng không tránh khỏi bị bắn thương da lông, nó rốt cuộc bị chọc giận, từ bỏ “con mồi” lúc nãy một đường lần theo, ngược lại vọt đến đám ngươi đông đúc này.
Nó có hoa văn đen vàng, hình thể khổng lồ, di chuyển nhanh như gió, vô tình lộ ra vẻ đáng sợ của một vị vua của bách thú.
Người còn có thể kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhưng ngựa rốt cuộc ngăn không được kinh sợ.
Có ngựa của người hầu đã bắt đầu không chịu khống chế, muốn thoát đi, mọi người cũng đã không còn nhàn rỗi đi quản con ngựa này ra làm sao, ai ai cũng mang theo đao kiếm từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Con hổ đến rất nhanh, cơ hồ chỉ là trong chớp mắt nó liền vọt tới phụ cận.
Cung tiễn đã không còn tác dụng, đối mặt với nanh vuốt của mãnh hổ, người hầu chỉ có thể dùng đao kiếm cùng thân thể đi ngăn cản.
Chỉ khoảng nửa khắc, trong sân liền đổ máu, có máu hổ mà cũng có máu người.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương tất nhiên sẽ không lên sân khấu, hai người lui xa ra phía sau.
Kỳ Dương tìm cung tiễn dường như muốn hỗ trợ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bóng người đan xen, con hổ nhảy vọt lên, nàng chung quy vẫn từ bỏ để không cần thiết thương đến người một nhà.
Thân thủ của những người hầu rất mạnh mẽ, lại ỷ vào đông người, tuy rằng khó tránh khỏi bị thương, nhưng miễn cưỡng có thể đối phó với mãnh hổ.
Kỳ Dương thấy cục diện không quá kém, cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này nàng mới có thời gian nhìn lại phía trước.
Kết quả liền thấy con đường phía trước một mảnh trống trơn, tiểu thiếu niên lúc nãy bị mãnh hổ truy đuổi cùng với mấy người hầu hắn dẫn dắt cũng sớm đã biến mất ở trong tầm nhìn.
Là bỏ xuống các nàng, chạy sao?
Kỳ Dương không biết vì sao, đáy lòng mơ hồ có chút thất vọng.
Nàng không phải là người sẽ vì người khác mà phấn đấu quên mình, đặc biệt là sau khi chết đi một lần, tiểu công chúa kỳ thật đặc biệt trân quý tính mạng.
Mà nàng mới vừa rồi sở dĩ phấn đấu quên mình đuổi theo, cũng là vì nhận ra tiểu thiếu niên dẫn đầu đúng là trưởng tôn.
Mà đối phương hiển nhiên cũng nhận ra nàng, nhưng hắn không có tiến lên cầu cứu, ngược lại còn muốn mang theo nguy hiểm rời đi.
Trong nháy mắt kia, trong lòng Kỳ Dương cảm động vô pháp nói nên lời.
Bởi vì lòng tốt của tiểu thiếu niên, vẫn là vì tình nghĩa cùng Thái Tử cũng thế, nàng không chút do dự mang theo người đuổi theo, khiến cho người của công chúa phủ đối mặt với mãnh thú nguy hiểm.
Nhưng mà con hổ bị các nàng lôi kéo, trưởng tôn lại chạy trốn không còn bóng dáng, trong lòng Kỳ Dương không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác bị tính kế.
Lục Khải Phái hiểu rõ Kỳ Dương nhất, vừa thấy ánh mắt nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, trong tình huống như vậy còn bớt thời giờ an ủi nàng một câu: “Điện hạ đừng nghĩ nhiều, chúng ta không phải đang lo con mồi không đủ trân quý sao? Nếu là có con hổ này, phò mã Nam Bình nhất định là không thể so được.”
Kỳ Dương nghe nàng nói vậy cũng nhịn không được cười một cái, liền thấy Lục Khải Phái ở một bên đã giương cung cài tên.
