Đọc truyện Công Chúa Cầu Thân – Chương 24
Tôi
cuối cùng cũng chính thức bắt đầu cuộc sống cung đình. Hậu cung nơi tôi ở không
phải cẩn trọng từng li từng tí như trong truyện viết, thứ nhất vìtôi không muốn
tranh đấu từ trong tâm can; thứ hai là một công chúa của bại quốc, cần sắc đẹp
không có, cần hậu thuẫn cũng không có nốt cho nên chẳng có mĩ nữ nào thèm để ý
đến. Tôi trong mắt đám cung tần mĩ nữ kia còn không được xem như một địch thủ
trong giả tưởng.
Tôi hay
qua lại chỗ thái hậu, lấy lòng bà ta, dù sau này có chuyện gì, ôm chặt chân
Phật chắc cũng không đến nỗi nào. Ngày ngày ngoan ngoãn đến thỉnh an hoàng hậu,
đầy vẻ thành thật, biết thân biết phận, chỉ thiểu nước thề trước mặt Tả hoàng
hậu mà nói tôi chẳng có chút hứng thú gì với chồng bà, mong bà đừng c nghĩ kế
trị tôi.
Đương
nhiên, tất cả những chuyện này đều phải thực hiện dưới một tiên đề đó là tránh
xa hoàng thượng. Ông ta làm tôi cảm thấy rất ám muội, không tài nào chịu được.
Ngoài
những chuyện này, tôi cố thủ trong cung của mình, không ra ngoài gây chú ý, và
cũng vì bản thân không thể nào đóng giả một người cổ đại cho đúng mực dù là
hành động hay lời nói, giả vờ một lúc còn được, nhưng chỉ nửa ngày là lòi đuôi,
cho nên loanh quanh trong địa bàn của mình cho an toàn.
Để đảm
bảo an toàn, tôi sa thải không ít cung nữ, đến cuối cùng chỉ còn sót lại bọn Tố
nhi, một vài cung nữ lớn, và mấy nha đầu chuyên làm việc nặng bên ngoài.
Thời
tiết ngày càng nóng, tôi bắt đầu lén lút thiết kế cho mình quần áo thoáng mát
một chút, ví dụ như váy hai dây, ví dụ như dép lê, rồi đóng cửa cung lại hưởng
thụ những tháng ngày nhàn nhã.
Thừa
Đức ngoài đêm đó, không thấy bén mảng đến nữa. Tôi thấy thế này cũng tốt, có
cần thiết nhảy xuống khi biết trước mắt mình là hố lửa không? Mấy anh đẹp trai
ở đây có thể chơi bời nhưng tuyệt đối không được yêu, đặc biệt là loại người
như Thừa Đức.
Thật ra
bản thân rất thích sự náo nhiệt, nói chung tôi thuộc loại chỉ sợ thiên hạ không
loạn, nửa tháng trời trong cung Ngõa Lặc khiến người tôi bứt rứt, khó chịu.
Chẳng có cách nào khác, mình đã chọn sinh mệnh giữa nó và cảm giác kích động;
chọn người giữa làm một người biết thân biết phận với một con quỷ phong lưu tự
tại.
Không
phải tôi sợ chết, chỉ là không hiểu rõ việc làm quỷ.
Mùng
năm tháng năm âm lịch vốn là tết Đoan Ngọ (1) nhưng ở Ngõa Lặc lại biến thành
“mộ xuân tiết” (2), chỉ nhìn trong hoàng cung cũng biết ngày lễ này
không phải là bé, rất được “các vị lãnh đạo” xem trọng, không nói Tả
hoàng hậu bắt đầu sai người chuẩn bị bữa tiệc tối cho hôm đó từ sớm, đến cả hội
Tố nhi cũng nhập gia tùy tục, chuẩn bị các vật dụng cần thiết để ăn tết.
Hoàn
Nguyệt thậm chí còn học theo cung nữ Ngõa Lặc tết cho tôi một dây đeo tay ngũ
sắc, nói rằng có thể tránh tà.
Lúc cô
vào phòng, tôi đang chân trần nằm trên sạp trúc, bực mình vì không được ăn bánh
chưng, thấy cô nàng lại định buộc cho tôi mấy cái xanh xanh đỏ đó, không kiềm
chế được, nói có phần nặng lời hơn bình thường. Hoàn Nguyệt thấy tôi không vui,
sợ hãi quỳ ngay xuống, mắt ngân ngấn nước. Vẻ vừa lo lắng vừa ấm ức đó làm tôi
hối hận, sao mà mới làm công chúa một thời gian mà tính tình dễ nổi nóng thế
này? Người ta hầu hạ tận tình như thế, mọi người đều là người, quát mắng vậy
lương tâm có cắn rứt không?
“Giúp
ta, ta đeo vào là được chứ gì.”tôi nói, “Mau đứng dậy, do ta không
tốt, không nên giận cá chém thớt. Ta xin lỗi.”
Hoàn
Nguyệt thấy tôi nói vậy vội đập đầu: “Là do nô tì không tốt, làm công chúa
“Được
rồi, ta biết ngươi oan ức, mau đứng dậy, không giúp ta đeo vào là ta không thèm
đeo nữa đâu đấy.” tôi uy hiếp.
Hoàn
Nguyệt bấy giờ mới hết sụt sùi, quay ra cười rồi lại gần buộc vòng cho tôi.
“Công chúa, không phải nô tì nhiều chuyện nhưng buộc vòng này là phong tục
của Ngõa Lặc. Tiệc tối nay công chúa phải tham dự, nếu một mình công chúa không
đeo, nô tì e rằng có kẻ mượn chuyện này…..”
“Ta
biết.” tôi cắt ngang Hoàn Nguyệt, nhìn vòng tay kết từ dây lụa của cô ta
thấy cũng không khó coi lắm, “Còn không?”
“Còn
đây.”
“Cho
ta thêm một dây nữa.”, tôi nói.
