Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 182: Tĩnh Trạch tức giận


Đọc truyện Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu – Chương 182: Tĩnh Trạch tức giận

Bắc Đường Liên Vân cẩn thận xẽ mi cho nàng xong, mới kêu mấy người Linh Nhi tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Linh Nhi nhìn Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một rồi ánh mắt lại dừng trên những đốm dâu tây nhỏ trên cổ Thần Tịch rồi lại đỏ bừng mặt, thầm nghĩ trong lòng: Công chúa quả thật cường hãn mà, không nói tời chuyện ép buộc một đêm, ban ngày còn ăn luôn Bắc Đường công tử nữa.

Trong lòng Thần Tịch đang nghĩ một số chuyện nên cũng không phát hiện ra Linh Nhi có chút không thích hợp, nếu biết tiểu nha đầu Linh Nhi lật ngược phải trái, nhất định nàng sẽ kêu oan thật to.

Sau khi rửa mặt trải đầu xong, kêu người mang cơm chiều lên, ngồi cùng Bac82 Đường Liên Vân hai người ăn cơm, ấm áp vô cùng.

Mà mấy người Sở Mục Nhiên đang ngồi ở phòng khách nhận được tin tức thì lần lượt trầm mặc, đối với sự độc chiếm của mỗ nam kia tỏ vẻ thật bất mãn, đương nhiên, ai cũng không nói gì thêm.

Thần Tịch ăn uống no đủ xong, Vân Thanh Ngân liền mang theo Gia Cát Tĩnh Trạch cùng nhau đi vào báo cáo công việc.

Gia Cát Tĩnh Trạch vừa vào cửa đã nhìn thấy Bắc Đường Liên Vân vô cùng thân thiết ngồi ở bên người Thần Tịch, còn lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, bỗng dưng tâm nhói lên, bọn họ đã thân mật tới mức đó rồi sao?

Vân Thanh Ngân làm như không thấy, thản nhiên bẩm báo: “Công chúa, sau khi ăn qua cơm chiều tân khách đều rất vừa lòng rời đi. Những điều cần nói ta đều đã nói, tin chắc mọi người sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của công chúa.”

“Ừ, ngươi vất vả rồi. Về sau ngươi hãy cùng Tĩnh — Gia Cát công tử phân công việc trong ngoài đi, ngươi phụ trách những công việc đối ngoại, hắn phụ trách quản lý những chuyện vặt bên trong phủ công chúa!”

“Được.”

“Tất nhiên, vì để ngừa vạn nhất, ngươi vẫn nên giám thị một chút cho thích hợp.”

Vân Thanh Ngân đáng thương nhìn Gia Cát Tĩnh Trạch liếc mắt một cái, “Công chúa yên tâm, ta hiểu được.” Dừng một chút, hắn lại mở miệng, nói: “Công chúa, kế hoạch trồng trọt mà người đề ra, đã có hiệu quả rồi. Công chúa có đi nhìn một chút không?”


“Được, sáng sớm ngày mai đi xem một chút, dưa và trái cây có đặc biệt dài ra gì không?”

“Ngày mai công chúa đi nhìn rồi sẽ biết, dù sao thì công chúa cũng sẽ thích.”

Thần Tịch cười cười, “Tốt. Ngày mai đi!”

Bắc Đường Liên Vân nghe có chút không hiểu, “Công chúa, cái gì vậy?”

“Ngày mai xem thì biết.”

Bắc Đường Liên Vân bất mãn vì nàng nhử. Uy hiếp nhìn nàng, “Thực không nói sao?”

Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, “Không nói!”

“Kia –”

“Khụ khụ……” Ngay tại lúc Bắc Đường Liên Vân muốn động móng vuốt. Vân Thanh Ngân ho nhẹ hai tiếng. Tỏ vẻ nhắc nhở bọn họ phải chú ý trường hợp, nơi này không thích hợp liếc mắt đưa tình.

Lúc này Bắc Đường Liên Vân mới ngượng ngùng buông tay, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Gia Cát Tĩnh Trạch thì chỉ cảm thấy sao khoảng cách của bọn họ lại gần như vậy, rất là chói mắt, cúi đầu nhìn sàn không nói gì cả.


“Công chúa, đã không có chuyện cuảta, vậy ta xin lui trước?”

Thần Tịch nhìn Gia Cát Tĩnh Trạch liếc mắt một cái, “Được. Ngươi đi xuống đi!”

Gia Cát Tĩnh Trạch giương mắt vụng trộm nhìn Thần Tịch một cái, vừa vặn chống lại đôi mắt mang ý cười của Thần Tịch, trong lòng ngẩn ra. Trong lúc nhất thời đã quên mất thu hồi tầm nhìn của mình, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng.

Nửa ngày. Thần Tịch lắc lắc tay, “Ngươi ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút!”

Bắc Đường Liên Vân nhìn Gia Cát Tĩnh Trạch liếc mắt một cái, lại nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái, trong lòng than nhỏ, chủ động đứng lên, “Công chúa, ta đi ra ngoài trước.”

“Cũng tốt.”

Thần Tịch muốn cùng Gia Cát Tĩnh Trạch nói chuyện, kỳ thật không có gì ám muội, chỉ là muốn giữ cho Gia Cát Tĩnh Trạch vài phần mặt mũi nên mới đồng ý Bắc Đường Liên Vân đi ra ngoài, đương nhiên cũng không phát hiện ra mỗ nam mang vị chua rời đi.

Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Gia Cát Tĩnh Trạch khẩn trương, hắn muốn cúi đầu lại luyến tiếc dời tầm mắt của chính mình, hắn bị nhốt ở trong nhà mấy tháng thật sự là rất buồn, hắn tình nguyện tới phủ công chúa, cho dù nàng không muốn nhìn thấy hắn!

Chỉ cần ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hình bóng của nàng thì cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà, dù có nghĩ như thế nào thì cũng không có khả năng!

Cho tới khi Đại công chúa cho người tới cầu thân, mẫu thân nghĩ sẽ đáp ứng, hắn mới rõ ràng mọi chuyện, hắn không muốn gả cho nữ tử khác, nếu nhất định phải gả, vậy, hắn chỉ nguyện ý lựa chọn nàng; Nếu không phải nàng, vì sao phải gả cho người khác?

Mẫu thân vì thế mà nói chuyện với hắn rất nhiều lần, phân tích rõ cục diện lợi hại trong đó, nói nàng không có núi dựa vào, tung tích của sinh phụ không rõ, lại cũng không có người bên ngoại duy trì, quan trọng nhất là nữ hoàng cũng không thích nàng, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét nàng!


Cho dù nàng có mười vạn tinh binh, vậy cũng không thể che cả bầu trời!

Đại công chúa lại không giống như vậy, tuy rằng phái trước có Phượng hậu cản đường, nhưng Đại công chúa còn có bên ngoại duy trì, có nguyên lão trong triều duy trì, cũng có sự yêu thương của Nữ hoàng bệ hạ…… Những điều này đều là khiếm khuyết của Xích Dương công chúa.

Nhưng mặc kệ mẫu thân nói bao nhiêu lợi ích, hắn cũng không nguyện ý gả cho Đại công chúa, hắn tình nguyện cả đời ở một mình!

“Sao lại không nói lời nào? Chẳng lẽ là Gia Cát công tử ngông nghênh ngày xưa đã trở thành một đường phụ mất hết tự tin sao? Bị ta hưu một lần thì cảm thấy thế giới sụp đổ sao?”

“Không có!” Gia Cát Tĩnh Trạch có chút dỗi nhìn nàng, “Ta không có, tại ta không biết nói gì thôi, cũng không biết người muốn làm cái gì!”

“Ta làm gì thì có quan hệ gì chứ? Mấu chốt không phải ta muốn làm cái gì, mà là ngươi muốn làm như thế nài? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể trốn ở trong phủ công chúa cả đời sao?”

Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy thân mình cứng đờ, hắn tức giận nhìn nàng: “Công chúa muốn đuổi ta đi thì cứ nói thẳng là được rồi, làm gì cứ quanh co lòng vòng!”

Ai nha, tính tình của mỹ nam này thật ghê gớm mà, tốt xấu gì thì nàng cũng đã giúp hắn! Lúc trước cũng do hắn phản bội nàng mà, dựa vào cái gì lại đối với nàng như vậy?

Gia Cát Tĩnh Trạch hạ mắt, sâu kín nói: “Ta biết người chán ghét ta, có Hoàng Phủ Cảnh Hạo, còn có một Sở Mục Nhiên phong lưu lỗi lạc, lại có được Bắc Đường công tử tuấn mỹ, còn ta thì không là gì cả!”

Hôn mê, đây là một trong tứ đại mĩ nam của Nhai Nữ quốc sao?

“Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi vậy tại sao còn muốn đi theo ta về đây?”

“Ta — ta không muốn gả cho Đại công chúa mà thôi!”

“Được rồi, vậy ngươi gả cho người khác đó, dựa vào chức quan của mẫu thân ngươi, không lo tới chuyện không gả được! Sao lại phải ủy khuất mình mà đi theo ta chứ?”

Gia Cát Tĩnh Trạch đứng lên, trừng mắt với nàng: “Cung Thần Tịch, ta biết, ngươi muốn bỏ ta! Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, trước đây ngươi đã là của ta rồi, là của ta! Đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ rơi ta!”


Dứt lời, thở phì phì rời đi.

Thần Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng của nhân gia, này – tình huống gì vậy?

Sao nàng lại trở thành người của Gia Cát Tĩnh Trạch vậy?

Hơn nữa, là người này phản bội nàng mà, bây giờ dựa vào cái gì lại đi la lối với nàng chứ?

Đáng giận!

Cái chén trong tay bởi vì nàng tức giận mà ném xuống, làm vang lên tiếng làm Bắc Đường Liên Vân nhanh chóng đi lại đây. Nhìn thấy những mảnh nhỏ trên đất, hắn thở dài, đi lên đỡ nàng đứng lên, “Công chúa, ta với người đi hoa viên một chút nhé!”

Hô –

Thần Tịch thở ra một hơi, “Được.”

Hai người tay nắm tay đi ra ngoài, không có nhìn thấy một người đứng ở trong góc, mất mát nhìn bóng dáng của bọn họ.

Vì sao lòng của một người có thể chuyển biến nhanh như vậy, rõ ràng trước khi hắn rời đi, người nàng thân cận nhất là hắn, vì sao hắn vừa đi, không tới mấy tháng, nàng đã thích Bắc Đường Liên Vân?

Người khác không biết, nhưng hắn thì biết, Bắc Đường Liên Vân đường đệ của Bắc Đường Quân Liên, dung mạo của hai người bọn họ tương tự, người bình thường không nhận ra.

Nhưng mà, hắn lại nhìn ra được, khí chất không giống nhau.

Điều ảo não hơn là, có đôi khi hắn nhìn, cũng sẽ cảm thấy Bắc Đường Liên Vân đứng ở bên cạnh nàng lại rất xứng đôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.