Tiễn pháp của nàng chưa bao giờ sai, Kỳ Dương đến nay vẫn còn nhớ rõ nàng năm đó một tay bắn ra liên châu mũi tên tỷ thí với Tạ Hoằng Nghị, chẳng qua tình huống hiện giờ có chút hỗn loạn, người cùng hổ di chuyển đan xen, tuy là Lục Khải Phái có tài bắn cung, nhưng nàng cũng nhắm hồi lâu vẫn không dám dễ dàng buông tay.
Rốt cuộc, Lục Khải Phái tìm thấy một cái lỗ hổng, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên phá không, xẹt ngang bên tai người hầu, bắn trúng vào mắt phải lão hổ đang bị mọi người vây khốn!
Huyết sắc rỉ ra, con hổ gầm lên.
Cùng với tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi, con hổ bị bắn trúng điểm yếu lại không có bởi vậy mà suy nhược.
Ngược lại, một mũi tên này tuy rằng bắn bị thương nó, nhưng lại dường như kích phát hung tính của nó, con hổ nhảy nhào về phía trước, càng thêm mạnh mẽ hơn lúc nãy.
Có người hầu không cẩn thận liền bị nó bổ nhào tới, chỉ trong khoảnh khắc, cái miệng đầy máu của nó một ngụm cắn đứt cổ người nọ!
Cũng may, công chúa phủ đông người, mấy người hầu phối hợp lại ăn ý.
Lập tức có người lấy kiếm chắn trước miệng hổ, lại có người nhân cơ hội hướng về đầu hổ vung đao, con hổ cuối cùng bị buộc buông ra người bị nó nhào tới.
Nhưng tuy là như thế, móng vuốt sắc nhọn của nó cũng để lại trên vai người hầu vài miệng vết thương rất sâu.
Huyết sắc nháy mắt lan ra, chốc lát liền nhiễm hồng nửa bên quần áo người hầu, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
Cắn chặt môi dưới, Lục Khải Phái lại lần nữa giương cung cài tên.
Thế nhưng con hổ mới vừa ăn mệt dường như đã chú ý tới nàng, mắt thấy nàng lại lần nữa giơ lên cung tiễn, nó liền quay đầu hung ác rít gào một tiếng về phía nàng, phảng phất ngay sau đó liền có thể lao ra trùng vây nhào lên cắn chết nàng!
Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt dã thú hung lệ thích giết chóc nhưng cũng không hề run sợ, nàng tìm cơ hội thích hợp lại lần nữa bắn ra một mũi tên.
Đáng tiếc, lúc này con hổ đặc biệt phòng bị nàng, thấy nàng bắn tên liền trốn sang bên cạnh, cho dù đối mặt với đao kiếm cũng không do dự.
Một mũi tên này rốt cuộc thất bại, nhưng đột nhiên có một mũi tên không biết từ đâu bay đến, thế nhưng lại bắn trúng phía sau lưng con hổ!
Không phải Kỳ Dương bắn tên, toàn bộ cung tên người của công chúa phủ cũng đã đối phó với con hổ.
Hai người đều sửng sốt, ngẩng đầu đi nhìn lên mới phát hiện, thì ra trưởng tôn lúc nãy biến mất không thấy lại dẫn theo người quay về.
Dáng vẻ hắn vẫn chật vật như vậy, trong tay hắn cầm cung tiễn, chứng minh mũi tên lúc nãy đúng là do hắn bắn ra.
Chỉ tiếc, trưởng tôn rốt cuộc còn nhỏ tuổi, lực tay không đủ, sức cung cũng không đủ, cho dù bắn ra chính xác cũng không thể khiến con hổ bị thương được bao nhiêu.
Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy con hổ đảo đuôi, mũi tên cắm sau lưng đã bị cuốn đi.
Nó lưu lại một huyết động nhỏ, máu chảy ra cũng ít, chứng minh miệng vết thương này xác thật tầm thường.