Hoàn
Nguyệt thấy tôi lúc nãy khăng khăng không chịu đeo giờ lại đòi thêm, không khỏi
tò mò, nhưng nhiều năm sống trong cung đã nuôi dưỡng cho cô thói quen không lên
tiếng hỏi cho dù có thắc mắc nhiều đến đâu, cho nên đi lấy ngay một dây khác
tới khi thấy tôi đòi mà không hỏi câu nào.
Tôi đón
lấy dây lụa, không nhờ Hoàn Nguyệt đeo cho mình nữa, tự cúi xuống buộc dây vào
cổ chân rồi giơ lên xem. Chẹp, nhìn cũng không đến nỗi!
Tố nhi
cầm mấy bộ quần áo, vém rèm đi vào, hỏi tôi muốn mặc gì trong bữa tiệc, tôi
liếc nhìn chỗ quần áo trên tay cô mà nói: ” Các hậu phi khác mặc thế nào,
trang điểm ra sao ta cũng làm y hệt vậy. Họ lòe loẹt, ta lòe loẹt; họ mờ nhạt
ta cũng mờ nhạt theo. Nói tóm lại là theo cùng một tiêu chuẩn. Chỉ cần các
người không nhận ra ta ngay lập tức trong một đám người là được.”
Dẫn đầu
bọn Tố nhi đến điện Quang Ly điện, nơi tổ chức tiệc, cũng chẳng còn sớm nữa,
các hậu phi đến không ít nhưng thái hậu, hoàng hậu, và Tả hoàng hậu cùng những
boss lớn chưa có ai đến cả. Theo sự chỉ dẫn của tiểu thái giám trong điện tôi
tới chỗ ngồi của mình, yên vị xong liền quan sát kĩ càng xung quanh, không thể
không khen ngợi sự hoành tránh của bữa tiệc. Bàn tiệc được bày từ trên điện cho
tới tận bên ngoài, ra ngoài nữa là tiền triều, không thuộc phạm vi hậu cung nữa
rồi.
Phong
tục của Ngõa Lặc thoáng hơn Chu quốc nhiều, chỉ cần thông qua tối nay là có thể
thấy bởi dự tiệc không chỉ có các binh phi chốn hậu cung còn có người nhà của
các trọng thần trong triều, thậm chí còn có mấy sử tiết ngoại quốc (3).
Đảo mắt
nhìn một vòng, phát hiện ra trong đám hoàng tử ngồi phía dưới có cả Thừa Đức,
hai ánh mắt gặp nhau làm tôi sợ vội nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn kịp liếc thấy
nụ cười gian manh của chàng ta.
Tiếng hô
cao vút của thái giám vang lên, trong ngoài điện, tất cả mọi người vội cung
kính đứng lên, chỉ nháy mắt cả cái điện to là thế không còn một tiếng động.
Hoàng đế và Tả hoàng hậu, một trái một phải cùng dìu thái hậu đi vào, đằng sau
còn có mấy nữ tử rất xinh đẹp, chỉ khoảng hơn ba mươi, khí tiết thanh đạm, quần
áo hoa lệ đi theo làm tôi nhìn không rời mắt.
Đợi đám
boss này yên vị, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.
Nhìn vị
mĩ nhân cũng đang lạnh lùng nhìn tôi từ trên bàn tiệc tôi đột nhiên nhớ ra, bà
ta chính là Lan quý phi, mẹ Thừa Đức, người tôi chưa có cơ hội gặp mặt. Trời,
không biết do bà ta bảo dưỡng quá tốt hay do lấy chồng quá sớm?
Chỉ mải
nhìn trộm mẹ của Thừa Đức, hoàng đế nói gì tôi cũng chẳng nghe rõ.
Nói là
tiệc tối nhưng trên bàn, ngoài hoa quả, bánh ngọt thì chỉ có rượu, chẳng có cái
gì khác mang tính thực tế một chút, sau đó là ca múa, nhưng người đến cả
“đêm xuân”(4) cũng không xem hết như tôi thì có thể có hứng thú với
thể loại ca múa này không? Tôi vô cùng chán ngán nhìn đám vũ nữ quay đi quay
lại mà nhớ tiết mục tương thanh (5) của Quách Đức Cương (6).
Đột
nhiên nhớ đến “ba mươi sáu kế” của tôi, từ khi đến hoàng cung chưa
nhìn thấy lần nào, không biết bọn họ sao rồi?
Phía
dưới có một sử tiết ngoại quốc đứng lên nói muốn dâng tặng hoàng đế bệ hạ ca vũ
của nước họ, hoàng đế mỉm cười gật đầu rồi thấy một đám vũ nữ mặc phục trang
truyền thống của bọn họ đi lên. Tôi nhìn thấy mà hí hửng, đây không phải trang
phục của Hàn Quốc sao? Về chi tiết có một số chỗ không đồng nhất nhưng đại thể thì
giống nhau.
“Công
chúa, chính vì bọn Cao Ly này ra quân giúp Ngõa Lặc đánh lén nên nước chúng ta
mới thất bại, để Ngõa Lặc chiếm Mất Uyển thành.” Tố nhi nói khẽ vào tai
tôi.
Cao ly?
Á à, đến tên cũng y hệt.
Kết
thúc vũ khúc, hoàng đế gật đầu cười với sứ tiết đó, thái hậu cũng khen ngợi
nhảy đẹp, làm hắn dương dương tự đắc.
Lại
thêm một đám vũ nữa đến, tôi nhìn vừa mừng vừa ngạc nhiên, không ngờ lại là
“ba mươi sáu kế”!
Trang
phục cung đình với ống tay áo rộng, vạt váy dài quét đất, họ như những con bướm
đầy màu sắc đang nhảy múa xung quanh một cô gái gương mặt thanh tú đứng giữa.
Cô gái đó hát rất hay, đến tôi cũng buột miệng ngân nga theo. Chẳng nhớ cô ta
tên là kế nào nữa dù sao thì hát hay mà người lại thanh tú, khiến người ta nhìn
vào thấy soảng khoái.
Mọi
người trong bữa tiệc yên lặng như thể hẹn trước, chăm chăm nhìn vào “ba
mươi sáu kế” đang nhảy múa giữa điện. Chẳng lẽ bị hút hồn rồi? Cũng đâu có
giống? Hơn nữa tôi còn phát hiện có mấy người liếc trộm tôi tỏ vẻ đồng tình?
Đang băn khoăn thì thấy cô gái đó phạm lỗi sai, không biết có phải do không khí
quái lạ này trong điện nên hồi hộp hay không mà tự giẫm vào vạt váy mình, người
ngã ra đất.
Tất cả
mọi người đều trợn mắt nhìn kinh ngạc, tôi còn kinh ngạc gấp nhiều lần. Thế
này, thế này đúng là mất mặt quá!
Âm nhạc
dừng lại, “ba mươi sáu kế” đều quỳ trên điện, cô gái bị ngã đó cũng
phủ phục trên đất, vai run run. Chắc là sợ quá đây?
“Lui
xuống đi, chỉ là giải trí thôi, không sao hết.” thái hậu cười.
Mạn
Thiên vội dẫn”ba mươi sáu kế” đập đầu tạ ơn rồi lui đi. Tả hoàng hậu
quay ra mỉm cười với tôi như ngầm nói không sao, còn Lan quý phi vẫn lạnh lùng
nhìn, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc.
Các
binh phi, đến cả những mệnh phụ trong triều cùng dúng ánh mắt giễu cợt nhìn như
thể tôi mới là người ngã làm tôi thấy mình sắp không chống đỡ được. Đúng là oan
ức, cô ta ngã thì liên quan gì đến mình chứ? Cho dù bọn tôi đến từ một nước thì
các người cũng đâu cần nhìn tôi thế?
Đang
băn khoăn không biết làm sao thì cái tên sử tiết Cao Ly vừa dâng ca vũ lại nhảy
ra bới móc.
“Trình
độ này mà Chu quốc cũng định dâng lên bệ hạ sao?”, tên sứ thần đó cố ý
nói, “Chẳng lẽ các người không còn ai khác? Mấy người này đến cả vũ nữ
thuộc cấp thấp nhất của Cao Ly cũng không bằng.” nói xong lại còn hứ một tiếng
khinh thường.
Lần này
thì xong, tôi thành tâm điểm của sự chú ý rồi.
Lửa
trong người bốc lên ngùn ngụt, tôi thầm nghĩ ngươi là cái thá gì chứ, đồ đâm
lén sau lưng lại còn ngồi mà bốc phét. Phùng Trần Sở Dương ta là người dễ bị
bắt nạt thế sao? Tôi tuy không thích sinh sự nhưng cũng đừng được đằng chân lân
đằng đầu. Giờ mà rụt cổ lại thể nào cũng bị coi là con rùa nhát gan? Sao không
nghĩ rằng tôi cũng có thể là rắn độc nhỉ?
Thừa
Đức lắc đầu với tôi ngầm nhắc phải kiềm chế. Tôi liếc nhìn hoàng đế, ông ta tuy
vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt bần thần chẳng có vẻ quan tâm đến những gì đang xảy
ra, không biết ông ta đang ngồi suy tính gì nữa.
Kiềm
chế hay không đây? Tôi ngồi so sánh hậu quả của hai lựa chọn, lại nghĩ đến hoàn
cảnh hiện nay. Kiềm chế, tội gì phải đấu võ mồm với ông ta? Cùng lắm thì chờ cơ
hội đâm lém sau lưng hắn ta là được, tôi cố kìm lại sự bực tức trong lòng, mỉm
cười rồi cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Có lúc
tuy bạn không sinh sự nhưng đó không có nghĩa là mấy cái chuyện linh tinh đấy
không đến làm phiền bạn.
“Hoàng
đế bệ hạ.” Sứ thần đứng dậy, “Nguyên Thuần có chuyện này không biết
nên nói hay không?”
Hoàng
đế gật đầu, cho phép ông ta nói tiếp.
“Nguyên
Thuần từ rất lâu đã nghe nói Phúc Vinh quý phi không chỉ tinh thông sử sách còn
hát hay múa giỏi.”
Cả điện
lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng nói tự cao tự đại của tên sứ thần. Một người
nam trẻ trung ngồi cạnh giật giật tay áo ông ta ra hiệu đừng nói nữa, nhưng ông
ta vẫn cố tình làm ngơ.
“Hôm
nay vừa hay là ngày lễ lớn, không biết có thể mời quý phi…..”
Không
đợi ông ta nói xong tôi đã đứng bật dậy, đây đúng là lời mời không có tình
nghĩa gì, ông ta không những không coi thân phận công chúa của tôi ra gì đến cả
chức vị quý phi Ngõa Lặc cũng chẳng nhớ tới.
Sắc mặt
hoàng đế giờ này cũng tỏ vẻ không vui. Tên Cao Ly này đúng là không biết trời
cao đất dày, đã gọi đến tên rồi thì tôi còn có thể tiếp tục rụt cổ lại không?
“Hoàng
thượng”, tôi nói, “Sứ thần đã nói vậy thì xin người cho thần thiếp
mạn phép múa rìu qua mắt thợ.”
Hoàng
đế có phần kinh ngạc nhìn tôi, nhíu nhíu lông mày, rồi đột nhiên cười và gật
đầu đồng ý.
“Quý
phi múa bài nào? Có cần mời nhạc công đến?” Tả hoàng hậu hỏi.
“Không
cần, quần áo của thần thiếp không thích hợp để múa. Chỉ cần gọi vũ nữ Mạn Thiên
tới, thần thiếp hát còn cô ta múa.” Tôi nói xong rời chỗ ngồi đi ra giữa
điện.
Mạn
Thiên quay lại điện, hành lễ rồi yên lặng đứng cạnh t
“Có
biết vũ đạo của Cao Ly không?” tôi khẽ hỏi.
Mạn
Thiên gật đầu.
“Thế
thì tốt. Chút nữa ta hát, ngươi cứ tùy theo nhịp điệu mà múa một đoạn là
được.”
Quay
đầu lườm sứ thần tên Nguyên Thuần kia, tôi lại nói với hoàng đế: “Hoàng
thượng, sứ thần có vẻ không thích ca múa của Chu quốc, chi bằng cho thần thiếp
hát một bài của Cao Ly có được không? Thế này cũng giúp Nguyên sứ thần vơi đi
nỗI nhớ nhà.”