Trưởng tôn ảo não nhăn lại mi, chợt phất tay nói với mấy người hầu phía sau: “Các ngươi đều đến hỗ trợ!”
– —
Đại để chỉ là một khắc, hoặc là lâu hơn nữa, quái vật khổng lồ trước mắt rốt cuộc ầm ầm ngã xuống.
Con hổ này chết có chút thảm, bộ lông vị vua của muôn loài vốn xinh đẹp lại bị mọi người chém rách tung toé, máu tươi đỏ thắm nhuộm đầy bộ lông hoàng sắc, mọi người nhìn thấy hơi có chút kinh tâm động phách.
Một đôi mắt hổ sáng ngời lại có thần như hổ phách thì càng không cần đề cập tới, không biết khi nào đã bị người phế đi tất cả, sau khi rút ra mũi tên thì chỉ còn lại có hai lỗ trống đầy máu…!
Kỳ Dương nhìn thoáng qua liền ngoảnh đi, ở đây máu hổ hòa với máu người, bốc lên mùi tanh hôi khiến cho mọi người muốn nôn ra.
Nàng miễn cưỡng áp xuống cơn buồn nôn, trấn an mọi người vài câu, lại khiến mọi người trước đi chữa thương cầm máu.
Trưởng tôn lúc này cũng đã đi tới, hắn thi lễ thật sâu với Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái, nói: “A Tề đa tạ cô mẫu và cô phụ viện trợ.”
Kỳ Dương lúc trước thấy hắn tự mình chạy thoát, trong lòng có chút khúc mắc.
Thế nhưng lúc sau lại thấy hắn đi vòng lại thì đã hiểu được, có lẽ tiểu thiếu niên cũng không phải cố ý lợi dụng các nàng để thoát thân, mà là không nhận thấy mãnh hổ ở phía sau bị bọn họ để lại.
Lúc ấy, đoàn người cũng là bị lão hổ truy đến gà bay chó sủa, ước chừng ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không dám có.
Thấy đối phương như vậy, những khúc mắc lúc trước tất nhiên hoàn toàn biến mất, thần sắc Kỳ Dương cũng nhu hòa thêm hai phần.
Nàng trước đỡ trưởng tôn lên, lại vỗ bả vai non nớt của tiểu thiếu niên: “Ta tất nhiên là phải viện trợ.
Nhưng thật ra, ngươi trước tiên nói vì sao lại chọc phải con hổ này?”
Trưởng tôn thấy thần sắc nàng liền biết nàng không vì chính mình bỏ chạy mà buồn bực, trong lòng hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra, nghe hỏi liền đáp: “Khi ta ở trong rừng săn thú thì ngẫu nhiên đụng phải.
Ta thấy có con thỏ chạy vào lùm cây, vì vậy bắn một mũi tên vào bên trong, kết quả con hổ này lại lao ra.
Có lẽ là bị ta bắn thương đến da lông, cho nên nó liền đuổi theo chúng ta một đường không bỏ.”
Nói đến đoạn sau, trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn sợ hãi.
Cũng là vận khí hắn không tốt, lúc nãy một hồi ngoài ý muốn khiến cho người hầu đi theo hắn mất đi hơn phân nửa, hiện giờ phía sau cũng chỉ còn năm đến sáu người.
Chỉ cần săn mấy con thú tầm thường đã đủ rồi, nào biết lại gặp phải mãnh thú như vậy.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái nghe vậy thì liếc nhìn nhau, trong mắt đều có nghi ngờ.
Cái này nghe xác thật như là ngoài ý muốn, nhưng thời buổi hiện giờ đang rối loạn, quá mức trùng hợp luôn khiến cho người ta không quá yên tâm.
Bên này hai người còn đang giao tiếp bằng mắt, bên kia trưởng tôn lại mở miệng.
Hắn lắp bắp thỉnh cầu: “Cô mẫu, cô phụ, việc hôm nay A Tề xin khắc trong tâm khảm, nhưng việc này…!Có thể đừng truyền ra ngoài được không?”