Hoàng
đế đáp: “Vậy thì tốt.”
Tôi đến
trước bàn tên sứ thần đáng ghét, cười: “Mượn khăn trải bàn của sứ thần một
chút không biết có được không?” chẳng thèm đợi họ trả lời, tôi ngay lập
tức lôi tấm vải lụa trải bàn ra làm hoa quả trên bàn rơi xuống đầy dưới đất,
bình rượu cũng đổ văng lên người bọn họ làm tên sứ thần Nguyên Thuần tức giận,
trợn tròn đôi mắt một mí bé tí.
“Cám
ơn nhé.” Tôi cười rồi cầm cái khăn trải bàn về chỗ cũ, bắt Mạn Thiên giơ
hai tay lên, vừa quấn cái khăn lên người cô vừa nói, “Nguyên Thuần đại
nhân sống cũng chẳng dễ dàng gì, chúng ta đừng mượn y phục múa của đại nhân,
dùng tạm cái này vậy, nhìn cũng na ná như nhau.” Ngay từ đầu đã có ý nói
to cho mọi ng cùng nên giọng nói không hề nhỏ, nói xong còn thắt một cái nơ
bướm nơi ngực Mạn Thiên. Thấy tôi dùng khăn trải bàn làm trang phục Hàn quốc
cho Mạn Thiên mặc, trên điện đã có không ít tiếng cười thầm.
Tôi làm
như không có chuyện gì, ra hiệu cho Mạn Thiên chuẩn bị rồi bắt đầu hát. May mà
giọng của cô Phúc Vinh này không tồi tệ đến mức hết thuốc chữa như giọng tôi,
ít ra thì cũng không bị lạc điệu. Hát bài tôi hát được nhất mỗi lần đi karaoke
với bạn bè, không phải vì bài này hay mà do nó gần như không có nhịp điệu gì,
có thể đều đều hát một mạch hết bài.
Bài hát
chính là bài “Vẫy gọi”, nhạc phim chính trong phim “Nàng Dae
Jang Geum”, lại còn là “nguyên bản”
Kết quả
tốt hơn cả mong đợi, người Ngõa Lặc không hiểu tôi hát cái gì nhưng thấy vẻ mặt
của sứ thần Cao Ly cũng đoán ra được tôi làm họ rất kinh ngạc, chờ đến khi tôi
hát lại lần hai thì người nam ngồi cạnh Nguyên Thuần đã không kiềm chế được gõ
nhịp xuống mặt bàn và lẩm nhẩm hát theo.
Mạn
Thiên không ngoa khi là một kế trong “ba mươi sáu kế”, tự biên tự
diễn mà múa vẫn đẹp có điều cái bộ “váy truyền thống Hàn quốc làm bằng
khăn trải bàn” hơi buồn cười, nó làm những động tác múa uyển chuyển gần
như biến thành trò hề.
Bài hát
kết thúc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không nói nên lời. Thái hậu mặt lộ vẻ
vui mừng hỏi: “Đứa bé này đúng là lanh lợi, đến tiếng Cao Ly cũng biết?
Không đến nỗi tồi, chỉ có điều không biết ý nghĩa bài hát ra sao.”
Chẳng
đợi tôi đáp lời, người nam ngồi bên Nguyên Thuần đã vội đọc:
Người
muốn về, khi nào quay về
Người
muốn đi, khi nào ra đi
Ta cưỡi
gió bay lượn nhưng không tìm thấy bóng hình người
Người
nơi đâu
Để lại
ta một mình chơi vơi
Ái da,
phải làm thế nào mới được
Nếu
người không quay về
Thì xin
hãy đưa ta đi cùng.
“Sai
rồi, đại nhân nói không đúng.” Tôi đột nhiên nói.
Người
nam đó sững lại, không hiểu sao tôi lại nói thế. Mọi người nhất thời cũng sững
lại.
Tôi hài
lòng nhìn biểu hiện của mọi người, lòng thầm nhủ mình đợi chính là thời điểm
này đây. Liếc nhìn Thừa Đức, chỉ có tên đó vẫn nhìn tôi cười cứ như biết tôi
sắp giở trò gì.
“Vị
sứ thần này dịch không đúng, ca khúc này là một câu chuyện ở quê hương ta, kể
về hai anh em nhà nọ, ngườI anh tên là Võ Đại Lang bị một tên cường hào ức hiếp
còn ngườI em Võ Tòng báo thù cho anh trai.”
“Ca
khúc này rõ ràng dùng tiếng Cao Ly để hát, quý phi tuy có vài chỗ hát không
đúng lắm nhưng cũng có thể nghe được đại khái nội dung, sao lại thành chuyện
báo thù cho anh trai được? Có khi nào quý phi không biết mình đã hát cái
gì?” Nguyên Thuần nói móc lại.
“Sao
ta lại không biết mình hát cái gì? Có khi nào Nguyên Thuần đại nhân nghe không
rõ? Ta hát lại một lần nữa cho đạI nhân nghe vậy.” Tôi khẽ cười rồi uốn
lưỡi hát lại một lần nữa:
Võ Đại
Lang, Võ Đại Lang bị lợn đánh
Bị đánh
rồi, bị đánh rồi, bị lợn đánh rồi
Đánh
anh, đánh cả lợn. đánh một cách hồ đồ
A, em
trai! A, em trai! Em trai tức giận
Nào
đạp, nào đá, con lợn bị đánh
Khóc
đi, khóc nữa đi, hắn sẽ đi đời
Võ Đại
Lang, Võ Đại Lang bị lợn đánh
Anh ta
đánh, anh ta đánh, bị lợn đánh
Anh ta
đánh ngươi, anh ta cũng đau, đánh ngươi khốn kiếp
A, em
trai! A, em trai! Em trai khóc rồi.
Tuy
phiên âm không giống hoàn toàn lúc nãy nhưng mọi người cũng nghe thấy na ná
giống nhau chỉ có điều khi nãy hát câu chữ luyến láy với nhau còn lần này thì
rõ từng từ từng chữ.
Mọi
người chuyển từ kinh ngạc sang cười, lúc đầu chỉ lác đác tiếng cười thầm đến
khi tôi hát được nửa bài thì tất cả đã cười nghiêng ngả. Hoàng đế đầu tiên cố
nhịn , đến cuối cùng không kiềm chế được đành nhấc chén rượu lên che, không ngờ
uống ngụm rượu đúng lúc tôi hát tới câu “Nào đạp, nào đá, con lợn bị
đánh…” thế là phì hết cả rượu trong miệng ra làm vị thái giám đứng sau
giật cả mình, vội vỗ vỗ lưng cho hoàng đế.
Hoàng
đế cười làm những người buồn cười nhưng không dám cười vững dạ lên. Các hậu
phi, mệnh phụ ngượng ngùng cườI, chỉ dám dung khăn tay che miệng chúm chím còn
đám đại thần thì chẳng để ý nhiều như vậy, có vài võ thần không kiềm được to
tiếng cười.
Chỉ có
vài người không cười, sắc mặt đã biến từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang đen cứ
như thể con tắc kè. Tên Nguyên Thuần giận tím tái cả mặt mày, chỉ thiếu nước
nôn ra máu.
Tôi hát
xong, quay đầu sang hỏi một cách nghiêm nghị: “Sứ thần đại nhân, lần này
đã nghe rõ chưa?” Không đợi ông ta trả lời tôi quay ngay về chỗ ngồi. Bọn
Tố nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn làm tôi chột dạ, lòng thầm nhủ thế này là do
bất đắc dĩ, dù sao thế cũng tốt hơn là cho cái tên Cao Ly đó hỏi một câu lườm
một câu, kiểm tra trình độ sử sách của mình. Có điều qua đêm nay, “tiếng
tăm” của tôi chắc là bị truyền bá rộng khắp.
Tả
hoàng hậu thấy tên Cao Ly như vậy bèn vội vàng nói đỡ lại để bữa tiệc được tiếp
tục. Qua chuyện lúc nãy, tôi ngồi trong điện mà tâm trí không sao chú tâm vào
ca vũ được, đầu óc chỉ nghĩ tới những ảnh hưởng cho cuộc sống sau này của bữa
tiệc đem tới.
Tên Cao
Ly trẻ trẻ ngồi cạnh Nguyên Thuần thỉnh thoàng lại nhìn thăm dò làm tôi càng
khó chịu, cúi gằm mặt uống rượu.
Khó
khăn lắm mới chờ đến lúc tàn tiệc, có thể về cung, lúc này tôi đã gom góp được
cả một đầu đầy câu hỏi. Tôi không thể hiểu được tại sao mọi người lại có phản
ứng kì lạ thế đối với điệu múa của “ba mươi sáu kế”? Còn nữa, tối nay
tôi đắc tội với người Cao Ly rồi, sau này liệu có bị báo thù không? Cho dù bọn
họ không định làm gì thì hoàng đế có cái nhìn thế nào về tôi? Tôi còn có thể
sống nhàn nhã thế này nữa không?
Càng
nghĩ càng thấy nhiều chuyện khó hiểu, đầu óc cứ căng phồng lên, tôi tặc lưỡi
chẳng thèm nghĩ gì nữa, gọi bọn Tố nhi giúp mình tẩy trang, tắm nước nóng rồi
đi ngủ.
Nằm
trên giưỡng mãi mà không ngủ được, đột nhiên nhớ ra hôm nay mình ra mặt như vậy
mà tên Thừa Đức có khi nào lại chẳng có động tĩnh gì? Đêm nay, mười phần thì có
đến tám phần là anh ta sẽ đến. Nghĩ vậy tôi liền bò xuống giường, kéo cái sập
tre đến góc tường rồi nằm ở đó, lòng nghĩ: anh đến đi, xem anh lần mò trên
giường mà không thấy tôi thì làm thế nào.
Càng
nghĩ càng thấy hứng thú thành ra chẳng còn chút buồn ngủ, tôi nằm mở mắt chờ
Thừa Đức đến. Đến khoảng mười hai giờ thì cửa sổ quả nhiên được mở ra không một
tiếng động, một bóng người luồn vào.
Bóng
đen đấy lại gần giường, khẽ khàng vén màn lên, thấy bên trong không có người
bèn sững lại nhưng ngay sau đó quay ra nhìn sập trúc.
Tôi
bỗng phát hiện đây không phải Thừa Đức, dáng người anh ta cao lớn hơn Thừa Đức
một chút. Tôi giật thon thót trong bụng, có lẽ nào là thích khách? Nhưng chờ
đến khi người đó tiến lại hai bước thì tôi mừng đến mức suýt hét ầm lên, ngay
lập tức nhảy từ sập xuống, nhào vào lòng người ta.
Không
sai, đến đúng là người đã lâu không gặp – Nam Cung Việt.
Nam
Cung Việt kéo miếng vải đen che mặt, khẽ nói: “Sao nhận ra ta?”
“Cảm
giác, cảm giác đó là anh.” Tôi vui mừng.
Nam
Cung Việt hơi đờ người ra, lại hỏi tiếp: “Nếu cảm giác sai thì sao?”
“Sai
thì sai chứ sao.” Tôi nói, “Biết làm sao được, nói linh tinh gì thế?
Sao anh lại đến?”
Nam
Cung Việt cười: “Đón nàng đi.”, nói rồi định kéo tôi đi luôn.
Tôi
ngạc nhiên, đi, đi với Nam Cung Việt? Chạy khỏi chốn thâm cung này? Nhưng những
cung nữ trong cung thì sao? Thừa Đức thì sao?
Nam
Cung Việt phát hiện sự nghi ngại của tôi, quay đầu lại vẻ không hiểu.
“Tôi
không thể đi.” Tôi lí nhí.
Nam
Cung Việt không nói gì, vẫn nắm chặt cổ tay tôi, trầm ngâm nhìn như đang đợi
một lời giải thích.