Kỳ Dương nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhưng nàng rất mau đã phản ứng lại.
Hoàng đế rất là để bụng Thu Thú lần này, đặc biệt đem an toàn trong khu vực săn bắn giao cho Thái Tử phụ trách, bởi vì hắn luôn làm việc ổn thỏa nhất.
Nhưng hôm nay khu vực săn bắn lại xuất hiện ngoài ý muốn, không chỉ xuất hiện mãnh thú như hổ mà còn suýt nữa làm người bị thương.
Thật muốn truy cứu, chỉ sợ Thái Tử bụng làm dạ chịu, mà trưởng tôn hiển nhiên không muốn để phụ thân bị liên luỵ.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, trong lòng Kỳ Dương càng có thêm hảo cảm với trưởng tôn.
Nhưng nàng cùng Lục Khải Phái liếc nhìn nhau, vẫn là vô tình cự tuyệt, Lục Khải Phái giúp nàng giải thích: “Con hổ này tuy rằng đã chết, nhưng khiến nhiều người bị thương như vậy, không phải nói giấu thì có thể giấu được.
Huống chi khu vực săn bắn đã xuất hiện mãnh thú như thế, nào biết sẽ không còn có những con khác? Vạn nhất sau khi giấu nhẹm lại khiến người khác bị thương, chẳng lẽ không phải càng khó giải thích hơn sao?”
Trưởng tôn nghe qua cũng không còn lời gì để nói, hắn uể oải rũ đầu, cái mũ nhỏ trên đầu xiêu vẹo, nhìn thực sự có vài phần chán nản.
Kỳ Dương duỗi tay thay hắn chỉnh nón, lại giúp hắn sửa vạt áo: “Việc này cũng không trách ngươi, ngươi uể oải làm gì chứ? Huống chi nếu thật là hoàng huynh quản lý có sơ hở, ta tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Trưởng tôn chớp chớp mắt, ánh mắt hắn nhìn Kỳ Dương bình thường câu nệ nhưng nay rõ ràng càng thêm thân cận, vẫn là có chút uể oải.
Hắn giơ tay tiếp tục thi lễ với hai người, nói: “Đa tạ cô phụ và cô mẫu dạy bảo, ta đã biết.”
Ba người trao đổi xong, mấy người hầu bị thương ở bên kia cũng đều đã đơn giản xử lý thương thế.
Có người tiến lên xin chỉ thị: “Điện hạ, nơi đây mùi máu tanh rất nặng, cũng không biết xung quanh còn có gì nguy hiểm hay không, thật sự không nên ở lâu.”
Kỳ Dương nghe xong thì gật đầu, khoát tay liền nói: “Mang theo con hổ này, chúng ta quay về doanh địa đi.”
Mọi người không có dị nghị, gặp được con hổ tuy rằng hung hiểm, nhưng Thu Thú có thể có được một con con mồi như vậy cũng thật xem như là bội thu.
Đáng tiếc da hổ bị bọn họ chém hỏng rồi, nếu không mang về e là càng khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ.
Hổ tuy chết nhưng vẫn còn rất oai phong, mấy người hầu trói con hổ lên lưng con ngựa cường tráng nhất, nhưng con ngựa vẫn bị dọa đến chân cẳng đều có chút nhũn ra.
Kỳ Dương nhìn con ngựa kia chở hổ, thấy nó run run rẩy rẩy dịch bước cũng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Tâm tình nàng thả lỏng lại, quay đầu chớp mắt với Lục Khải Phái: “Lần này Nam Bình quả thực không nói nên lời.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trưởng tôn (trầm mặc): Kỳ thật cô mẫu, ngươi muốn mang con hổ này về là để vả mặt Nam Bình cô mẫu đúng không?
Kỳ Dương (sờ đầu): Ngoan, nhìn thấu nhưng không được nói toạc..