“Tôi
đi thế này bọn Tố nhi sẽ bị liên lụy. Tôi… … không thể.” Tôi nói nhỏ.
Nam
Cung Việt nhíu mày kinh ngạc, “Chỉ vì lý do này?”
Tôi
nghĩ rồi gật đầu, “Ừ, chỉ vì chuyện này. Tôi không thể vì lợi ích bản thân
mà khiến những người vô tội phải hi sinh vì mình.” Thật ra có một câu tôi
không dám nói ra, tôi cứ thế mà đi thì Thừa Đức sợ rằng cũng bị liên lụy theo.
Nam
Cung Việt trầm ngâm, lúc sau mới khẽ nói: “Nàng thay đổi rất nhiều.”
“Thay
đổi?” tôi gượng cười, “Không phải do tôi thay đổi mà chỉ là thời gian
qua lâu rồi, có nhiều thứ sẽ biến thành cái bao bám chặt trên lư
“Biết
là cái bao trách nhiệm rồi sao còn muốn cõng trên lưng?”
Tôi
cười, rút tay ra, “Không còn cách nào khác. Tuy biết là bao trách nhiệm
nhưng cũng chỉ có thể cõng trên lưng, vì nó quá chắc chắn, hơn nữa…” tôi
lấy hai tay giơ giơ trước ngực, nói: “Còn có nút thắt ở chỗ này nữa.”
Nam
Cung Việt lặng lẽ nhìn tôi, không chịu nói gì làm tôi thấy mình trở nên bi
thương. Làm cái gì cơ chứ, khó khăn lắm mới gặp được nhau mà thành ra như sinh
ly tử biệt thế này? Tôi đấm lên ngực anh, khẽ cười: “Không sao đâu mà.
Thực ra hoàng cung Ngõa Lặc cũng không khủng khiếp như tôi tưởng, ngày ngày hết
ăn lại ngủ. Anh xem, có phải tôi béo hơn ngày trước không ít không?”
Tôi
quay hai vòng trước mặt Nam Cung Việt, anh giữ tôi lại: “Vẫn còn giận ta
sao?”
“Giận?”
tôi cười, “Đang yên đang lành giận anh làm gì?”
“Vậy
sao không chịu đi cùng ta?” Nam Cung Việt cố hỏi.
Tôi
nghe câu hỏi của Nam Cung Việt lại quay về chỗ cũ, không kiềm được lườm anh ta
một cái, thở dài vì không biết làm sao: “Tôi không đi không phải là vì anh
mà vì tôi không thể bỏ rơi…”
“Liệu
có thể vì ta mà ra đi không?”
Nam
Cung Việt nắm chặt đôi tay tôi đặt lên ngực anh làm tôi cứng đơ người lại,
không biết nên trả lời sao.
Thoát
khỏi thâm cung, sẽ không phải ngày ngày lo lắng, sợ hãi; có thể phiêu du tự tại
mà sống hết cuộc đời. Tôi động lòng, động lòng thật rồi!
“Ta
muốn mình ở bên nhau.” Nam Cung Việt nói, “Cùng ta đi khắp chân trời
góc bể, cùng ta từ từ già đi, cùng ta suốt cả cuộc đời.”
Cả cuộc
đời! Ba chữ đó như tiếng sét đập vào tim tôi.
“Tôi
không làm được.” Tôi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhưng kiến quyết mà nói. Đúng
vậy, tôi không làm được. Tôi lấy gì để đi cùng anh ta suốt đời? Tôi chỉ thể ở
thế giới này một năm.
Nam
Cung Việt đứng yên, nhìn tôi không rời. Tôi định rút tay ra thì phát hiện anh
nắm chặt quá làm tôi không động đậy được.
Tôi
nghiến răng nói: “Được, tôi không giấu anh nữa. Tôi không phải là người
của thế giới này. Anh có tin không?”
“Ta
biết. Từ lúc ở nhà họ Giang ta đã biết nàng không thuộc về thế giới này.”
Nam Cung Việt khẽ nói.
Thấy
ánh mắt kinh ngạc của tôi, Nam Cung Việt cười gượng rồi nói tiếp: “Nàng
biết vì sao ta tên là Nam Cung Việt không?”
Vì sao
tên là Nam Cung Việt? Họ Nam Cung thì đương nhiên gọi là Nam Cung Việt rồi,
chẳng lẽ gọi là Bắc Cung VIệt? Tôi thầm nhủ, muốn gọi thế nhưng bố anh chắc gì
đã đồng ý.
“Việt
có nghĩa là “xuyên việt” (7), mẫu thân của ta và nàng chắc rằng đến
từ cùng một nơi.” Nam Cung Việt nói.
Tôi ngu
người, xuyên việt? Mẹ của Nam Cung Việt cũng là người hiện đại quay về quá khứ?
Trời đất, tôi thấy đầu óc mình quay như chong chóng.
“Tức
là chúng ta gần như là đồng hương.”
Nam
Cung Việt gật đầu cười, “Đi với ta, đến gặp mẫu thân. Người rất muốn gặp
nàng.”
Tôi
nhìn Nam Cung Việt mà càng thấy mâu thuẫn, đang không biết trả lời sao thì nghe
thấy một giọng nói lạnh lung cất lên: “Cô ta không được đià ngươi sợ rằng
cũng chẳng đi được.”
Tôi
ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Thừa Đức đang khoanh tay ngồi trên cửa sổ,
nhìn về phía tôi vẻ lạnh băng.
Đến
chết mất, bọn họ sao lại đụng mặt nhau thế này? Thế này thì có hơn gì Trái Đất
bị vệ tinh va vào đâu! Tôi cười hì hì hai tiếng, định rút tay khỏi tay Nam Cung
Việt không dấu vết nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, đành sốt ruột nhìn
anh ta. Nam Cung Việt gườm gườm nhìn Thừa Đức, nắm tay tôi càng chặt như để ra
uy.
Có cần
thế không? Phùng Trần Sở Dương tôi từ khi nào biến thành cái màn thầu thơm
phưng phức thế này ? Hai anh chàng đẹp trai cùng đánh nhau vì mình? Cái cảnh
này sao mà giống kịch do bà Quỳnh Dao viết thế. Chẳng lẽ mình chưa từng quay về
quá khứ? Chỉ là đang đóng phim của Quỳnh Dao ?
“Còn
phải xem ngươi có bản lĩnh đấy không.” Nam Cung Việt nói.
Thừa
Đức lạnh lung cười một tiếng rồi nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đi về phía tôi. Nam
Cung Việt kéo tôi đứng sau lưng anh, cơ thể căng cứng vì lo lắng .
Xong,
chiến tranh vừa chạm vào đã bộc phát ra luôn. Có điều bọn họ đánh nhau bên
ngoài mà không nghe thấy gì mới lạ. Tôi vội đi ra, đứng giữa hai người mà nói:
“Dừng lại! Có chuyện gì từ từ nói, nhất quyết không được động chân động
tay, đều là người nhà cả, có gì hay ho đâu mà đánh nhau?”
Cả Nam
Cung Việt và Thừa Đức cùng quay ra lườm. Thành ra tôi đồng thời làm mếch lòng
cả hai bên.
Tuyệt
đối không được để bọn họ đánh nhau! Tôi nghiến răng nói với Nam Cung Việt:
“Anh đi đi! Tôi sẽ không đi cùng anh đâu.”
Nam
Cung Việt đứng sững người, lúc sau mới từ từ hỏi: “Là vì hắn ta?”
Cái đồ
ngốc này, đánh nhau với anh ta ở trong cung thì anh được lợi gì chứ? Tôi gật
đầu không nói gì
Nam
Cung Việt đột nhiên cười, khẽ giọng nói: “Ta biết từ trước chỉ là bản thân
không muốn tin.”
Tôi
không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, thật sự là không dám. Trong phòng im ắng đến
ghê người, chờ đến lúc tôi ngẩng đầu lên thì không thấy Nam Cung Việt đâu nữa,
chỉ còn Thừa Đức cười hớn hở nhìn tôi.
“Anh
cũng cút đi.” Tôi tức giận.
Lòng
đột nhiên thấy hoang mang, dường như có cái gì đó chặn trong ngực khiến tôi
không thở được. Không thèm để ý tới Thừa Đức, tôi quay người đi về phía giường
nhưng vừa bước hai bước đã thấy chân rời đất, bị Thừa Đức bế lên từ đằng sau.
Tôi tức
giận quay đầu nhìn Thừa Đức, sững người không biết làm sao khi bắt gặp vẻ mặt
nghiêm trọng của anh ta. Thừa Đức bế tôi đi đến giường rồi ngồi xuống.
“Anh
làm gì đấy?” Tôi lo sợ.
Thừa
Đức sa sầm mặt lại, không nói gì, chỉ lật người tôi lại đặt trên đầu gối anh.
Tôi bị giữ chặt eo không giẫy ra được. Anh ta muốn đánh vào mông tôi? Có cần
thiết không? Cảnh này phim nào chẳng có, Thừa Đức có khi nào cũng định bắt
chước?
“Anh
mà dám đánh thì tôi cũng dám kêu cứu.” Tôi quay đầu lại uy hiếp, tiếng
chưa dứt thì mông đã bị đánh một cái đau điếng. Đánh không có tiếng mà cũng đau
như vậy là sao chứ?
Tính
ương bướng của tôi nổi lên, mặc cho anh ta đánh, chẳng thèm cựa quậy mà cũng
chẳng thèm kêu la.
“Phát
này là vì nàng cố tình ra mặt mà không lường trước hậu quả.” Thừa Đức nói,
bàn tay lại hạ xuống, nhìn thì nhẹ nhàng không có tiếng động gì nhưng đánh vào
mông thì đau điếng.
“Có
biết như thế sẽ thêm bao phiền phức không? Đồ nha đầu không hiểu biết.”
Anh giằn giọng nói, “Phát này, ai cho nàng để hắn ta cầm tay?”
“Cái
này cũng đánh em? Có phải em chủ động cầm tay anh ta đâu?” tôi gào lên,
“Chẳng có đạo lý gì cả.”
Vô vị!
Tôi chẳng thèm tranh cãi nữa. Có thể sự ngoan ngoãn của tôi làm Thừa Đức bất
ngờ, anh dừng lại, kéo tôi dậy.
“Đánh
đủ rồi?” tôi lạnh lung hỏi.
“Khóc
rồi sao?” Thừa Đức nhẹ nhàng hỏi, giơ tay ra định lau nước mắt cho tôi.
Tôi ngay lập tức nghiêng đầu làm tay anh sững lại ở không trung.
Thấy
tôi tỏ thái độ, Thừa Đức đặt tay xuống, cười: “Vô dụng. Mới đánh có hai
phát mà đã khóc.”
“Ai
nói em khóc?”
Thừa
Đức vươn tay lau mặt tôi, rồi giơ ra cho tôi nhìn, “Không khóc thì là gì
đây?”
“Rơi
lệ không có nghĩa là khóc.” Tôi nói, “Mà khóc cũng không nhất thiết
phải rơi lệ.”
Thừa
Đức có vẻ chóng mặt khi nghe tôi nói lòng vòng như thế. Anh kéo tôi lại rồi
nói: “Lúc nãy vì tức quá nên mới dạy dỗ nàng, đừng giận ta nữa.” Anh
lại lấy tay khẽ gạt những giọt nước mắt trên mặt tôi, nói tiếp: “Hiện giờ
ta đang vui, rất vui.”
“Đánh
em làm anh vui đến thế à?” tôi nói.
Thừa
Đức ôm tôi vào lòng mà cười, dựa cằm lên đầu tôi: “Ừ, rất vui.”
Tôi đẩy
anh ra, người gì mà vui khi đánh người khác chứ? Tôi lườm: “Anh đừng có mà
tưởng bở. Em không đi cùng Nam Cung Việt không phải lài vì anh.”
Thừa
Đức mặc kệ tôi, cởi giầy lên giường.
“Này,
anh có nghe em nói không đấy?” tôi đạp anh một cái, nói một cách khó chịu.
Thừa
Đức giữ chặt chân tôi, nhìn cái vòng dây ngũ sắc ở cổ chân vừa cười vừa hỏi:
“Ai bảo nàng đeo cái này vào cổ chân?”, nhìn lên lại thấy tay tôi
cũng đeo cái dây y hệt bèn tháo cái ở cổ chân ra. Tôi vùng chân ra mà không
được đành để mặc anh tháo vòng. Thừa Đức tháo xong đưa cho tôi, giật đứt cái
dây trên cổ tay mình, giơ cổ tay ra trước mặt tôi: “Buộc vào cho ta.”
“Anh
có nghe em nói không?” tôi có ghìm nỗi bực tức lại.
“Có
mà.” Thừa Đức cười cười, “Ta muốn đeo cái dây này của nàng.”
Tôi
nhìn anh, định quát ầm lên nhưng nghĩ lại thấy cái vòng chân của mình mà đeo
lên tay anh ta thì mình lãi rồi, thế là lại cầm lấy cái dây buộc vào tay Thừa
Đức.
“Đúng
rồi, sao tối nay, khi xem Chu quốc biểu diễn ca vũ mọi người lại có thái độ như
vậy?” tôi hỏi.
“Bọn
họ phạm phải điều kiêng kị của lão gia tử. Ca khúc này tuy lưu truyền từ lâu
nhưng lão gia tử lại không thích, hình như là không thích từ hai mươi năm trước
cho nên trong ngoài cung gần như không có ai dám hát.” Thừa Đức đáp, vẻ
mặt đắc thắng nhìn tôi đeo dây cho.
Không
thích bài hát này? Vậy tại sao hội Mạn Thiên còn cố tình hát? Mà lại là ca khúc
cổ lỗ từ hai mươi năm trước? Chẳng lẽ bọn họ lại không biết? Tôi bức bối trong
lòng.
“Em
đắc tội với sứ thần Cao Ly rồi, liệu có sao không?” tôi lo lắng hỏi.
Thừa
Đức nhếch miệng cười: “Mấy người Cao Ly đó cũng quá đáng. Ta thấy lão gia
tử cũng thấy phản cảm. Dựa tiếng từng ra quân gip Ngoẵ Lặc đánh trận mà quên
mất bản thân họ tên là gì, hơn nữa chỗ biên giới Cao Ly có phần không an sinh,
cho bọn họ một bài học cũng chẳng sao.”
Tôi vẫn
không yên tâm, không phải vì bọn Cao Ly tép riu mà sợ lão hoàng đế vì biểu hiện
tối nay mà kiếm chuyện với tôi.
“Được
rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tối nay lão gia tử không lật mặt đã là tốt
lắm rồi.” Thừa Đức nói đoạn lại gần tôi, mặt hí hửng: “Đến đây, thơm
một cái, bao nhiêu ngày không đến làm ta nhớ chết mất.”
“Cút
ra một bên.” Tôi giận giữ.
“Có
gan thì nàng cứ gọi người đến.” Thừa Đức vẻ càn rợ
Tôi
chẳng có cách nào, đành để Thừa Đức mặc sức bắt nạt…
********************************
(1) Tết
Đoan Ngọ: tết Đoan Ngọ của Trung Quốc khởi nguồn cũng giống như tết Đoan Ngọ
của Việt Nam ( hay còn gọi là ngày diệt sâu bọ ) nhưng cho tới ngày nay người
ta dùng ngày lễ này để tưởng nhớ Khuất Nguyên. Khuất Nguyên là người nước Sở,
sinh năm 340 trước công nguyên. Ông không những là một minh thần mà còn là nhà
thơ theo chủ nghĩa lãng mạn vĩ đại nhất Trung Quốc. Ông được Sở Hoài Vương tin
tưởng , thường cùng vua bàn việc nước , tham gia xây dựng pháp luật , cải cách
hành chính , đảm nhiệm công việc ngoại giao… nhưng vì tính tình cương trực
ngay thẳng nên bị gian thần ghen ghét , bày mưu hãm hại khiến ông dần mất tín
nhiệm với Sở Hoài Vương. Năm 305 trước công nguyên Khuất Nguyên vì phản đối Sở
Hoài Vương kí hiệp ước với nước Tần nên bị Sở Hoài Vương đuổi ra khỏi kinh
thành, bắt đầu cuộc sống lưu lạc bốn phương. Những tuyệt phẩm mà ông sáng tác
trong thời gian lưu lạc trở thành một trong những khởi nguồn của văn học Trung
Quốc. Tới năm 278 trước công nguyênnước Tần tấn công vào Sở , chiếm giữ kinh
thành. Ngày mùng năm tháng năm năm đó, Khuất Nguyên vì tuyệt vọng và phẫn nộ đã
nhảy sông tự vẫn. Người đời sau để đã dùng ngày tết Đoan Ngọ để tưởng nhớ Khuất
Nguyên. Vào ngày này người ta thường hay ăn bánh chưng buộc chỉ ngũ sắc và tham
gia hội đua thuyền. Tương truyền buộc chỉ ngũ sắc là hi vọng lũ cá dưới sông
thay vì rỉa thịt Khuất Nguyên sẽ quay sang rỉa bánh chưng còn hội đua thuyền là
để tìm ra con thuyền nhanh nhất để cứu Khuất Nguyên lên bờ.
(2) mộ:
chỉ thời điểm chạng vạng tối.
(3) sử
tiết: tương đương với chức vị đại sứ.
(4) Đêm
xuân : là tiết mục ca nhạc thường niên của đài truyền hình trung ương Trung
Quốc tập trung các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng nhất với nhiều tiết mục tổng hợp
phát vào tối ngày 30 tết.
(5)
Tương thanh : là một hình thức nghệ thuật do một, hai người hay một nhóm người
đứng trên sân khấu thông qua lời nói ( hơi giống kiểu đứng diễn thuyết ) để
chọc cười khán giả.
(6)
Quách Đức Cương : là một nghệ sĩ tương thanh nổi tiếng của Trung Quốc.
(7)
Xuyên việt :là phiên âm Hán – Việt của từ 穿越 có
nghĩa là quay trở về quá khứ.